Ngoài trời đang tối dần và mưa cũng bắt đầu nặng hạt. Rin chạy đến nơi mà Min hẹn nhưng vì trời mưa nên cô đành trú tạm vào một quán ăn bên vỉa hè. Cô vuốt mấy giọt nước trên mặt, trên tóc, phủi quần áo. Bỗng chiếc vòng trên tay tuột, rơi xuống đất, cô sợ ướt nên mải vội cúi xuống nhặt và bất giác khi ngẩng lên thấy Min đang ngồi trong quán cà phê đối diện. CÔ nhìn lên biển khó hiểu khi đây không phải chỗ mà hai người hẹn gặp. Rin hiếu kỳ tại sao hẹn quán bên này lại không ngồi mà sang bên quán khác.
Min ngồi dựa vào cửa kính và đang suy tư điều gì đó. Cô ôm nhẹ lồng ngực, ho lên vài tiếng, khuôn mặt thì hiện rõ vẻ mệt mỏi, đôi môi bệch dần. Xe cộ trên đường vẫn tấp nập qua lại dù đã 10 giờ tối. Rin mải vội đang chuẩn bị chạy sang quán bên đó thì thấy một người con gái mặc bộ đồ thật lộng lẫy ngồi ngay chiếc ghế đối diện Min khiến cô vô cùng ngạc nhiên. Trông thái độ cười nói của hai người rất thân mật. Hạt mưa từ trên trời rơi trúng bờ môi đang nhạt dần và khuon mặt thẫn thờ của Rin.
Người ngồi trong quán cùng Min là Hồng Ngọc. Min không hề biết đến sự có mặt của Rin. Nước mưa rơi trên cửa kính, làm nhòe cả khung cảnh đường phố.
- Cậu chờ lâu không? – Hồng Ngọc tươi cười hỏi.
- Không, cũng mới, gọi gì đi. – một giọng đáp lại nhẹ nhàng và thân mật.
- Ok, tôi uống nước cam.
- Sở thích thay đổi rồi à?
- Vậy. Hôm đó không phải cậu chạy ra giữ tôi thì chắc giờ tôi không còn ngồi đây rồi.
Min cười nhẹ.
- Vì bà cậu nên tôi mới gọi cậu lại thôi, nghĩ gì vậy.
- Thôi cứ giả vờ, không muốn người ta đi thì nói luôn đi.
- Làm gì có.
- À, mà cô bạn gái tạm thời của cậu thì sao?
- 3 ngày đó hả, ừ thì vẫn vậy.
- Nốt nay là hết đúng không vậy thì cho hết luôn đi.
- Tại sao?
- Cậu còn tôi.
- Nhưng tôi… không còn thích cậu nữa.
- Sao lạnh nhạt vậy, đừng dối lòng, dù không thích tôi sẽ cho cậu thích tôi. Đứa con gái đó nghèo nàn, quê mùa, không thuộc đẳng cấp với mình, cậu dính vào làm gì.
- Nói gì vậy, cậu ta rất nghĩa khí.
- Nghĩa khí thì sao chứ, không có tiền thì địa vị cũng không có. Công nhận con nhỏ có gu ăn mặc rất thời trang đấy nhưng chắc dùng hàng chợ vào.
- Cậu nói nhiều rồi đấy.
Hai người mải nói chuyện không ai để ý đến Rin vẫn đứng bên ngoài nhìn vào trong qua 1 lớp kính. Mọi người thì toán loạn trú mưa nhưng Rin vẫn đứng đờ đó, quần áo thì ướt sũng. Ánh mắt đầy sự thất vọng bởi cô không ngờ Min có thể như vậy nhưng thực sự trong lòng cô lại cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm. Điện thoại thì đã cầm đồ từ chiều nên giờ cũng không có để gọi cho Min. Một giọng lạnh lùng mà quen thuộc và chiếc ô che trên đầu Rin.
- Tội gì cậu phải vậy?
Rin chỉ quay nhẹ đầu lại để xác định đúng người mà mình đang nghĩ đến. Ren lấy chiếc điện thoại trong túi quần đưa cho Rin.
- Cầm đi, điện thoại của cậu. Cậu cho anh Ji mượn cầm đồ, anh nhờ tôi trả đấy.
- Đúng lúc đấy. – một giọng lạnh lùng, vô cùng nghiêm túc.
Cô gọi điện ngay cho MIN. Một giọng trầm ấm đến giả tạo từ trong điện thoại vọng ra.
- Alo, Rin…cậu…
- Thôi stop, không cần nói nữa. Tôi sẽ trả lời cậu hỏi hồi chiều nay. Chuyện tình 3 ngày bắt đầu bằng trận mưa thì cũng sẽ kết thúc bằng cơn mưa.
- Cậu…
- Yên tâm, chúng ta sẽ vẫn như ban đầu. Tạm biệt. – giọng lạnh nhạt.
Vừa cụp máy Min đã bất giác nhìn ra ngoài cửa kính và thấy Rin đang đứng bên kia đường nhìn sang, quần áo thì thì ướt sũng. Cậu mải nhìn Rin mà quên cả chiếc điện thoại vẫn đang nghe trên tai. Cậu thấy khuôn mặt Rin nhợt nhạt , quần áo thì ướt sũng khiến cậu càng lo lắng. Nhưng ánh mắt của Ren từ bên ngoài nhìn vào như muốn xuyên thủng cửa kính thì cậu lại thấy an tâm bởi chắc chắn Ren sẽ lo cho Rin. Bây giờ cậu lại nhìn Ren với ánh mắt đầy hi vọng.
Rin từ từ quay lại nhìn Ren với một vẻ mệt mỏi, ánh mắt yếu ớt dần, chớp nhẹ vài cái rồi ngã gục vào người Ren.
- Rin…Rin…- Ren cố gắng gọi.
Min cau mày, khuôn mặt đầy sự lo lắng. Cậu cảm thấy áy náy và một sự tiếc nuối khi Rin đã dựa vào lòng Ren.
Hồng Ngọc gọi.
- Min…cậu sao đấy.
Có lẽ Ngọc chưa biết có chuyện gì đã xảy ra, vẫn thản nhiên ăn uống.
- Không có gì đâu. – Min cười làm bộ.
Cậu quay ra cửa kính thì Rin và Ren đã rời khỏi đó. Lại đến lượt cậu thấy thất vọng và tiếc nuối.
Trong ngồi biệt thự sáng rực ánh điện trắng, lung linh bởi ánh đèn nhấp nháy từ hồ phun nước và những cái đèn lép gắn trên cây. Rin ở trong một căn phòng toàn màu xám nhạt. Cô mở dần ánh mắt yếu ớt, nhìn không gian xung quanh. Một màu gỗ bao quanh, cô nằm trên chiếc đệm trắng mềm mại và chiếc chăn màu thủy tinh trông thật sang chảnh. Hình như cô đang nằm trên chiếc giường rất đặc biệt. Nó được làm giống như một quả táo đỏ khổng lồ trong phòng. Cô không lạ với những chiếc giường đặc biệt như thế này nữa.
- ở đây là đâu.
Cô không chút lo lắng mà lại tỏ ra hiếu kỳ với nơi đây, nhẹ nhàng bước từng bước mệt mỏi xuống mấy bậc thang để xuống đất. Lại ánh mắt nghi hoặc.
Căn phòng rất thú vị, mọi thứ xếp ngăn nắp, chiếc bàn học thì hình đầu thỏ, tủ quần áo được làm thành hình của một quả bí ngô. Trên tường thì treo những bức tranh khung cảnh 3D tuyệt đẹp. Anh sáng từ mấy cây đèn ngủ khiến căn phòng càng thêm lung linh. Một sự thật hài hước, cô đang mặc bộ đồ ngủ con trai. Tiếng mở cửa, mộ người phụ nữ bước vào. Rin rất ngỡ ngàng, thốt lên.
- Bác Lan anh.
Người phụ nữ đó cười một nụ cười hiền hậu, bê một khay đựng bánh và sữa cho Rin.
- Chào cháu gái.
- Sao bác lại ở đây/
- Đây là nhà bác mà.
- Oh, vậy ạ. – có chút ngỡ ngàng.
Cô nhìn qua lại căn phòng và nhận xét.
- Nhà bác tuyệt thật ấy, rất thú vị. Cháu rất thích. Ngôi nhà này rộng đấy nhưng tại sao có mỗi cái giường vậy bác, vậy bác trai nằm đâu.
Bà Lan Anh chỉ cười, đặt khay bánh xuống chiếc bàn tròn hình quả dưa rồi nói.
