Sau 2 tiết học , cả lớp 12a4 được về. Iron không muốn học, thấy lớp Rin được về cậu cũng nô nức chạy ra ngoài, bỏ luôn buổi học chạy đi chơi cùng Rin.
-Ê, từ thôi.
Lệ và Rin quay ngay lại khi nghe giọng nói quen thuộc. Lệ tròn mắt, ngạc nhiên:
-Hứm, Iron, cậu làm...gì vậy?
-Thì đi chơi thôi. – Iron trả lời thẳng thắn.
Rin cười nhẹ, khuôn mặt đầy sự đa nghi nhìn Iron:
-Cậu...trốn học hả?
Iron nhí nhảnh trả lời lảng câu hỏi của Rin: - Hey, học mệt mỏi, ra ngoài cho thoáng. – gãi nhẹ đầu.
-Thật không, hay là... – Rin nghi ngờ. Hay cậu định đi theo Lệ... – đánh mắt sang nhìn Lệ.
Iron ngắt lời: - Cậu bị sao vậy, đấy là tôi không muốn học, chán quá ra ngoài chơi thôi chứ không phải vì đi với Lệ đâu nhá.
Lệ chép miệng, không muốn nghe giải thích. Rin bắt chộp luôn câu nói.
-Iron, tôi có nói là cậu đi theo Lệ đâu, chỉ định hỏi là Lệ bảo cậu đi theo phục vụ ak? Là cậu tự khai đấy.
-Ơ...Rin...cậu chuyên môn bắt bẻ người khác nhá.
Nhìn thái độ hài hước của hai người bạn, Rin cũng phải phì cười.
Lệ lạnh nhạt hỏi Iron: - Cậu...tôi đâu có bắt cậu theo tôi đâu chứ, dù cậu là nô lệ nhưng tôi cũng phải biết cậu còn phải học, tôi đâu phải con người tàn nhần mà bắt cậu nghỉ học đâu, cậu lại định biến tôi thành người ích kỉ hả...hay là...
Không để Lệ nói hết, Iron bịt ngay miệng ngăn không cho Lệ mở lời:
-Làm ơn đi, cậu nói vừa thôi.
Lệ gạt tay Iron ra, tức giận giậm chân giậm tay mấy cái bỏ đi trước.
-Cậu...phiền quá à.
Iron được thể nói:
-Hay là...cậu bỏ luôn nô lệ đi cho đỡ phiền phức. – năn nỉ
Lệ dừng ngay lại, quay ngoắt ra sau nhìn thẳng vào Iron.
-Không bao giờ, đừng mơ. - nhấn mạnh và dứt khoát.
Iron đổi ngay thái độ: - Huh, why?
-Chưa thích.
-Cho hỏi cái, kiếp trước mình có nợ gì nhau không zay.
-À...không chắc kiếp trước tôi là nô lệ cậu là chủ, còn bây giờ thì phải ngược lại chứ.
-Cũng có thể ấy chứ.
-Hưm, cậu đúng là nhỏ mọn mà.
-Gì...còn hơn cậu, đò đánh đá.
Rin đứng giữa bắt đầu thấy hoa mắt ù tai, lắc nhẹ đầu khi thấy cảnh quá hài hước. Cô hét lớn.
-Hai người...có nợ nhiên sao không phải vợ chồng mà là nô lệ với chủ chứ.
Cả hai phản đối, đồng thanh nói:
-Không bao giờ có chuyện đó đâu.
Mỗi người vênh mặt quay sang một bên.
Cô thản nhiên khoanh tay trước ngực, nói:
-Vậy thì thôi đi cãi nhau gì nhiều. Đi.
Nói xong đi ngay trước để Lệ và Iron tiếp tục tranh cãi.
Cả ba đi đến tiệm bánh kem, Rin không muốn nghe hai người bạn cãi nhau vì họ quá hài hước, tranh cãi như trẻ con. Từ việc nhỏ không có gì họ lại khới ra thành chuyện lớn, chuyện lớn lại thanh chuyện cực lớn. Cô một mình bỏ ra ngoài để Lệ và Iron ở của hàng.
-Iron cậu đang làm gì vậy, vào giúp tôi nhanh lên.
-Được rồi, đợi chút đi. Đã làm công không lương, phải từ từ.
-Từ từ thì cháy hết bánh của tôi ak.
-Ngon dữ dội. Đợi đấy. Nè, cửa hàng bọn tôi tôi còn phải bỏ kìa.
-Kệ chứ, ai bảo trốn học, cậu có công nhận làm bánh kem vui không?
-Ờ thì....cũng bình thường oy. - trả lời ngập ngừng.
-Không cần biết, nhanh lên.
-Được được, lắm chuyện quá.
Iron đi vào trong coi bếp nướng bánh, trong lúc Lệ đang vẽ kem lên mấy chiếc bánh.
-Cậu...hay Rin làm bánh ngon hơn? – ý thăm dò.
-Tất nhiên là Rin rồi.
-Cậu thì sao?
-Tôi á... – đang chăm chú vào chiếc bánh.
-Ừm.
-Tôi...làm socola thì khá hơn chút xíu thôi.
-Cậu thích cái nào hơn?
-Rin thì thích ăn socola, tôi tất nhiên phải thích bánh kem hơn rồi.
-Nè, tôi làm socola hơi bị siêu đấy.
-Vậy ý hả? – không tin. Ren thì sao?
-Cậu ta á, cũng thế, làm socola thì đỉnh rồi.
Lệ không nói gì nữa, khiến Iron cũng yên lặng. Nhìn Lệ chăm chú làm bánh trông rất dễ thương.
“ nhìn cậu ta cũng đẹp đấy chứ, đâu đến nỗi” Iron vừa suy nghĩ vừa nhìn Lệ với ánh mắt trìu mến.
-Tên kia, cậu đang suy nghĩ gì mà yên lặng vậy?
-Đâu có.
-Vậy được, tưởng cậu nghĩ mưu mẹo gì chứ.
Cậu chỉ lắc đầu cười nhẹ.
Ren cũng từ quán cafe đi ra khi giao hết công việc trong quán cho người giúp việc. Tâm trạng có vẻ không vui, ánh mắt lạnh lùng từng bước thẩn thân đi trên đống lá vàng rơi trên đường. Đi một đoạn cậu gặp Rin cũng đang lững thững đi trước. Cậu sững lại khi gặp Rin tâm trạng lo nghĩ bỗng chốc biến mất.
-Cậu ta đi đâu vậy, chắc do hai quán ở gần nhau. – nói nhỏ đủ để nghe.
Rin sắn gọn tay áo, rồi lại đang thơ thẩn đeo chiếc tai nghe kiểu mốt, vừa đi vừa nghe nhạc, thỉnh thoảng lại chỉnh hai chiếc nhẫn ngón trỏ và ngón giữa. Cô tháo sơ vin, thả vạt áo sơ mi trắng trùng qua hông rồi tiếp tục đi. Đôi giày cao cổ cùng với chiếc quần đen ôm sát chân trông cô rất cá tính, phong cách học tập mấy ngôi sao hàn. Cô bỏ chiếc tai nghe đeo xuống cổ khi cảm giác có người theo mình. Ánh mắt cảnh giác nhìn phía sau. Trên đoạn đường chỉ có vài chiếc xe qua lại, cô vừa đi ra khỏi khu dân cư, nghe tiếng kêu á...á... cô quay lại, thấy Ren đang dơ cú đấm trước mặt tên béo. Cô ngăn cản:
-Ren...dừng lại đi.
Tên béo đang bị Ren cầm cổ với tên gầy đợt trước phá đám Rin quay ra nhìn vẻ lo sợ. Ren dừng ngay lại, sững người khi nghe Rin kêu tên mình. Một cảm giác gì đó rất thoải mái lan tỏa khắp cơ thể. Cậu buông tay khỏi người tên béo, nhìn Rin với ánh mắt lạ lùng. Tên béo được thể đẩy Ren ngã xuống đất rồi cả hai tên cùng chạy biến.
Rin lắc nhẹ đầu trên khuôn mặt đầy sự lo âu. Cô đi lại gần Ren, vẻ mặt khó chịu nói:
-Cậu, cứ hay gây chuyên. Nếu bị thù, cậu không thấy nguy hiểm sao?
