Buổi sáng, Ren đến lớp rất sớm, cậu vẫn ngồi cuối lớp nghe nhạc. Đến giờ vào học, toàn trường vắng vẻ, chỉ có lớp 12a4 vẫn ồn ào. Đám con gái thì xôn xao với cây sáo trúc của Lan.
- Hưm, trò này bà khới ra, khó chơi quá à.
- Nghe đám con trai thổi sáo này hay lắm luôn ý.
- Lan, sáo mày mày biết thổi không?
- Chép…sao chúng mày dốt thế, tao á…làm sao mà thổi được.
Cả đám kêu lên: - oái, nhàm.
Rin vừa mới đến, thấy tụ tập đông cô cũng chen lại:
- Nè, có vụ gì hay đấy.
- Biết thổi sáo không Rin?
- Ờ thì…biết chút ít thôi.
- Ha, vậy là có nữ biết thổi rồi.
Lan đưa sáo cho Rin thúc dục:
- Thổi thử nghe xem nào.
Đứa nào đứa nấy cũng háo hức, chỉ có Nhàn với mấy đứa bạn ngồi dưới bữu môi chê.
Rin ngồi ngay lên bàn, đặt nhẹ môi vài cây sáo rồi thổi.
- Nè, chúng mày để yên Rin thổi xem nào.
Cả lớp từ từ yên lặng khi nghe tiếng sáo của Rin. Ren đang nghe nhạc, cậu bấm dừng ngay lại, tai vẫn đeo tai nghe nhưng không có nhạc. Cậu nghe tiếng sáo quen quen nhưng cũng chỉ chút nghi ngờ.
- Cậu ta cũng biết thổi sáo ư? Cũng bài này, nghe giai điệu cũng giống đấy. Cậu ta cũng đâu phải quá nhàm chán.
Ren chăm chú nhìn Rin thổi sáo, cuối cùng cũng phát hiện:
- Há, hình như…Goodbye day thì phải.
Tiếng vỗ tay vang lên. – hô…ô…
Tiếng sáo dừng lại để mọi người bàn luận.
- Thổi nghe cũng được đấy, thổi thử bài nữa đi.
Rin gãi nhẹ đầu nói: - HÌ, tôi không thổi nữa, vì tôi chỉ biết thổi mỗi bài này thôi.
Nghe câu nói này xong Ren càng muốn nhìn Rin vì trông cô rất giống với một người mà cậu không bao giờ ngờ được.
Cô giáo địa từ lớp bên cạnh đi sang khiến cả lớp lại im bặt :
- Các cô các cậu hay thật suốt ngày nhạc nhẽo hát hò. Ngồi trật tự chờ cô giáo lên nghe chưa. Phải để cho các lớp đang học chứ. Cái lớp này, hết ô nhiễm môi trường rồi đến ô nhiễm không khí. Đúng là…không còn gì để nói.
Tiếng đồng thanh: - Vâng ạ.
Cô đi ngay, cả lớp lại được thể cười ầm ĩ. Cô lại quay lại nhưng thật kì là lớp rất im lặng. Cô lại đi. Chưa được mấy bước nghe lớp lại ồn, lại quay lại. Thật bực mình khi học sinh trong lớp a4 vẫn ngồi im bỏ sách ra học khiến cô không chửi được.
Ca học buổi chiều, thời tiết hơi oi bức, các học sinh trường Thiên Thần vẫn đi học như thường lệ. Lớp 12a4 đang tính toán bày trò. Mấy học sinh nam kiếm mấy sợi dây linh tinh không biết làm gì.
- Ê bọn mày làm gì đấy hả.
- Haha, chọc mấy đứa đến muộn ấy mà.
- Á, hay đấy. Xem nào…còn ai ta._ nhìn xung quanh lớp.
- HÌnh như còn Lệ, Mai, Trung nữa. Rin nay tiến bộ ghê, đến sớm ấy nha.
Rin nghe đám bạn nhắc đến mình, cô nói chen vào:
- Tất nhiên, người ta phải có văn hóa chứ.
- Oái, văn hóa gì bà nội. Bà đi 10 buổi thì đến muộn 11 buổi rồi còn gì.
- Ờm…m….. - chép chép miệng, cười toe một cái.
