Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 119: Chương 119: Hiến thân




Edited by Bà Còm; Converted by wikidich

Chờ Cẩm Y Vệ đổ đầy nước vào bồn, Khấu Lẫm chiếu theo lệ thường phân phó tất cả thủ hạ đều rời xa, bằng không phát ra động tĩnh sẽ ảnh hưởng đến mạch tư duy của hắn.

Đứng ngoài bồn tắm đang chuẩn bị thoát y, đột nhiên Khấu Lẫm nghe một trận sột sột soạt soạt.

Lại là Lục Thiên Cơ?

“Người nào!” Nghe ám vệ phát hiện hô lên, không có khả năng là Lục Thiên Cơ.

“Cạch...” Cửa sổ bên hông bị đẩy ra, một bóng dáng từ cửa sổ bay vào, vài ám vệ đuổi theo sau.

Khấu Lẫm không nhanh không chậm vòng qua bình phong đi ra, thích khách trực tiếp kéo xuống khăn che mặt: “Khấu Chỉ Huy Sứ.”

Hóa ra là Hạ Lan Nhân. Nàng ta xuất hiện khiến Khấu Lẫm cảm thấy ngoài ý muốn. Sau khi Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Sở từ Khai Phong tới đây, Thần Đô Vệ canh giữ phủ Hạ Lan đều đổi thành Cẩm Y Vệ, thế mà Hạ Lan Nhân vẫn có thể chạy thoát khỏi vòng vây của Cẩm Y Vệ, còn lặng yên không một tiếng động tiến vào Bách Hộ Sở, võ công thật không tệ.

Khấu Lẫm trực tiếp ra lệnh cho ám vệ: “Bắt lấy nàng ta ném vào địa lao.”

Hạ Lan Nhân bỗng nhiên nhỏ giọng thầm thì: “Khấu Chỉ Huy Sứ có muốn biết lệnh tỷ đang ở nơi nào hay không, dân nữ có thể nói cho ngài.”

Đồng tử Khấu Lẫm co rụt lại, lập tức giơ tay ngăn lại ám vệ muốn xông lên: “Các ngươi đều đi xuống.”

“Rõ!” Đám ám vệ phóng ra khỏi cửa sổ rồi đem cửa sổ khép lại.

“Hạ Lan Đại tiểu thư có thể yên tâm nói chuyện.” Khấu Lẫm lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng. Bình thường nếu có người tới nói như vậy hắn sẽ không tin, nhưng chạng vạng ngày hôm qua hắn mới thấy tỷ tỷ.

Hạ Lan Nhân lắc đầu: “Dân nữ lừa đại nhân, dân nữ đâu thể nào biết được, chỉ muốn đơn độc gặp mặt Khấu Chỉ Huy Sứ mà thôi.”

Khấu Lẫm ghét nhất người khác lôi tỷ tỷ hắn ra để ngụy trang, một chớp mắt lửa giận bốc lên, đang muốn phát tác lại thấy Hạ Lan Nhân kéo ra thắt lưng bắt đầu cởi xiêm y.

*By Bà Còm in Wattpad*

Bản đồ lãnh thổ quốc gia Đại Lương trải rộng trên án đài, Sở Dao đang nghiêm túc tính toán lộ tuyến: “Nơi này là Lạc Dương...” Móng tay trên bản đồ trượt thật dài một đường, đi ngang qua mấy cái tỉnh mới đến được Phúc Kiến.

Nàng chưa bao giờ từng đi xa như vậy, cũng không biết tính lộ trình thế nào mới càng hợp lý. Khấu Lẫm kêu nàng làm lựa chọn, đơn giản là muốn nàng chọn phong cảnh nào nàng thích xem nhất.

Khung cửa sổ bị gõ gõ nhẹ nhàng, Sở Dao từ tấm bản đồ ngẩng đầu lên, biết ngay là Tiểu Hà. Mỗi một Cẩm Y ám vệ đều có ám hiệu riêng khác nhau để gõ khung cửa.

Nàng đứng lên đỡ chân đi đến bên cạnh cửa sổ: “Có chuyện gì thế?”

Tiểu Hà một thân y phục dạ hành còn che mặt đứng bên ngoài nhìn vào, thấp giọng nói: “Phu nhân, Hạ Lan Đại tiểu thư chạy thoát ra khỏi phủ Hạ Lan, còn xâm nhập vào Bách Hộ Sở...”

Sở Dao khẽ nhíu mày: “Nàng ta tới cướp ngục?”