- Cháu đói thì ăn cái này đi, xem chừng cháu vẫn còn yếu lắm.
- Đâu có, cháu khỏe mà.
- Soi gương đi, mặt cháu nhợt nhạt rồi kìa.
Rin áp hai bàn tay lên mặt, cười trừ. Cô biết về thương tích của mình nhưng không muốn để người khác quan tâm đến.
- KHông sao đâu.
- Cháu có muốn đi thăm nhà bác không?
- Nhà bác không phải ở đây rồi sao, bác định dẫn cháu đi thăm vườn hay công viên gì ngoài kia ạ.
Bà cười nhe, lắc đầu.
- KHông, mà cháu đang yếu mà, nên ngủ nhiều.
- Nhưng tại sao cháu ở đây.
- Thằng con trai bác đưa cháu về đấy.
- Con trai.
- Nó nói tất cả con gái chỉ có cháu là to gan, không sợ trời sợ đất. Ai thấy nó cũng rung động nhưng cháu thì thờ ơ, lạnh nhạt, còn không thèm quan tâm.
- Oh, ai vậy.
- Nhưng có vẻ nó lại để ý cháu rồi đấy.
Rin tò mò và cũng cảm thấy sung sướng khi nghe những câu nói đó. Cô bắt đầu tự hào, tỏ vẻ kiêu hãnh.
- À, hay là bác dẫn cháu đi thăm xung quanh nhà bác đi, cháu lại thấy tò mò rồi.
Thực chất là cô muốn xem con trai bác gái là ai.
- Bác định gọi nó nhưng hình như nó mới ra ngoài.
Thất vọng tràn trề.
Bà Lan Anh dắt Rin ra khỏi đó, vừa mở cánh cửa, trước mắt cô hiện lên một không gian lộng lẫy, tràn ngập ánh đèn, ánh sáng phản chiếu từ mấy thứ đồ kim loại lóng lánh. Đây phải là một ngôi biệt thự chứ không phải ngồi nhà bình thường. Và nơi cô vừa bước ra khỏi chỉ là một căn phòng nhỏ trong ngôi biệt thự này.
Người phụ nữ đi trước để dẫn Rin đi phía sau, mắt cô không ngừng nhìn mọi thứ xung quanh. Bà ta hãnh diện.
- Cháu thấy đẹp đúng không, cứ ngắm đi.
- Không không cháu chỉ thấy quen quen nên mới nhìn kỹ vậy thôi.
Bà ta hụt hứng hẳn.
- Cháu đúng là có khiếu hài hước đấy.
- Đây là lần đầu có người bảo cháu như vậy.
Hai người cùng đi xuống bác thang máy từ tầng 2 đi xuống. Từ trên thang máy cao đã nhìn thấy cả không gian bên dưới tầng 1. Đám người làm cả nam và nữ đều tất bật chạy lên chạy xuống như đang chuẩn bị để đón khách quý.
- Bác ơi, nay nhà bác có khách quý đên à.
- Sao cháu biết vậy. – vô cùng ngạc nhiên.
- Thì không gian như thế này thì chắc co khách đến rồi, chứ bình thường dù là trong biệt thự cũng đâu cần khẩn trương như vậy.
- Oh, cháu cũng có một ngôi biệt thự như vậy chăng hay sao cháu biết.
- Hi, vâng , bác nghĩ sao? – Cười trừ.
- Vậy cơ à, cháu giàu quá còn gì. – ý trêu đùa.
Rin hiếu kỳ nhìn bà Lan anh.
- Bác, bác làm gì ở đây?
Cô nhìn bộ trang phục đoán ngay không phải người làm nhưng bộ trang phục rất đỗi giãn dị.
- Bác làm quản gia ở đây à?
- Sao cháu hỏi vậy?
- Bộ bác mặc không phải quản gia, cũng không phải người làm, hay… bác là gia sư cho gia đình này…hay là…thủ quỹ… - ngơ ngác.
Bà Lan Anh chỉ cười nhẹ, đúng lúc có hai người phụ nữ mặc bộ đồ của người làm đi qua chào.
- Chào bà chủ.
Bà ta gật đầu cười nhẹ ý chào lại một cách lịch sự.
- Đi làm việc tiếp đi.
Rin há hốc mồm, điều này khiến cô vô cùng ngỡ ngàng. NHưng nhìn lại trông cách ăn mặc của bà ta lại toát lên một vẻ quý phái. KHông ngờ bà ấy chính là bà chủ nơi đây.
Thái độ của Rin cũng khiến bà ta phải phì cười.
- Làm sao mà cháu phải căng thẳng như vậy, ngạc nhiên gì chứ.
- Dạ… không… có gì.
- Cháu muốn ăn gì thì đi với ta vào bếp, ở đây có những món bên ngoài không có đâu, chỉ trong những nhà hàng 5 sao mới có.
Rin không nói gì chỉ gật gù theo.
Rin vừa vào trong bếp, những ánh mắt kỳ nhìn vào bộ đồ ngủ nam mà cô đang mặc trên người khiến cô phát ngại.
- Mặc này trông kỳ cục quá à.
Gian bếp to rộng, phân ra từng khu và giường như họ đem cả công nghệ sản xuất đồ ăn vào trong đây vậy, thiết bị nấu ăn nào cũng có. Tất cả đồng thanh.
- Chào bà chủ.
Chỉ có một người nam mặc bộ đồ đầu bếp trắng gây ấn tượng với cô bởi hắn không quay lại chào bà chủ mà vẫn cầm con dao lạnh . Một linh cảm nào đó khiến cô cảm thấy người này có gì đó rất kỳ lạ, không những thế lại còn có vẻ như quen mặt và đã gặp đâu đó. Tiếng gọi của bà Lan Anh khiến cô quên luôn cả điều mình đang nghi vẫn.
- Cháu gái, lại đây.
- Vâng. Cháu cứ nghĩ bác chỉ giống những người phụ nữ bình thường, không ngờ bác là chủ sở hữu ngôi biệt thự to đùng này đấy.
- Vậy sao, trông ta không giống bà chủ à/
- Không, ý chàu không phải vậy.
- Thôi được rồi, bác đùa vậy thôi.
- Vậy con trai bác là ai, cháu chưa biết luôn.
- Không biết là đúng rồi, nó học cùng cháu đấy.
- Học cùng ạ. – ngơ ngác vì chưa biết là nhân tố bí ẩn nào trong lớp mình.
Bà Lan anh chưa kịp trả lời thì tiếng nói rất trững trạc vọng đến.
- Bà chủ.
- Quản gia, có việc gì không? – vẫn cười một vẻ phúc hậu.
Ba quản gia búi tóc cao, nhìn khuôn mặt nghiêm túc cũng đủ biết bà là một người quản gia khó tính, khó chịu nữa.
- Tôi nghe nói…
Bà ta đánh mắt nhìn Rin từ trên xuống một vẻ khinh thường mới nói tiếp.
- Tôi nghe nói cậu chủ mang một cô gái về nhà đúng không.
- ừ, đây, cô bé đây.
Bà ta cầm tay bà Lan Anh kéo ra ngoài.
- Đi đâu vậy?
- Đi với tôi một chút.
Bà Lan Anh rời khỏi đó cũng không quên dặn Rin.
- Cháu thích ăn gì thì cứ lấy mà ăn tự nhiên nhá.
- Ok ạ.
BÀ quản gia đợi lúc không còn ai đi ngang qua mới nói.
- Bà chủ, tôi trông cô ta cũng chẳng khác gì mấy cô gái ấy, nó tốt với bà chắc cũng chỉ lợi dụng tiền của của gia đình bà…
- ấy, sao lại nói vậy, con bé không như thế đâu.
- Tôi nhìn con nhỏ chắc cũng chỉ hạng tầm thường, mà nghe mấy đứa người làm nói con bé này không có đặc biệt cả, nhà thì không giàu, cũng không có địa vị gì nên tôi nghĩ nó bám lấy cậu chủ chỉ vì tiền thôi.
- Bà nói gì vậy, nói sai rồi.
- Chứ còn gì.
- Vậy lần này bà nhầm rồi, đây là cô gái đầu tiên đã nói là không thích con trai tôi, lại còn lên mặt chống đối lại nó nữa, của đấy hiếm đấy.
- Hiếm, chắc con nhỏ cố ý vậy rồi cố tình làm gì đó để quyến rũ cậu chủ như trong mấy bộ phim đấy.