Có đứa hô lên khi đặt xong bẫy:
- Xong rồi, quá ngon. Sắp có kịch hay rồi.
- Mày làm gì thế hả.
- Ờ thì xem nhiều phim quá, thấy trò của bọn nói vui mình cũng muốn làm thử.
- Ha, thầy chửi thì sao?
- Lúc nãy Bông bảo thầy lên hơi mụn mà, yên tâm._ Việt nói.
- Ừm, tụi mày yên tâm đi. Mà có vào ai cũng đâu có sao. HỨm._ cười toét miệng.
- Hey, phim với trả phò, đáng lẽ chúng nó không biết mấy trò này, xem trên phim ảnh học tập là đúng rồi. Hưm, A di đà phật._ Tuấn kêu.
- Cứ giả đò ngoan cơ. Haha, nhóc con mai cạo đầu đi tu đi. Đúng là ông cụ non mà_ Nam trêu trọc.
- Thăng Tuấn còi, hỏi lần cuối chơi không?
- Ok chơi thì chơi.
- Haha, xem chúng nó đến chưa đã nào.
Piza từ ngoài chạy vào thông báo:
- Nè,các men, Lệ đang đến đấy. Đằng sau là Trung nữa.
- A, hay rồi. Tất cả chiến hữu vào vị chí.
Mấy đứa con gái bàn tán:
- Trời, cứ làm như ra chiến trường vậy ý.
Nhưng sai so với dự định, thầy giáo lại đi lên trước Lệ. Thầy giáo dậy sinh học, khuôn mặt nghiêm túc, là một trong số những thầy cô không ưa lớp 12a4. CẢ lũ học sinh hốt hoảng khi thấy thầy đi qua cửa sổ và gần bước vào lớp.
- Thầy ơi, đừng vào.
- Sao, các anh chị định đuổi tôi đi phải không?
- Dạ không nhưng mà…
- Nhưng mà sao, các anh chị ăn gan há bá hay sao mà giám hả.
Thầy nhìn Rin, rồi nghĩ qua: “ nó càng đuổi thì mình càng phải ở lại mới bản lĩnh chứ”.
Thầy nghĩ học sinh trêu mình, thầy đi lại phía cửa lớp, nhanh chóng đẩy cửa bước vào. Mấy quyển sách được để sẵn bên trên rơi trúng đầu thầy. Học sinh mở to mắt ngạc nhiên, im bặt đi. Thầy rất bực, cố nhịn đi lên bục giảng. Có tiếng hô:
- Thầy đừng lên thầy ơi.
Vì bực, thầy không nghe, chỉ “ hưm” một tiếng rồi đi lên bục giảng, không để ý vấp phải ngay cái dây tên nào mắc khiến thầy ngã lăn xuống đất. CẢ lớp hốt hoảng, che hết mặt lại, quay ra sau. Lát sau, nghe tiếng kêu cả lớp mới bỏ tay xuống quay ra nhìn. Thầy đang kêu: - Ôi, cái lưng tôi, hình như bị trẹo mất rồi. Mấy tên quỷ sứ, các cậu có muốn bị đuổi không hả.
Đúng lúc Lệ chạy xồng xộc vào. Cô thấy thầy đang nằm dưới đất, mở to mắt ngạc nhiên.
- Ờ…thầy giáo, em…vào lớp.
Mấy đứa phía dưới chỉ tủm tỉm cười. Thầy dồn cơn tức lên Lệ:
- Em ra ngoài đứng cho thầy, nhanh. Ai bảo đến muộn.
- Nhưng em vừa…
- Không lí do lí chấu gì hết, ra.
- Vâng._ giọng xìu đi.
Lệ nhìn Rin tỏ ra không hiểu chuyện, Rin chỉ biết lắc nhẹ đầu, nói nhỏ:
- Oh my god.
Thế là Lệ không được vào lớp. Cô không đứng cửa lớp mà đi lang thang lên xuống cầu thang. Iron từ dưới đi lên, thấy Lệ gọi ngay.
- Nè, cô Trời ơi.
- Gì vậy, sao cậu lại ở đây.
- Ren bảo cậu đang đứng ngoài này một mình, bảo tôi ra chơi với cậu thôi.
- Ren sao, haha, chẳng lẽ cậu ta thích tôi rồi.
