Edited by Bà Còm; Converted by wikidich
Lúc xưa Sở Dao không thiếu nghe Ngu Thanh giảng giải lịch sử hình thành và cực kỳ lên án giặc Oa cùng hải tặc Đông Nam hải.
Sau khi Đại Lương thực hành lệnh cấm biển, trước tiên là giặc Oa thường xuyên xâm phạm biên giới, sau đó là những dân chài giả mạo giặc Oa, thành lập sào huyệt ở thôn xóm, dùng giá thấp mua trà tơ lụa và đồ sứ của quốc nội, nâng giá cao bán đến cho các quốc gia khác trong vùng Đông Nam hải và người Tây Dương. Thấy chi không nhiều nhưng thu hoạch lợi nhuận kếch xù, càng ngày càng nhiều dân chài gia nhập tổ chức. Tiên Đế liền bắt đầu trấn áp tàn khốc, bắt một người giết cả nhà, thậm chí toàn thôn đều bị tội liên đới.
Hành động này không những không thể thành công ngăn chặn hiện trạng buôn lậu, ngược lại buộc các dân chài mang cả gia đình thoát ly sự quản chế của triều đình, lấy hải thuyền làm nhà, hoàn toàn nổi dậy đến mức cướp của để buôn bán, kết thành tổ chức hải tặc.
Số lượng tài nguyên luôn có hạn, dĩ nhiên sẽ có những cuộc tranh giành giữa hải tặc và hải tặc, trải qua nhiều năm thôn tính lẫn nhau, cuối cùng hình thành cục diện tam hùng xưng bá ở khu vực Đông Nam hải như hiện giờ.
Sự uy hiếp bọn hải tặc mang đến so với giặc Oa còn nghiêm trọng hơn.
Đặc biệt là Kim Trấm, ông ta khác hẳn với hai người kia.
Trước khi trở thành “Đại lão bản”, Kim Trấm cũng chỉ là một đầu mục bình của đám hải tặc nhỏ. Khi thế đạo trong vùng quốc nội của Đại Lương đã dần dần ổn định, Kim Trấm liền thu liễm mũi nhọn, không hề khiêu khích triều đình, an tâm bắt đầu làm kinh doanh -- -- buôn người và đầu cơ trục lợi hỏa khí quân dụng.
Quy mô doanh nghiệp của vị Đại lão bản này vĩ đại bao nhiêu, chỉ cần nghe khẩu khí “nuốt hết giang sơn” vừa rồi là có thể biết ngay.
Mặc dù nhìn không thấy vẻ mặt căm ghét của Sở Dao, nhưng Kim Trấm cảm giác được, cười khẩy một tiếng: “Tiền chỉ là vật chết, không thể nói là có dơ hay không, nhân tâm mới là bẩn thỉu.”
Sở Dao không buồn hé răng.
Sau đó, thủ hạ của Kim Trấm bắt đầu yên lặng khuân san hô vào viện. Kim Trấm nghiêng người nhường đường: “Cứ quẳng đi.”
“Đủ rồi.” Sở Dao lạnh mặt đỡ chân đi trở về trước bàn trang điểm ngồi xuống, quét mắt một đường nhìn các thị nữ đang nâng những bộ xiêm y đỏ đứng đầy phòng, cùng với mấy bà tử đang chuẩn bị trang điểm chải chuốt cho nàng, chua chát hỏi: “Còn thỉnh Kim gia cho tiểu nữ một lời chắc chắn, đến tột cùng phải làm thế nào mới bằng lòng thả tiểu nữ và Mạnh Quân Quân rời đi? Chỉ cần mặc xiêm y mẫu thân thích chứ gì? Đeo trang sức giống mẫu thân, bắt chước tính tình của bà, như vậy là đủ rồi phải không?”
Kim Trấm thấy bỗng nhiên tinh thần nàng sa sút, hơi sửng sốt: “Cô nương cho rằng ta muốn làm cô nương giả trang thành mẫu thân, muốn từ trên người cô nương tìm lại bóng dáng bà ấy, cho nên mới cố ý làm bộ điệu kiêu ngạo ương ngạnh quăng bể san hô để cắt đứt tâm tư của ta, khiến ta thả cô nương rời đảo?”
Sở Dao hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải? Vội vàng may áo chỉ trong vòng một ngày là xong, tất cả đều là một màu đỏ thạch lựu, bốn mùa xuân hạ thu đông đều có, mỗi quý ba bộ, còn toàn là những kiểu dáng xưa... Nếu ông tính lưu lại ta bên người coi như thế thân của mẫu thân không muốn thả ta đi, vậy thì cầu xin ông thả đi Mạnh Quân Quân, không cần phải dùng nàng để áp chế ta. Dù sao ta cũng chỉ là một người què, có muốn thì cũng trốn không thoát, càng sẽ không tự mình ngu ngốc tìm chết.”