- Bà quản gia, cảm ơn vì bà đã lo lắng cho chúng tôi nhưng… cô gái này đang bị ốm, con trai tôi mang nó về để chữa trị mà chứ có nói là yêu thương hay bạn trai bạn gái gì đâu…
- Cái đó…
- Thôi, bà tiếp tục công việc của bà đi. CÒn tôi thì tôi lại thấy rất thích cô bé này, nó rất tự nhiên, vui vẻ, còn cả cái tính ngang tàn nữa chứ. ĐI với con trai tôi thì quá tốt rồi. tôi vào bếp đây.
- BÀ chủ, bà chủ, nghe tôi nói đi…
Quản gia cũng hết hơi, lắc nhẹ đầu, khuôn mặt cau có bỏ đi.
Ren đứng từ trên hành lang tần 2 nhìn xuống, cậu đã nghe hết câu chuyện hai người phụ nữ vừa nói, cậu lại có chút rung động về bà mẹ kế đó.
Bà Lan Anh tiếp tục vào nói chuyện với Rin, lúc cô đang cầm chiếc đùi gà rán to bự.
- Ngon chứ.
- Ngon ạ, ăn chùa thì cái gì cũng ngon hết ấy.
- Cẩn thận không sức khỏe cháu… không nên ăn quá nhiều dầu mỡ.
- Không sao mà bác. À con trai bác thế nào vậy ạ.
BÀ thở dài một hơi mới kể.
- Nói thật với cháu thế này, nó…thực ra không phải con ruột bác, nó là con của phu nhân trước của chồng bác.
- Oh, vậy bác là thứ ạ.
- ừm. – Gật nhẹ đầu. Mẹ nó mất cách đây khoảng 10 năm rồi sau đó mới lấy bác nên nó… không thích bác chút nào. CHồng bác thì rất yêu quý đứa con này nhưng nó lại hình như đã trở nên vô cảm. Khi lấy bác nó đã không thích bác và ghét luôn cả bố nó, rồi còn đến chuyện khi nó yêu thích một cô chị gái lớn hơn 2 tuổi, bố nó nghiêm túc phản đối nên nó lại càng thêm giận bố nó. Hai người cứ gặp nhau chưa được mấy câu đã mặt nặng mày nhẹ rồi to tiếng.
Rin gật nhẹ, hiểu cho hoàn cảnh cảu cậu bạn đó.
- CẬu ta… quả thật cũng không vui vẻ gì. Cháu cứ nghĩ con nhà giàu thì rất thích, cái gì cũng có được nhưng rồi mới thấy, được nọ thì mất chai. Giàu nhưng lại không có tình cảm gia đình. – thở dài một hơi.
- Cháu cũng thở dài.
- Vâng. Nhà cháu có 3 anh e, 2 trai 1 gái nhưng.. tình hình là chỉ có 3 đứa sống thân thiết với nhau, con ba mẹ thì…lúc nào cũng làm và làm ở bên nước ngoài, không những thế vì chuyện thằng em cháu bị mất tích mà hai người ly thân luôn. – Nói đến đây sắc mặt Rin thay đổi hẳn
- Ôi, tội nghiệp, chắc bọn cháu cũng vất vả lắm. Tìn được em trai cháu chưa. – thái độ rất quan tâm.
Rin lắc nhẹ đầu trên khuôn mặt đầy sự thất vọng và đau buồn.
- Đến giờ vẫn chưa thấy tung tích gì của em cháu.
- Các cháu chắc sống rất vất vả.
- Vất vả gì đâu ạ, chỉ hơi buồn vì thiếu tình cảm từ cha mẹ thôi. Thế mà tên này được cả ba mẹ yêu quý lại không biết kính trọng.
- Cháu còn người nào không, như vậy ai chăm sóc cháu.
Nói đến đây Rin lại sầm mặt, tâm trạng lại thay đổi hẳn.
- Cháu còn ông nội nhưng tình hình là ông cũng rất bận, chằng quan tâm gì mấy đến con cái. Bọn cháu ở cùng mẹ nuôi, bà ấy rất chu đáo nhưng tình hình là… - hơi cảm xúc… bà ấy bị một tai nạn vẫn hôn mê trong bệnh viện.
- Ờ… xin lỗi nhắc lại chuyện không vui.
Ri cười nhòe.
- KHông sao mà bác.
Bà Lan Anh nhìn Rin và thấy tội cho con bé. Bà nghĩ rằng 3 anh em sống với nhau rất vất vả, bố mẹ thì suất khẩu lao động lấy ai chăm chúng nó.
- Cháu có làm gì không?
- Có, cháu làm ở cửa hàng bánh kem.
- À, bác biết rôi, cái cửa hàng đó ngay gần quán cà phê của con trai bác.
- Oh, zê. Rất vui. Cháu chơi với một đám bạn nhưng không có ai hoàn hảo cả, người có mẹ thì không có bố, người có cả bố mẹ thì gia đình khó khăn, không những thế lại còn có người không còn cả bố và mẹ. Bọn cháu như là một hội bị lỗi chơi với nhau vậy, đứa nào cũng khuyết tật. Đâu được như con trai bác, có hai mẹ, lại còn rất yêu thương cậu ta nữa chứ. – đầy sự buồn.
Một cậu bé chạy vào ôm chồm lấy bà Lan Anh.
- Mẹ, con về rồi.
- Anh cũng về rồi à.
- Vâng.
Cậu bé đó nhìn sang.
- ửa, Chị Rin, sao chị ở đây?
Rin lớ ngớ, nhìn cậu bé rất quen nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.
- Ờ ờ, chào em trai, em là…
- Em là bạn của Pin nè.
- Bạn của Pin ư.
Bà Lan Anh tươi cười gặng hỏi.
- Con biết chị này à.
- Biết chứ ạ. – Trả lời một cách thản nhiên. Anh con lúc nào cũng ngắm ảnh chị ấy trên facebook mẹ ạ.
Rin càng ngỡ ngàng, cô cũng chưa biết là ai trong khi bà Lan Anh thì có vẻ rất vui.
- Ô, có vẻ con trai bác say nắng cháu rồi.
- Bác nói gì vậy, say gì đâu ạ.
- Chị ơi, em là Kiệt, em anh Ren nè.
- Há, Ren… vậy… bác là…
- Ừm, mẹ của Ren mà.
Cô không thể ngờ, lần trước cô bị bố Ren bắt ép đến đây cũng không gặp bác này nên cũng không biết.
- Cháu có lên trên gặp Ren chút không? Hứm.
- Cháu…- lưỡng lự. thôi cũng được, cũng phải cảm ơn người ta câu.
Kiệt chen vào.
- VẬy em sẽ dẫn chị đến.
- Thôi khỏi chị biết đường đến đó rồi, cứ nói đi.
- Hehe, có vẻ chị hiểu về căn biệt thự này quá, hay là do quan tâm anh em nên mới…
Bà Lan anh cản.
- Đừng trêu chị nữa con.
Rin rời khỏi nhà bếp, một mình đi lên tầng 2. Căn phòng cuối dãy với cánh cửa sập đóng kín, bên ngoài thì điện sáng choang. Cô vừa đến vừa nghĩ lại những lời bà Lan Anh nói.
“ – cháu có biết không, chuyển trường một thời gian thì Ren thay đổi hẳn đấy, nó bớt lạnh lùng vô tình, đã quan tâm đến mọi thứ nhỏ nhặt xung quanh, lại còn nghe nhạc nước ngoài chứ, nhạc hàn ấy. …”
Rin đứng trước cánh cửa có ghi chữ Dance to đùng. Giường như cô không thấy lạ lùng gì với cánh cửa này. Bên tường có một cái bảng có 7 nút bấm. 7 nút tương ứng với 7 không gian khác nhau trong phòng. Cô chọn và ấn nút hình vuông màu đỏ, cánh cửa tự động mở lên đúng gian phòng ngủ. Ánh sáng đèn yếu, Ren đang ngồi trên chiếc ghế xoay vừa xem tivi vừa ăn phổng quay lưng lại phía Rin. Cậu hẩy nhẹ chân để chiếc ghế quay lại và nhìn với một ánh mắt lạnh lùng. Trông cậu như một thiên thần trong bộ sơ mi trắng sắn cao tay áo, cúc không gài để lộ ra body săn chắc. Dù trong nhà Ren vẫn đi giày cao cổ và chiếc quần vải ôm sát chân. Rin không thể rời mắt trước Ren, cô đứng đờ ra nhìn một vẻ rất ngạc nhiên.
- Tôi đẹp đến nỗi vậy sao.
Nghe câu hỏi Rin mới tỉnh lại.