- Làm gì có, cậu mơ đi.
- Cậu ta có vẻ quan tâm tôi lắm mà. Chắc cậu ta để ý tôi rồi đấy. - vừa nói vừa làm hành động.
- Thôi đi bà cô già, cậu nghĩ lại đi nha. Do người ta ga năng thôi. Mà cũng vì là bạn bè. Cậu ta hình như cũng đang thích một người đấy.
- Hưm, tôi không cần biết là ai, cậu ta để ý tôi vậy thì mai tôi phải tán cậu ta mới được.
- Gì? Mơ đi bà cô.
- MÀ, cậu bảo người cậu ta thích là ai?
- Tôi cũng không chắc, có giỏi cậu tìm đi. Cậu mà tìm được tôi sẽ làm nô lệ cho cậu thêm một tuần nữa. Được không?
- Huh, ok đi. Nhưng nếu cậu ta thích là tôi thì…
- Thì tùy cậu thôi.
- Mà cậu phải làm nô lệ hẳn hoi trong mấy tuần này đấy này đấy nha.
- Rõ thưa chủ nhân…. Bậy bạ, mỗi tờ giấy kiểm tra mà bắt tôi làm nô lệ, làm tôi bỏ lỡ bao nhiêu việc rồi đấy.
- Ah, cậu thì có việc gì chứ, suốt ngày chỉ ăn chơi thôi. Còn cả việc bám đuôi ả nào đó đúng không. Có mỗi hai tuần thôi mà.
- Trời, 2 tuần... nghe sao mà dài như nửa tháng vậy. – kêu ca.
- Hứm, bị khùng rồi
- Nè, cho bà cô nói lại nha, tôi làm công việc hơi bị cao cả đấy.
- Mà thôi, nói làm gì, cậu phải gợi ý cho tôi đặc điểm nhận dạng người mà Ren đanh để ý chứ.
- Chẳng biết thế nào, nhưng tên Ren đó thích ai thì đôi mắt long lanh và có thể là cười nhiều hơn đấy.
- Éo, vậy sao? Khó đỡ vậy. Được rồi bằng trí thông minh gia đình họ Trần tôi sẽ tìm ra cho cậu làm nô lệ tuần nữa.
- Rồi rồi ok đi.
Lệ bên ngoài nói chuyện còn trong lớp thì thầy giảng bên trên thì trò nói chuyện bên dưới. Có đứa nghịch điện thoại dấu trong ngăn bàn có đứa để hẳn lên bàn lấy sách che đi. Phía cuối lớp bọn ngồi nhấm hạt dưa xột xoạt, thỉnh thoảng có tiếng các con vật kêu lên từ mấy cái đài nghe nhạc. Rin và Min ngồi một bàn, Rin nhìn xuống cuối lớp, không thấy Ren chắc chắn cậu đã ra ngoài.
- Min, sao mấy hôm trước cậu nghỉ vậy?
- À, nhà tôi có chút việc thôi. - giọng ấm áp, nghe thôi cũng đủ mê.
- Nè, cậu làm được bài này không, không thì lại đây tôi bảo cho.
- Được đấy, tôi chưa làm được, sinh sử khó quá.
- Ok, lại đây tôi bảo.
Thái độ ân cần, ấm áp của Min khiến Rin có chút xao động. Thầy giáo đi xuốn kiểm tra, học sinh truyền chân nhau túi bóng bánh kẹo không để cho thầy nhìn thấy. Nghe tiếng loẹt xoẹt, thầy cúi xuống xem thử, học sinh nào đó đã nhanh tay nhặt đống rác đó lên giấu trong ngăn bàn. Thầy nhìn quanh lớp với ánh mắt đa nghi. Bỗng tiếng nhạc ở đâu phát ra rồi phụt tắt làm thầy có cớ ghi sổ.
- Hưm, tôi sẽ ghi hai bàn cuối nghe nhạc trong giờ.
- Há….á….
Tiết sau, giờ công nghệ, cô giáo yêu cầu học sinh lên kiểm tra bài cũ. Cô giáo được cái rất tinh, thấy tên nào cười cô gọi lên ngay. Việt đang nhấp nhổ, cô giáo nhìn về phía Việt, ai cũng nghĩ Việt bị cô gọi lên nhưng cô giáo nhìn vào sổ gọi tên.
