Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 169: Chương 169: Buồn cười




Edited by Bà Còm in Wattpad

Khấu Lẫm lại lấy ra một ngàn lượng kim phiếu, trước khi đưa cho Kim Trấm còn dò hỏi cho chắc ăn: “Về chuyện lên đảo còn thu phí gì khác hay không?”

Kim Trấm lắc đầu: “Không có.”

Lúc này Khấu Lẫm mới giao kim phiếu cho ông ta: “Xin Kim lão bản mau chóng an bài.”

“Được.” Kim Trấm xách theo lồng chim tiếp tục tản bộ.

Khấu Lẫm buồn bực đi ngược về phía Kim Trấm chuẩn bị xuống núi, lại đối mặt với Đoạn Xung đang đi lên.

Trong tay Đoạn Xung cũng xách theo lồng chim, chẳng qua lớn hơn rất nhiều so với của Kim Trấm, trong lồng sắt cũng không nhốt anh vũ mà là một con chim ưng, trên chân chim ưng cột một ống trúc...

Ủa, đây là tin ưng của Cẩm Y Vệ mà?!

Khấu Lẫm sắp sửa hộc máu, hẳn là Sở Hồ li điều tra ra một ít tin tức quan trọng ở kinh thành, thế nhưng lại bị Đoạn Xung chặn được?

Đoạn Xung đi ngang qua người Khấu Lẫm, khẽ gật đầu ý chào.

Mang danh hào “Hãn phỉ đệ nhất”, một Đoạn Xung mà mỗi người trên biển Đông Nam khi nghe nhắc tới tên liền sẽ bị dọa sợ xanh mặt, thế mà Đoạn Xung ngoài đời thật ra đơn sơ giản dị vô cùng, không hề thấy một chút khoe khoang. Bởi vậy lúc trước khi hắn đi đón Khấu Lẫm và Sở Tiêu lên đảo, Khấu Lẫm chỉ nghĩ hắn là một gã chân chạy.

Đoạn Xung đi đến bên cạnh Kim Trấm: “Nghĩa phụ, vừa rồi có con chim ưng bay vòng quanh trên đảo, bị hài nhi bắt được.”

Kim Trấm khom lưng liếc mắt một cái đánh giá con ưng trong lồng: “Ồ, ưng này chắc do kẻ có tiền nuôi đây, béo quá!”

Đoạn Xung: “Hầm hay kho tàu ạ?”

Kim Trấm nghĩ nghĩ: “Dạo này khẩu vị thanh đạm, hầm đi!”

“Kim lão bản!” Khấu Lẫm biết bọn họ khẳng định đã đoán được là tin ưng của ai, cố ý nói cho mình nghe, đi vòng lại mặt đen thui nói, “Ngài có biết đánh cắp mật tin của triều đình là trọng tội rơi đầu?”

“Triều đình nào?” Kim Trấm cười khẩy một tiếng, “Nghiêm túc mà nói, Ma Phong Đảo không ở trong lãnh thổ Đại Lương.”

Sự tình quan hệ vận mệnh quốc gia, Khấu Lẫm nghiêm nghị nói: “Xin trả lại tin ưng này cho bản quan.”

Kim Trấm gật đầu: “Có thể, đem tới năm ngàn lượng vàng.”

Khấu Lẫm thật sự giận dữ, cảnh cáo: “Việc này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, không phải là chuyện đùa.”

“Lớn hay nhỏ có quan hệ gì đến ta?” Kim Trấm tiếp tục thong thả tản bộ, “Khấu đại nhân có lẽ là quý nhân nên rất hay quên, ta ngoại trừ là người làm ăn chân chính, còn là tên tặc phản quốc trong miệng Ngu Khang An. Ngươi ở một mình trên đảo của ta, ngay cả bỏ phí lên đảo cho thủ hạ mà cũng luyến tiếc, ta nhất định muốn hầm con ưng này, ngươi chỉ có thể giương mắt nhìn.”

“Ông...” Khấu Lẫm thật sự bị tức suýt ngất xỉu, đã bao nhiêu năm chưa bao giờ thử qua bị chọc tức thành như vậy.

Trong lòng hắn ngo ngoe rục rịch muốn ra tay cướp đoạt, nhưng nhớ tới Ngu Thanh bị đánh thê thảm thế nào dưới tay Đoạn Xung, chỉ có thể cố nén.

Đoạn Xung xoay người: “Hài nhi liền đi hầm ngay.”

“Từ từ!” Khấu Lẫm đè xuống cơn giận, “Đợi ta trở về lấy tiền chuộc ưng.”

Đăng tại wattpad do bà còm biên tập

Trong phòng, Sở Dao đang nghĩ tới chuyện đấu tranh giữa Khấu Lẫm và phụ thân, tận đáy lòng cảm thấy trên cương vị làm một trượng phu, Khấu Lẫm thực sự không tệ, ít nhất mọi chuyện đều chiều theo nàng.