- Đẹp gì chứ, xấu xa thì có.
- Vậy sao còn ngắm nhìn tôi.
- Tôi đang ngắm căn phòng này chứ ngắm cậu đâu.
- Rồi, đã đến thì vào đi.
- Tất nhiên, tội gì không vào.
- Cậu cũng bản lĩnh đấy, sao cậu biết chỗ mở cửa.
- Trời, cái gì tôi chả biết.
- Câu muôn thuở sao. Hay là… cậu cua được anh nào cũng có nhà biệt thự rồi hắn chỉ chỗ mở cửa cho.
- Nhàm,, cần gì phải cua ai, thích thì cua cậu cũng đủ rồi.
- Ha…- cười nhạt. Nhưng mục đích cậu đến đây là gì, không sợ tôi sẽ làm gì sao?
- Tôi… tôi chỉ muốn đến cám…
Vừa nghe đến đây Ren đã hiểu ý và chặn họng Rin lại.
- Stop, được rồi, lời cảm ơn nghe từ ai cũng được nhưng cậu thì khỏi đi.
Câu nói khiến Rin bỗng cảm thấy chút áy náy trong lòng.
- Bà ấy bảo cậu lên đây à.
- Gọi mẹ cậu là bà ư?
- Sao không, bà ta không phải mẹ tôi. Mà xem chừng bà ấy quý cậu đấy, luôn nghĩ rằng tôi bắt nạt cậu, còn cho rằng sự việc hôm nay với cậu là do tôi gây ra đó.
- Vậy sao, tôi được đặt cách à, công nhận, tại bà có đứa con vô cùng xấu xa mà.
- Đúng đấy, bà ấy chỉ sợ tôi làm gì cậu thôi.
- Tôi còn việc nữa.
- Việc gì?
- Việc riêng tư thôi.
- Nói. Có phải cậu với bố bất hòa cũng vì cái chị người lớn…
Rin chưa nói xong thì Ren đã bất ngờ chạy lại dồn cô vào chân tường. Rin vô cùng ngạc nhiên.
- Uây, hôm nay tôi gặp bao nhiêu điều ngạc nhiên rồi đấy. Tự nhiên rồ ga.
Ren lạnh lùng ghé sắt mặt gần Rin.
- Cậu đừng nhắc đến người đó trước mặt tôi không thi…
- Thì.. thì sao đây.. – đầy sự thách thức.
- Cậu thích vậy sao?
- Cậu á, làm gì được tôi.
Rin cười nửa miệng, định nhấc chân húc đầu gối vào bụng Ren nhưng cậu ta đã cố định cả hai chân cô ép vào bên tường và giữ chặt hai cánh tay.
- Trò này của cậu tôi biết rồi.
- Biết ư, coi như cậu lợi hại. CÓ lẽ tôi không thoát được rồi.
Rin vẫn nhìn thẳng vào mắt Ren với sự thách thức.
- Cậu định làm gì đây? – coi chừng vẫn rất thản nhiên.
- Tôi á, thích chơi trò người lớn.
- Chớ chớ. Mình còn là trẻ con mà. – giọng khiêm tốn.
- Vậy sao, cậu có muốn tôi chứng minh cho cậu thấy tôi là người lớn hay trẻ con không? – cách nói chậm rãi mà đùa cợt.
- Thử đi tôi cho cậu biết. – Rin thách thức.
Cô vẫn cười nửa miệng nhưng khi cố gắng giơ tay thì Ren càng giữ chặt. Giờ cô mới để ý cả hai chân và tay mình đều bị Ren giữu rất chắc. Cô bắt đầu thấy lo sợ khi nhìn thẳng vào ánh mắt long lanh đó.
- Cậu…
- Giờ cậu có thể làm gì đây. Bản lĩnh thường ngày của cậu đâu ròi, sao gặp tôi lại biến đi hết vậy. Cậu nghĩ cậu bản lĩnh hơn tôi sao còn gọi tôi là công tử bột, chưa thấy tôi đánh nhau bao giờ à? – Cười một kiểu giả tạo.
- Chưa… - Rin cố tỏ ra bình tĩnh để đối diện.
Ren cười mỉm, cậu tiến gần lại gần Rin, body săn chắc áp sát Rin, ánh mắt đầy sự mưu mô. Nhìn thân hình đó cô bắt đầu thấy hồi hộp rồi lo lắng, cô cắn nhẹ bờ môi dưới khiến Ren cũng phải phì cười.
- Cậu ấy, đang sợ hãi đúng không, khi không thể làm được gì.
- Ai bảo cậu.
- Nè, chính môi cậu đã nói. Mỗi khi ngại thì phồng cả hai má, khi sợ hãi thì… cắn môi, đúng chưa.
- Nói linh tinh.
- Thế cậu vừa làm gì đấy, không phải cắn môi sao, hay để tôi cắn hộ…
- Thôi đi nha, không có đâu nha.
- Thật sự không sợ hay cậu không tin… tôi không thể làm gì được cậu. – cách nói chậm rãi, từ từ.
- Không tin chứ.
- Cậu k tin à. – cố ý nhấn mạnh.
- Vì… nghe câu đàn ông có thể lên giường với người phụ nữ mà mình không yêu.
Câu nói thật thú vị, Ren không giữ chắc Rin nữa mà buông hai tay tay cố ý để Rin đánh trả rồi thoát ra ngoài. Nhưng Rin lại làm cậu ngạc nhiên khi cô không rời khỏi mà vẫn ánh mắt ngây ngô nhìn cậu.
- Rin, cậu không muốn thoát sao?
Rin cố tình cười nhẹ, một điệu cười dịu dàng.
- Không chạy. Tình huống này là biết cậu chùn rồi.
- Sao HẢ.
- Có người dậy tôi, nếu ai làm mình mất bình tĩnh rơi vào tình thế hoảng thì lúc có cơ hội thì phải làm cho người ta như thế.
- Vậy là không hay đâu, nhưng… cái chiêu này tôi biết rồi..
Rin vẫn cố tình tỏ ra lả lướt đứng sát Ren áp người vào thân hình săn chắc của cậu ta, để hai tay lên vai rồi vòng lên cổ cậu ta, làm bộ sát mặt. Ren cũng có chút cảm động khi nhìn vào ánh mắt ngây ngô đang nhìn mình và không thể kiềm chế sự yêu thương đang lan tỏa khắp trí óc. Cậu chỉ muốn đứng đó nhìn, không muốn rời mắt khỏi ánh mắt đó.
- Tôi không phải cao quý gì nhưng tôi không tầm thường như mấy cô em của cậu đâu nha.
- Cậu muốn gì đây?
- Muốn thử cậu.
- Hư, đừng có thử tôi, tôi làm thật đấy. – cười với vẻ thách thức.
- Cậu muốn đánh nhau với tôi không?
- Đánh nhau trên giường ư.
- Linh tinh.
Rin đẩy mạnh Ren ra ngoài, dơ tay trong thế phòng thủ.
- Muốn thử xem tài của cậu đến đâu, nếu muốn nói không phải công tử bột thì lên đây.
Rin cười khỉnh.
- Chuyện nhỏ. Thích là được.
Ren cũng giơ cú đấm ngang mặt, vừa định chạy lại thì tiếng cửa kêu…rẹc… bà Lan Anh bước vào, trên tay cầm một bộ quần áo phục vụ nữ. Bà há hốc mồm, tròn mắt khi thấy Rin và Ren đang trong tư thế đánh nhau. Bà mải vội can.
- Ấy, Ren, sao con lại bắt nạt Rin nữa rồi, hai đứa chẳng phải bạn sao? Giờ lại còn định đánh bạn nữa à.
Bà mải vội chạy lại chỗ Rin, cô thả lỏng hai tay đang đứng thủ của mình xuống.
- À, Bác… bác…
Bà Lan Anh mải vội vuốt nhẹ mái tóc Rin, thái độ có vẻ rất sót xa.
- Cháu có sao không, cho bác xin lỗi thay con trai bác, nó quậy vậy đấy.
Rin nhìn Ren với ánh mắt lạ lùng không hiểu chuyện gì.
- BÁc, ý bác là gì vậy.
Bà quay ra trách Ren.
- Ren, nó chỉ là đứa con gái yếu đuối, sao con có thể làn như vậy. Mẹ cấm con được lại gần con không được lại gần con nhỏ, không được bắt nạt con bé. Nghe chưa.
Ren biết bà Lan Anh đã hiểu nhầm, cậu không nói câu nào mà chỉ quay mặt sang một bên ý không muốn để ý đến những câu nói đó.
