Edited by Bà Còm in Wattpad
Phủ Định Quốc Công.
Sau khi dùng bao nhiêu cây đuốc để xua tan ong độc, thích khách hơn phân nửa bị tiêu diệt, chỉ còn lại mấy tên bỏ chạy. Tống Thế Quân dẫn theo hộ vệ đuổi sát không bỏ, thêm mấy võ tướng tham dự tiệc mừng thọ cũng đuổi theo.
Thôi Thần bất chấp cánh tay bị chém một đao bị đổ máu ròng ròng, đang muốn hạ lệnh Cấm quân tìm kiếm Thái Tử thì Tống Diệc Phong ghé tai nói vài câu, bảo rằng có hạ nhân tới báo, phát hiện Thái Tử bị lột sạch y phục ngất xỉu trong nhà xí của viện thế tử, lúc này đã được nâng vào trong phòng Thái Tử Phi nghỉ ngơi, Thái Tử Phi đang chăm sóc. Việc này có tổn hại đến danh dự của Thái Tử, Tống Diệc Phong dặn dò Thôi Thần chớ nên để lộ.
Thôi Thần thế mới biết Thái Tử lúc nãy là có người dịch dung giả trang, hắn bảo hộ thất trách, đương nhiên cũng không nghĩ gì khác. Dù sao cũng phải đi thăm Thái Tử, sau khi thăm xong bèn kinh ngạc nhận xét: “Tống Đô đốc, mới vừa rồi tên tặc phỉ giả dạng thật sự quá giống.”
Dùng mặt nạ da người cũng không có gì lạ, nhưng ngay cả thanh âm và thân hình đều giống nhau như đúc, quả thực không thể tưởng tượng.
Tống Diệc Phong thấp giọng cười lạnh: “Hiền chất không biết sao? Bên người Khấu Lẫm có một tâm phúc gọi là Lục Thiên Cơ, là người trong giang hồ, tinh thông dịch dung súc cốt.”
Thôi Thần hơi giật mình, biết Tống Diệc Phong có ý ám chỉ nhưng vẫn chưa hùa theo.
Một lát sau, Tống Thế Quân sắc mặt ngưng trọng xoải bước vào phòng, ôm quyền chào hỏi Thôi Thần xong bèn quay sang báo cáo với Tống Diệc Phong: “Phụ thân, hài nhi và Lưu Tướng quân Triệu Tướng quân đuổi theo thích khách, ra ngoài mới phát hiện xung quanh phủ chúng ta bị một lượng lớn Cẩm Y ám vệ mai phục! Hơn nữa bên Hình Bộ truyền đến tin tức, Khấu Lẫm đã vượt ngục trốn thoát rồi!”
Thôi Thần kinh ngạc, lúc trước Khấu Lẫm bị buộc tội mưu phản, hơn phân nửa văn võ trong triều đều không tin, nhưng hiện tại xem ra vụ này không phải là giả, hóa ra Khấu Lẫm thật sự cấu kết giặc Oa tấn công phủ Định Quốc Công...
Không đúng, hiện giờ tất cả khách khứa ngoài đại sảnh khẳng định đều cho rằng Khấu Lẫm tới ám sát Thái Tử, nhưng Thôi Thần biết không phải như vậy, thế thì Khấu Lẫm muốn làm cái gì?
Thôi Thần giật mình một cái, giống như vừa bừng tỉnh trong giấc mộng: “Sở Tiêu đâu?”
Tống Thế Quân cũng biểu hiện vẻ kinh ngạc: “Không thấy Sở công tử à?”
“Các ngươi bảo vệ tốt điện hạ!” Thôi Thần xoay người lạnh giọng ra lệnh cho Cấm quân, sau đó ôm quyền chào Tống Diệc Phong rồi bước nhanh về hướng đại sảnh.
Tống Thế Quân nhìn theo bóng dáng của Thôi Thần, khóe môi hơi nhếch lên: “Cha, hiện giờ bên ngoài những võ tướng bị ong độc đốt đang giận không thể át, hơn nữa xưa nay vẫn luôn có oán khí đối với Cẩm Y Vệ, đang lao ra đánh nhau với bọn người của Đoạn Tiểu Giang. Hài nhi cầm lệnh bài của ngài, triệu tập Ngũ Thành Binh Mã Tư phong tỏa cửa thành, luôn cả Thuận Thiên Phủ cũng lùng bắt Khấu Lẫm khắp nơi. Lần này làm rối loạn tiệc mừng thọ của gia gia có nhiều đôi mắt chứng khiến như vậy, Khấu Lẫm cho dù làm cách nào cũng tẩy không sạch. Thánh Thượng có muốn che chở hắn cũng “hữu tâm vô lực”, Cẩm Y Vệ rất mau sẽ thuộc về chúng ta.”