- Phàm lên bảng kiểm tra bài cũ nào.
Piza thấy cô gọi tên mình đứng phắt dậy. Vì cả tên đầy đủ của cậu là Lí Tiêu Phàm.
Tiếng ồ rõ to từ dưới lớp vọng lên. Cô nhận ra ngay:
- Hưm mấy anh nay giờ của tôi mà giám đổi chỗ, tôi cho các anh vào sổ hết luôn.
- Há…
Mấy đứa con trai xúm lại cười, Việt nói leo.
- Cô ơi, đừng vậy mà.
- Sao em định biện minh cho chuyện lần này hả. các em là chúa cãi mà.
- Không cô ạ. Ý em bảo là tên Tuyên cũng đổi chỗ đấy. haha, cả tên An nữa cô ạ. Co bọn mày chừa cái tội cười nha haha.
Cả lớp lại được trận cười sảng khoái.
Cô đập thước xuoogns bàn quát: - Lớp chứ không phải là cái chợ nghe chưa.
Có đứa nói chen vào: - Cô ơi, lớp em sắp thành cái chợ rồi cô ạ.
- Gì?
- Đám con gái thì tí toét, mang đồ đến tiếp thị để mua đấy. à, mà còn nữa bọn con gái buôn dưa lê suốt ngày cơ ạ.
Đám con gái biết bạn trêu mình, cũng vênh mặt lên: - hừ, thì sao chứ. Hehe. AI bảo con trai không có gì để buôn.
- HA, ai bảo không có chứ. Tuyên đưa cho nó xem.
- Ủa, xem gì…?
- Chim chứ sao?
- Há..mày…bị đao hả…
Tiếng cười ròn rã vang lên.
- Ý không phải, ý tao là con chim hôm trước mày mang đi xem ai mua thì bán đấy.
- Hey, tao cứ tưởng…
Đám con gái đồng thanh: - Cái đồ dở hơi.kakaka.
CÔ giáo không nói được gì, bực mình rời ngay khỏi lớp.
Ra chơi, sân trường lại ẫm ĩ những tiếng bóng rổ và bóng đá. Rin đi một mình xuống căng tin mua bánh. Đến quầy lấy một chiếc bánh socola và một hộp sữa, vừa quay lại va phải tên nào đó làm chút sữa rớt xuống giày của hắn.
- Woa, cô nhóc này, mày làm gì vậy cưng.
- À, em xin lỗi nha. May mà có chút ít.
- Gì mày, chút ít à, chút ít cũng làm giày tao bẩn, cúi xuống lau đi.
- Anh này, anh học khối D sao khó tính vậy, có chút xíu, em không may thôi mà._ vì mình sai nên ăn nói cũng lễ phép.
- Mày biết tao là Hùng, hổ báo lớp 3D không hả.
- Á…sao lại suất hiện hùng hổ báo nữa rồi.
Piza từ đâu đó thấy Rin bị bắt nạt cậu can:
- Thôi mà anh, chấp con gái làm gì.
- Mày là thằng nào, muốn bênh nó hả, vậy thì cúi xuống liếm giày cho tao đi.
Rin thấy bực mình, gắt lên:
- Anh làm gì vậy hả.
- Ay yo, lớn tiếng quá ha.
Tên này vênh mặt tiến lại gần chỗ Rin khiến cô lùi lại mấy bước. Khuôn mặt tinh nghịch của Ji đứng trước tên đó tay xỏ túi quần, nhìn hắn với vẻ lạnh lùng.
- Mày định làm gì em tao hả.
- Sao…cơ, mày có em hả, lực cười.
- Đúng vậy, sao, mày muốn gây chiến à.
Hùng gặp Ji, cậu đổi giọng nhẹ nhàn ý nịnh nọt, không dám vênh váo nữa.
- Không, không có gì, chỉ hiểu lầm bình thường thôi.
Nói xong thản nhiên đi ngay.
Ji quay lại, nở nụ cười thật duyên với Rin;
- Hưm, nhóc con nhỏ quá để nó bắt nạt.
- KHông có gì, cảm ơn anh.
Kun từ đâu đó đi đến khoác vai Rin:
- Hey, cậu ta thích dở thói anh hùng ý mà.