Nói xong bà cầm tay Rin kéo đi.
- Đi với bác, khổ thân cháu, khiến cháu sợ hãi rồi.
- À, vâng… - ngơ ngác.
Rin đi với bà Lan Anh nhưng vẫn quay lại nhìn Ren với ánh mắt khó hiểu. Ren cũng chỉ nhìn theo đến khi hai người ra khỏi căn phòng.
- BÀ ta làm sao vậy, cứ như cậu ta là con bà ta chứ không phải mình vậy…
Ren chậc ra.
- Mình vừa nói gì vậy? KHông, mình chỉ có một người mẹ thôi, không thể có người thứ hai được. – thái độ vô cùng nghiêm túc.
Một lát sau Rin bước ra từ một căn phòng với bộ đồ là đồ phục vụ nữ. Cô ngắm nghía và tự khen.
- Được, bộ này cũng được đấy chứ, mình mặc eo óp hẳn.
Nữ phục vụ nào đó vừa đi vừa đẩy đống khăn đi qua chào hỏi.
- Chào cô, cô mới tới à.
- Đâu, đến lâu rồi mà.
- Sao phải ngại, cùng ngành với nhau mà, cứ tự nhiên nhá. Mà nè, nay anh cậu chủ có đến đấy, anh ta tiếng tăm không được tốt, gặp thì nên tránh xa nhá.
- Há…
- Rồi, tôi nói nhỏ vậy, đi đây. – giọng có vẻ rất hồ hởi.
Rin chậc ra.
- Mình bảo đến từ lâu là đến từ lúc Ren đưa mình về mà, chứ có phải làm ở đây lâu rồi đâu. Hơ, nói linh tinh.
Tiếng từ sau vọng đến.
- Cậu làm người làm là quá hợp rồi.
Ren cười vẻ châm chọc, cậu vẫn mặc chiếc áo sơ mi không gài cúc.
- Cậu ấy, nhà thì giàu mà không có nổi một bộ trang phục cho nữ.
- Đó, không phải sao.
Cậu đi lại gần chỗ Rin đứng. Vừa lúc bà Lan Anh từ bếp đi lên, thấy Rin đang đứng trước mặt Ren, mặt mũi thì nhăn nhó bà nghĩ ngay đến việc Ren đang trêu trọc Rin. BÀ lớn tiếng ngăn cản.
- Dừng lại đi.
Cả hai ngỡ ngàng nhìn ra phía sau. Rin gọi theo phản xạ.
- Bác lan Anh.
Bà Lan Anh mải vội đi lại phía Ren kéo Rin lại phía mình, trách Ren.
- Sao con lại bắt nạt Rin nữa rồi, đừng đe dọa tinh thần con bé. Xem chừng hai đứa ở gần nhau là không hợp rồi.
Ren không nói được câu nào, cậu cũng không muốn giải thích.
- Con lên phòng đi, mẹ sẽ dẫn Rin đi, sẽ nhờ người đưa con bé về.
Bà lại kéo Rin đi nhưng chưa đi được, bà quay lại nhắc nhở.
- Đứng trước mặt con gái phải lịch sự chút chứ, gài áo vào đi.
cô chỉ quay lại nhìn Ren, hếch hai vai cười một điệu ngây ngô.
Ren thở mạnh một hơi xỏ tay túi quần và chỉ đứng nhìn theo bước đi của bà Lan Anh và Rin.
Bà Lan Anh để Rin đứng một mình trước phòng khách, căn dặn.
- Ở đây chờ bác chút, bác sẽ kêu người đưa cháu về.
- Thôi khỏi phiền bác ra, cháu tự về được, bác tiễn cháu đến đây là được rồi.
- Sao vậy được, để bác. – Bà Lan Anh sốt sắng.
Bà rời khỏi đó để Rin đứng một mình, cô lại cảm thấy chán khi ở đây chỉ có mấy người phục vụ qua lại. bỗng một vòng tay từ phía sau ôm trầm lấy Rin. Theo phản xạ cô dẫm vào chân để đối phương buông lỏng tay, nhanh chóng hích một cú vào bụng khiến đối phương lùi về sau và kết thúc một cú đạp ngang mặt khiến đối phương ngã lăn quay ra đất. tiếng kêu của một thanh niên trẻ tuổi. Hắn không cao lắm, khuôn mặt thì rất đỗi là bình thường chỉ có cái ăn mặc vào thì mới thấy ra dáng một cậu chủ.
- Ay za…
Hắn hét lên.
- Cô là ai mà giám đánh tôi, đồ phục vụ thấp hèn.
Câu nói khiến Rin vô cùng phẫn nộ, cô chỉ muốn chạy lại đạp hắn một cái nữa bởi chính hắn đã xúc phạm cô trước.
Bà quản gia già khó tính từ đâu đó chạy đến, mải móng hỏi.
- Có chuyện gì vậy cậu Bá.
Hắn đứng dậy, nói cà lắp.
- Bà…quản gia xem…xem con nhỏ này là ai mà giám ra tay với tôi. Tôi phải cho con ranh này một bài học.
Bà quản gia nhìn kỹ ra mới nhận ra người đứng trước mặt là cô gái mà Ren dẫn về. Bà vẫn lớn tiếng.
- Cái cô gái này không biết điều gì cả, có biết cậu ấy là cháu cảu bà chủ không mà cô giám động vào.
- Tại hắn xúc phạm cháu trước.
Bá lớn tiếng, coi bộ rất hống hách.
- Chỉ là một người làm nho nhỏ, được bổn thiếu gia ôm thì vinh hạnh lắm rồi đấy. Quản gia, bà phải đuổi nó đi ngay cho tôi. Phải giỡ cả nhà nó tôi mới hả giận.
Một tiếng nói từ tầng hai vọng xuống.
- Anh có quyền đuổi cô ấy sao?
Ren lạnh lùng từ chiếc cầu thang máy đi xuống.
- Anh hơi quá rồi đấy, anh bị như vậy là rất đáng.
Dù là anh em họ nhưng Bá không ưa gì Ren bởi Ren cái gì cũng hơn hắn.
- Mày nói cái gì? – khó hiểu.
- Nếu là người khác thì chắc chỉ biết lo lắng và sợ hãi thôi nhưng người này..
- Làm sao…
- Người này không phải anh muốn đuổi là đuổi được…vì… cô ấy là.. bạn gái em. Ok
Câu nói khiến Rin vô cùng ngỡ ngàng, chưa bao giờ cô nghĩ sẽ có chuyện đó xảy ra với mình. Bà quản gia cũng trợn hỏa lên nhìn Ren.
- Cậu chủ, cậu nói đứa con gái nhỏ bé tầm thường nay là.. bạn gái cậu.
Ren chỉnh ngay.
- BÀ quản gia, tại sao lại gọi cô ấy là con bé chứ, bạn gái tôi đấy, bà định bênh tôi hay bênh anh Bá đây.
Bà quản gia cau mà vì rất khó xử nên bà im lặng, không nói nữa.
Bá cười một cách khinh bỉ, nói.
- Bạn gái mày ư em trai, tại sao mắt thẩm mỹ của công tử đào hoa đâu rồi lại chọn cô phục vụ làm bạn gái chứ… hay là lương tâm trỗi dậy phải nhận liều để cô gái này tránh bị tổn thương. ứm. – thái độ hống hách, ngang tàn.
Ren cười nửa miệng, một điệu cười xanh rờn.
- Anh nhìn lại mình đi, anh cao hơn người ta được bao nhiêu mà trê người ta thấp.
Quả thật nhìn lại mới thấy Bá còn thấp hơn cả Rin, dáng người thì nhỏ bé. Điều đó khiến đám người làm xung quanh đó phải bịt miệng cười không ra tiếng.
- Mày.. mày lại quá đáng rồi đấy… tao…tao sẽ không tha cho mày đâu…cả gia đình này nữa.
Một giọng nói rất điềm tĩnh mà chững chạc.
- Nói luyên thuyên gì ở đây.
Bố Ren từ trong phòng làm việc đi ra một cách oai vệ, từng bước vững vàng, tay chắp phía sau lưng ra đúng dáng ông chủ.
- Muộn rồi cháu còn đến đây gây sự hả? – Lời nói cũng rất đĩnh đạc.
Bá kiêu ngạo, vênh mặt nói.
- Cháu đến là có chút việc thôi, nhưng bác trông người trông nhà bác đi, người làm gì mà cứ như là bà chủ vậy.
- Cháu im ngay đi.