Cô đưa tay ra để kéo Ren đứng dậy, vẻ mặt khá nghiêm túc. Ren thản nhiên cầm tay Rin gượng dậy nhưng cô thụt ngay tay lại, khoanh tay trước ngực khiến Ren vừa ngạc nhiên vừa bực bội.
-Cậu...
Rin quay lưng lại, lạnh nhạt nói:
-Hưm, tùy cậu.
-Sao cậu thích đùa tôi như thế.
-Ai bảo cậu hay ức hiếp người khác.
-Đâu có chứ.
Ren miễn cưỡng đứng dậy, cậu cũng không muốn giải thích.
-Nè, cậu không biện minh gì cho mình ak?
-Vì ai mà tôi phải ra tay.
-Vì ai...? Chẳng lẽ vì tôi há. Nhàm.
Ren đổi chủ đề: - Tùy cậu, tôi cũng không muốn nói nhiều nhưng mà...
-Sao hả, định nghĩ trò gì mà tôi ghét nhất hả? – ánh mắt đa đoan.
-Đúng.
-Há. - ngạc nhiên
-Đi học.
Rin cau nhẹ mày, vì bây giờ cô không thích học chút nào, nói đúng hơn là có sự ghét nhẹ.
-Hay là...để bữa khác nhá. – ngượng ngùng, giả nai
Ren vẫn lạnh lùng nhìn Rin nhưng ánh mắt lại rất nhẹ nhàng. Có tiếng gọi làm tan sự khó chịu của Rin:
-Sư đệ.
Nhóm Tam Hổ từ phía xa đi lại.
-Sư huynh. – Rin buột miệng.
Hani chạy lại khoác vai Ren.
-Chú mày ... được đó nha. – nhí nhảnh nháy mắt với Rin.
Rin không hiểu, cứ ngơ ngác còn Ren không chút thái độ. Kun tiếp lời:
-Cứ như vây là tốt đấy, bọn anh thấy hết rồi.
Rin vẫn lơ ngơ không hiểu hai người nhắc đến chuyện gì.
-Sư huynh, có vấn đề gì nữa vậy.
Ji khoác nhẹ vai Rin: - Thực sự em không biết à.
-Các huynh nói gì đệ chẳng hiểu.
Ji xoa đầu Rin, thở dài:
-Sư đệ thì cũng chỉ là sư đệ thôi.
-Huh.
Hani rủ:
-Rin, đi chơi không? Anh có chỗ này vui cực.
Rin đổi thái độ: - Nếu em nói là không thì chắc anh vẫn kéo em đi đúng không?
Hani thản nhiên gật nhẹ đầu.
-Ren, đi cùng đi.
Ren gạt tay Hani khỏi người mình, lạnh lùng trả lời:
-Thôi, không cần, các anh rủ cậu ta đi.
Quay lưng bỏ đi. Nhìn Ren bỏ đi Rin bỗng chốc cảm thấy tiếc nuối, cô không hiểu tại sao mình lại có cám giác đó.
Cả người cùng rủ Rin đi.
-Nhưng còn cửa hàng của em...
Hani vừa đẩy Rin đi lên trước vừa nói:
-Yên tâm, có gì lát về anh giúp. Ok. – nhí nhảnh có ý thuyết phục Ri.
Kun quay nhẹ phía sau nhìn bóng Ren đi khuất sau chiếc xe lại khiến cậu tò mò:
-Rin, hình như em vẫn không thích Ren ak?
-Tự dưng sao anh hỏi vậy?
-Chuyện vừa nãy...
Rin chộp ngay cơ hội hỏi:
-Đúng rồi, lúc đấy có chuyện gì mà các anh cứ nháy nhau vậy?
-Chuyện nãy, lúc mà Ren định đánh mấy tên chuột nhắt ấy.
-Hứm, trời tưởng gì, cậu ta chỉ thích đi gây chuyện là nhanh, đúng là công tử nhà giàu, không sợ gì chỉ thích lấy thế lực dọa người.
Hani cố tình hỏi hàm ý:
-Ay za, có phải ở đây có chút gì đó quan tâm không vậy ta?
Rin đổi thái độ: - Sư huynh nói gì vậy, đệ đâu thèm quan tâm hắn chứ.
-Haha, huynh có với em vậy đâu, tự mình nói kìa
Biết bị trêu ghẹo, rất bực nhưng không thể làm được gì.
-Đệ...
Kun chen vào: - Rin, em cũng không nên quá lạnh lùng với Ren. Nghĩ lại xem, cậu ta giúp em cũng nhiều đúng không?
Hình ảnh trong quán Party lại hiện lên trong tâm trí Rin. Ren luôn bảo vệ và giúp đỡ cô trong mọi tình huống. Dù bị bỏ thuốc rất khó chịu, Ren vẫn cố gắng giữ tâm trí không động vào Rin, lúc áo cô rách tả tơi Ren chạy thẳng vào bệnh viện kiếm bộ blu để Rin mặc vì mọi quán đã đóng cửa. Hơn nữa lại còn một mình ngăn cản đám áo đen để mấy đứa bạn của Rin chạy thoát.
-Rin, suy nghĩ gì vậy?
-Đâu có, anh bảo tên Ren giúp em .
-Thì đúng mà, cậu ta đâu làm gì tổn hại đến em.
-Đâu phải, đấy là anh chưa biết thôi. Em không muốn quan tâm hắn
Ji chen vào, cậu nhắc lại chuyện ở quán Party.
-Rin, em bảo không muốn để ý cậu ta...nhưng khi bị đám người trong quán Party đuổi em lại chạy vào cố ý để cứu Ren còn gì nữa.
Rin tròn mắt khi Ji nói đúng quá khứ mình đang nghĩ đến.
-Nhưng sao anh.
-Em không quan tâm mà lại quay lại giúp cậu ta là vì...
Rin lúng túng: - Đấy...là do em thấy áy náy vì đã lừa cậu ta nên...mới quay lại thôi.
Cả ba cười phá lên khi thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Rin.
-Hahaha, nhìn em buồn cười không chứ, làm sao phải nghiêm trọng vậy.
Ji vỗ vai an ủi: - Rin, bọn anh nói vậy thôi nhưng anh thấy nhok hợp với cái tên Min gì đó hơn dấy.
Rin hớn hở: - Vậy à, anh cũng thấy vậy sao.
Hani va Kun lắc lắc đầu:
-Tao lại thấy Ren đẹp đôi hơn.
-Sao có thể. Nhưng hắn lăng nhăng, Rin sao chịu được.
Hani cười nhẹ, tát sượt đầu Ji:
-Mày làm như mỗi Ren lăng nhăng thôi vậy, sư đệ nè đã chắc không thế hả. – trêu đểu Rin.
Rin bức bội, đáp lại: - Sư huynh buồn cười thật, em ngoan mà.
Kun kể:
-Rin, em biết chuyện vừa nãy chứ.
-Chuyện Ren gây lộn với hai tên kia ý gì?
-Ừm, không phải thích gây sự mà vì...em đấy Rin.
Rin vừa tò vò vừa ngạc nhiên: - Là sao?
-Hai tên đó gây sự với bọn mình ở quán bánh của em, từ xa anh thấy chúng cầm chiếc bao và một cái gậy, định chụp bắt nhóc đi thì Ren ngăn lại đấy.
Rin chăm chú nghe kể.
“ Rin bỏ chiếc tai nghe xuống cổ, cô vừa đi qua khu dân cư, hai tên du côn một béo một gầy lần trước vẫn mò theo, một tay cầm chiếc túi rộng, một tay cầm gậy. Hai tên vừa định chụp lên đầu Rin thì Ren chạy lại đá một tên ngã ra đấy, cầm chắc tay tên còn lại bẻ gập khiến hắn đau đớn khụy xuống đất. Tiếng kêu la a...a... Nghe tiếng kêu, Rin lập tức quay lại, cô nói lớn:
-Ren...dừng tay lại đi.”
Kun khoanh tay trước ngực, nhìn lên trời, thẩn thơ nói:
-Đó, em tưởng cậu ta thích gây sự ak.
Ji cũng chen vào:
-Theo anh thấy, Ren nghe lời nhóc như vậy là vì...lần đầu tiên Rin gọi tên Ren đúng không?
-Há.
Hani đồng tình: - Đúng, bọn anh từ xa nghe thấy cũng ngỡ ngàng đừng nói gì cậu ta.