- Vậy cũng được rồi, trông anh JI lúc nãy bảnh trai lắm luôn ấy.
JI hơi ngượng trước câu khen ngợi, cậu gãi nhẹ đầu hỏi:
- vậy soa, đẹp hơn tên Ren đó không?
- À, Ren á…em không để ý đâu.
- Sao em lại không để ý, anh thấy nói để ý em mà.
- Gớm cái ngưỡng ấy chỉ mang em ra làm trò đùa thôi ạ.
- Ăn bánh sao, để anh trả tiền cho.
Ji quay vào trả tiền bánh và cố café cho Rin.
- Woa, anh ga năng quá đi.
Piza vẫn còn ngỡ ngàng khi Rin đứng cạnh Kun.
- NÈ, Rin…vậy cậu…
Rin nhìn Piza cười vứi vẻ đểu giả: - haha, sắp có người gọi tôi bằng chị rồi ha.
- Chị gì vậy?
- À không có gì anh à. Đây là bạn em, cũng có thể tương lai là bạn thân đấy ạ.
Đến giờ tan trường, học sinh về gần hết còn Rin vẫn mải mê tìm thứ gì đó trong thư viện. Cô nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay, cũng gần muộn để bắt chuyến xe cuối cùng. Cô hớt hải chạy ra khỏi trường và như mọi lần tìm đến bến xe chờ xe. Ren vẫn đang ngồi quán nước chờ điều gì đó. Thấy Rin hớt hải chạy, cậu cũng không quan tâm. Đến khi một chiếc xe môtô từ sau lao đến chỗ Rin, trong lúc đó cô mải chạy cũng không để ý đằng sau có xe. Ren quay ra nhìn thấy chiếc xe lao đến chỗ Rin rất nhanh, cậu không kịp gọi, phản ứng nhanh chạy ra kéo Rin vào lòng mình, để chiếc xe đó chạy qua.
- Há, cậu…_ ngỡ ngàng nhìn Ren. – Cậu vừa cứu tôi sao.
- Đúng, không có tôi thì cậu toi mạng rồi.
- Nè đừng bảo tôi cảm ơn nha.
Rin đẩy mạnh Ren ra làm cậu xít đập đầu vào cái cây gần đấy.
- Nè, cậu làm gì vậy hả.
- Ai bảo dụng lợi…à quên lợi dụng tôi. - có chút bối rối.
- Đáng lẽ tôi giúp cậu, cậu phải cảm ơn đấy chứ. NHưng thôi miễn.
- Sao vậy?
- Ngay cả tên tôi đẹp như vậy mà cậu cũng chưa gọi bao giờ nữa là cảm ơn. Mọi việc tôi làm cậu không cảm kích chút nào sao?
- A,ă,â, b,c, d…không biết nói gi. Chấm hết.- vẻ mặt không thể hiện chút xảm súc nào.
Việt đạp xe đến, phanh kít…dừng lại chỗ Rin và Ren đang đứng.
- NÈ, hai người có ăn không?
Rin gật gật đầu: - Tất nhiên là có rồi. Đi ăn ở đâu.
- Haha, tất nhiên, xe tôi vừa mới mua, phanh ăn là phải rồi.
- Huh, ngất luôn.
- Hai người làm gì ở đây vậy, nè định hẹn hò sao?.
- Lung tung gì đấy, cho ăn dép giờ.
- Được, rút dép ra, ném đi. Thêm được một cái bán đồng nát. Kakaaa.
Rin vờ nịnh: - nè… bạn Việt đập trai lát nữa phiền ông già đưa bà cô về nhá. Hết xe không bắt được.
- Ok đi. Xe mới, phanh rất ăn._ ý trêu trọc. Nhưng cậu có thể cười một cái được không, tuy cậu không giống Ren lạnh lùng nhưng cậu cũng ít cười thật đấy. Mà nà nói bí mật nha lúc cậu cười trông rất duyên đó.
- Oh, vậy sao, chắc tôi phải cười nhiều, cảm ơn trước.
Ren nghĩ thầm: “vì sao Việt cũng như Min làm việc nhỏ mà Rin rất cảm kích, còn đối với mình thì không.”
- Thường, chuyện nhỏ như con tép riu.