“Bộ dáng to gan lớn mật này của cô nương thật ra rất giống với mẫu thân.” Kim Trấm cười khổ một tiếng, lại nhìn mảnh vụn của cây san hô hắn yêu thích nhất vung vãi dưới đất, nhặt lấy một mảnh cầm trên tay ngắm nghía rồi chậc lưỡi, “Món đồ này thực sự khiến ta có chút thịt đau.”
Sở Dao quay người đi.
“Kiểu dáng lỗi thời là vì tuổi tác ta đã cao, suốt bao nhiêu năm qua nuôi trên đảo một nhóm thợ may tay nghề tuy rất tốt nhưng tuổi cũng đều không nhỏ.” Kim Trấm thấy Sở Dao tâm tư sâu sắc chứ không đơn thuần giống như lúc trước biểu hiện ra, cuối cùng quyết định giải thích cho nàng, “Cũng trách ta, hôm qua đưa cô nương lại đây vừa lúc gặp chuyện quấn thân, không tới đề cập với cô nương rõ ràng.”
Kim Trấm an bài phòng của Sở Dao ở noãn các bên trái phòng ngủ của mình. Ông ta vòng qua tấm bình phong trở về phòng ngủ, khi quay lại trong tay cầm một bức hoạ cuộn tròn. Xua xua tay cho thị nữ lui ra hết, Kim Trấm mới đặt bức hoạ cuộn tròn trên bàn trang điểm trước mặt Sở Dao.
Kim Trấm thật cẩn thận mở ra bức hoạ, hô hấp của Sở Dao lỡ đi một nhịp.
Trong bức họa là mẫu thân nàng khi chưa xuất giá, ngồi bên hồ nước trong hoa viên Tạ gia đang cầm quạt nghỉ ngơi, mặc bộ xiêm y xanh lam nhàn nhạt, nụ cười nhẹ nhàng, mắt đẹp long lanh, tràn ngập sự thẹn thùng của thiếu nữ.
“Mẫu thân của cô nương thích màu xanh nước biển, không thích màu đỏ thạch lựu.”
Sở Dao ngẩng đầu, nhìn Kim Trấm kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh mình, từ đầu chí cuối ánh mắt ông ta không hề rời khỏi bức hoạ cuộn tròn, “Ta kêu thợ may chế tạo gấp gáp vài bộ xiêm y đỏ cho cô nương, là muốn vẽ cho cô nương một bức, à không, là một bức Xuân Hạ Thu Đông.”
Nghe lời này Sở Dao ngẩn ra.
“Cô nương có lẽ không biết, trên Ma Phong Đảo hơi ẩm rất nặng, màu vẽ phai đi rất mau, nếu dùng chu sa để họa thì sẽ phai chậm một chút. Tựa như bức họa này, nhiều năm qua ta lấy vải dầu bao kín mít, đã rất ít lấy ra nhưng vẫn phai màu lợi hại...” Kim Trấm vươn tay, ngón tay chỉ vào xiêm y trên người trong bức họa, “Cô nương nhìn này, áo váy vốn cũng không phải màu nhạt như vậy. Bởi vì không thoa phấn son nên đường nét trên mặt cũng bắt đầu có chút mơ hồ.”
Sở Dao nhìn chằm chằm bức hoạ cuộn tròn, chỉ cảm thấy thiếu nữ trong bức họa vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Khi nàng một tuổi thì ngoại tổ phụ chết trận, Tạ gia xuống dốc, phụ thân lại ở trong triều hô mưa gọi gió, cả ngày bận rộn không nhìn thấy bóng người, trong phủ còn bao nhiêu di nương bị các thế lực nhét vào. Trong vòng mấy năm kể từ khi nàng hai ba tuổi có chút ký ức cho đến năm sáu tuổi khi mẫu thân bệnh chết, nàng hiếm khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của mẫu thân.
Thế nên đọng lại trong ký ức của Sở Dao, mẫu thân trước nay đều luôn có bộ dáng sầu khổ, vì thế nàng từng ở trong lòng oán hận phụ thân. Mãi đến khi thay thế ca ca học hành ở Quốc Tử Giám, tiếp xúc với thế giới của nam nhân, nàng mới chậm rãi hiểu ra, sống trong một thế đạo bấp bênh như vậy thì chỉ nam nhân nào không đủ bản lĩnh mới có thể chỉ biết lo chuyện nhi nữ tình trường.