Kun tiếp lời: - Chẳng lẽ bằng đấy sự việc mà mấy nhóc chưa đủ thân sao?
Rin lúng túng không biết trả lời thế nào. Trong đầu cô bắt đầu có ấn tượng khác về Ren.
-Cậu ta...tốt vậy không, hay chỉ giả bộ. – có chút nghi ngờ.
-Giả bộ mà giúp bọn mình nhiều việc vậy hả.
Cả đám vừa đi vừa bàn tán, vẻ mặt Ren không chút thay đôi, vẫn nghiêm túc.
-Bọn anh dẫn nhóc đến chỗ này vui cực.
Rin nghiêm túc hỏi: - Từ từ, các anh có trốn học không đấy hả, trốn thì em không đi đâu. - vừa nói vừa nhìn chiếc đồng hồ bên tay phải.
Ji cười nhòe:
-Hey, làm gì có, bọn anh nay được nghỉ mà.
-Vậy thì còn được.
-Hừm, từ khi chơi vơi nhóc đến giờ bọn anh như đi tu ấy. Học suốt, mà ngoan cực kì luôn.
-Oái, kênh ghê, còn tự đánh giá mình ngoan, có hơi bị hài không?
Cười gượng: - Chỉ hơi bị ảo chút xúi. - vừa nói vừa lấy hai ngón tay áp vào nhau.
Kun trêu: - Các bằng hữu xem sư đệ nhà mình thế nào?
Hani suy nghĩ: - Àm...
-Trời đất, còn phải suy nghĩ.
-Tất nhiên. Sự đệ cũng...
-Anh bảo đệ xấu đệ xé...
-Ấy ấy, sư đệ cũng xinh, kute nhưng chẳng nữ tính gì cả.
Ji cười phá lên: - Lời nói không xác thực, bị dọa vậy, làm sao mà trả lòi đúng được. Hahaa.
Rin bực bội, lớn tiếng: - Nè, vậy ý bảo em xấu hả.
-Hưm, ai bảo xấu, xấu như ma thì có. Haha.
-À vâng, em có vậy. – vờ giận. Anh mà nói nữa em cho gẫy xương luôn.
-Ấy ấy, đừng bảo trê vậy giận nhá.
Hani phàn nàn: - Sự đệ không thể nữ tính hơn chút à.
Rin làm bộ điệu đà, hất nhẹ mái tóc buộc cao:
-Hey, vậy nà còn chưa nữ à, trong nhà em nữ tính nhất rồi đó. Em cũng tự thấy mình nữ tính mà.
Cả ba người nghe xong vờ ọe...cố ý trêu Rin.
-Hum, mấy sư huynh buồn cười. Có đi nữa không đây.
Cả ba cười phá lên:
-Đi.
Nhìn thái độ của mấy người khiến Rin cũng phải cười. Hani thấy Rin cười, cậu cũng thấy vui. Trông cô cười rất duyê và rất đẹp.
-Sư đệ...- ấp úng. Anh thấy đệ cười rất đẹp mà, sao đệ không hay cười.
Lệ tắt hẳn nụ cười trên môi.
-Không có gì đâu.
Hani dẫn Rin vài một quán game gần khu chợ.
-Sư đệ, muốn vào không.
Rin ngắm ngía mọi thứ, tỏ ra lạ lẫm.
-Đây là quán nét mà.
-Ừm.
-Đến đây làm gì?
-Thì chơi thôi.
-Huh. – tò mò. Chơi ở đây?
-Ừm.
-Nhóc giám vào với bọn anh không?
-Nhưng mà...
-Sao?
Không để Rin nói hết câu, cả ba anh chàng đẩy Rin vào trong quán.
-Chơi đi, có gì anh bao cho. À mà một nửa thôi.
-Ấy, tù từ đã. Em phải chỉnh chu đã chứ.
Bên trong quán rất nhiều dẫy máy tính, người ngồi chơi cũng đông. Rin mới đầu lúng túng vì ở đây quá nhiều boy, nhưng nghe Hani kích Rin lại mạnh mẽ đi thẳng vài trong. Có tiếng gọi:
-Nè, Tiểu Anh. Lâu rồi mới tới.
-Oh, chú Bách. Chú quay lại làm rồi à?
-Ừm.
Người đàn ông cao to tên Bách, là người quản lí qán game.
-Chú...còn trống máy nào không? – nhìn mông lung.
-Còn chứ. 13, 14 đến 17 trống. Chỗ đó cháu hay ngồi đúng không?
-Đúng rồi, chỗ đó phong thủy tốt mà chú.
Rin thản nhiên quay lại, cô tròn mắt khi thấy nhóm Tam Hổ chăm chăm nhìn mình. Cả ba người vô cùng ngạc nhiên.
-Sư đệ, quen người ở đây? Họ hàng à?
Chú Bách nói thay: - Mấy đứa đi cùng nhỏ này hả, nó là khách quen lắm ở đây rồi.
-Há. - cả ba đồng thanh.
Rin cười nhẹ, dục: - Nhanh lên, các huynh chọn máy đi.
-Được rồi, chơi FC, ai thua trả tiền.
-Rin chơi được không?
Rin khiêm tốn: - Em biết chơi chút xíu thôi.
-Được, bọn anh sẽ nhường.
Cả 4 người chọn máy.
Trong lúc Ren vẫn thẩn thơ đi trên vỉa hè, có tiếng điện thoại từ căn cứ.
-Không cần đến nữa à, nay tôi cũng đang chán.
Vừa gập máy lại tiếp tục tin nhắn.
“ Ren ơi, đến đón tôi được không? Ở lớp ghi ta đó, Aly nè”
Cậu thở manh, cất điện thoại trong túi, không quan tâm đến.
-Nhiều chuyện, điện tử cho nhanh.
Ren cũng định vào quán game gần cổng trợ, tuy nơi đây nhỏ, trông rất quê nhưng quán game lại rất nhiều máy. Vừa định vào, Ren thấy cụ già cụt một chân đang lê kết dưới đất, cụ không muốn xin mà cầm rổ tăm bán, ăn mặc rách rưới nhìn cũng thấy xót xa. Ren dừng lại, lấy tờ 500k trong túi đưa cho cụ rồi đi ngay vào quán.
-Chú Bách, còn máy nào không?
-Còn đấy, chỗ 17. Còn mỗi chỗ đó thôi, vào đi. – vui vẻ mời.
-Được rồi. - lạnh lùng trả lời.
-Mà...cậu không nghĩ ông cụ ngoài kia lừa đảo hả? Cậu cẩn thận lắm cơ mà.
Ren quy nhẹ đầu tỏ vẻ kiêu kì:
-Tôi tin vào sự nhìn người của tôi. – nói xong đi ngay.
Bách nhìn theo Ren, lắc nhẹ đầu nhận xét.
-Cậu ta có chút lạnh lùng nhưng con người thì đâu có lạnh lùng. - cười nhẹ.
Ren đi lại máy 17, kéo ghế ngồi xuống. Cậu chỉnh lại chiếc vòng to phạc đeo trên cổ và chiếc vòng tay gai đúng phong cách playboy. Quay nhẹ sang máy bên, để ý thấy bàn tay đang đánh máy, hai ngón trỏ và giữa đeo nhẫn hình hoa văn ôm lấy ngón tay bên tay phải đeo chiếc vòng đồng hồ nhỏ đen, tay trái đeo vòng gai to hon của Ren một chút, trông cũng thật vip. Cậu quay sang, ngỡ ngàng khi thấy người đó là Rin.
-Cậu bắn nhau cũng giỏi đấy.
Rin vẫn chăm chú nhìn vào màn hình, trả lời cho có lệ:
-Ừm, có vậy.
-Chơi vui ha.
-Tất nhiên, vui cực.
Cô bỗng tự ý thức được giọng nói quen thuộc, cô quay sang một cách thản nhiên.
-Là cậu? – thản nhiên hỏi vì cô không còn thấy lạ khi Ren đến những nơi thế này.
-Cậu...có phải con gái không vậy?
-Tất nhiên. – vừa trả lời vừa dán mắt vào màn hình.
-Chơi bắn nhau...
-Bình thường, hay mà, đây chỉ gọi là giải trí thôi.
Hani ngồi máy bên, gọi:
-Rin, làm gì mất tập trung vậy, mất nhiều máu quá đấy.