- Bác, sao nay bác lại nặng tiếng với cháu vậy?
- Nhà ta đang chuẩn bị đón một vị khách đêm rất quan trọng, cháu có nên đi về không vậy. – Bố Ren tỏ ra điềm tĩnh, nói một giọng vô cùng nghiêm túc.
Bá tỏ vẻ khó chịu.
- Zô zô, nay bác lại đuổi cháu sao, bác có tin cháu sẽ nói chuyện này với bố cháu không.
Bố Ren tỏ ra khó xử.
- Cháu…
Thấy thái độ bố Ren khoan nhượng Bá liền lấn át.
- Vậy thì…bác nên đuổi con nhỏ đó đi để cháu hả giận.
- Vớ vẩ. – gắt lớn. Cháu quá hống hách rồi đấy, không coi ai ra gì.
Coi bộ bố Ren rất tức giận nhưng vẫn giữ sự tôn nghiêm của một ông chủ, điều này khiến Ren đứng đó mà cảm tháy khâm phục và cậu nghĩ rằng mình sẽ học tập theo ông ấy.
- Vậy ta nói cho cháu biết ại đi chứ con bé đó không thể đi.
Bá nghi hoạc.
- Why?
Trong lúc tức giận bố Ren bèn thốt lên.
- Vì đó là con dâu tương lai của ta.
Bao con mắt ngỡ ngàng trước câu nói rất rõ ràng mà dứt khoát của một ông chủ. Bà quản ra tròn mắt vì quá ngạc nhiên.
- Ông chủ, ông nói gì vậy?
- Ta nói gì mà bà cũng không hiểu à. Giờ thì cháu biết vì sao ta không thể đuổi con bé, người nên rời khỏi đây là cháu đấy. – nói nhấn mạnh.
Bá vô cùng bực mình và cảm thấy xấu hổ, coi như đó là một lần bị sỉ nhục. Cậu cắn chặt răng, cảnh báo.
- Các người cứ đợi đấy, tôi nói chuyện với bố tôi để bố tôi chấm dứt luôn với mấy người.
Bố Ren vẫn điềm nhiên nhìn Bá với ánh mát đầy sự thách thức.
Bá rời ngay khỏi đó, trong lòng không chút tâm phục.
Bà quản gia lo lắng chạy lại hỏi:
- Ông chủ, nhà ta thời gian này vẫn cần gia đình chú thím giúp mà.
- Không cần. Tôi chắc gia đình nhà chú ấy sẽ không tính toán mấy chuyện con nít này đâu. Nhưng cũng không sao, tôi chịu đựng nhà đó cũng đủ rồi, mình phải là dựa vào chính năng lực của mình, không cần phụ thuộc ai hết.
- Nhưng..
- Không còn việc gì nữa, bà đi làm việc cảu bà đi quản gia.
Bà quản gia không nói được gì liền cúi nhẹ đầu chào rồi đi khỏi. Vừa đi vừa đánh ánh mắt căm phẫn nhìn Rin.
Ánh mắt của bố Ren nhìn đến là tất cả người làm lại tiếp tục công việc. Ông quay lại nhìn cô bé trên khuôn mặt vẫn đầy sự ngạc nhiên. Ren cũng không thể ngờ người cha mà mình luôn cãi vạ lại ra mặt giúp mình.
- Bác trai, cháu cảm ơn bác… - giọng rất khách sáo.
Bố Ren một giọng cứng rắn nói chuyện với Rin, tay chắp phía sau lưng làm dáng.
- Vừa nãy là ta cố ý để đuổi cậu ta di, ta không thích thấy nó trong ngôi nhà này chứ không phải giúp cô đâu.
- Nhưng dù sao cháu cũng phải cảm ơn bác.
- Cô là cô gái lần trước đến đây, cầm số tiền là 5 triệu đi đúng không?
Ông vừa hỏi vừa để ý đến thái độ cuả Ren. Rin rụ rè trả lời.
- Đúng ..ạ bác bảo cháu nên tránh xa con trai bác nhưng… con trai bác thì…
- Bác biết, lần này là do thằng con trai bác đã chọc cháu khiến cháu phải chịu thiệt rồi.
- Há…
Rin đánh mắt nhìn Ren ra vẻ khó hiểu.
Ren thở dài, cúi gằn mặt xuống đất nản.
Bố Ren gật đầu, khen ngợi.
- Nhưng cháu bản lĩnh lắm đấy, giám chống lại nó. Tên đó cháu có biết nó là một thằng rất lì mà còn zai nữa không?
- Vậy ạ. – vẫn thản nhiên.
- tính ra là em cuả Ren đấy.
- Nhưng Ren vẫn gọi người ta là anh mà.
Ren mãi mới chen lời.
- Vì nười ta lớn hơn gần chục tuổi mà.
Một câu lạnh lùng rồi lại bỏ lên đi. Nhưng chưa đi hết cầu thang thì cậu lại trở xuống kéo Rin đi.
- Cho con mượn con dâu cuả bố chút.
- - Nè nè, vô duyên, ăn nói cẩn thẩn thận vào.
- Thì bố tôi gọi vậy cậu vẫn để yên còn gì nữa.
Bố Ren nhìn theo hai người và cười một vẻ rất an tâm. Bà Lan Anh từ sau đi lại khoác tay ông.
- Anh thấy con bé thế nào.
Ăn nói ngập ngừng.
- Con bé không ưa Ren thì phải, đúng như em nói.
- Thì đó,con trai anh toàn bắt nạt con bé, trêu, chọc nó. Bao nhiêu đứa con gái đẹp mà nó không thèm để ý tới, cứ nhắm vào con bé mà trêu chứ.
- Vậy thì…
- Mà anh vừa để Ren kéo Rin đi à.
- ừm, sao vậy?
Bà Lan Anh tỏ ra lo lắng.
- không được, nhỡ nó làm gì con bé thì sao, không được em phải lên tách hai đứa nó ra.
Bố Ren ngăn cản.
- Mình đi làm gì, xen vào chuyện riêng bọn nó.
- Anh bảo gì?
- Ta chắc thằng Ren nhà mình có tình cảm thật với con bé này rồi.
- Làm gì có, nó chỉ trêu hoa ghẹo bướm thôi.
- Vậy thì em nhầm rồi, hãy nhìn ánh mắt của Ren khi nhìn con bé đi, rất đầm ấm và dịu dàng. Miệng có thể nó dối nhưng ánh mắt làm sao nói dối được.
- Vậy thì..
- Anh nghĩ câu ghét của nào trời cho cảu đấy là đúng đấy.
Bà Lan Anh ngớ người nhưng nghe vậy cũng không muốn đi lên nữa, cũng mong lời ông chồng mình nói là thật.
Ren kéo Rin vào phòng, căn dặn.
- Cậu đứng chờ đây, tôi lấy đồ cho cậu.
- Đồ gì? – ngáo ngơ.
- Đồ mặc chứ sao, cậu định mặc như vậy về à.
- ồ.
Rin quay sang chiếc bàn học hai ngăn của Ren, trên bàn có một hộp nhỏ bọc lụa đỏ, cô tò mò mở ra xem. thật ngạc nhiên khi trong đó có một thỏi son trắng. Cô ngỡ ra
- Son trắng, của mình mà, cậu ta vẫn giữ nó.
Chiếc thang máy chuyển đồ ở ngay chỗ phòng tắm, cậu đợinó mở cửa rồi lấy bộ quần áo trong đó ra.
- Đây.
Cậu sững lại khi thấy Rin đang cầm thỏi son trắng trên tay.
- Cậu.. tại sao lại lục đồ của tôi? - có chút không vui.
- Hehe, hiếu kỳ thôi mà, nó ở ngay trước mắt. Mà… đấy là son của tôi đúng không, cậu vẫn giữ nó?
- Tôi giữu nó làm gì, chỉ là để đó quên không vất đi mà thôi. – làm bộ nhưng coi chừng không thoải mái.
- Vậy á… - ánh mắt đầy sự nghi ngờ. Chứ không phải là không nỡ vứt món đồ quý giá này không.
- Làm gì có, tiện đây cậu vất đi giùm cái.
Rin lắc nhẹ.
- No no, tại sao. Tôi vẫn sẽ để đây. Ok.
Lát sau cô đã xuống tầng với bộ quần bò và áo phông đơn giản. Bà Lan Anh mang ra một khay đựng một cốc nước vàng và một đĩa bánh mỳ. Bà biết là Rin chuẩn bị về nên đi hỏi thăm.
- Cháu không sao chứ.