Chức Chỉ Huy Sứ Kim Ngô Vệ, Tống Thế Quân căn bản không cho vào mắt. Mười hai đội Cấm quân tuy nghe danh rất uy phong, nhưng cùng lắm chỉ là chó giữ nhà cho Đế vương mà thôi, Cẩm Y Vệ mới là mục tiêu của hắn.
“Chớ có thiếu cảnh giác, Khấu Lẫm là con cáo già xảo quyệt, không dễ dàng đối phó như vậy.” Tống Diệc Phong thản nhiên nói, “Ta đây sẽ tiến cung diện Thánh.”
“Gia gia không trở về thật là đáng tiếc.” Tống Thế Quân bực bội. Gia gia xưa nay đều ở thôn trang ngoài thành, không để ý tới thế sự, đã đồng ý sẽ tham dự tiệc mừng thọ. Thế nhưng đột nhiên lúc chạng vạng lại truyền tin, nói là có hẹn gặp với một vị bằng hữu đường xa mà đến, sẽ không về phủ.
Nếu gia gia ở đây mà chính mắt chứng kiến chuyện đêm nay, với tính tình nóng nẩy của gia gia cộng với sức ảnh hưởng trước mặt Thánh Thượng, Khấu Lẫm nhất định chết không có chỗ chôn.
*By Bà Còm in Wattpad*
Trên xe ngựa xóc nảy, sau khi “Sở Dao” bỗng nhiên hô một tiếng “Vương Sử Khiêm”, trong xe lâm vào một hồi im lặng quỷ dị.
Lục Thiên Cơ không hỏi lại, coi như là cam chịu.
“Ngươi là tiểu nhi tử của Vương gia chết trên đường lưu đày?” Ngu Thanh ngạc nhiên, nhìn Lục Thiên Cơ từ trên xuống dưới, “Nhưng khi ta gặp ngươi, dáng vẻ ngươi không phải như thế này.”
Tuy nhớ không rõ lắm, nhưng mặt mày Lục Thiên Cơ sắc bén có phần oai hùng, Vương Sử Khiêm thì lại thanh tú ôn hòa.
Ngu Thanh bỗng minh bạch, gương mặt này của hắn cũng là giả, chẳng qua không phải dùng mặt nạ da người mà là thi triển một loại võ công theo trình tự để biến hóa dung mạo rất cao thâm.
Lục Thiên Cơ làm lơ Ngu Thanh, không thưởng thức mặt nạ trên tay nữa mà nhìn về phía “Sở Dao”, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu: “Sở Tiêu, ta nhớ rõ lúc xưa ngươi vẫn chưa bao giờ gặp qua ta mà?”
Chỉ một câu cũng đủ chứng tỏ hắn không biết bí mật giữa nàng và Sở Tiêu.
Sở Dao còn tưởng Khấu Lẫm đã nói bí mật này cho hắn biết. Nếu không tiết lộ, cho dù Lục Thiên Cơ có thông minh tuyệt đỉnh cũng rất khó đoán được chân tướng hoang đường này, chỉ có thể cho rằng Sở Tiêu bị bệnh tính cách phân liệt.
Rốt cuộc chỉ vì Khấu Lẫm thường xuyên tiếp xúc với nàng, tin tưởng vững chắc chỉ có duy nhất một Sở Dao mà thôi, thế nên mới có thể nghĩ thông suốt bí mật của nàng, bằng không cũng sẽ cho rằng Sở Tiêu có hai tính cách. Mà sau này Lục Thiên Cơ gần như không tiếp xúc với Sở Dao, chỉ lần trước khi du hồ có đưa nàng lên bờ. Trước đó nếu có thấy, chỉ sợ hắn cũng là ẩn nấp ở nơi nào đó nhìn nàng từ xa, làm sao có thể nhìn ra điều gì?
