Edited by Bà Còm in Wattpad
Sở Dao xụi lơ ngồi bệt trên mặt đất, cùng Mạnh Quân Quân gắt gao dựa sát vào nhau, hai người sắc mặt đều trắng bệch, đều thở hổn hển như sắp đứt hơi.
Sau nỗi kinh hoảng, Sở Dao hơi ngẩng đầu quan sát xung quanh, chính sảnh này so với phòng khách phía sau càng thêm tráng lệ huy hoàng. Một nam nhân khoảng hai mươi mấy tuổi hơi cúi người đứng bên cạnh bàn, nam nhân này sắc mặt vàng như nến, nhìn qua chính là loại người ham mê tửu sắc túng dục quá độ.
Trên mặt bàn phủ khăn gấm bày một lồng chim làm từ đá quý, bên trong có một con anh vũ sắc lông xanh biếc như phỉ thúy.
Nam nhân trung niên ăn mặc hoa mỹ đang ngồi nhàn nhã chơi với con anh vũ, chắc hẳn chính là Đại lão bản Kim Trấm.
Ông ta so với trong tưởng tượng của Sở Dao có chút chênh lệch, theo như lời đồn đãi thì tuổi ông ta xấp xỉ với phụ thân nàng, nhưng có lẽ hàng năm phơi nắng biển nên nhìn bề ngoài không trẻ bằng phụ thân. Trông ông ta có phần nho nhã nhưng trong sự nho nhã lại có vài phần hào khí hoang dã mà phụ thân không có, hai cỗ khí chất này hoàn toàn bất đồng nhưng khi xuất hiện cùng lúc trên người ông ta thì lại trông rất bắt mắt.
Nhưng nghĩ đến thân phận của và sự tích của nhân vật này, nàng chỉ cảm thấy không rét mà run.
Tuy nhiên, không hiểu sao nàng lại cảm thấy người này có chút quen mắt, hẳn là đã từng gặp qua ở nơi nào nhưng ấn tượng lại rất mơ hồ.
“Nghĩa phụ...” Tào Sơn lau mồ hôi đang muốn giải thích, Kim Trấm bỗng nhiên ra lệnh, “Đem hai tên kia kéo ra ngoài, hai chân hai tay đều chém sạch sẽ, ném xuống biển cho cá ăn.”
Sở Dao và Mạnh Quân Quân đều rùng mình. Lại thấy từ ngoài cửa đi vào hai người, tóm lấy hai gã cường tráng kia lôi ra.
Trong tiếng kêu rên xin tha, Sở Dao hiểu được bởi vì hai gã cường tráng là người của Tào Sơn, khi Kim lão bản hạ lệnh “Dừng lại” và “Buông tay”, chân và tay bọn chúng đều thoáng chậm một nhịp...
Tào Sơn nơi nào còn dám giải thích, càng lau mồ hôi liên tục.
Kim Trấm đùa với anh vũ, không nhìn Mạnh Quân Quân: “Mạnh tiểu thư có chuyện muốn nói?”
Mạnh Quân Quân cho dù tích tụ được chút dũng khí thì cũng bị dáng vẻ nhìn như 'vân đạm phong khinh' nhưng lại cực đoan tàn nhẫn của Kim Trấm dọa sợ bay sạch.
Sở Dao ở sau thắt lưng cô nàng nhẹ nhàng đẩy một cái, Mạnh Quân Quân mới nói: “Kim gia, ngài vẫn luôn cùng Trần Bảy và Từ Mân xưng là Tam hùng trên biển, nhưng tiểu nữ nghe phụ thân và di trượng nói, hai vị kia cho dù liên thủ cũng không bằng một nửa của ngài. Từ bao nhiêu năm trước, ngài đã có thể diệt trừ thâu tóm bọn họ dễ như trở bàn tay để thành kiêu hùng duy nhất nhưng ngài không làm vậy, ngược lại còn nơi chốn né tránh bọn họ.”
Kim Trấm hơi cong khóe môi, không nói gì.
Mạnh Quân Quân căng da đầu tiếp tục phân tích: “Bởi vì ngài minh bạch đạo lý 'Cây cao đón gió lớn' -- có hai cỗ thế lực trái phải kiềm chế, triều đình sẽ không tập trung lực lượng đối phó với ngài.”