Tiểu Hà lắc đầu: “Võ công nàng ta không đủ để cướp ngục, không biết trốn ở nơi nào mà nhìn thấy đại nhân đi tịnh phòng cũng phóng vào theo.”

Sắc mặt Sở Dao thay đổi dần: “Đại nhân không cho các ngươi bắt lấy nàng ta sao?”

Tiểu Hà giải thích: “Không có, đại nhân bảo vài ám vệ truy đến nơi đều lui xuống, trong tịnh phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Thuộc hạ mạo hiểm ghé mắt vào khe cửa nhìn thoáng qua, Hạ Lan Đại tiểu thư hình như... hình như...”

Sắc mặt Sở Dao càng ngày càng khó coi: “Hình như cái gì?”

Tiểu Hà căng da đầu nói: “Nàng ta hình như thoát xiêm y...”

Trầm mặc một lát, Sở Dao hỏi: “Sau đó thì sao, đại nhân không đuổi nàng ta ra à?”

Tiểu Hà lắc đầu: “Thuộc hạ không biết, thuộc hạ lập tức tới bẩm báo phu nhân.”

Sở Dao nâng tay mở cửa sổ rộng hơn một chút, ánh mắt bất thiện nhìn về phía hắn: “Tiểu Hà, ngươi là ám vệ bên người đại nhân mà lại bán đứng ngài?”

Tiểu Hà không kiêu ngạo không siểm nịnh, nghiêm mặt nói: “Căn cứ theo luật của Cẩm Y ám vệ, đại nhân giao Tiểu Hà cho phu nhân sai khiến, phân phó Tiểu Hà lấy sinh mệnh bảo hộ phu nhân, như vậy thời khắc này phu nhân mới là chủ tử của Tiểu Hà, hết thảy phải cần đặt ích lợi của phu nhân lên hàng đầu... Phu nhân, ngài cứ việc nói cho đại nhân, chuyện này là Tiểu Hà bẩm báo cho ngài, Tiểu Hà nguyện chịu bất luận trừng phạt gì.”

Sở Dao hơi gật đầu, xem ra hắn cũng không phải hai mặt, trong lòng yên tâm một chút: “Ngươi lui xuống trước đi, ta đã biết rồi.”

Chờ Tiểu Hà rời khỏi, Sở Dao tựa người vào thành cửa sổ hồi lâu không nhúc nhích.

Hạ Lan Nhân đang tính hiến thân cứu phụ?

Nàng ta có ý với Khấu Lẫm, Sở Dao nhận biết rõ ràng.

Nhớ tới Hạ Lan Nhân cũng rất mỹ mạo, bởi vì từ nhỏ tập võ còn thường xuyên hành tẩu giang hồ, vẻ đẹp của nàng ta mang theo nét phóng khoáng, rất có tính công kích cường liệt, khiến trong lòng Sở Dao không thoải mái.

Tuy nhiên, Sở Dao tuyệt đối tin tưởng vào Khấu Lẫm.

Nàng ngược lại có chút lo lắng về vấn đề khác. Lúc trước nàng hỏi Khấu Lẫm chuẩn bị xử trí Hạ Lan gia như thế nào, chàng không có trả lời rõ ràng, có thể thấy được vẫn còn do dự. Theo như sự hiểu biết của nàng về Khấu Lẫm, mạng của Hạ Lan Triết khẳng định là giữ không nổi, nhưng chắc hẳn Khấu Lẫm sẽ không đụng vào Hạ Lan gia, cùng lắm là sẽ đoạt một phần gia sản của bọn họ làm bồi thường, bởi vì tiền của Hạ Lan gia không dơ, có moi một phần để dùng cũng không thẹn.

Nhưng nàng lo loại hành động hôm nay của Hạ Lan Nhân rất có khả năng sẽ chọc giận Khấu Lẫm, làm không tốt sẽ “biến khéo thành vụng“.

*By Bà Còm in Wattpad*

Tiểu Hà trở về vị trí canh giữ, một lần nữa ẩn mình vào bóng đêm.

Đoạn Tiểu Giang ngồi xổm bên cạnh vỗ vỗ vai hắn: “Sẽ không có việc gì đâu, đợi ngày mai ngươi bị điều đi nuôi ngựa, phu nhân cho rằng bởi vì ngươi tố cáo đại nhân nên mới bị trừng phạt, nhất định sẽ đứng ra nói thay cho ngươi, ngươi sẽ một lần nữa được điều đến bảo hộ phu nhân.”