- Không sao mà bác.
- Vậy cháu về cẩn thận nha. Cháu có muốn ăn hay uống chút gì không?
- - à vậy chấu uống chút nước thôi ạ.
Rin tự nhiên cầm cốc nước trên khay mà Bà Lan Anh bê uống bởi cô nghĩ bà mang đồ ăn cho mình. Bà quản gia đứng ngay cạnh gắt gỏng.
- Đúng là con nhà không có giáo dục. `
Vừa nói dứt câu thì đã bị Rin phụt nước lên mặt.
Quản gia vô cùng tức giận, hằm mặt. Bà Lan Anh cũng vô cùng ngạc nhiên, không nói được câu gì.
- Cháu…
Rin mải vội xin lỗi.
- cháu xin lỗi quản gia, cháu vô ý quá. Nhưng… bác Lan Anh, đây là…rượu ạ?
Cô vừa hỏi vừa chỉ vào cốc nước mình vừa uống. Bà Lan Anh cũng chỉ gật đầu một cách thản nhiên. Bà quản gia cắn chặt răng, rất muốn gào lên chửi mắng Rin nhưng bà chủ đứng bên cạnh nên không giám, tức giận rời khỏi. Rin cười nhéch mép.
- Cháu.. vừa uống cái đó rồi.
- Cháu không uống được à?
Rin nhăn nhó lắcc đầu. Ren từ đâu đó đi đến, xoa nhẹ đầu.
- Mỗi một chút có làm sao, cậu còn uống cả két bia được mà. Khi đi hát đó.
- Há…
- Cậu uống hết cốc đấy mà không say thì chắc … có nghe câu phụ nữ uống không say thì nghìn ly cũng không say chưa.
Rin gật gật.
- Tôi nghĩ vậy.
Bà Lan Anh cười tủm khi thấy Ren lo lắng cho Rin.
- Vậy con đưa Rin về nha.
Ren đưa Rin ra khỏi cánh cổng to đùng của ngôi biệt thự.
- Cậu có thể về được rồi đấy.
Ren thản nhiên, gật gật.
- Được, càng nhàn. Cậu..cahwsc là đi về một mình được chứ, không sợ ai bắt cóc sao?
- Hay.. cậu đưa tôi về luôn đi.
Ren từ chối ngay.
- Tôi đâu có thừa hơi.
Ren khoanh tay trước ngực, khuôn mặt vẫn thản nhiên. Rin không thèm chào, cô quay ngoắt đi và rời khỏi đó.
Rin bắt đầu thấy lo lắng khi mình hơi choáng váng, mọi lần cô có thể đi về một cách rất bình thường nhưng hôm nay cô nỡ uống cốc rượu nên người không thể tỉnh táo mới muốn Ren đưa về nhưng một phần cô cũng không tin tưởng Ren. Cô đành lấy điện thoại gọi cho Lệ. Thật không may, điện thoại của Lệ hết pin nên không thể nghe khiến cô càng lo lắng. Đi một đoạn nữa thì tối sầm mặt mày. Bỗng từ bên đường 3, 4 tên lạ mặt đứng vây quanh cô. Bá từ bên kia đường nhìn sang, ánh mắt đầy sự thù hận. chắc chắn đám người này là do Bá gọi đến.
Một tên trong số đó lên tiếng.
- Cô gái, cô nhức đầu hay bị ốm hả, để tôi đưa cô đi.
Rin loáng ngoáng, mắt không thể nhìn rõ, những cái bóng áo đen mờ dần đi.
- Các người tránh ra không tui kêu …ống tôi bây..giờ á… - nói lắp trong cơn say.
- Cô em sao lạnh lùng vậy, giờ có gọi chủ tịch nước cũng không giúp em được đâu.
- Ai bảo.. – Giọng say sỉn. Tôi vẫn có một thiên thần mà.
Đám đó cười ầm ĩ.
- Hahaa, thiên thần ư, em mơ mộng quá rồi em ơi, nay chỉ có mấy anh là thiên thần của em thôi. Hahaha. – cười một vẻ giữ tướng.
Một chiêc ô tô đen dừng lại, 2 cái đèn vẫn bật sáng, cửa kính đột ngột mở và người bên trong là một người đàn ông đội chiếc mũ che khuất cả khuôn mặt.
- Ông chủ, giờ sao đây?
- Cứ từ từ xem thế nào, con bé phản ứng ra sao? – giọng ồm ồm, rất đĩnh đạc.
Đám người đó vẫn vây quanh Rin trong khi cô đã ngấm rượu, sau đứng lả lướt. Một tên vừa chạm vào tay cô, ngay lập tức cô vung mạnh khiến hắn ngã ra đất vì hụt đà. Rịn vẫn ý thức được những hành động để tự vệ. Tên bên cạnh thấyy vậy tức giận lao lại, đe dọa.
- Mày muốn chết hả.
Một tiếng nói quen thuộc vọng đến.
- Chúng mày muốn chết thật rồi.
Ren lạnh lùng xuất hiện. ánh sáng của cây đèn đường chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của Ren. Rin quay lại nhìn, cô cảm tưởng rằng người vừa đến chính là thiên thần đến cứu mình.
- Thiên thần bé nhỏ… - giọng lả lướt vì say.
Ren thận trọng đi gần lại chỗ đám người đó, họ thấy Ren cứ như thấy hổ, đứa nào đứa nấy bủn rủn chân tay. Ren kiêu hãnh đi lại phía Rin, giờ chất rượu đã ngấm sâu trong người, Rin không thể cảm nhận được gì nữa cô từ từ ngã xuống. Đúng lúc Ren chạy đến và đỡ Rin vào lòng. Cậu đánh ánh mắt sắc nhọn nhìn đám đó, ra lệnh.
- Cút ngay trước khi tao nổi giận.
Đám đó hốt hoảng bỏ chạy ngya. Bá bên kia đường sợ hãi cũng lừa lừa chuồn mất tăm.
Chiếc xe đen gần đó vẫn bật sáng đèn pha và nổ máy đi ngay.
Còn Ren ở đó với Rin, trời thì về đêm lên gió lạnh, cậu nhìn cô gái đang yếu ớt dựa vào mình mà thấy không an tâm. Cậu cởi chiếc áo khoác bên ngoài khoác cho Rin và đưa cô lên xe. Xe đi thẳng tới nhà của Rin.
Rin đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, dựa sát vào vai Ren.
- Nè, nè… tôi nói cho cậu biết nha… tui á… là con gái nhưng không phải dạng vừa đâu nha..cậu đừng…có má mơ đến chuyện bắt nạt tôi… - nói vu vơ trong lúc say sỉn.
Rin cười nhòe.
- Ai thèm chứ. Vậy cậu với Min sao đây?
- Sao… là sao? – vật vờ.
- Thì cậu với anh bạn Min đó ấy, chia tay có thấy buồn không?
- No, no, buồn gì, vui chứ.
Ren hiếu kỳ, lợi dụng cơ hội gặng hỏi.
- Vậy cậu không thích cậu ta à?
- Có chứ, cậu ta rất ấm áp.. nhưng… tôi cảm thấy không được thoải mai khi ở…bên cậu ta…
- Còn gì nữa không?
- Gì là gì?
- Tôi… không thấy sự an toàn khi ở cạnh cậu ta.
- Vậy người khiến cậu cảm tháy an toàn là ai? – hỏi một cách nhẹ nhàng.
Rin lắp bắp…
- Người đó là…
Ren đang ngóng chờ và rất hi vọng nhưng Rin chưa nói xong thì đã gục xuống. ngủ li bì.
- Uwe, we, tỉnh dậy đi. – vừa nói vừa lay người Rin. Cậu còn chư nói xong mà…
Ren rất sốt sắng và rồi lại thất vọng. Người lái xe cười tủm.
- Cậu chủ, tại sao lại hỏi người say, con bé say khướt rồi kìa chắc uống nhiều lắm hả.
Ren cười khỉnh.
- Nhiều gì, một cốc màu vang.
- Rượu mà ông chủ hay uống ý hả?
- Đúng.
- Ôi, vậy say là đúng rồi, lại còn một cốc nước.
- Chắc mới được một ngụm thôi.
- Cậu chủ hỏi người say thì hỏi làm gì?
- Người say bao giờ cũng nói thật mà.
Cậu nhìn Rin đang nằm trong lòng mình mà rất an tâm.
- Anh tài xế, anh thấy cô gái này thế nào?