Kim Trấm rốt cuộc mở miệng: “Cho nên?”
Mạnh Quân Quân nói: “Tiểu nữ bị chộp tới nơi đây cũng không phải là ý của ngài, trong lòng tiểu nữ đều biết rõ ràng. Nếu ngài thả tiểu nữ đi, tiểu nữ chắc chắn cảm kích ngài, Ngu gia cũng sẽ niệm phần ân tình của ngài, sau này...”
“Ta khắp nơi tránh đi Ngu gia cũng không phải vì sợ Ngu Khang An.” Kim Trấm rốt cuộc nhìn Mạnh Quân Quân một cái, “Tiểu cô nương có đầu óc, cũng rất có cam đảm, không hổ xuất thân tướng môn. Đáng tiếc quá, ta có tật xấu rất hạ tiện, một là chán ghét người tự cho là thông minh, hai là chán ghét người tự cho là thông minh tới áp chế ta.”
Kim Trấm nói chán ghét nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười, vô cùng thanh thản đứng lên, từ trên mặt bàn nhấc lên lồng anh vũ đi ra khỏi chính sảnh.
Sở Dao vốn còn nghĩ, có nên tiếp lời Mạnh Quân Quân đem phụ thân và trượng phu cũng báo danh, mang đến càng nhiều áp lực cho Kim lão bản. Nhưng xem thái độ này nàng thấy thật may mắn mình chưa nói gì, bằng không càng sẽ hoàn toàn ngược lại.
Tào Sơn thấy vậy mừng rỡ vô cùng, biết Kim Trấm đây là đã ngầm đồng ý vội vàng nói: “Nghĩa phụ đi thong thả.”
Kim Trấm quay đầu lại lạnh lùng liếc hắn một cái: “Không có lần sau.”
Tào Sơn rùng mình, vội cúi đầu: “Vâng thưa nghĩa phụ.”
Mạnh Quân Quân giống như bị kiệt sức ngã ngồi trên chân mình, Sở Dao thấy cô nàng chuẩn bị rút cây trâm tự sát, vội vàng chộp tay Mạnh Quân Quân.
Mạnh Quân Quân trao cho nàng một cái nhìn lạnh giá.
Sở Dao cũng hoảng, mắt thấy Kim lão bản đã ra cửa rẽ trái, Tào Sơn cười hì hì dời ánh mắt về phía nàng và Mạnh Quân Quân, Sở Dao bất đắc dĩ hô to: “Kim gia, mười mấy năm trước có phải đã từng đi qua kinh thành hay không?”
Ngoài cửa trống rỗng, không hề có tiếng động.
“Kim gia?!” Sở Dao lại hô một tiếng.
Sau khi tiếng hô vừa dứt, trước tiên là chiếc lồng chim xuất hiện trong tầm nhìn, Kim Trấm một lần nữa quay trở lại nhưng chỉ đứng ngoài cửa: “Có đi qua, làm sao vậy?”
Ngực Sở Dao phập phồng không kiềm được, căng da đầu nói: “Ánh mắt đầu tiên tiểu nữ nhìn thấy ngài liền cảm thấy ngài có chút quen mắt, khi còn nhỏ hẳn là gặp qua ngài... không chỉ một lần.” Nàng cẩn thận hỏi một cách nghi hoặc, “Có lẽ ngài là bằng hữu của phụ thân?”
Kim Trấm lúc trước chỉ thoáng quét mắt liếc Sở Dao một cái, mãi đến lúc này mới nghiêm túc quan sát nàng, mày hơi nhíu lại: “Phụ thân cô nương là vị nào?”
Sở Dao muốn nói lại thôi.
Kim Trấm xách theo lồng chim vào lại đại sảnh, đi về phía sau: “Cô nương đi theo ta.”
Sở Dao đỡ chân đứng lên, Kim Trấm bước chân chựng lại, lúc này mới thấy nàng một chân cao một chân thấp, dường như chợt nghĩ ra điều gì: “Chân cô nương bị tật?”
Sở Dao cúi đầu: “Phải.”
Kim Trấm không nói nữa, đi thẳng về phía sau đại sảnh.