Sở Dao cảm thấy Khấu Lẫm dùng ba chữ “Kẻ ái mộ” căn bản chưa diễn tả đúng nghĩa -- Lục Thiên Cơ từ nhỏ không ra khỏi cửa, nàng xem như bằng hữu duy nhất của hắn. Nhưng Sở Dao chưa bao giờ coi hắn như bằng hữu, rốt cuộc số lần gặp nhau quá ít, mỗi lần đều là Vương phu nhân mời đến khuyên hắn ăn cơm, hắn đều không nói câu nào.
Hắn âm thầm giúp nàng thì nàng vốn nên cảm kích, nhưng đồng thời hắn vẫn làm hại ca ca và Ngu Thanh, thù này đã vượt xa ơn huệ rồi.
“Sở Dao” không trả lời vấn đề của hắn mà hỏi ngược lại: “Đến tột cùng vì sao các ngươi phải giết ta và Ngu Thanh?”
“Không biết.” Khi nói chuyện, Lục Thiên Cơ thoáng nghiêng đầu nhìn về vị trí đánh xe, “Năm đó khi hai ngươi nhìn thấy bí mật gì đó ở phủ Định Quốc Công, ta còn chưa bị xét nhà, chưa hoàn toàn tham gia vào tổ chức này. Trong nội bộ của tổ chức được phân công rất rõ ràng, nhiệm vụ giết các ngươi không phải giao cho ta, ta cũng không thể nào nhúng tay vào. Chẳng qua sau khi Khấu Lẫm nhất định muốn điều tra vụ này, trọng điểm của bọn họ mới biến thành phải đối phó Khấu Lẫm, khi đó ta mới được chấp thuận cho tham gia.”
Thì ra là thế, “Sở Dao” chất vấn: “Vì sao ngươi phải giải thích?”
“Trả lời ngươi một vấn đề không gây ra ảnh hưởng gì, không tính là giải thích.” Lục Thiên Cơ lại đeo mặt nạ lên, dựa lưng vào vách xe, bộ dáng như đang mỏi mệt chán nản không muốn tiếp tục nói chuyện.
“Sở Dao” lại vẫn tiếp tục hỏi: “Nếu muốn giết chúng ta, cứ trực tiếp giết luôn không phải là xong rồi, bắt chúng ta làm gì?”
Lục Thiên Cơ không đáp, Ngu Thanh nãy giờ không hé răng bèn lên tiếng: “Đương nhiên dùng hai chúng ta để kiềm chế Khấu Chỉ Huy Sứ, hiện giờ Khấu đại nhân bốn bề thụ địch, nếu lỡ túng quá vẫn luôn trốn tránh không ra thì làm sao bây giờ?”
“Sở Dao” muốn nói lại thôi, tình cảnh hiện tại của Khấu Lẫm thật đúng là bốn bề thụ địch.
Xe ngựa càng xóc nảy lợi hại hơn, hồi lâu mới ngừng lại, nghe được tiếng người đánh xe từ bên ngoài vọng vào: “Tới rồi.”
Cửa xe ngựa được gã đánh xe mở ra, hắn mặc y phục giả dạng thành tên sai vặt, một miếng vải đen che kín miệng mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt đen thâm trầm lạnh nhạt.
“Sở Dao” và Ngu Thanh xuống xe, mới phát hiện đây là chiếc xe các cửa hàng thường dùng để vận chuyển hàng hóa, bên trong xe có tường kép bí mật, vừa rồi hai người vẫn luôn bị giấu trong tường kép.
Hiện tại, cả hai bị đưa vào một sơn động.
Gã đánh xe trước tiên khóa tay xiềng chân Ngu Thanh, khi đến phiên “Sở Dao”, Lục Thiên Cơ nói: “A Phi, hắn không có võ công, không cần.”
“Được.” Gã tên A Phi đáp một câu.
Lục Thiên Cơ lại nói: “Trước tiên ngươi đưa bọn họ vào nhà tù, ta đi bẩm báo Đường chủ.”
A Phi gật đầu: “Được.”
Hai người đường ai nấy đi, Lục Thiên Cơ đi về hướng chính điện, A Phi xua hai người về phía bên hông, vượt qua một lối đi thật dài thật hẹp. Đi đến cuối đường là một cái hố khổng lồ, trên vách hố khắp nơi đều là hang động.