Tiểu Hà vẻ mặt đau khổ nói: “Tiểu Giang, sao đệ cảm thấy chủ ý huynh đưa ra coi bộ có chút xuẩn? Lỡ đại nhân nổi giận đem đệ sung quân biên cương thì làm sao bây giờ?”

“Yên tâm, đại nhân không lay chuyển được phu nhân đâu.” Đoạn Tiểu Giang bình tĩnh nói, “Còn ai hiểu biết đại nhân nhà chúng ta rõ hơn so với ta?”

Đúng thế, Đoạn Tiểu Giang giỏi nhất là phỏng đoán tâm tư của đại nhân, Tiểu Hà thở dài: “Sau này chẳng phải đệ chỉ có thể đi theo bảo hộ phu nhân?”

Đoạn Tiểu Giang nói: “Ngươi có ngốc hay không thế, hầu hạ phu nhân càng có tiền đồ gấp mấy lần so với đi theo đại nhân. Ở bên người đại nhân làm việc, phải cố làm cho tốt là chuyện đương nhiên, cùng lắm chỉ được một ít tiền thưởng. Nhưng nếu ngươi chiếu cố tốt cho phu nhân được phu nhân thích, vậy thì chỉ cần thổi gió bên gối một chút chẳng phải đưa thẳng ngươi một bước lên mây?”

Tiểu Hà buồn rầu: “Nhưng đệ không muốn thăng quan, chỉ muốn đi theo đại nhân làm đại sự. Hơn nữa, bán đứng đại nhân như vậy lòng đệ rất khó chịu...”

Đoạn Tiểu Giang an ủi: “Đại nhân và phu nhân là cặp phu thê, đâu thể nào tính là bán đứng? Ngươi trung thành đối với phu nhân, đại nhân sẽ không trách ngươi. Ngươi nhìn Hàn Thiết một cái liền biết, đại nhân ước gì tìm cho phu nhân thêm vài người hầu cận tận tâm vì phu nhân.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên là thật.” Nghe được tiếng gõ cửa sổ triệu tập, Tiểu Giang đẩy hắn một cái, “Mau đi, phu nhân gọi ngươi đó.”

Tiểu Hà vẫn có chút do dự.

Đoạn Tiểu Giang chất vấn: “Chẳng lẽ ngươi muốn đi nuôi ngựa?”

Tiểu Hà run rẩy, một lần nữa mang mặt nạ, quỷ mị xuất hiện bên cửa sổ: “Phu nhân.”

Nghe tiếng Sở Dao phân phó: “Ngươi đến bên ngoài tịnh phòng quan sát xem sao.”

“Vâng!”

*By Bà Còm in Wattpad*

Đoạn Tiểu Giang cười cười, đang chuẩn bị đi thì trên đỉnh đầu một thanh âm khinh bỉ cất lên: “Thiên Cơ, ngươi thật quá xấu xa! Đây là lần thứ hai ngươi dịch dung thành bộ dáng của ta đi lừa gạt Tiểu Hà.”

“Đoạn Tiểu Giang” rút sau cổ ra một cây châm ngắn, bộ mặt vặn vẹo, xương cốt kêu kẽo kẹt. Sau khi lộ ra chân dung thì nghiễm nhiên là Lục Thiên Cơ: “Ta lừa gạt hắn chỗ nào? Chính hắn lắm miệng không khiến đại nhân thích, ta đây đang chỉ giúp hắn con đường sáng mà thôi.”

Đoạn Tiểu Giang chân chính nhào lộn một vòng từ nóc nhà rơi vào hành lang: “Tiểu Hà mới tám tuổi đã được đại nhân nhặt về cho vào ám vệ doanh huấn luyện, là nhóm ám vệ đầu tiên mạnh nhất sau khi đại nhân thăng nhiệm Chỉ Huy Sứ bồi dưỡng ra, xem như được đại nhân một tay nuôi lớn, không có khả năng bởi vì hắn lắm miệng mà đại nhân liền bỏ không cần. Ngươi nha, đơn giản là muốn tìm tâm phúc cho phu nhân mà thôi.”

Lục Thiên Cơ cười: “Chẳng phải ngươi cũng không ngăn cản ta?”

Đoạn Tiểu Giang cũng cười: “Những lời ngươi nói với Tiểu Hà đều là lời thật, ngăn cản ngươi làm gì?”