- Cô ấy rất bình thường, không có điệu đà hay sexy như những cô gái khác. Tôi cũng từng tiếp xúc qua, cũng không kiêu kỳ, không…
- Không thì nhiều lắm, nhìn ra thì cũng xinh ấy chứ nhưng không biết lí lịch cậu ta như thế nào.
- Cậu chủ điều tra lý lịch con bé làm gì?
- Tò mò, với lại để xem… cậu ta có bao nhiêu người để mắt đến.
Người lái xe cười nhèo.
- Làm gì có, cô bé tầm thường này chỉ cũng chỉ những cậu bạn bình thường bám theo là hết rồi.
- Vậy sao?
- Không thì cậu chủ xem tin nhắn của cô ấy trong điện thoại xem có những cái gì.
- Có được không.
- Con bé đang ngủ mà, biết làm sao.
Ren lục chiếc điện thoại của Rin trong túi quần cô đang mặc, thật hay điện thoại không cài chế độ bảo mật vì vừa ở tiệm cầm đồ về. Cậu hiếu kỳ mở từng cuộc gọi, từng tin nhắn đọc. Số liên lạc quen thuộc được Rin lưu là Kỵ sỹ bóng đêm . Ren lớ ngớ nhìn nó rồi chỉ cười mỉm. Cậu mở tin nhắn, thật hài hước, hầu hết các số trong máy toàn lưu bằng ký tự, số thì lưu là con khỉ khô, đứa thì lưu là cá xấu… còn nhiều thể loại khác nữa.
- Cậu ta thú vị thất ấy, muốn giấu hông cho người ta biết số của ai sao? Vậy nhầm rồi đấy, cậu không biết điện thoại này nối với điện thoại của tôi à, chỉ cần tôi bật tính năng kiểm tra thì… biết hết các số chứ gì.
Rin trong lúc say sỉn nói mớ.
- Ấy.. tên Ren xấu xa, hắn giám cài đặt điện thoại tôi với… của hắn là cùng một ô fai, hắn định theo dõi tôi đây mà… há…há.
- ờ rồi sao.
- Hắn không thể biết được...là… tôi đã cài đặt và ngưng thiết bị đó rồi, haha. Muốn làm điện thoại đôi cũng không được… hehe.
Nói xong lại gục xuống ngủ tiếp.
- Con người này, sao cái gì cũng biết vậy.
Người lái xe xen vào.
- Cậu chủ tiện đấy hay hỏi tiếp xem là con bé có bao nhiêu người theo đuổi rồi. hứm. – nháy đểu.
Ren chưa kịp hỏi thì Rin đã ặp ẹ trả lời.
- Tui à…các người không thể biết được…ớ, rất nhiều người theo đuổi tui… ui.. đó nhưng tôi không có để ý.
- Hơ, hay vậy, vậy mối tình đầu tiên của cậu là bao giờ.
- Lớp 5 - giọng bủn rủn.
- Tính từ đó đến giờ bao nhiêu người rồi.
Rin gật gù, ngơ ngác.
- Ít thôi mà. Yêu gì lắm cho khổ.
Ren cười khỉnh.
- Biết mà, vậy cụ thể là bao nhiêu?
- Không…có nhớ nữa… - giọng ẻo lả. Có lẽ mỗi năm một người thôi.
Ren há hốc miệng, ngỡ ngàng vô cùng.
- Cái gì, thật á.
- Chắc zậy. nhưng… tính trung bình thôi nha.
Nghe câu nói đó Ren nửa tin nửa mơ hồ, cậu không bao giờ nghĩ Rin lại được cuồng đến vậy. Cậu mải móng mở tin nhắn điện thoại đọc tin nhắn. Toàn những tin nhắn tình cảm gửi đến nhưng Rin không trả lời. Ren có vẻ không vui khi đọc những tin nhắn đó.
- Anh à…
- Sao vậy cậu chủ.
- Rảnh rỗi điều tra cho tôi mấy số này nghe chưa.
Anh ta nhận lời rất nhanh.
- Được.
Ô tô dừng trươc cổng nhà Rin, Ren từ từ dìu cô xuống khỏi xe, bế thốc vào trong nhà.
- Không biết bố mẹ cậu ta như thế nào mà lại để cho con gái mình sống một mình vậy chú. Ren chủ động bấm mật khẩu vào nhà sau khi một màn hình cảm ứng bên tường.
- Cái này nghèo àm cứ thích chơi sang.
Cậu bấm bừa các chữ số nào đó và không ngờ cánh cửa được mở ra thật. Tiếng tinh…ing… một tiếng làm cậu vô cùng ngạc nhiên.
- Thì ra…
Vừa mở cửa bước vào, ánh đèn bật sáng trưng. Con robot từ đâu đó xuất hiện trước mặt cậu khiến cậu giật mình.
- Ôi, roobot mắt đỏ, sao nó vào đây được.
Cậu thả ngay Rin xuống, đứng tư thế thủ chuẩn bị đánh nhau. Nhưng điều kỳ lạ con robot này đứng đó ngơ ngác nhìn Ren, điều đặc biệt là đôi mắt nó màu xanh chứ không phải màu đỏ. Ren dừng lại, bỏ hai tay xuống phân tích.
- Con này không giống.
Con robot tự động giơ tay chỉ về xuống dưới đất chỗ Rin đang nằm ở đó đẻ Ren biết. Ren mải vội mà quen mất mình đã để rơi con người đó xuống đất.
- Oh my god.
Cậu lại bế thốc cô dậy vất bụp.. xuống chiếc giường trải ga đỏ.
- Mệt… - thở một hơi mệt nhọc. uống có tí rượu mà đã xay sau này làm được sự nghiệp gì.
Cậu tiếp tục công việc dở dang buổi tước là xem xét kỹ lại ngôi nhà. Tiếng réc…éc phát ra từ con robot, nó lừ lừ cất chiếc cặp của Rin đi và chui tọt vào gầm giường ngủ luôn, hai con mắt xanh tắt hẳn. Ren cúi nhẹ xuống nhìn nó với ánh mắt kỳ lạ.
- Robot mà cũng biết ngủ sao? – lơ ngơ.
Ren đi lại chỗ bàn học của Rin xem qua mấy thứ đồ linh tinh và thấy chiếc hộp nhỏ bọc vải lụa đỏ gần giống của mình liền mở xem thử. Cậu không ngờ trong đó là chiếc nhẫn cậu bị mất cũng khá lâu trong khi đi làm nhiệm vụ.
- Cậu ta lại có cái này à… - khó hiểu, đầy sự đa nghi trên khuon mặt.
Rin cựa quậy khiến Ren quên luôn cả thứ mình đang nghĩ.
- Trời… ơi..ơi.. nóng quá…
Rin nằm trên giường, tay ôm con gấu bông rồi cầm ném thẳng vào Ren. Thật may Ren đã bắt được.
- Cậu làm cái gì vậy/
Rin vãn nhắm nghiền mắt. Cô cởi chiếc áo khoác ngoài vất ra ngoài khiến Ren vô cùng ngỡ ngàng, trố mắt nhìn theo chiếc áo. Tiếp tục cởi nốt chiếc áo phông và giờ cô chỉ còn chiếc áo ba lỗ nửa người mỏng. Ren hoảng hốt nhìn theo đống áo và nhìn Rin.
- Kiểu gì đây… cậu ta lột hết đồ à. Chẳng lẽ do rượu.
Rin cởi luôn sanh tuya quần vất sang một bên khiến Ren càng hốt hoảng.
- Tại sao cậu ta lại như vậy chứ, không biết mình là một tên đào hoa lăng nhăng, rất nhiều ham muốn nữa.
Rin vẫn đang trong tình trạng mê mẩn, cô không tự ý thức được mình đã làm gì.
Ren lo lắng muốn tiến lại gần thử xem thì vấp phải cái chân của con robot dưới gầm giường và ngã đè vào Rin. Tất cả các bóng đèn tắt cùng lúc khi không còn ai đứng và chỉ còn ánh sáng lung linh nhẹ nhàng từ những trăng sao từ trên trần nhà. Cậu biết rằng Rin rất ghét điều đó nên mải vôi ngồi dậy nhưng khi thấy khuôn mặt trông rất dễ thương trong ánh sáng mờ nhạt của huỳnh quang khiến cậu không muốn rời mắt.
- Cậu ta dù có mạnh mẽ đến đâu thì… cũng vẫn chỉ là con gái, cũng có thể là phụ nữ rồi. hehe. Sao đến ngôi nhà cũng tạo điều kiện vậy.
Ren cười nhẹ, một nụ cười ngọt ngào và đầm ấm.