Edited by Bà Còm; Converted by wikidich
Sau khi giải tán mọi người, biểu tình Khấu Lẫm bỗng nhiên thả lỏng, cong môi cười: “Cữu cữu có chuyện gì cũng từ từ, nói vậy chắc Dao Dao đã kể lại, Hạ Lan phu nhân là tỷ tỷ thất lạc nhiều năm của ta, nạp thiếp là...”
Khấu Lẫm muốn nói, nạp thiếp là chuyện căn bản không bao giờ xảy ra, cho dù nhường nhịn Khấu Toàn nhưng hắn cũng không có khả năng thỏa hiệp.
Tuy nhiên Tạ Tòng Diễm không chừa chỗ cho hắn giải thích: “Ta biết, cho nên cố ý đến đây thay ngươi giải quyết vấn đề.” Hơi quay đầu, tầm mắt dừng lại trên đầu Khấu Toàn “Nếu không tìm cách dính vào quan hệ để khoe với bên ngoài, sau này đâu tiện để cậy thế, phải không?”
Hai chữ cuối cùng hắn kéo giọng ra thật dài, Khấu Toàn cả người run rẩy.
Tạ Tòng Diễm nói tiếp: “Một khi đã như vậy, làm thiếp cho Khấu Chỉ Huy Sứ cũng vậy, làm thiếp cho ta cũng rứa. Hàng năm ta ở tại quân doanh, trong nhà trống trải chỉ nuôi mấy con chó, không ngại ném thêm một tiện thiếp vào chung.”
Hạ Lan Triết chắp tay run run nói: “Thảo dân trèo cao không nổi đâu ạ.”
Tạ Tòng Diễm lạnh nhạt: “Đã bắt đầu bám dính vào Khấu Chỉ Huy Sứ, lại bảo là trèo không tới ta, ý muốn nói Khấu Chỉ Huy Sứ không bằng ta?”
Hạ Lan Triết lau mồ hôi: “Thảo dân không có ý này, thảo dân chỉ là...”
Tạ Tòng Diễm lạnh giọng: “Lỗ tai nào của ngươi nghe ra ta muốn cùng ngươi thương lượng?”
Khi nói chuyện, hắn quen cởi xuống quân đao bên thắt lưng, vỏ đao giống như quải trượng đập xuống đất. Đao này tên là Mạch đao, phỏng chế theo công nghệ rèn đao thời Đường Mạch, nhưng ngoại hình khác xa Đường Mạch đao, vừa hẹp lại dày nặng, dài mà hơi cong.
Sau khi Tạ Tòng Diễm cởi đao, sát khí trong phòng dâng lên tới cực điểm.
Tướng quân có thể khiến cho thiết kỵ bưu hãn hung mãnh của Bắc Nguyên vừa thấy là chân đã mềm nhũn xưng hô Diêm Vương, Hạ Lan Triết đâu thể nào chịu nổi khí thế này, chân cũng mềm nhũn ra.
Hạ Lan Nhân không thể nhịn được nữa, giận dữ nói: “Như thế nào, Tạ Tướng quân còn tính toán cường đoạt dân nữ hay sao?”
Tạ Tòng Diễm rốt cuộc liếc nàng ta khinh bỉ: “Ngươi cũng đáng để ta cường đoạt?” Hắn giương đao chỉ chỉ Hạ Lan Triết, “Trong vòng bảy ngày, mang người đưa đến phủ của ta! Bằng không việc kinh doanh của Hạ Lan gia ở Bắc Lục Tỉnh nếu còn có người thăm hỏi, đó là Tạ Tòng Diễm ta vô năng!”
“Ngươi đủ rồi.” Khấu Lẫm mặt trong mặt ngoài đều đã cho hết mà Tạ Tòng Diễm lại vẫn hùng hổ dọa người như vậy, “Ngươi thật ra cứ thử xem sao, là Hạ Lan gia đổ trước, hay là ta quăng ngươi vào chiếu ngục trước? Chỉ bằng lời nói đại bất kính vừa rồi của ngươi, ta có thể bắt ngươi trị tội ngay tại chỗ!”
“Ngươi làm được thì hãy nói.” Tạ Tòng Diễm rút đao ra, thanh đao hẹp dài tỏa hàn quang lấp lánh, “Đao uống huyết này của ta do Thánh Thượng ngự tứ, không biết uống qua bao nhiêu máu của Thát Tử Bắc Nguyên, chỉ là chưa chém cẩu mà thôi.”