Ren đánh mắt ra phía sau, đám con trai đang nhìn xoáy vào Rin. Re lạnh lùng, mở to mắt nhìn đám con trai phía sau. Họ nhận ra người đó là Ren, không muốn đáp tội nên sợ hãi quay ngay mặt đi. Giọng nói xanh rờn:
-Cậu đâu cần thiết phải ghen vậy chứ.
-Há?
-Không phải sợ họ nhìn mòn tôi nên cậu mới lườm nguýt họ.
-Cậu nói gì linh tinh vây Rin, tôi ghen nào chứ.
Hani ngồi máy bên kích thêm:
-Thôi mà bạn Ren, có thì nhận đi, tụi anh không làm khó đâu. Sư đệ bọn anh dễ tính lắm. – vừa nói vừa chăm chú nhìn màn hình máy tính.
Rin hắng giọng:
-Kum, huynh không tập trung thì đừng có trách đệ cho huynh tan xác.
-Yên tâm, yên tâm, anh đã ra tay thì đừng hỏi. Dù không tập trung huynh cũng chơi được.
Rin cười nửa miệng, nói ghẹo:
-Huh, đệ thấy huynh sắp thua rồi kìa. Cứ đợi đấy, đệ sẽ chấp với huynh. - tự tin trả lời.
Gần chiều tối cả đán mới rời khỏi. Vừa ra ngoài, tiếng Hani oang oang nói:
-Hưn, vui ghê, thắng chứ. – sung sướng.
-Cũng tốt, mình không phải tốn kém. – Kun tỏ ra kiêu hãnh vì chơi thắng.
Ji xìu mặt, giả vờ buồn, vỗ nhẹ vai Rin ý muốn an ủi:
-Hey, nay buồn cho Rin rồi.
-Hù, kệ em. – khôn vui.
Ji đổi ngay thái độ, tỏ ra kiêu hãnh, vênh mặt lên nhìn trời.
-Haha, thắng, Ji thứ nhất, Hani thứ hai, sau đó là Ren và Kun, quá kịch tính, quá hấp dẫn. - cố ý nhấn mạnh để trêu Rin. Và cuối cùng...
-Ế ế, thôi nha, khỏi cần nha, anh thích đểu không hả. Tại các anh chơi gian em mới thua đấy.
-Tưởng sư đệ coi tiền như cỏ rác chứ?
-Hỏi chấm.
-Há, câu này học tập...
Rin tiếp lời: - Học tập Min.
-Oh. Vậy có buồn không? – hỏi đểu.
Rin cười nhòe: - Buồn quá là điều bình thường luôn.
-Huh, câu này học tập...
-Học tập Việt. – Rin trả lời ngay.
-Há, cũng đúng.
-Huynh bị khùng hả, em đâu có điên. Hey, nói vậy thôi, tiền á...với em không thành vấn đề. - rất tự tin nói.
Ren không nói gì, cậu vẫn yên lặng đi, thỉnh thoảng lại đánh mắt nhìn Rin. Kun để ý thấy điều đó, cậu chỉ cười nhẹ, bắt chuyện.
-Ren, bây giờ mày định về hả? Có đi cùng tụi anh không.
Ren vẫn lạnh lùng, lắc nhẹ đầu: - Không, cảm ơn.
Kun nháy mắt với Hani trong khi Hani đang thơ thẩn tâm trạng vừa thoải mái, vừa vui vẻ vì thắng ván chơi vừa nãy.
-Hani, mày...thích ngắm sao à. Cứ nhìn lên trời làm gì. – Kun nói kháy.
-Đâu có, hehe, bây giờ anh đang bay trên đó ngắm sao mà. Hahaaaa.
Hani đi kiêu ngạo đi nhanh lên trước, bỗng cộc...ộc, đập ngay đầu vào cột điện. Đầu óc quay cuồng, cậu thấy sao bay qua bay lại trước mắt. Cả đám cười rộ lên, Rin chạy lại đỡ Hani.
-Haha, đúng mà, cậu ta đang ngắm sao, vui quá còn gì. – không thể nhìn được cười.
Rin rất thông cảm cho Hani, cô cố gắng không cười để Hani đỡ thấy xấu hổ.
-Huynh có sao không? – cố gắng nín cười.
-Trời...trời, cái đầu của tui.
Hani chạm nhẹ tay lên chán, chỗ vừa bị va đập. Ji nói kháy:
-Nè, lên ngắm sao thì ngắm luôn cả trăng nha, nay trời đẹp.
Kun dục:
-Mình giải tán thôi. Bây giờ về. Bọn anh về với nhau, phiền Ren đưa Rin về nha.
Ji ngơ ngác hỏi:
-Sao lại...
Chưa kịp hỏi thì Kun đã giẫm vào chân Ji ý muốn cậu ngưng nói nhưng Ji hiểu nhầm, càng kêu la.
-Á...a, cái tên này, tự nhiên giẫm chân người ta đau quá à. - vừa trách vừa cúi xuống ôm chân.
Kun tỉnh bơ.
Hani đi lại tát vụt đầu Ji.
-Cái tên dở này, nói nhiều, có về không hay lại muốn về xe bus như bữa trước đây.
Ji giật mình khi nhớ lại chuyến đi xe bus lần trước làm cậu vật vã cả một ngày.
-Ă, thôi, chuồn luôn đi.
Vừa nói xong chạy ngay đi. Hani thở dài, lắc nhẹ đầu nhìn theo Ji.
-Cái tên dở hơi.
Rin bực bội, tát véo vào tay Hani.
-Ă... đệ làm gì vậy?
-Huynh không thích tiễn đệ thì nói luôn đi, nhờ vả người ta làm gì? – nói thẳng thắn.
-Nè, sao đánh huynh, Kun nhờ mà, đệ hơi bị đanh đá rồi đấy nha.
Rin đánh mắt sang Kun, cậu chỉ bịt miệng cười nhẹ khiến Rin càng cảm thấy ngượng ngùng.
-Hey, không thì đệ đi mình cũng được, đệ bản lĩnh lắm mà.
Hani nháy mắt ra hiệu cho Kun rời khỏi đó. Họ không quên chào nhưng chỉ chào mỗi Ren.
-Ren, về cẩn thận, vui vẻ nhá. Bọn anh chuồn đây.
Ren im lặng, chỉ gật nhẹ.
Rin quay lại, thấy Ren nhìn mình cô cũng nhìn lại không chút ngượng ngùng.
-Cậu... – Ren đủng đỉnh nói. Cậu cũng hay đấy.
-Sao hả.
-Như người khác sẽ xấu hổ, ngượng ngùng không giám nhìn tôi nhưng cậu lại ngược lại.
-Huh, ngược,... buồn cười thật. Người ta nhìn mình thì mình phải nhìn lại chứ. – cô quay đầu. Thôi, tôi đi đây.
Cô chỉnh lại chiếc cặp đeo chéo, lấy chiếc tai nghe to đeo lên tai. Cô đi trước, thỉnh thoảng quay nhẹ đầu vì muốn biết Ren sẽ đi hướng nào. Qua tấm gương hậu chiếc xe đầu kéo to đậu bên đường, cô thấy Ren vẫn lững thững đi phía sau mình. Đôi chân dừng ngay lại, bỏ chiếc tai nghe đep xuống cổ chờ Ren lại gần.
-Thật hài mờ.
Nhìn qua tấm gương, thấy Ren đã lại gần, cô quay lại, lạnh lùng hỏi:
-Ren, cậu đi theo tôi à? Tôi đâu cần cậu bảo vệ chứ.
-Ai đi theo cậu, tôi lấy xe thôi.
Rin hụt hẫng vì cô đã hiểu nhầm.
-Ờ thì...vậy cùng đi.
Ren không trả lời chỉ nhìn Rin bằng ánh mắt kì lạ.
-We, sao cứ nhìn tôi vậy, có gì khó hiểu mà nhin bằng ánh mắt đó.
-Lần thứ 2.
Rin không hiểu: - Làm sao? – tò mò.
-Lần 2 cậu kêu tên tôi.
Nghe câu trả lời, Rin không tò mò mà lại thấy sự áy náy trong tâm trí.
-Cũng không có gì. – trả lời cho có lệ.
Ren cười nhẹ, cố ý chuyển chủ đề.