Thấy Ren đứng yên lặng Việt tiếp chuyện ngay cho không khí bớt nhàm:
- Ê, ông bạn đi xe gì vậy?
Chưa kịp trả lời thì Aly từ đâu đó xuất hiện.
- Ê, Ren yêu quý. - chạy rầm rập ôm chầm tay Ren.
Ren nhìn Aly với ánh mắt khó chịu, gạt tay Aly ra.
- Sao vậy, cậu không thích vậy à? - Aly nhìn Ren với vẻ mặt dễ thương.
- Tôi không thích.
- Ủa, đây là ai vậy? Ha, lại là Rin sao, người đi quyến rũ người yêu người khác đấy hả.
Việt nhìn cách ăn mặc của Aly, dáng điệu, ăn nói cũng biết là con nhà có điều kiện.
-Nè, thôi đi bà cô già, đã điệu còn thích nói nhiều. Xem bạn tôi này, không điệu mà cũng đầy người dòm đấy, cần gì phải đeo bám như một số người.
Aly đổi thái độ, từ điệu đà trở lên đanh đá.
- Ek. Tên mặt giặc này, từ đâu chen tới vạy_Việt liếc mắt nhìn Rin, cô chỉ quay đi không nói gì.
- Nè, bà cô già, người ta đẹp phây phây thế này mà còn không thích à. Đúng là mắt toàn lòng trắng. - cười vẻ mỉa mai.
- Há, cái tên này dám nói tao vậy hả.
- Haha, nói thì làm sao chứ, kakaaaa_ đùa cợt.
Ren lên tiếng cản lại: - Hai người dừng lại được rồi đấy, đây còn ngoài mặt đường mà.
Ren quay sang hỏi Aly: - Cậu tìm tôi có việc gì?
- Hi, người ta nhớ mới tìm thôi – chua ngoa, lả lướt.
Việt vờ ọe khi nghe câu nói của Aly.
- Ôi trời, nhớ cơ…
- Hứm, không thèm nói chuyện với bọn dở hơi. REn, bọn mình đi chơi đi_ khoác tay Ren.
- Không thích_ trả lời cụt lủn.
Aly lấy trong cái túi nhỏ của mình một thỏi son, hỏi:
- Ren, son trắng này là của ai đây?
Nghe từ Son trắng, Rin quay ngay lại nhìn xem xét tình hình. Ren lúng túng liếc mắt sang Rin rồi lấy chiếc son từ tay Aly.
- Sao cậu lục linh tinh thế hả.
Rin nhìn thỏi son Ren đang cầm trông rất giổng với thỏi son cô đánh mất, cô tỏ ra bồn chồn suy nghĩ. Việt tò mò xem xét qua:
- Ren, ông dùng son sao? Há, chẳng lẽ…ông gay à?
- Cậu nói gì vậy, đây là đồ tôi nhặt được trên ô tô, không ai dùng chắc chỉ vứt đi thôi.
Aly xen vào: - Nè, cho tôi đi. Tôi nhìn kĩ rồi, đây là đồ hiệu, là hàng hiếm đấy. – phân tích dài dòng để thể hiện mình có hiểu biết.- Loại son này dùng cho môi đã hồng sẵn, bôi chút son lên làm môi ẩm, trông đầy dặn và quyến rũ hơn đấy.
Việt lắc lắc đầu: - Hey, mang tiếng nhà giàu mà lại đi dùng son bắt được ư? Nhàm quá à, xấu mặt… - lấy tay che ngay mặt cố ý trêu Aly.
Rin nhớ lại lúc kéo Min rời khỏi ô tô của Ren, cái cặp bị mở khóa khiến thỏi son rơi ra ngoài.
- Oh my god, sao không mất luôn đi còn xuất hiện. Giờ mình nhận thì ai tin là của mình chứ. Kệ đằng nào cũng có rồi. Giờ chẳng lấy cũng không vứt đi được, chắc tên công tử bột này cũng vứt đi thôi - nói nhẹ đủ mình nghe thấy.
Aly tò mò hỏi: - Ủa mà sao bạn cậu lại ở đây, mấy người này nói chyện được với cậu à?
Việt kéo Rin lên, cố ý trêu Aly: - Nhìn mà không biết sao? Đây là người yêu mới của Ren đấy, hợp đôi không?