*By Bà Còm in Wattpad*

Trong tịnh phòng.

Hạ Lan Nhân chỉ còn mặc trên người một chiếc yếm lụa xanh sẫm hơi mỏng, lộ ra hai bả vai trần và hai cánh tay trắng như ngó sen, một mảnh xuân sắc trước ngực ẩn hiện càng thêm sinh động.

Không biết là vì khẩn trương hay là lạnh, cả người nàng ta run nhè nhẹ. Gương mặt rất có anh khí thêm một chút nhu nhược đáng thương, thật là một phen động lòng người.

Hành động đột nhiên không kịp phòng ngừa này khiến Khấu Lẫm hơi ngẩn ra một lát, nhưng hắn vẫn không xoay người hoặc dời đi ánh mắt, chỉ đem tầm mắt tập trung trên mặt Hạ Lan Nhân, mặt vô biểu tình: “Hạ Lan Đại tiểu thư đang làm gì vậy?”

“Đại nhân, mười năm trước vụ động đất tại trấn Thiên Thủy và tư tàng mỏ vàng, gia mẫu đã kể hết cho dân nữ. Gia phụ tuy rằng tính kế ngài, nhưng thỉnh ngài niệm tình ông ấy có công tố giác, bỏ qua cho gia phụ, bỏ qua cho gia tộc Hạ Lan chúng ta đi.”

Đây là lần thứ hai Hạ Lan Nhân ở trước mặt hắn uốn gối quỳ xuống, hàng mi dài run rẩy như cánh bướm, thấp giọng khẩn cầu, “Ngài muốn bao nhiêu vàng, thỉnh cầu nói ra một số lượng. Nếu xét nhà tịch thu tài sản, gần như toàn bộ vàng bạc sẽ bị sung vào quốc khố, ngài không chiếm được bao nhiêu không phải sao?”

“Ồ, nói nghe có vài phần đạo lý! Vậy bản quan muốn một nửa gia sản của các ngươi, lưu lại cho Hạ Lan gia các ngươi một con đường sống.” Sau khi Hạ Lan Nhân quỳ xuống, tầm mắt Khấu Lẫm vẫn nhìn thẳng, “Nhưng đầu của phụ thân ngươi bản quan nhất định muốn, không thể thương lượng.”

“Đại nhân!” Ngạo khí ngày thường của Hạ Lan Nhân biến mất không còn bóng dáng, chậm rãi lê đầu gối tới gần Khấu Lẫm, ở bên chân Khấu Lẫm dừng lại, không dám ngẩng đầu lên chỉ nhìn chằm chằm vào hoa văn trên vạt áo dài trước mắt, khẽ cắn môi nói, “Cầu xin đại nhân buông tha gia phụ, dân nữ từ đây nguyện đi theo đại nhân...”

Khấu Lẫm dựa lưng vào bình phong, thoáng cúi đầu, vươn một ngón tay nâng cằm Hạ Lan Nhân nhìn thẳng vào mắt nàng ta: “Đi theo bản quan?”

Cùng Khấu Lẫm gần trong gang tấc, Hạ Lan Nhân cắn môi: “Đúng vậy.”

Khấu Lẫm nhàn nhạt nói: “Nhắc đến thật là trùng hợp, một khắc trước bản quan còn đang nghĩ bên người thiếu một nữ nhân.”

Tim Hạ Lan Nhân đập kịch liệt: “Đại nhân...”

“Nhờ vào món quà của phụ thân ngươi mà bản quan không dự đoán được sẽ rời kinh lâu như thế, cho nên ngay cả một thị nữ cũng không mang theo.” Khấu Lẫm thu hồi ngón tay, cười khẩy một tiếng, “Vừa lúc thiếu một thị nữ để hầu hạ ái thê của bản quan.”

Thân thể Hạ Lan Nhân cứng đờ nhưng vẫn cắn răng gật đầu: “Chỉ cần ngài chịu buông tha gia phụ, dân nữ nguyện ý.”

“Ngươi nguyện ý nhưng bản quan còn chê ngươi chân tay vụng về hầu hạ không tốt.” Ý cười của Khấu Lẫm càng thêm lãnh đạm, “Hạ Lan Đại tiểu thư, ngươi là muốn hiến thân cứu phụ hay chỉ là mượn cơ hội tiếp cận bản quan, cho rằng bản quan không biết?”

“Dân nữ...”

