Edited by Bà Còm in Wattpad
(Đèn trời: còn gọi là đèn Khổng Minh, được sáng chế bởi Khổng Minh Gia Cát Lượng. Đây là ngọn đèn lồng giống một quả khinh khí cầu thu nhỏ để thả bay lên trời. Đèn được làm bằng giấy, ở dưới đáy khung có chỗ đựng lửa. Mồi lửa là bấc vải tẩm trong nhựa thông, khi đốt lên, lửa tạo nên khí nóng trong đèn nhẹ hơn không khí bên ngoài làm đèn phồng ra rồi bay lên. Trước khi đốt đèn, người ta thường viết ước nguyện lên giấy đèn để thả lên trời cầu phúc)
Hai người ngủ đến trưa mới rời giường, là bị Sở Tiêu đánh thức.
Khấu Lẫm không cho phép hắn vào phòng, hắn liền ở ngoài cửa sổ ồn ào: “Đại nhân, nghe nói chúng ta muốn đi Phúc Kiến?!” Ngữ khí cực kỳ hưng phấn. Khấu Lẫm vừa mặc áo ngoài vừa thầm cười nhạo, [Tiểu tử ngươi cứ vui vẻ đi, chờ đến Phúc Kiến xem ngươi khóc như thế nào.]
Sở Dao ăn mặc chỉnh tề rồi mở cửa sổ: “Là đi tìm thần y trị chân cho muội, nơi đó rất nguy hiểm, nếu không ca về kinh thành trước?”
“Muội nói đùa hay sao vậy?” Sở Tiêu xoay người ra khỏi sân viện, chuẩn bị ra ngoài chọn mua chút thư tịch để xem trên đường, sợ rằng đường xa núi cao không vào thành thị mua không được, nhớ ra gì đó lại quay đầu, “Đúng rồi A Dao, ngày mai Trừ tịch, bên bờ sông Lạc có tổ chức hội thả đèn trời mỗi năm. Muội có muốn đổi thân nam trang cùng nhau ra cửa đi dạo hay không?”
Sở Dao hơi kinh ngạc: “Không phải đợi đến mùng một hay sao?”
Hội đèn trời chính là thả đèn Khổng Minh, trong kinh thành mỗi năm đều tổ chức vào tối mùng một, các bá tánh sẽ đến một khu vực được chỉ định, viết tâm nguyện trên đèn Khổng Minh rồi sẽ thả bay lên trời để cầu phúc.
Sở Tiêu nói: “Các nơi phong tục bất đồng, Lạc Dương tổ chức vào đêm Trừ tịch. Viên Thiếu Cẩn đã ra cửa mua nan tre giấy bản và nhựa thông.”
Sở Dao thấy lạ hỏi: “Ủa, các huynh định chính tay làm đèn à?”
Sở Tiêu bật cười: “Chúng ta đâu biết cách làm, là lão sư ra tay.”
Ánh mắt Sở Dao sáng lên: “Xin lão sư cũng làm giúp muội một ngọn.”
“Cần gì chứ, đèn trời bộ chúng ta không đủ tiền mua?” Khấu Lẫm vốn dĩ không tính xen mồm vào cuộc nói chuyện của huynh muội bọn họ, nhưng nghe nhắc đến Liễu Ngôn Bạch liền đen mặt, “Hội đèn trời mỗi năm ở kinh thành nơi nơi đều bày quán bán đèn.”
Sở Dao quay đầu nhìn phu quân: “Chỉ là nếu chính tay làm sẽ tương đối linh nghiệm hơn.”
Khấu Lẫm cười nhạo: “Cũng đâu phải do nàng làm, đèn của tiểu thương làm hay của Liễu Ngôn Bạch làm có gì khác nhau?”
Sở Dao chớp chớp mắt: “Có khác chứ.”
“Khác ở chỗ nào?”
“Tiết kiệm tiền.”