Nàng không khỏi tưởng tượng, nếu không gặp được Khấu Lẫm, gả cho Thôi Thần của phủ Trịnh Quốc công suýt nữa đã đính thân, cuộc sống hiện tại chính là nhốt mình trong hậu trạch chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của hắn, ứng phó với tộc nhân của hắn và thiếp thất.

Ban đầu nàng thích Khấu Lẫm chính vì thích chàng ta không hề giống như những gã công tử thế gia được hưởng giáo dục tốt đẹp mà trưởng thành. Khấu Lẫm làm người theo kiểu giang hồ thảo phỉ hành hiệp trượng nghĩa -- -- về khẩu vị chọn nam nhân, có thể nói là nàng được di truyền từ mẫu thân.

Một lãng tử như vậy vốn không thể nào trầm tính được, hơn nữa trước đó đã trải qua bao nhiêu nhấp nhô trong cuộc đời, càng không dễ dàng giao thác tín nhiệm cho ai. Cũng như Khấu Lẫm đã nói, ngay cả thành thân còn sợ phiền toái nên chưa từng suy xét qua. Từ một người chỉ cần ăn cho no bụng là đủ mà muốn họ phải sống chung lo lắng cho người khác, thật sự phải cho họ thời gian để thích ứng.

Từ khi Sở Dao đáp ứng gả cho Khấu Lẫm thì trong lòng cũng hiểu rõ ràng, cũng đã chuẩn bị tốt trường kỳ đấu tranh, muốn dùng sự 'thiện giải nhân ý' và nhu tình của mình để chinh phục con ngựa bất kham này.

Hiện giờ, Khấu Lẫm đích xác đã chậm rãi thay đổi, càng ngày càng phù hợp mong muốn của nàng, nhưng sự bao dung nhẫn nại của nàng lại càng ngày càng thấp.

Sở Dao vốn dĩ không quá minh bạch vấn đề này phát sinh ở chỗ nào, đã nhiều ngày suy nghĩ dường như có chút lĩnh ngộ.

Ca ca trước sau đều coi Khấu Lẫm là quan trên và trưởng bối, mà nàng từ khi quen biết với Khấu Lẫm, vẫn luôn coi Khấu Lẫm là “Anh hùng”. Đây là người đã cứu mệnh của nàng, đã cứu mệnh của ca ca, nàng sùng bái chàng, ngưỡng mộ chàng, cho rằng chàng là thần hộ mệnh có thể khiến nàng an tâm.

Nhưng sau khi thành thân một thời gian, hai người tuy chưa có quan hệ phu thê thật sự nhưng cũng sớm chiều cùng chung chăn gối, Khấu Lẫm ở trong mắt nàng nghiễm nhiên đã trở thành một trượng phu bình thường. Hoặc là nói, Khấu Lẫm từ một nhân vật “Anh hùng”, “Đại nhân” và “Thần hộ mệnh” hoàn toàn biến thành “Trượng phu”.

Sở Dao cho rằng mình đối với trượng phu yêu cầu được quan tâm nhiều hơn một ít cũng không quá đáng.

Nàng đang nghĩ ngợi thì nghe cửa phòng bị xô ra “Rầm” một tiếng. Nàng giật nảy mình quay đầu nhìn Khấu Lẫm xanh mặt xông vào phòng, mắt nhìn thẳng đi đến ngăn tủ, lạch cạch mở ra tráp binh khí, cầm một chồng kim phiếu đếm qua rồi nhét vào tay áo.

Mới vừa rồi Khấu Lẫm đã lấy tiền một lần, bây giờ gần như vét sạch toàn bộ kim phiếu dự trữ trong tráp, Sở Dao rất kinh ngạc, không biết xảy ra đại sự gì mà cần vận dụng một số tiền lớn như vậy.

Nàng chưa kịp lên tiếng hỏi thì Khấu Lẫm ngay cả hộp binh khí hộp cũng chưa khép lại, hối hả ra khỏi cửa.

Trong lòng Sở Dao không khỏi vô cùng bất ổn, đang định đứng lên cùng đi ra ngoài nhìn xem.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Khấu Lẫm lại về rồi, trong tay xách theo một lòng chim thật lớn, bên trong là một con tin ưng.

Khấu Lẫm đặt lồng sắt trên bàn rồi ngồi xuống ghế. Duỗi tay vào lồng gỡ ra ống trúc cột vào cổ chân tin ưng, mở ra thấy bên trong có tờ thư hai trang, chữ viết rất nhỏ san sát nhau đầy cả trang giấy, nhìn thấy là mắt đã đau.

Khi Khấu Lẫm đọc thư trên mặt không có bất luận biểu tình gì, phải mất cả một khắc mới mày mò xem xong, sau đó nhắm mắt trầm tư, giữa mày nhíu thành chữ “Xuyên” (川).

Sở Dao hết nhìn tin ưng lại nhìn tờ thư, biết đây là tin tức phụ thân gửi tới, chắc hẳn có quan hệ với Thiên Ảnh. Nàng tận lực kiềm nén không phát ra bất luận thanh âm gì, để tránh quấy rầy đến tư duy của Khấu Lẫm.