-Chuẩn bị tinh thần, mai nghỉ cả ngày, đi học.
-Há. – giọng nản. Tôi đang định mai về nhà mẹ nuôi.
-Cậu có cả mẹ nuôi hả.
-Sao lại không?
-Vậy cần tôi đến cùng để học không?
Rin không vịn cớ trốn học, cô đành chấp nhận.
-Thôi được rồi, có gì thì...chiều ngày kia nhá.
-Huh, cậu lại định trì hoãn à.
-Ừm, cứ vậy đi.
Rin đang vui vẻ, cô vừa định đi thì gặp ông cụ chân bị tật đang lê lết dưới đất. Nhìn cũng tội, cô định lấy tiền của mình đưa cho ông cụ nhưng ông cụ không để ý, chỉ để ý đến Ren đứng phía sau. Rin mở to mắt ngỡ ngàng khi thấy ông cụ đi qua mình và chỉ để bò lại chỗ Ren. Ông bò chậm chậm lại gần, nói thỏ thẻ, giọng mết mỏi mà khàn đặc.
-Cậu thanh niên, cảm ơn đã mua đồ của tôi, đây là tiền thừa của cậu.
Ren vẫn thản nhiên nhiên nhìn ông cụ như không có chút thương cảm gì nhưng thấy một đống tiền ông cụ cầm trên bàn tay run lẩy bẩ
y, đưa cho mình thì thái độ cậu thay đổi hẳn.
-Sao lại...
Ren cau mày, cậu thực sự ngac nhiên khi nhận ra ông cụ vừa nãy.
-Ông...vẫn ở đây đến tận bây giờ?
Rin cười khỉnh khi cho rằng Ren đã làm gì ông cụ đáng thương đó. Cô nhìn Ren với một thái độ coi thường.
-Có chuyện...
Cô chưa kịp nói thì ông cụ đã lên tiếng.
-Cậu thanh niên à...tôi...biết cậu có lòng nhưng tôi chi lấy đúng số tiền một bao diêm...thôi.
Cô hụt hẫng khi nghe ông cụ nói, thực ra cô đã hiểu nhầm Ren. “ Mình đã hiểu nhầm cậu ta rồi”
Rin không biết nên làm gì, chỉ đứng nhìn Ren và ông cụ đáng thương.
Ren cũng ngạc nhiên với những lời ông cụ nói nhưng chỉ lắc nhẹ đầu:
-Cụ à, tôi đã đưa thì không bao giờ lấy lại, cụ cầm đi. - cố gắng tỏ ra lạnh lùng.
Ông cụ vẫn khẩn khoản:
-Thật sự tôi không thể lấy được của cậu, cậu bé ạ, số tiền....lớn...quá....tôi không thể nhận.
Cậu bắt đầu cảm thấy phiền phức, cởi chiếc áo khoác bên ngoài cho đỡ khó chịu.
-Tôi đã bảo là tôi không cầm mà.
Rin đi lại, giằng số tiền trên tay ông cụ, nói với Ren.
-Cậu...cũng phải biết, ăn xin nhưng họ cũng có lòng tự trong, họ không giống như một số người để giàu mà bất chấp thủ đoạn. Cậu hiểu chưa.
-Huh. - ngạc nhiên.
-Giờ tôi mới biết, cậu đâu có lạnh lùng như tôi ngh, thực sự cậu rất muốn quan tâm người khác nhưng sự quan tâm đó chưa đúng cách chút nào.
-Nè, cậu... là cái gì mà lên mặt dậy đời tôi? – có chút bực tức.
Cả hai từ chuyện nhỏ xé ra to.
-Tiền của tôi, tôi muốn cho ai thì cho, đâu cần cậu quan tâm. Thực ra tôi thấy thương hại thì cho thôi, cũng chẳng phải muốn quan tâm người khác.
-Hum, vậy cậu cứ ở đấy mà thương hại. – tâm trạng bực bội.
Rin tức giận, nhét số tiền đó vào tay Ren, tức giận bỏ đi.
Ren nghe tiếng nói phía sau lưng, cậu quay ngoắt lại nhưng chỉ ngoài cái cây thân lớn thì chỉ có mấy cửa hàng đồ ăn từ phía xa. Vẻ mặt khó hiểu. Cậu nhìn ông cụ, đặt đống tiền trên tay vào rổ bán diêm của ông cụ một cách thận trong rồi bỏ đi.
Ren vừa rời khỏi, Lệ và Iron lộ đầu ra sau gốc cây to đó.
-O...o, đúng rồi, nhìn nhìn nhìn đi, thái độ của hai người kìa. Rin thì lúng túng, Ren thì mắt sáng lên và không lạnh lùng như lúc mới gặp.
Iron ngại ngượng ngùng, gãi nhẹ đầu, ngơ ngác nhìn đất rồi nhìn trời.
-Ê, nhỏ mọn, cậu... định đánh lảng hả. - đủng đỉnh nói.
-What? hept me. Đâu có. – phủ nhận.
-Hứm, vậy...vụ một tháng thế nào? – hỏi khéo.
Iron tỏ ra mạnh mẽ, chấp nhận:
-Được, một tháng thì một tháng.
Lệ cười toét miệng, vỗ nhẹ vai Iron, vẻ mặt tự kiêu:
-Tốt, cứ thế mà phát huy.
Iron xùi mặt xuống, thở một hơi dài. Cậu thật hối hận khi đã cá cược với Lệ. Trò cá cược cậu chơi rất kém, lần này thì thua thảm rồi.
Lệ cầm cổ áo Iron kéo đi.
-Đi thôi, về cửa hàng của tôi.
-Stop. Cậu bỏ cái tay ra đi. - vừa nói vừa gạt tay Lệ khỏi cổ áo.
-Ế, sao có vẻ chán nản vậy hử. Nhưng mà cũng không khó khăn lắm đâu, cậu sẽ ít thời gian trong đợt này.
-Há. – Iron tò mò.
-Tôi phải đến nhà Việt rồi, cậu ... cũng khỏi cần đi theo.
-Làm gì. – thản nhiên hỏi.
-Thì chơi vu vơ, vớ vẩn thôi.
-Huh, vậy cũng nói. Thân quá há.
-Thân bình thường.
-Giờ cũng học câu nói của cậu ta rồi.
-Hừm, bình thường. – vênh mặt tỏ vẻ kiêu căng.
-Cậu thấy sao về anh bạn của tôi.
Lệ gạt nhẹ đầu:
-Cũng được, cũng có lòng tốt. Nhưng...sao hai người này động nhẹ là cãi nhau à.
-Hey, cãi nhau là chuyện... quá bình... – Iron ngưng nói lại một cách hài hước khi thấy mình chuẩn bị học tập Lệ.
-Ay nha, cũng định học tập tui đó.
Iron ngượng ngùng, ấp úng nói:
-Đâu, ... đâu có chứ. Cậy bị khùng à, ý tôi nói đó là chuyện... – suy nghĩ. À...chuyện cãi nhau là chuyện ở mức trung bình của các cặp đôi...yêu nhau. Chấm hết.
-Huh, khùng luôn rồi.
Hai người đang nói chuyện, giọng khàn đặc của ông cụ vừa nãy cất lên.
-Cô cậu... cho tôi nhờ chút...
Iron thấy khó chịu khi bị một ông cụ làm phiền, cậu không muốn để ý nhưng Lệ lại rất quan tâm. Cô ngồi xuống đối diện với ông cụ, hỏi nhẹ nhàng:
-Bọn cháu giúp gì được ông không.
Iron lắc nhẹ đầu cầm tay kéo Lệ đứng dậy. Cô tức giận hất tay Iron khỏi tay mình.
-Cậu làm gì đấy hả.
-Cậu có cần thiết nói chuyện với ông ấy không, chúng ta còn phải đi mà. Tiền chứ gì, tôi không thiếu.
Iron móc tay vào túi quần, cậu chỉ muốn làm điều gì đó để Lệ nhanh chóng rời khỏi đây.
Lệ không chút cảm kích mà còn nhìn Iron với thái độ coi thường.
-Cậu...để yên đi. Cậu chưa được lên tiếng đâu.
Iron hụt hẫng, nghĩ rằng Lệ sẽ rất cảm kích nhưng ngược lại, khiến Lệ coi thường mình. Cậu vẫn đứng yên chăm chú quan sát.