“Sở Dao” vừa đi về phía trước vừa nhìn, liếc Ngu Thanh một cái, nơi này hẳn là cứ điểm của tổ chức “Ảnh” ở kinh thành, trông giống y một cái tổ chuột.
“Đi lên.” A Phi ở sau lưng đẩy hai người chui vào một lồng sắt treo lơ lửng cuối đường, chính hắn cũng chui vào. Phía dưới có mấy tên tặc phỉ mang mặt nạ túm dây xích mà kéo, lồng sắt từ từ hạ xuống đáy hố.
Chờ khi lồng sắt chạm đất, A Phi lại xua hai người ra khỏi lồng, tiến vào một thạch lao, dặn dò người đeo mặt nạ: “Canh chừng, cẩn thận.”
“Tuân mệnh!”
A Phi không hề cưỡi lồng sắt đi lên, mũi chân điểm một cái liền phi thân bay lên trên miệng hố. Đứng trong một mật đạo, hắn chậm rãi kéo xuống mặt nạ bảo hộ, từ sau eo lấy ra một cây sáo, nét mặt lộ ra vẻ mê man mờ mịt.
Hắn ở Đông Doanh quốc học võ mấy năm, bởi vì luyện võ mà bị thương tổn tới đầu, chỉ nhớ được những chuyện từ sau khi mười hai mười ba tuổi. Mà ngoại trừ tập võ, thứ duy nhất hắn yêu thích chính là âm luật.
Lúc trước Lục Thiên Cơ phân phó hắn mỗi ngày bớt chút thời giờ chạy tới cách vách phủ Thượng thư thổi một khúc. Hắn không biết thổi cái gì, bèn thổi ra một khúc hắn thường xuyên thổi nhưng lại nhớ không rõ là ai dạy hắn khúc này.
Có một ngày hắn lại được nghe tiếng sáo đáp lại, chính là khúc nhạc cực kỳ hoàn chỉnh.
Cũng không biết trong hai huynh muội Sở gia ai là người thổi ra.
*By Bà Còm in Wattpad*
Sở Dao và Ngu Thanh ngồi song song trong địa lao, cửa sắt nhà tù được chạm rỗng, xuyên thấu qua những lỗ hổng có thể nhìn thấy ngoài cửa thường xuyên có tặc phỉ tuần tra.
Hai người đều thực trấn định, không nói một lời chỉ ngồi im.
Một lát sau, Ngu Thanh ghé vào tai “Sở Dao” nhỏ giọng hỏi: “Sở Nhị, muội đoán ra nơi này là chỗ nào không?”
“Trong núi ở vùng ngoại ô gần kinh thành.” “Sở Dao” cũng đang tự hỏi về vấn đề này, trầm ngâm phân tích, “Dựa theo thời gian mà tính, chúng ta khẳng định đã ra khỏi thành. Trên đường muội nghe thấy tiếng chuông chùa miếu, mà ngoài thành chỉ có một ngôi chùa duy nhất, chứng tỏ chúng ta hẳn là ra khỏi thành bằng cửa Đông. Nghe theo phương hướng của tiếng chuông chùa thì có lẽ xe ngựa đi về phía Bắc, chắc hẳn là Bạch Hạc sơn.”
“Trên đường lên núi gặp một chiếc xe xuống núi, xe ngựa này còn cố tình tránh đường.” Ngu Thanh nói tiếp, “Ngẫu nhiên ta nghe được trong xe ngựa kia có giọng nam giọng nữ đang lè nhè trêu chọc nhau, dường như bị say rượu.”
Nói xong, Ngu Thanh lại sờ sờ vách tường khiến dây xích sắt trên cổ tay phát ra tiếng động loảng xoảng, “Đoán được không?”
“Sở Dao” gật đầu, hai người “trăm miệng một lời”: “Vùng phụ cận của Hồng Tụ Chiêu.”
Lúc trước Hồng Tụ Chiêu xảy ra án mạng, Tống Thế Quân đã mời vài vị Chỉ Huy Sứ Cấm quân nghiêm mật điều tra toàn bộ nơi này một lần, hiện giờ không ai có thể ngờ được nơi đây sẽ có vấn đề, là một chỗ cực kỳ tốt để ẩn thân.
“Sở Nhị, muội gỡ trái bầu tròn ta dán làm ngực lấy ra.”