Điều này khiến Ren có phần bị kích động.
- Gì, con nhỏ quê mùa xấu xí này á.
Rin kéo ngược Việt lại, tay bóp nhẹ cổ cậu: - Cậu muốn chết đúng không?
- Hì, từ từ, cô bạn cá tính đừng nóng mà. Đùa chút thôi.
Aly thở phào một cái: - Heey, cũng chỉ là đùa. Sao cậu kích thích quá vậy hứ.
Aly đi lên phía Rin chỉ thẳng tay vào mặt Rin nói: - Mày làm gì nhưng không được động đến Ren của tao, nếu không tao cho mày biết tay.
Rin nhìn vẻ mặt thản nhiên của Ren khiến cô khó chịu, cô tỏ ra lạnh lùng nhìn Aly với ánh mắt sắc như dao. Việt nhảy vào nói cho không khí bớt căng.
- Thui nào bà cô già, người yêu bà đẹp đến mấy cũng không cua nổi Rin đấu nha.
- Im đi_ nói lớn tiếng với Việt.
- Woa, nóng tính sợ kênh.
Ren vẫn đứng xem cuộc tranh cãi của Việt và Aly.
Rin đi lại gần Aly, cầm chặt ngón tay đang trỏ vào mình khiến Aly phải kêu lên:
- Á,a đau đau…Bỏ ra, ranh con.
Càng nói Rin càng bóp chặt tay.
- Nghe đây, tôi rất ghét ai gọi tôi là con ranh hay chỉ tay vào mặt biết chưa? Đây là lời cảnh báo cuối, lần sau không nhẹ thế này đâu._ thản nhiên nói.
Thấy Aly kêu đau, Ren vào can, gạt tay Rin ra.
- Rin, cậu định bẻ gãy tay cậu ta sao?
Aly bị dọa nhưng vẫn muốn chửi, nói năng ấp úng vì lo sợ
- Mày…mày đúng là to gan mà…cả..tao mà cũng dám đánh sao?
Việt vừa cười vừa nói chen vào: - haha, đáng cười, không đánh lại được người ta còn thích đe dọa cơ, hài vãi vật. Sợ rồi kìa.
- Ai bảo sợ chứ.
Aly định lần nữ chỉ tay vào mặt Rin nhưng cô nhớ vụ vừa nãy nên không dám, rụt tay lại.
- Nè, Rin, tao cảnh báo lần cuối đấy…
- Nói rồi, tôi với Ren không có gì hết được chưa?
- Hưm, tao không tin. - lớn giọng nói ra oai.
- Gì, không tin…thì thôi cũng được - thản nhiên nói.
- Giờ hãy tránh xa Ren của tao ra.
- Sao cơ, của ai, tôi không muốn bị xỉ nhục, cũng không muốn ai cảnh báo quá vô lí vậy. Tôi thích làm ngược lại cơ.
- Sao hả. – ánh mắt thách thức.
Aly chưa nói xong Rin chạy lại ôm nhẹ vào cổ Ren. Cả Việt, Aly đều kinh ngạc há hốc mồm. Ren cũng ngạc nhiên không nói được câu nào, cậu không thể ngờ Rin liều như vậy.
- Làm gì vậy hả.
Aly đi lại tách đẩy Rin ra khỏi Ren. Rin cảnh báo:
- Tôi nói rồi, nếu còn muốn cảnh báo tôi thì coi chừng, có ngày mất đấy. Tôi thích làm những việc ngược lại mà. Không cho tôi càng có hứng thú hiểu chưa.
Rin quay sang dục Việt: - Bọn mình đi thôi.
Aly rất bực cô chỉ muốn chạy theo túm tóc Rin giựt lại nhưng Ren ngăn không cho cô đi.
- Ren, sao cậu ngăn tôi, con nhỏ đó đúng là thể loại nai mà.
Ren chỉ cười nhẹ một cái nhìn theo phía Rin đi.
Việt lai Rin đi xe đạp, vừa đi vừa chuyện trò.
- Nè, dạo này cậu ol facebook không vậy? - Rin hỏi.
- Có mà, ol nhiều.
- Có quen được em nào hay hay không?
- Oái. Tôi chẳng cần, mấy em trên fây dài thướt, mặt trắng xinh nhưng do 360 cả thôi. Cậu sao Rin.