Lệ cười nhẹ với ông cụ, hoi:
-Ông cứ nói đi. – giọng thân mật.
Ông cụ đưa tiền cho Lệ, đôi bàn tay vẫn run rẩy tưởng chừng không thể cầm chắc. Cô vội vàng đỡ ngay lấy.
-Ông...có sao không?
-Cảm ơn cháu. Nhưng... tại sao ... cháu tin ông, không sợ ông lừa.
Lệ vẫn chỉ cười, đáp lại:
-Thực sự cháu không tốt gì...nhưng thấy thái độ của ông với bạn bè cháu thì chắc ông cũng là người có tự trọng cao mà.
-Cảm ơn... rất cảm ơn vì không coi thường ông.
Iron vẫn nhìn Lệ, trông cô thật nữ tính khi cười và nói chuyện với ông cụ, giường như cậu bắt đầu thấy quý cô bạn đanh đá này. Từ lúc quen biết, càng ngày cậu càng thấy Lệ luôn quan tâm đến người khác.
-Ông à, có gì không, cháu... thực sự không có tiền để mua giúp ông mấy thứ nay. – Lệ tỏ ra thất vọng, bỗng chốc nhớ ra Iron. À, đúng rồi...Iron.
Cô quay lại định túm vạt áo Iron kéo xuống thì ông cụ ngăn cản:
-Ấy ấy, ông... không cần. Chỉ cần.. cháu giúp ông đưa số tiền còn lại cho cậu bạn vừa nãy...thôi ma. – giọng run run.
Cả Lệ và Iron ngỡ ngàng nhìn nhau.
-Chuyện này... – Lệ lưỡng lự, suy một hồi mới nói. Ông à, cậu ta đã đưa thì ông cứ nhân đi.
Iron chen vào: - Đã vậy thì nhận luôn đi, còn bày đặt giả há. - vẻ khó chịu.
-Nè, cậu thôi ngay đi. – Lệ quay ra sau nói.
Tiếp tục bắt chuyện với ông cụ:
-Ông nhận đi mà, cậu ta nhiều tiền lắm, không phải lo.
Ông cụ lắc đầu, mắt rơm rớm nước.
-Không phải ông không muốn lấy là vì không muốn thằng con trai ông nó lấy tiền của mọi người đi điện tử.
Iron càng ngạc nhiên, cậu không ngờ ông cụ cao thượng đến vậy. Còn Lệ, nghe xong câu nói lại trách Iron.
-Cậu thấy chưa, ông ấy có lòng tự trọng rất cao.
Iron bắt đầu đồng cảm với điều mà ông cụ nói. Cậu rất quan tâm, ngồi xuống cạnh Lệ, hỏi:
-Ông cũng có con trai, cậu ta hiện nay đang ở đâu mà lại để ông bị tật lại phải lê lết ngoài đường. – giọng điệu có vẻ hơi xúc động.
Cậu cố gắng không muốn thể hiện cảm xúc trên khuôn mặt nhưng giọng điệu của cậu đã nói nên tất cả. Lệ ngơ ngác, không hiểu có chuyện gì với cậu ta.
Ông cụ xúc động trả lời:
-Trong quán nét gần đây. Nó là đứa con duy nhất của tôi, nó không làm gì hết, .... chỉ đợi ... tôi... – xúc động, giọng run run. Đợi tôi đi bán về rồi lấy tiền...
Ông cụ chưa kể xong thì Iron đã rất bực, cậu đồng cảm với ông cụ và thấy thật bất công nếu không thể xử tên kia một trận.
-Hưm, lại có chuyện nay, tên này bất hiếu quá mà. – tức giận giận.
Lẻ không thấy giận, chỉ thương cảm chi ông lão tôi nghiệp.
-Ông à, ông bớt đau buồn đi. – cố gắng an ủi.
Iron thực sự rất bực, càng nhìn ông cụ rách rưới càng khiến cậu tức giận giận.
-Ông nói đi, thằng đó tên gì, hay ngồi đâu?
Nghe ông cụ nói, cậu lập tức đi thẳng vào quán nét. Tên thanh niên gầy, cao cao ngồi máy đầu tiên đang dí mắt vào màn hình máy tính. Iron tức giận thay cho ông cụ, trong khi ông cụ già nua ốm yếu phải ngồi ngoài đường ăn xin thì đứa con lại chơi đùa vui vẻ. Cậu bắt đầu thấy tên đó chướng mắt, tức giận đi nhanh lại chỗ tên đó ngồi, lôi cổ hắn đứng dậy.
-Mày đứng dậy cho tao.
Tên thanh niên đó hốt hoảng, chưa hiểu có chuyện gì xảy ra thì đã bị Iron kéo ra khỏi quán. Lệ cũng có chút hoảng, cô đưa hai lên che miệng rồi chạy theo Iron. Cô không ngờ vì chuyện đó mà khiến Iron kích động đến vậy.
Iron chọn đúng chỗ tường trống, dồn hắn sát chân tường.
-Mày... mày là...à...ai mà dám cầm cổ áo tao? – tên thanh niên vênh mặt hỏi.
-Là ai hả, vậy mày tìm bố mày hỏi đi. – Iron cau mày nói.
-Ha, thì ra là người ông già đó nhờ vả. - vẻ coi thường.
Thái độ của tên đó khiến Iron càng bực bội. Cậu vẫn tún chắc cổ áo hắn, đẩy hắn vào tường nhưng hắn cũng không có vẻ gì là sợ hãi.
-Mày... định làm gì? Nói cho mày biết, nếu động vào một sợi tóc của tao thi... – tên thanh niên vênh mặt, vừa nói vừa chọc chọc ngón tay trỏ vào ngực Iron.
Hắn chưa nói hết câu đã bị Iron cho cú đấm ngang mặt khiến hắn ngã xuống đất thâm tím cả mặt mày. Lệ chứng kiến và cô càng hốt hoảng khi thấy Iron ra tay.
-Hứ...c... – Lệ tròn mắt nhìn.
Tên thanh niên đó tức giận giận đứng phắt dậy, khuôn mặt đăm đăm muốn đánh trả.
-Mày... to gan rồi đấy.
Hắn chạy lại đấm Iron, cậu nhanh chóng tránh sang một bên, thuận tay giữ chắc tay hắn bẻ gập ra phía sau.
-A... ă... – tên thanh niên đó kêu lên đâu đớn.
-Mày nói đi, đau, đau thế nào. Trong khi bố mày lo lắng cho may, dù không thể đi vẫn cố lết bán đồ để lấy tiền đưa mày, nhưng... còn mày thì sao hử? Chỉ biết nghĩ cho bản thân. Mày có xứng đáng để người đã sinh ra mày quan tâm mày không? – thái độ tức giận, cắtn chặt gai hàm răng.
-A...a...gia đình tao ảnh hưởng gì đến mày chứ. – nhăn nhó nói.
-Việc của mày mà khiến người ngoài như tao còn không thể chịu được. – Iron lớn tiếng quát.
-Mày có... tin... mày không buông tay thì đồng bọn của tao sẽ cho mày tan xác không hả.
Iron cười khinh bỉ.
-Quân hả, có giỏi gọi ra đây, tao xem có bao nhiêu thằng như mày.
Lệ vô cùng lo lắng chạy lại can:
-Thôi đi, dừng tay được rồi đấy Iron.
Iron vẫn tức giận. Cậu cố gắng tỏ ra bình tĩnh để nói với Lệ.
-Không phải việc của cậu, con gái ra khỏi đây.
-Nhưng mà...
-Tôi bảo ra khỏi đây mà. – lớn tiếng quát.
Lệ ngỡ ngàng khi nghe Iron lớn tiếng với mình. Nhưng cô cũng có thể hiểu tâm trạng kích động của Iron nên cô vẫn giữ yên lặng.
-Mày có đi xin lỗi bố mày không hả.
Tên thanh niên đó không phục, thấy mấy đứa mình hay chơi đanh lững thững đi đến, hắn nghĩ cách để thoát khỏi Iron.
-Được... được, mày bỏ tay tao ra, tao...tao sẽ... đi. – giọng có chút sợ hãi.
Iron tin lời hắn, nhưng vừa thả tay hắn chạy ngay lại chỗ đồng bọn sui.