Sở Dao đi vào theo, chưa nói chuyện thì Kim Trấm đã quay đầu hỏi: “Cô nương là nữ nhi của Lại Bộ Thượng Thư Sở Tu Ninh?”
Sở Dao sửng sốt, nếu biết nàng què chân thì xem ra ông ta vẫn luôn chú ý hướng đi của phụ thân.
Nàng quả nhiên nhớ không lầm, khi còn nhỏ nàng đã gặp qua Kim lão bản, có lẽ gặp qua rất nhiều lần nhưng bởi vì tuổi quá nhỏ nên gặp ở nơi nào nàng không thể nhớ ra. Ông ta chắc hẳn là bằng hữu chi giao với phụ thân mới đúng, bằng không sẽ đâu thường xuyên tiếp xúc.
Nhưng từ khi nàng chân chính đặt ký ức vào đầu cho tới nay, người này chưa bao giờ xuất hiện lại, cho nên nàng cũng nhớ không được, mãi đến hôm nay nhìn thấy mới gợi lên một ít ký ức mơ hồ. Mà phụ thân chưa từng bao giờ đề cập đến ba chữ “Đại lão bản”, cũng không đặt trọng tâm chú ý đến vùng duyên hải, nói không chừng còn không biết người này là bạn cũ của mình.
Lúc xưa làm bạn với phụ thân, đến nay trở thành kiêu hùng một phương, Sở Dao không biết ông ta đã trải qua điều gì. Nói không chừng đã quyết liệt cắt đứt quan hệ với phụ thân nàng. Nàng tự báo thân phận có khả năng sẽ dẫn tới mối họa, nhưng còn có thể thảm hại hơn so với dừng trong tay Tào Sơn hay sao?
Nàng làm ra vẻ ngây thơ gầy yếu, thử thăm dò nhìn về phía Kim Trấm. Đáng tiếc, lúc này sắc mặt ông ta không hiện ra hỉ nộ.
Thực mau Kim Trấm xách theo lồng chim đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống: “Cô nương không nhớ lầm, khi cô nương còn nhỏ chúng ta thường xuyên gặp mặt. Cô nương rất thích bám lấy ta, vẫn nói chưa sõi nhưng cứ đòi ta mua kẹo hồ lô. Nháy mắt cô nương đã lớn như vậy rồi, còn có thể cùng ta tương ngộ, ta có cảm giác như đang ở trong mộng.”
Ngón tay Sở Dao bấm vào lòng bàn tay rốt cuộc hơi thả lỏng một chút, giả bộ lộ ra vài phần vui mừng: “Ngài thật là bạn cũ của phụ thân?”
Kim Trấm mỉm cười: “Phải, ta và phụ thân cô nương đã từng là bạn học cùng trường, nhưng bởi vì một chút sự tình nên đã quyết liệt cắt đứt quan hệ.”
Quả nhiên... Đầu Sở Dao có chút đau.
Kim Trấm rất là căm giận bất bình: “Ta nói cho hắn mẫu thân cô nương 'hồng hạnh xuất tường', sau lưng trượng phu trộm gặp nam nhân. Hắn không những không tin còn cực kỳ tức giận, 'cắt bào đoạn nghĩa' với ta.”
Sở Dao giật bắn mình, ngụy trang cũng dẹp qua một bên, tức giận mặt đỏ bừng: “Ngài... ngài đừng vội ăn nói bừa bãi!”
“Sao cô nương biết ta ăn nói bừa bãi?” Kim Trấm nhìn nàng, ánh mắt lộ ra khen ngợi kiểu như nàng thật thông minh hơn người, chợt cười sang sảng, “Không sai, ta thật đang 'nói hươu nói vượn', phụ thân cô nương khi đó đã là chính tam phẩm Lại Bộ Thị Lang, suốt ngày bận rộn tranh đấu đảng phái, lui tới Sở gia toàn là quyền quý, hắn căn bản không quen biết ta, đương nhiên cũng đâu thể nói là cùng ta tuyệt giao.”
Vong mẫu bị nhục nhã như thế khiến Sở Dao vẫn nghẹn uất, gắt gao mím môi, cưỡng bách chính mình cần phải bình tĩnh.
Kim Trấm bỗng nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Sở Dao duỗi tay muốn xoa đầu nàng.