“Sở Dao” thò tay vào áo khoác thật dày của Ngu Thanh, từ mỗi bộ ngực móc ra một chiếc bình tròn, ngượng ngùng nói: “Tỷ thật giống y như nam giả nữ, là nữ nhân mà còn phải dùng cái này để độn ngực.”
“Cái gì chứ, đây là rượu đó.” Ngu Thanh cười hì hì, “Muội mau uống đi.”
“Sở Dao” sửng sốt: “Uống rượu lúc này?”
Ngu Thanh thấp giọng nói: “Không phải lần trước muội đã thử nghiệm với Khấu đại nhân rồi sao? Khi muội bám vào người Sở Đại mà uống rượu thì sẽ khiến Sở Đại tỉnh lại rất mau?”
“Sở Dao” nhíu mày: “Hình như là vậy, nhưng muội và ca ca sẽ luân phiên xuất hiện...”
“Khấu đại nhân nói, nguyên nhân muội cùng Sở Đại luân phiên xuất hiện hẳn là vì đêm đó y đã sai Lục Thiên Cơ đi đến phòng muội kiểm tra muội có phải dịch dung hay không, Lục Thiên Cơ đã hạ mê dược cho muội nên khiến muội không thể nào tỉnh dậy trong thân thể chính mình.” Ngu Thanh bĩu môi, “Muội cứ uống trước đi, thử một lần, đừng lãng phí thời gian.”
“Sở Dao” cầm túi rượu ngẩn người, đồng tử hơi co rụt.
Hóa ra Khấu Lẫm đã sớm có dự mưu.
Chắc hẳn Khấu Lẫm đã biết vụ Lục Thiên Cơ là nội gian, hơn nữa đoán được Lục Thiên Cơ sẽ lập kế bắt đi nàng và Ngu Thanh, vì thế cho Lục Thiên Cơ một bài giáo huấn “Thông minh bị thông minh phản“.
Khấu Lẫm cứ để mặc Lục Thiên Cơ bắt các nàng đi, để cho các nàng xác định cứ điểm của tổ chức này. Sau đó nàng từ thân thể ca ca trở lại thân thể của mình, vậy là có thể báo cho Khấu Lẫm các nàng bị bắt đến chỗ nào.
“Sở Dao” vừa chuốc rượu vừa lo lắng hỏi: “Nhưng Khấu đại nhân sẽ không sợ muội còn chưa kịp đi vào nơi này thì đã bị trở về thân thể của muội?”
“Không phải còn có ta sao, Sở Đại mà tỉnh lại thì cứ để hắn thấy máu không phải là được rồi?”
“Vậy lỡ chúng ta ngất xỉu suốt một đoạn đường tới đây, không thể đoán ra vị trí thì làm sao bây giờ?”
“Đây đúng là nhiệm vụ Khấu đại nhân phân công cho ta.” Ngu Thanh vươn hai ngón tay, từ trong búi tóc rút ra một cây trâm bạc hình xoắn ốc, “cạch cạch” hai tiếng liền mở ra xiềng chân, “Trên đường không phải Khấu đại nhân đã truyền đến một tờ giấy nhỏ hay sao? Khi muội theo Thái Tử vào đại sảnh thì ta đi giao danh mục quà tặng, bí mật gặp qua Khấu đại nhân...”
Lục Thiên Cơ hiểu biết tác phong hành sự của Khấu Lẫm, Khấu Lẫm cũng hiểu biết Lục Thiên Cơ không ít -- biết hắn khi đối phó cao thủ có thói quen thích dùng ngân châm có độc dược đâm vào đại chùy huyệt sau cổ, cột sống sẽ lập tức tê dại, võ công cao cường cách mấy cũng sẽ vô lực ngay lập tức, bị ngất đi. Nếu Lục Thiên Cơ muốn lặng yên không một tiếng động áp đảo Ngu Thanh, tám phần mười là sẽ sử dụng chiêu này.
Cho nên trước tiên Khấu Lẫm dán một khối keo thật to có xúc cảm giống như làn da ở sau cổ Ngu Thanh. Khi độc châm xuyên qua thì độc dược sẽ bị chất keo đặc biệt lau sạch sẽ, Ngu Thanh chỉ bị kim đâm vào huyệt vị một chút mà thôi. Tất cả thủ pháp Lục Thiên Cơ dùng để phong bế nội lực, Khấu Lẫm đương nhiên biết rất rõ ràng.