“Ngươi tìm chết!” Khấu Lẫm hoàn toàn bị Tạ Tòng Diễm chọc giận, đột nhiên từ hành lang phi thân xuống sân, “Ra đây đánh!”
Tạ Tòng Diễm ném vỏ đao, kéo lưỡi đao bước tới, lưỡi đao xẹt qua trên sàn nhà phát ra thanh âm chói tai, cũng phi thân từ hành lang nhảy xuống.
Khấu Toàn và Hạ Lan Nhân cuống quít chạy tới hành lang, giật mình xem hai người bọn họ giao thủ, cả hai đều là võ tướng, thoạt nhìn đều đang nổi nóng.
Tạ Tòng Diễm có binh khí, Khấu Lẫm không có, bị hắn hung hăng chém một đao trên cánh tay. Đoạn Tiểu Giang rút ra một thanh Tú Xuân đao ném qua.
Cuộc đấu này càng đánh càng kịch liệt, sân khấu vừa dựng xong ở nhà thuỷ tạ, rầm một tiếng liền sụp.
Sở Dao không đi ra ngoài, ngồi lại ở vị trí chủ vị lúc nãy của Khấu Lẫm, thần thái thanh thản.
Hạ Lan Triết chỉ có thể tới cầu nàng: “Đệ muội, không bằng đệ muội hãy khuyên một câu?”
Sở Dao bưng lên chén trà Khấu Lẫm vừa uống một nửa: “Khuyên cái gì? Ta đã cảnh cáo phu nhân của ngươi đừng nên đến gây chuyện với ta, nhưng ả không nghe lọt tai, nói ta hù dọa ả.”
Khấu Toàn quay đầu trừng mắt lườm nàng.
Sở Dao không chút để ý: “Hiện tại biết ta ăn ngay nói thật chứ gì, không phải chỉ hù dọa ngươi? Cữu cữu thương ta nhất, ta nói một y không nói hai, ta kêu y tới giúp ta hả giận, y ngày đêm chạy không ngừng nghỉ từ kinh thành tới Lạc Dương. Nếu không giải quyết cho xong, cho dù náo động tới đại điện thì cữu cữu cũng sẽ không để yên.”
Hạ Lan Nhân quay đầu trừng nàng: “Giỏi cho một thiên kim nhà Thượng thư 'tri thư đạt lý', chỉ vì xả giận cho mình mà ngay cả thể diện của phu quân cũng không màng!”
“Ta đúng là đã cố giữ thể diện cho chàng mới hô cữu cữu tới đây.” Sở Dao buông chén trà, hơi mỉm cười, “Nếu thật để ngươi lọt vào cửa Sở gia của ta thì mới chính xác khiến chàng mất mặt.”
*By Bà Còm in Wattpad*
Khấu Lẫm và Tạ Tòng Diễm bất phân thắng bại, hai người đều tiêu hao thể lực quá mức, còn đổ máu.
Cuối cùng Sở Dao hô Tạ Tòng Diễm dừng tay, Tạ Tòng Diễm mới nghe lời thu hồi thế công, trở lại trong lầu ngắm cảnh.
Hai người nghênh ngang rời đi.
Cả trăm Cẩm Y Vệ trơ mắt đứng nhìn, không thu được chỉ thị ngăn cản.
*By Bà Còm in Wattpad*
Hai canh giờ sau, đã gần đến đêm khuya thì Khấu Lẫm mới trở lại hậu nha Bách Hộ Sở. Sở Dao làm như không có việc gì, bình tĩnh ngồi trước án đài viết chữ.
Khấu Lẫm sắc mặt âm trầm đi đến ghế mây nằm xuống: “Tạ Tòng Diễm đâu rồi?”
Sở Dao không trả lời, quay đầu thấy cánh tay phải Khấu Lẫm bị cắt một đao còn chưa băng bó, bèn đứng dậy từ trong ngăn tủ lấy ra một khay thuốc đi đến bên người phu quân, kéo cái đôn ngồi xuống: “Thiếp giúp chàng bôi dược.”
Nàng kéo cánh tay Khấu Lẫm đặt trên tay vịn. Trên cánh tay là một vết thương thật sâu, tuy không đổ máu nữa nhưng da thịt nứt ra khiến người nhìn phải hãi hùng khiếp vía.
Khấu Lẫm để nàng bôi thuốc, hỏi lại một lần: “Tạ Tòng Diễm đi nơi nào?”
Sở Dao lấy rượu chà lau chung quanh miệng vết thương, nhẹ giọng nói: “Thiếp cho rằng khi thiếp kéo tay chàng, chàng sẽ đẩy thiếp ra.”