“Hồi tưởng mười năm trước, bản quan từ quân doanh Bắc địa vào kinh thành để khảo thí võ cử, trên đường từng gặp một thiếu nữ bán mình chôn cha trông thật đáng thương. Bản quan cũng không tính mua nàng ta, chỉ đem toàn bộ ba lượng tiền lộ phí tích cóp nhiều năm đưa hết cho nàng ta, cũng đủ nàng ta đi làm tang sự cho phụ thân. Vậy mà nàng ta lại nhất định không chịu thu, nói bản quan là người tốt, lén nói cho bản quan biết...”

Thoáng dừng lại một chút, Khấu Lẫm mới bật cười nói tiếp, “Thiếu nữ trông đáng thương kia đã lén nói cho bản quan biết -- Tiền để làm tang sự cho phụ thân nàng ta cũng có đủ, chỉ là sau này không có ai để sống dựa vào; vừa lúc thừa dịp phụ thân qua đời, nàng ta ra đây dựng bảng bán mình để kiếm thanh danh “có tình có nghĩa”, giành được cảm tình của một công tử nhà có tiền lãnh nàng ta về nhà làm thiếp...”

Sắc mặt Hạ Lan Nhân nháy mắt biến xanh, Khấu Lẫm đang châm chọc cô nàng “Đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ“.

Ngữ khí Khấu Lẫm lại lần nữa trở nên lãnh đạm: “Nữ nhân quỳ dưới chân bản quan chủ động tháo thắt lưng cởi áo, Hạ Lan Nhân ngươi không phải người thứ nhất, cũng không phải là người cuối cùng. Hãy chừa lại cho chính mình một chút tự tôn, cũng đỡ khiến bản quan bẩn mắt.”

Trên mặt Hạ Lan Nhân lộ ra biểu tình bị vũ nhục. Không sai, nàng ngưỡng mộ y nhưng nàng minh bạch bản thân theo y cũng chỉ có thể làm thiếp, rốt cuộc làm sao nàng có thể so sánh với thiên kim tiểu thư của Lại Bộ Thượng Thư. Nàng không cam lòng làm thiếp thất, vì thế có ngưỡng mộ cũng quyết định chôn kín trong lòng, thời gian lâu rồi cũng sẽ phai nhạt mà thôi.

Hiện giờ thật sự là vì cứu phụ thân mà phải cúi đầu, cũng không phải có mục đích gì khác. Hạ Lan Nhân xấu hổ và giận dữ muốn rời đi, nhưng lại nhớ đến lời mẫu thân dặn dò, nhịn xuống sự hổ thẹn duỗi tay giữ chặt ống tay áo Khấu Lẫm.

Đúng là đồ mặt dầy không biết xấu hổ, Khấu Lẫm bực tức vung cánh tay quát lên: “Hạ Lan Nhân! Thừa dịp bản quan không thay đổi chủ ý muốn xét nhà diệt tộc Hạ Lan của ngươi, CÚT!”

Hạ Lan Nhân không chống nỗi kình lực ngã ngồi trên mặt đất.

Khấu Lẫm đang chuẩn bị kêu ám vệ áp giải Hạ Lan Nhân ra ngoài, ánh mắt chợt quét qua mặt dây hình cá đeo trên cổ nàng ta. Hắn ngây người, mau chóng bước lên khom lưng giựt mặt dây kia xuống, cầm trong tay nghiêm túc xem xét hồi lâu, trước mắt không thể tưởng tượng được: “Mặt dây trang sức này từ đâu tới?”

Hạ Lan Nhân không rõ nguyên do: “Là bùa hộ mệnh mẫu thân cho dân nữ.”

“Mẫu thân?” Khấu Lẫm ngơ ngác, “Hạ Lan phu nhân?”

“Vâng.” Hạ Lan Nhân khẽ run lên.

Khấu Lẫm bỗng dưng ngộ ra: “Có phải mẫu thân ngươi dạy ngươi tới tìm bản quan thoát y hiến thân?”

Hạ Lan Nhân mím chặt môi, trầm mặc không nói.

“Đợi tại đây!” Khấu Lẫm chỉ chỉ nàng ta, gắt gao nắm chặt mặt dây hình cá tông cửa xông ra hét lớn, “Chuẩn bị ngựa!”

Chờ hắn ra khỏi Bách Hộ Sở, trước cửa đã có con thiên lý mã chuẩn bị sẵn sàng.

Khấu Lẫm xoay người lên ngựa, phi nước đại phóng như bay về hướng phủ Hạ Lan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.