-Hắc đại ca, hai... đứa cẩu nam nữ kia vừa bắt nạt em, đại ca xử lí chúng đi.
Đại ca Hắc hung hăng, vênh mặt nhìn hai người phía trước. Tên thanh niên kia thì rất đắc trí còn Iron lại càng bực tức. Cậu thấy hối hận khi không thể đánh cho hắn nằm rạp xuống đất.
-Hai bọn kia, mày định bắt nạt anh em tao hả. – tên đi đầu kiêu ngạo, vênh mặt hỏi từ đằng xa.
Hắc xỏ tay túi quần mặt vẫn nghênh lên trời, mắt hung dữ nhìn Iron.
Iron vẫn bình tĩnh kéo Lệ về phía sau mình ý muốn bảo vệ cô.
-Bọn mày muốn gì?
Tên Hắc nhìn kĩ lại khuôn mặt người thanh niên đứng trước, hắn gật nhẹ đầu, mắt vẫn mở chừng chừng.
Iron vênh mặt, ánh mắt đầy sự thách thức trong khi Lệ đang lo lắng.
-Iron... chúng ta có thể rời khỏi đây.
Iron không bận tâm đến câu nói của Lệ, vẫn ánh mắt thách thức chờ xem sẽ có chuyện gì. Tên Hắc huênh hoang đi lại, mặt hướng lên trời vô tình vấp phải cục đá suýt ngã.
-Úi dời.
Đám người đi cùng hắn cười ầm lên. Hắn đứng thẳng, phải quay ngoắt lại quát lớn cho đỡ xấu hổ.
-Chúng bay cười gì?
Lệ bịt miệng cười tủm, cô lại cảm thấy tên đó thật hài hước và giường như trông hắn rất quen, đã gặp đâu đó. Ngược lại, dù mọi ngày cậu cười rất nhiều nhưng nay vẫn yên lặng lắc nhẹ đầu một cách chán nản khi chứng kiến tình huống đó.
Tên thanh niên vừa nãy chạy lên kích:
-Đại ca, bọn nó còn cười kìa, cho chúng biết tay đi.
-Hưm, cứ để tao. – vênh mặt tỏ tỏ vẻ kiêu ngạo.
Hắn hùng hổ đi mại gần Iron, lúc này Lê thật sự thấy hoảng, trong đầu rối tung không nghĩ được gì để tránh sự gây lộn. Tưởng chừng Hắc tiến lại gần Iron đêy đánh nhau nhưng thật không ngờ hắn thay đổi thái độ.
-Hì hì, em chào đại ca. – cúi nhẹ tỏ vẻ thành kính.
Lệ và đám đàn của Hắc tròn mắt ngạc nhiên khi nghe Hắc gọi tiếng Đại ca với Iron. Thái độ hắn vui vẻ, phấn khởi khi đứng trước Iron.
-Mày là... – Iron vẫn hoài nghi.
-Biết danh tiếng của Iron, giờ mới được gặp măt. - Hắc hồ hởi trở nên vui tính.
Iron được thể làm tới:
-Vậy vụ vừa rồi...
-À không có gì, chỉ là chút hiểu nhầm nhỏ thôi. Đại ca có chuyện gì không?
-Tên đó... – Iron giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào tên thanh niên kia. Các người chơi với loại người như nó vậy các người cùng một loại hả.
-Có chuyện gì vậy? - Hắc gặng hỏi.
-Hắn là một đứa con bất hiếu, để cha mình vất vả dù đang bị tật, còn hắn chỉ biết ăn chơi. – giọng rất bức xúc.
Hắc quay lại, đôi mắt hằm hằm nhìn tên thanh niên đó.
-Tú, lời người này nói có đúng không?
-Làm... gì có. – ấp úng, vừa nói vui khua tay.
Nhìn điệu bộ cũng biết hắn nói dối, Hắc rất tức giận đi nhanh lại tún cổ hắn xốc lên hoi:
-Mày biết tao rất xem trọng tình thân mà mày lại lấy đó để lừa tao hả.
Tên thanh niên kia vùng vằng sợ hãi.
-Không, không có thiệt mà.
Không để tên đó noiy, Hắc giơ tay đấm mạnh khiến hắn ngã xoài ra đất. Lệ hốt hoảng phải thốt lên:
-Ôi, trời, ra tay thật luôn.
Tên đó bị cả đám xông vào đánh trong khi Iron vẫn thản nhiên đứng đó. Lệ định chạy lại ngăn cản thì bị Iron giữ lại.
-Cậu làm gì vậy, họ đang đánh nhau kìa.
-Tên đó phải bị ăn đánh mới chịu được. – giọng vẫn bức xúc.
Lệ chứng kiến kiến sự tức giận của Iron nên không muốn nói, chit im lặng nhìn tên thanh niên bị đánh.
Tiếng nói khàn đặc, chậm rãi, yếu ớt vọng từ đằng sau Iron.
-Các anh....à... tha cho con tôi đi mà.
Ông cụ vừa nãy cố gắng lê dưới đất để tiến lại chỗ con mình, đôi mắt rơm rớm nước ai nhìn cũng thấy thương tâm. Đôi mắt Lệ bắt đầu đỏ lên vì cảm thấy ông cụ thật tội nghiệp, cô bịp miệng để che giấu sự thương sót.
Ông cụ cúi rạp đầu van xin:
-Xin mấy... mấy cậu đừng... đánh con trai tôi. – giọng yếu ớt.
Hắc hung hăng quay ngoắt lại nhìn ông cụ, chứng kiến ông cụ rách rưới hắn càng bực càng muốn đánh tên thanh niên đó. Iron rất bực khi thấy ông cụ cúi rạp đầu cầu xin cho một đứa con bất hiếu. Cậu nén cơn bực tức, giơ tay ra hiệu cho Hắc dừng lại.
-Đại học, không đánh nữa sao?
-Nhìn đây, ông cụ đã quá thảm thương rồi, tôi không muốn nhìn ông cụ phải cúi lậy như vậy.
-Được đại ca.
Hắc túm cổ áo tên đó đứng dậy, de dọa:
-Tao cảnh cáo mày, còn bất hiếu thì tao không tha đâu. Mày xem, mày đối xử với bố mày như vậy bố mày vẫn cầu xin cho mày, mày có đáng mặt làm đàn ông không.
Tên thanh niên bị đánh đau đớn chỉ gật nhẹ đầu.
Iron nhìn ông cụ rồi nhìn tên đó, cậu thật sự không thể chịu được bỏ ngay đi. Lệ hiểu tâm trạng thương sót của cậu bạn mình cũng lo lắng chạy theo. Tên Hắc thả tay làm tên đó ngã bụp...xống đất rồi đuổi theo Iron.
-Đại ca, đi đâu vậy?
Ông cụ khóc nức nở cố gắng lê lết lại chỗ đứa con trai bị đánh.
Iron chạy thẳng vào công viên, tâm trạng không ổn chút nào. Cổ họng nghẹn lại, sống mũi cay cay. Thật khó chịu! Đập mạnh cú đấm xuống thành ghế.
Lệ lo lắng đuổi theo phía sau, vừa đi vừa ngoáy trước ngó sau tìm Iron. Cô nhớ lại thái độ xúc động của Iron khi gặp tình cảnh của ông cụ khiến cô tò mò về con người này.
-Cậu ta chạy đâu mất rôi. Cái tên này phiền phức thật ế. Nhìn cậu ta vớ vẩn vậy mà cũng biết đồng cảm với người khác đấy. Hừm.
Cô ngưng lại, yên lặng khi trông thấy dáng người giống Iron ngồi một mình trong công viên.
Iron vẫn lặng yên thơ thẩn nhìn vào khoảng không. Nghe tiếng bước chân giẫm nhẹ lên mấy chiếc lá khô cậu đoán ngay là Lệ.
-Cậu... theo tôi làm gì, có phải cậu nên trở về cửa hàng đi chứ. - cố gắng điềm tĩnh, vẫn nhìn vào khoảng không.
-Ờ... sao cậu biết là tôi.
Iron cười nhẹ cho đỡ đi sự căng thẳng trong đầu óc mình.
-Có gì đâu.
-Cậu... bị sao vậy, lúc nãy... cậu xúc động quá rồi.
-Vậy à, cũng không chi.