Sở Dao kinh hãi, hốt hoảng né tránh...
Kim Trấm cũng không thèm để ý, cười nói: “Cô nương nhớ lầm, cô nương không phải đi theo phụ thân gặp qua ta, là theo mẫu thân cô nương. Tuy nhiên sau khi ngoại tổ phụ của cô nương tử trận, khi cô nương và ca ca được ba tuổi thì ta đã rời kinh thành. Không thể ngờ được trí nhớ cô nương tốt như vậy, lại vẫn có thể nhớ rõ diện mạo của ta khiến ta cực kỳ vui mừng.”
Kim Trấm nhìn nàng ánh mắt hơi có chút mê ly nhưng không hề có sắc tình, ẩn ẩn lộ ra vài phần từ ái, “Ta phỏng chừng sau khi ta rời đi, cô nương hẳn đã thấy qua bức họa của ta ở chỗ mẫu thân?”
Sở Dao lại sửng sốt, mẫu thân có quen với ngoại nam cũng không có gì lạ, nhưng lạ một điều là sau khi mẫu thân làm thê làm nương vẫn không thiếu gặp mặt Kim lão bản, thế nên từ khi còn bé xíu cho tới nay nàng vẫn còn mơ hồ nhớ được tướng mạo ông ta.
Dưới loại tình huống này, ông ta rất có khả năng là người Tạ gia: “Kim lão bản, ngài là thân thích bên phía ngoại gia của tiểu nữ?”
Kim Trấm lắc đầu.
“Vậy ngài là...?”
“Tiểu dưa ngốc, không phải ta mới vừa nói mẫu thân cô nương 'hồng hạnh xuất tường', sau lưng phụ thân cô nương trộm gặp nam nhân hay sao? Ta nhe, chính là nam nhân hàng đêm ngồi xổm ngoài tường Sở gia chờ hái hồng hạnh đấy.”
Sở Dao bỗng nhiên ngơ ngẩn, lúc nãy Kim Trấm thừa nhận chính mình ăn nói bừa bãi, nhưng đồng dạng nói hai lần, lại nhìn biểu tình lần này khá nghiêm túc...
Không có khả năng!
Nàng đâu thể nào hoài nghi mẫu thân không trinh?
Nhưng theo Kim Trấm nhắc nhở, Sở Dao nhớ ra càng ngày càng nhiều. Khi còn nhỏ hình như nàng thật sự đi theo mẫu thân gặp người này, mẫu thân đích xác thường xuyên lén gặp mặt ông ta.
Trong một mảng mơ hồ, nàng lúng ta lúng túng tự hỏi: “Thật sự sao?”
“Đương nhiên là giả.” Kim Trấm bị bộ dáng nghiêm túc tự hỏi của nàng chọc cho vui vẻ, “Mẫu thân cô nương sao có thể là hồng hạnh được chứ? Nàng rõ ràng là quả nho, ta thực rõ ràng không ăn được quả nho mới nói nho chua đấy thôi.”
Ngay lúc này, nếu trong tay Sở Dao có một thanh đao, tất nhiên sẽ đâm về phía lão cà chớn kia: “Kim Đại lão bản, thỉnh tự trọng!”
Thấy nàng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung ác lườm mình, tựa như một tiểu miêu đang giương nanh múa vuốt, Kim Trấm càng cười vui vẻ hơn, “Được được được, ta tự trọng, không nói giỡn với cô nương nữa.”
Sở Dao giận không thể át: “Danh tiết của mẫu thân quá cố chẳng lẽ có thể lấy ra nói giỡn?!”
“Tôn trọng ở chỗ này.” Kim Trấm duỗi tay ấp lên ngực, mỉm cười nói, “Không phải ở trong miệng.”
Sở Dao gắt gao mím môi, cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh.
Kim Trấm chắp tay sau lưng đi quanh nàng một vòng: “Chợt vừa thấy thì không giống lắm, nhưng nhìn hồi lâu thì cô nương và mẫu thân vẫn có vài phần giống nhau, đặc biệt là bộ dáng khi nổi giận.”
Sở Dao hiện tại vừa nghe ông ta nhắc tới mẫu thân, trong lòng liền khó chịu không thể bình tĩnh được, ngoắc mặt sang một bên.