Khấu Lẫm bình dị đáp: “Nếu ta đẩy thì nàng sẽ té ngã.”
Sở Dao hơi rũ mi: “Thiếp mời tiểu cữu cữu đến chống lưng, khiến chàng bị nhục nhã một hồi, lúc này sợ là trong lòng chàng đang bực thiếp không nhẹ, còn để ý thiếp có bị té ngã hay không à?”
Khấu Lẫm ngữ khí nặng nề: “Ta không bực nàng, ta biết chính mình làm nàng chịu ủy khuất. Ta đối với tỷ tỷ sống lưng không thẳng được là vấn đề của ta, không chiếu cố đến cảm xúc của nàng cũng là vấn đề của ta. Ta chỉ bực chính bản thân, nàng muốn nổi giận thì cứ tùy tiện, ta sẽ không chỉ trích nàng nửa câu.”
Thật sự mà nói thì Sở Dao cũng không nổi giận, nàng có thể lý giải thái độ của Khấu Lẫm đối với Khấu Toàn. Không chỉ là ràng buộc thân tình, còn bởi vì ả từng bán mình nuôi sống Khấu Lẫm, làm trong lòng Khấu Lẫm xưa nay cất giấu muôn phần áy náy.
Tạ Tòng Diễm hại nàng té gãy chân, lòng có áy náy đối với nàng cho nên vẫn luôn che chở nàng, thậm chí còn không thể phân biệt rõ có phải yêu thích hay không.
Phụ thân bởi vì năm đó tiếp ca ca mà từ bỏ nàng, cũng đồng dạng tràn ngập tự trách. Khi mới vừa gãy chân, trong phủ có một di nương được phụ thân khá thích, một hôm gặp nàng ngoài sân hòa khí nói chuyện vài câu. Sau khi nàng trở về phòng nhớ tới chuyện khác nên khóc một hồi, không hề có chút liên quan gì tới di nương kia, nhưng phụ thân lại không nghe phân trần, giáo huấn di nương kia một trận.
Từ khi đó Sở Dao liền biết, một khi nam nhân cảm thấy áy náy thì sẽ thập phần đáng sợ.
Huống chi Khấu Toàn đối với Khấu Lẫm mà nói, chính là ánh rạng đông duy nhất trong suốt thời khắc đen tối nhất Khấu Lẫm trải qua, là lý do Khấu Lẫm nhất định muốn sống sót khi vô số lần gặp phải hiểm cảnh. Những năm gần đây, toàn nhờ vào lòng tin Khấu Toàn đã bán thân nuôi sống mình mà Khấu Lẫm mới không hoàn toàn rơi vào trong bóng đêm, trước sau giữ vững một tấc lương tri trong tim.
Bởi vì lý do này mà Sở Dao cảm tạ Khấu Toàn.
Cho nên Khấu Lẫm không hề giống những trượng phu khác vì người nhà mà bất công với thê tử; thái độ của chàng đối với Khấu Toàn trộn lẫn quá nhiều tình cảm phức tạp -- đó chính là tín ngưỡng của chàng, là trụ cột tinh thần của chàng.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Sở Dao quyết định buông tha Khấu Toàn.
Nàng sợ chân tướng một khi bị đâm thủng, Khấu Lẫm mất đi không phải chỉ là một tỷ tỷ, mà còn là tín ngưỡng.
Sở Dao rắc kim sang dược lên vết thương, có lẽ hơi đau nên gân xanh trên cổ tay Khấu Lẫm giựt giựt: “Vậy vừa rồi ở trên lầu xem diễn, vì sao chàng không để ý tới thiếp? Chẳng lẽ không phải giận thiếp hay sao?”
“Bởi vì ta biết tính tình nàng không phải kiêu căng như vậy, Tiểu Giang cũng không phải không biết nặng nhẹ.” Khấu Lẫm ngữ khí đông lạnh, nghiêm túc nhìn chằm chằm Sở Dao, “Nàng mời Tạ Tòng Diễm tới nhất định là có mục đích gì đó có liên quan đến tỷ tỷ, gây náo loạn lớn như vậy đơn giản là muốn cho ta nhận thức được tính nghiêm trọng của sự tình.”
Giọng Sở Dao hơi khàn: “Phu quân quả nhiên thông minh.”
“Chỉ là Dao Dao à.” Khấu Lẫm ngồi thẳng người, tay không bị thương cầm lấy bàn tay nàng đang bôi dược, hơi dùng sức bóp lại, có chút nghiến răng nghiến lợi, “Bất luận xuất phát từ suy đoán gì thì nàng cũng không tin được ta, mời Tạ Tòng Diễm tới hỗ trợ tính kế ta, thật làm ta thất vọng buồn lòng.”