Lệ tiến lại gần Iron, ánh mắt đầy sự trìu mến và đồng cảm với Iron. Cô cố ý hỏi thăm dò.
-Chuyện vừa nãy khiến cậu kích động như vậy có phải do gia đình caayuj không?
Iron chợt nhận ra điều Lệ nói rất đúng với điều mà cậu đang nghĩ.
-Sao cậu hỏi vậy?
-Tôi nghĩ vậy, lần đầu tiên thấy cậu xúc động như vậy thì ngoài gia đình còn gì nữa chứ.
-Cậu... hiểu tôi còn hơn cả Aly đấy.
Lệ đứng trước mặt Iron, ánh mắt đầy sự đồng cảm.
-Tôi biết rồi, chuyện này liên quan không ít thì nhiều đến papa cậu đúng không?
-Cậu có hiểu biết hơn Aly chút rồi đấy.
-Thôi nha. Đừng so sánh tui với bà cô đanh đá của cậu, tui á... tự nhận xét mình đâu thể bằng Aly , hot gơn trong trường học.
-Ý cậu là thế nào đây.
Lệ chạm nhẹ tay lên vai áo Iron, nhẹ nhàng nói.
-Hãy nói đi, sẽ nhẹ nhàng rất nhiều đấy. Cậu không cần phải dấu diếm cảm xúc. Hi. – cười nhẹ.
Iron nhìn Lệ, cậu bắt đầu thấy mến cô gái đứng trước mình danh lắng nghe mắt mình kể.
-Thực ra...- nói chậm rãi. Bố tôi mất cách đây cũng chục năm. – giọng nghẹn ngào. Ông bị bệnh, nhưng đến phút cuối, tôi không thể gặp ông chỉ vì lí do rất nhàm...
Cổ họng cậu ngẹn lại, cậu mím môi cố kìm lại sự xúc động của mình.
Nghe đến đây Lệ cũng hiểu được phần nào về tình cảnh và tâm trạng Iron. Cái cảm giác có lỗi và áy náy nếu không nói ra thì thật khó chịu.
-Có phải... lúc đó cậu... đang ngồi nét đúng không. – Lệ nhẹ nhàng hỏi.
Iron cố gắng điềm tĩnh nhưng càng cố thì càng để lộ sự đau buồn trên khuôn mặt.
-Thực sự tôi... không thể kìm nén cảm xúc như Ren. Nhưng con trai phải mạnh mẽ mà trước mặt cậu tôi lại tỏ ra yếu đuối như vậy...
Lệ bịp miệng, không cho Iron nói để cậu không tự trách bản thân mình.
-Cậu... cũng là người mà, làm sao không biết đau, không biết buồn.
Iron không giám nhìn thẳng vào Lệ vì cậu sợ sự yếu đuối khi đứng trước Lệ.
-Cảm ơn...
-Vì sao?
-Vì đã nghe tôi tâm sự. Tôi không sao đâu, không cần cậu an ủi.
Tuy nói vậy nhưng trong tâm trí cậu lại rất buồn và muốn được an ủi. Lệ cười nhẹ, ánh mắt đầy sự đồng cảm nhìn Iron. Cô tiến lại gần ôm Iron nhẹ nhàng dựa vào người mình để an ủi.
-Yên tâm đi, cứ yếu đuối trước mặt tôi cũng được, tôi hiểu mà.
Iron nhắm chặt mắt, ôm eo Lệ, tâm trạng cũng đỡ hơn.
Cô hơi ngượng nhưng nhìn dáng bộ yếu đuối của Iron khiến cô không biết làm gì. Cảm giác mọi thứ xung quanh và cả thế giới như đang im lặng để tạo không khí yên tĩnh cho hai người.
-Iron, hằng ngày thấy cậu cộc cằn nhưng nay tôi mới biết cậu cũng dễ thương và cũng biết yếu đuối ấy chứ. – cười nhẹ.
Iron không muốn trả lời, cũng không muốn đáp lại. Cậu nhắm mắt dựa vào người Lệ giống như một đứa bé khiến Lệ cũng phải bịt miệng cười tủm.
-Nè nè, con ngoan, tỉnh dậy đi, mẹ không có sữa cho con bú đâu.
Iron cau mày đẩy Lệ ra, gắt.
-Cậu có ý gì vậy hả.
-Haha. – cười toe toét.
-Cậu ế. Chỉ biết chọc người khác thôi. Hưm. – Khoanh tay trước ngực quay ngoắt đầu sang một bên.
Lệ đảo mắt, cố ý lạc chủ đề.
-Cậu... không phải nói nhiều, tiếp tục một tháng nô lệ của cậu nhá. Haha.
-Trời, tưởng tốt bụng nghe người ta tâm sự, ai ngờ... hứm. - bực bội một cách hài hước.
-Haha, nhìn thái độ của cậu kìa, không biết đang cười hay đang khóc nữa.
........
Cùng thời điểm đó, Rin lững thững đi về nhà. Cô đeo chiếc tai nghe, vừa đi vừa thư thái theo điệu nhạc. Thái độ bỗng chốc thay đổi ngay khi đi qua một tòa nhà kính có ghi CLB dance phía trên. Nơi đây giường như mới đóng cửa, mọi thứ vẫn còn mới và sạch bóng. Cô đi lại gần, chạm nhẹ tay vào cửa kính quan sát mọi thứ bên trong.
-Hừm. - thở dài.
Cô quay nhẹ đầu khi thấy bóng Ren hiện lên trong tấm kính phía sau của CLB. Và tất nhiên cô cho rằng Ren đi theo mình.
-Tên phiền phức này.
Ri không muốn để ý, cô vẫn tiếp tục đi. Nhưng ánh mắt cảnh giác lại luôn hướng về phía sau và tỏ . Cô nhìn qua khung cửa kính của mấy nhà hàng, hình ảnh Ren vẫn xuất hiện lững thững đi phía sau cô. Bắt đầu có chút bực bội, cô dừng lại, có ý đợi để Ren đi lại gần mới quay lại hỏi:
-Cậu theo tôi làm gì vậy? Đừng nói để bảo vệ tôi đấy.
Ren đi chậm lại, nghe có người hỏi mới từ từ ngẩng mặt lên nhìn.
-Là cậu hả.
-Là cậu...là sao? Không phải cậu đi theo tôi chứ.
-Bị khùng à, cậu có gì hay mà theo. – giọng thản nhiên. Tôi đi lấy xe máy thôi. – cười nhẹ khi biết Rin hiểu nhầm.
Rin ngượng ngùng khi biết mình hiểu nhầm, cô lúng túng không biết nói gì.
-Ờ thì...à...cứ cho là tôi nhầm đi. Nhưng tại sao lại đi lối này cho tôi hiểu nhầm chứ.
-Nói ngang tàng. Đi bộ lối nay là gần nhất, tội gì phải đi lối khác. Cậu nói vô lí quá đấy.
-Sao hả? Nhà cậu giàu mà, chẳng lẽ họ để cho thiếu gia nhà mình đi bộ à. – cách nói mỉa mai.
Ren thở dài, khoanh tay trước ngực đứng nghiêm túc nhìn Rin.
-Nè Rin, hình như cậu có vẻ không ưa bọn nhà giàu, hơn nữa còn có thành kiến với họ thì phải.
-Thì cứ cho là vậy cũng đâu sao.
-Nhưng tại sao? – tò mò. À, hay là... - vừa nói vừa cười nhẹ. Hay là... cậu không bằng người ta nên ghen tị. Hứm.
Rin không quan tâm đến mấy câu kích đểu của Ren.
-Hưm, tùy, cậu nghĩ thế nào thì như vậy. – thẳng thắn trả lời.
-Nhưng mà... yêu được nhà giàu thì hơi bị thích đấy.
-Tôi á... không cần. - vẻ khinh thường.
-Buồn cười, có ai bảo cậu đâu chứ. Mà... hình như bọn mình cũng đã có lần gọi là hôn nhau thì phải.
Rin giật mình nhớ ngay đến chuyện thanh socola, cô muốn phủ nhận điều đó nhưng chưa kịp nói thì Ren đã đi và chỉ chạm nhẹ tay lên vai Rin. Cô cắn nhẹ môi mình, thở mạnh cho đỡ cơn tức.
-Lần nào gặp cậu ta cũng bực. Ngại quá à. Hưm. - vừa bực vừa ngại.