Lại qua một khắc sau, Khấu Lẫm mở to mắt xoay mặt nhìn Sở Dao: “Dao Dao, cha từ kinh thành gửi thư tới.” Đây là một cơ hội tốt để giải hòa với Sở Dao, hắn không tin nàng còn không thèm để ý tới hắn.

Sở Dao dĩ nhiên phân rõ nặng nhẹ, ném mâu thuẫn của hai người sang một bên: “Có quan hệ đến Thiên Ảnh hay sao?”

Khấu Lẫm đứng dậy đi qua, đưa mật tin cho nàng: “Ta đã nói chỉ cần phụ thân chịu tra, với nhân mạch của ông ấy thì tra càng mau hơn ta nhiều.”

Sở Dao cầm tờ giấy với nét chữ quen thuộc, giống như Khấu Lẫm cũng đọc rất chăm chú, xem xong cũng chau mày giống nhau: “Thiên Ảnh Lão Ảnh chủ, chẳng lẽ là Trịnh Quốc công Thôi Nhượng?”

Căn cứ theo điều tra của phụ thân, Thôi Nhượng này hoạt động ngầm không ít -- Ra tiền mua được quan lớn của Bắc Nguyên; qua lại thân mật với Thục Vương và Vân Nam vương; đặc biệt Liễu Ngôn Bạch còn cưới tôn nữ của ông ta.

“Hẳn là không phải.” Sở Dao lại lắc đầu, “Ca ca và Ngu Thanh đều đã gặp qua Lão Ảnh chủ trong cấm địa của phủ Định Quốc Công, bọn họ sẽ không thể nào nhận không ra.”

“Phải.” Khấu Lẫm trầm ngâm nói, “Phụ thân vẫn còn tiếp tục tra. Hiện tại ta chỉ thấy kỳ quái đến tột cùng bức họa Núi Sông Vạn Dặm có bí mật gì, vì sao phải dùng nhiều tiền để ‘mua’ về từ Bắc Nguyên, Tống gia hẳn là vì bức họa này mới hợp tác với Thiên Ảnh... Nếu phụ thân có thể điều tra ra những vấn đề này, hết thảy sẽ được giải quyết dễ dàng.”

Sở Dao đọc đi đọc lại mật thư vài lần, lo lắng nói: “Phu quân, cha có khả năng đã xảy ra chuyện.”

Khấu Lẫm ngẩn người: “Sao nàng lại nghĩ như vậy?”

Sở Dao chỉ vào hàng chữ thứ ba ở trang thứ hai trên tờ mật thư: “Trang đầu tiên được viết rất liền mạch lưu loát, nhưng bắt đầu từ nơi này, chữ viết của cha lại rất nguệch ngoạc, giống như đang viết giữa chừng thì đã xảy ra vấn đề gì khiến trong lòng cha bất an, cố nén xuống để viết nốt bức mật thư này cho xong.”

Khấu Lẫm trấn an: “Có thể khiến phụ thân nỗi lòng bất an thì phỏng chừng là đại sự, tuy nhiên phụ thân vẫn có thể cố nén để viết cho xong, coi bộ chuyện này không phải là nguy hiểm, đừng quá lo lắng.”

Sở Dao ngẫm lại cũng phải, chợt nghe Khấu Lẫm bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng.

Sở Dao vội vàng cất tờ thư vào người, thấy Khấu Lẫm nhìn về phía ngoài cửa sổ, nàng cũng theo ánh mắt trông ra, thấy Đoạn Xung tay nâng một hộp gỗ tử đàn nhỏ đến gần bên cửa sổ: “Sở tiểu thư.”

Sở Dao chống tay vịn từ trên ghế đứng lên: “Đoạn công tử.”

Khấu Lẫm sửa lại: “Là Khấu phu nhân.”

Nhóm phó tỳ trên núi đều xưng hô Sở Dao là “Sở tiểu thư”, đây là Kim Trấm cố ý.

“Sở tiểu thư.” Đoạn Xung không những không thay đổi mà còn lại lặp lại một lần, cầm hộp gỗ tử đàn trong tay giao cho Sở Dao, “Kim gia đưa.”

Sở Dao nhìn chiếc hộp, biết chẳng hỏi ra được gì từ trong miệng Đoạn Xung, vì thế cách cửa sổ nhận lấy, mở ra vừa thấy lại là một xấp kim phiếu, không khỏi bất ngờ: “Kim gia đưa tiền cho ta làm gì?”

Khấu Lẫm đứng sau lưng Sở Dao, cao hơn nàng gần một cái đầu nên dĩ nhiên liếc mắt một cái là thấy được kim phiếu trong hộp đều là của hắn, mí mắt giựt soàn soạt.

Đoạn Xung nói: “Một chút tiền còm này là do Kim gia lừa bịp tống tiền mà có, Kim gia hiếm khi làm chuyện xấu xa đến mức này nên lương tâm cắn rứt, vì thế muốn đưa cho Sở tiểu thư, tùy ý đi một vòng đảo mua chút son phấn, cứ việc xài hết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.