Thấy Sở Dao bị đau co rúm lại, hắn lập tức buông lỏng tay, nhưng ngữ khí vẫn không hề dịu lại, “Nàng thật không sợ ảnh hưởng đến cảm tình giữa hai chúng ta hay sao?”
Sở Dao nhìn lại Khấu Lẫm, thận trọng nói: “Người ta có câu 'Gương vỡ khó lành', đó là muốn ví tình cảm phu thê phải nên hoàn thiện không tì vết như một tấm gương. Nhưng tình cảm của thiếp với phu quân thì lại giống như trăng soi bóng nước, nhìn có vẻ rất đẹp như thế, nhưng trên thực tế chỉ cần một xíu khảo nghiệm và khúc chiết chạm nhẹ vào là tan vỡ ngay.”
Khấu Lẫm lại siết chặt tay nàng, muốn nhìn sâu vào đáy mắt Sở Dao: “Nhưng ta đã thực nỗ lực làm một trượng phu tốt. Lúc trước ta đã nói với nàng, ta không có gì nhiều để cho nàng, nếu nàng ôm kỳ vọng cao đối với ta, nhất định sẽ bị thất vọng.”
Sở Dao khẽ gật đầu, nàng vẫn luôn minh bạch điều này. Từ bản chất mà nói, Khấu Lẫm là một lãng tử, con người cô độc, nội tâm hoang dã. Muốn hoàn toàn đi vào trong tim chàng thật rất khó, nhưng một khi đã vào được thì tựa như Khấu Toàn, liền có thể tùy tiện muốn gì cứ lấy.
“Còn nữa.” Khấu Lẫm cả người căng chặt khiến miệng vết thương nứt toạc, lần thứ hai đổ máu, “Ta có giấu nàng điều gì hay không? Bất luận là chìa khóa vàng đeo trên cổ nàng hay là bí mật ẩn sâu tận đáy lòng ta, ta đều không hề giấu nàng. Nhưng còn nàng thì sao, ngay cả thân thế Tạ Tòng Diễm cũng không nói cho ta, còn không phải không tin được ta, sợ ta sẽ lấy ra áp chế cha nàng?”
“Thiếp không nghĩ như vậy, nhưng bí mật này không phải của thiếp mà là bí mật của Tạ Tòng Diễm.” Sở Dao giãy giụa muốn rút tay ra, “Thiếp đã được tiểu cữu cữu đồng ý, thực mau chàng sẽ biết.”
Khấu Lẫm nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở hỗn loạn: “Ta không có nửa phần hứng thú đối với bí mật của hắn. Trước tiên ta muốn nàng nói cho ta biết, mục đích nàng tìm hắn tới là gì?”
Sở Dao chần chừ không nói, chỉ tiếp tục bôi thuốc: “Thiếp chỉ hy vọng chàng nhớ kỹ, bất luận quá khứ của chàng thế nào thì hiện tại cạnh bên chàng luôn có thiếp.”
Khấu Lẫm đang muốn nói chuyện thì ám vệ vội vàng tới báo: “Đại nhân, bên phủ Hạ Lan truyền đến tin tức, Hạ Lan phu nhân bị tặc phỉ bắt đi!”
Khấu Lẫm đứng bật dậy: “Các ngươi tất cả đều làm ăn cái rắm gì thế?”
Ám vệ kinh hoảng giải thích: “Trước đó Đoạn Tổng kỳ đã điều hết mọi ám vệ đi rồi!”
“Đoạn Tiểu Giang ở nơi nào?”
“Thuộc hạ không... không rõ ràng lắm!”
Khấu Lẫm chợt cúi đầu nhìn về phía Sở Dao, môi mỏng mím chặt.
Sở Dao trụ vững dưới áp lực, đứng dậy cầm lấy một phần bản đồ trên bàn: “Phu quân tin thiếp một lần, một mình đi tới chỗ có đánh dấu đỏ, trước tiên ẩn thân đi vào, chờ tiểu cữu cữu hỏi chuyện...”
Khấu Lẫm do dự một chút rồi tiếp nhận bản đồ nhìn lướt qua, là hang khắc tượng Phật ngoài thành. Hắn gấp bản đồ bỏ vào tay áo, cất bước ra cửa, khi sắp rời phòng lại quay đầu nói: “Dao Dao, không nên để ta thất vọng với nàng.”