- Ờ thì gần đây mới quen thằng ních tên Thiên Thần, nhìn ảnh cũng đẹp, nói chuyện cũng rất vui.
- Nó ở đâu?
- Hắn ở Cần Thơ, còn tôi nói tôi ở Đà nẵng mới hài chứ.
- Mà nè, cậu cũng bạo gan gớm thây, dám ôm cả Ren sao?
- Có gì mà không giám, trêu cho Aly đỏ mũi mới thấy vui. Ai bảo con bé đó lăng nhăng, lừa tình Iron. Bao giờ rảnh vào quán bánh kem, tôi đãi.
- Ok đi. Tưởng gì, ăn là có mặt luôn.
Đang đi, một tên thanh niên nào đó đi ẩu, ngược chiều với Việt, đánh võng ke đường đi của cậu khiến cậu và Rin cùng ngã lăn ra đường. Rin ngồi sau nên cũng khôn vấn đề gì. Cô đỡ Việt dậy, chăm chú nhìn vào biển xe tên vừa đi qua. Mọi người xung quanh quan tâm hỏi:
- Mấy đứa có sao không? Thanh niên giờ vậy đấy, lao như điên vậy.
- Vâng, cảm ơn, cháu không sao đâu ạ.
Rin dìu Việt lên vỉa hè ngồi ghế đá. Xe của Việt dựng yên một chỗ.
- Việt gian, thực sự cậu không sao chứ hả.
- Không sao, tôi là Việt gian mà, hơi bị khẻo luôn._ chạm, xoa xoa nhẹ vết thương đang rỉ máu dưới đầu gối.
- NÈ, theo tôi thấy, cái xe đấy hình như muốn đâm vào cậu hơn là không may va chạm đấy.
- Hey, tôi thế này, ai muốn hành thích chứ.
Rin đẩy nhẹ đầu Việt: - Cái ông già này, thế này mà còn đùa được.
- Yên tâm đi không sao đâu - vừa nói vừa xoa nhẹ đầu Rin.
- Nè, lại xoa đầu tôi, như Min vậy ấy. - gạt ngay tay Việt ra, cằn nhằn. Thôi ngồi đây, tôi đi mua băng cho cậu đã.
- Nè,có tiền không mà đòi mua hả.
- Tôi lúc nào chả có tiền, không có thì lại vay thôi. Hi. Ngồi im đấy.
Việt nhìn theo Rin, cười nhẹ một cái rồi dựa vào thành nghế ngắm nghía mọi thứ xung quanh. Cậu thấy cái vòng ngọc xanh lấp lánh ở đống là khô gần chỗ mình vừa ngã, cậu khập khiễng lại xem thử, nhận ra ngay:
- Há, vòng của mẹ…
Cậu nhặt lên xem xét qua và nhận ra thứ đó rất quen thuộc, tâm trạng cậu bắt đầu thấy bất an.
-Chúng đã hành động.
Rin chạy lại, cầm theo một túi thuốc thấy Việt vẫn đang ngồi ngẩn ngơ đếm lá khô rụng trên ghế.
- Nhìn cậu như cái tên tay nhặt lá chân đá ống bơ vậy.
- Hey, vậy càng thể hiện sự ngây thơ của Việt chứ.
- Trả dám. Đưa đây tôi băng cho.
Rin tỉ mỉ băng vết thương cho Việt.
- Cậu học băng bó ở đâu mà tệ vậy hả.
- Từ bác sĩ Lệ chứ ai, nó dậy tôi nhưng tôi làm kém quá.
Nhìn dáng vẻ chăm chú của Rin rất dễ thương khiến Việt băn khoăn. Lát sau, băng xong, Việt ngỡ ngàng khi đầu gối mình băng kín như một cục u.
- Gì vậy, vết thương bé tí mà sao băng ghê vậy.
- Hì, thông cảm đi, Lệ nó mới chỉ dậy băng vết thương to, tôi cứ băng như vậy.
- Nè, giờ đạp xe thì sao đây.
- Ờ thì…
Việt lắc nhẹ đầu nghĩ: “ Cậu đúng là ngốc thật nhưng vẻ dễ thương của cậu ai mà chửi nổi chứ.”