Phụ thân không phải là người vô tình, chỉ sai ở chỗ quá mức có bản lĩnh, dẫn tới lý trí quá mức kiên định. Nhược điểm duy nhất của phụ thân chính là hai huynh muội bọn họ, mà ca ca lại là nhược trong nhược điểm của phụ thân, là người duy nhất có thể dễ dàng làm phụ thân mất khống chế.
Rốt cuộc trong mắt đối thủ, Sở Tu Ninh là con hồ ly xảo trá có thể bất động thanh sắc cắn chết bọn họ.
Mà trong mắt môn sinh của Sở đảng, lão sư của bọn họ cao quý tựa tuyết trắng trên đỉnh núi.
Chỉ có người nhà họ Sở mới có thể gặp bộ dáng “hận rèn sắt không thành thép” của phụ thân khi nổi giận, xăn tay áo cầm chổi lông gà truy đánh nhi tử chạy khắp viện.
Sở Dao từ trong thất thần bừng tỉnh, tâm tình dần dần ổn định, nhỏ giọng hỏi: “Đây là do Kim gia vẽ hay sao?”
Người vẽ không thể xưng là tinh vi, nhưng thắng ở chỗ dụng tâm.
“Coi thường ta chứ gì.” Kim Trấm nhìn bức họa, lại nhìn Sở Dao, vẻ mặt lại rất ôn nhu, “Ta cũng là xuất thân dòng dõi thư hương, đương nhiên không thể so được với Sơn Đông Sở thị. Từ nhỏ cũng thích văn học họa, đọc đủ thứ thi thư.”
Sở Dao hơi ngẩn người, nàng thử thăm dò: “Vậy tại sao năm đó ngài lại ra biển kiếm ăn?”
Được bà còm biên tập đăng ở wattpad
Kim Trấm vốn không muốn nhiều lời, chỉ có ý định giải thích rõ ràng mình không có ý dùng nàng làm thế thân là đủ rồi.
Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Kim Trấm vẫn trả lời: “Vào năm mười tuổi, Bắc Lỗ Nam Oa chiếm hết một nửa giang sơn, phụ thân ta lúc ấy là quan địa phương, trong lúc toàn thành chuẩn bị ra hết sức lực để chống lại sự tiến công của quân địch, phụ thân ta lại lựa chọn thu thập tài vật mang theo một nhà chúng ta bỏ thành đào tẩu...”
Sở Dao truy vấn: “Sau đó thì sao?”
“Trước khi thoát đi, ta quay lại nhìn thấy trong thành ngay cả các nữ nhân cũng cầm đồ dùng nhà bếp bò lên trên thành lâu chuẩn bị chiến đấu, quay đầu lại thì thấy phụ thân ta đang trốn trong xe ngựa kiểm kê tài vật...” Giọng nói Kim Trấm hơi chựng lại, không biện giải, “Vì thế đi đến nửa đường khi nghỉ ngơi, ta đợi người nhà không chú ý bèn nhảy xe chạy thoát. Đến nay đã qua ba mươi năm ta chưa từng trở về nhà.”
Sở Dao kinh ngạc: “Trong lúc loạn thế, tuổi nhỏ như vậy ngài làm thế nào sinh tồn?”
Kim Trấm buồn cười: “Làm gì không được, ta đã mười tuổi chứ đâu phải một tuổi, còn có thể để mình bị đói chết hay sao?”
Sở Dao thấy Kim Trấm nói một cách 'vân đạm phong khinh' nên cũng thản nhiên hỏi, “Cho nên ngài liền tới Đông Nam hải làm hải tặc?”
Kim Trấm lắc đầu, khí phách hăng hái nói: “Đại trượng phu nên 'Đề bút an thiên hạ, lên ngựa định càn khôn', nhưng quốc nạn bắt đầu, có 'đề bút' cũng vô dụng, đương nhiên ta quyết định dấn thân tòng quân bảo vệ quốc gia.” Bỗng buồn rầu xuôi vai, “Nhưng bảo vệ quốc gia không phải ta muốn bảo vệ là có thể được, ta đi dự thi Đồng tử quân, bởi vì quá mức suy nhược nên các hạng mục khảo hạch đều kém cỏi nhất, bị đá thẳng ra khỏi doanh địa.”
“Suy nhược?” Sở Dao căn bản không thể đem từ này liên hệ với Kim Đại lão bản trước mắt.
“Vì thế ta chuyển hướng đầu nhập môn phái giang hồ, chuyên cần tập luyện võ nghệ.” Khi nói tiếp, Kim Trấm tươi cười có vẻ thích thú, “Bảy năm sau, khi ta học thành tài rời núi, ta vốn định 'Vung kiếm đi khắp chân trời góc bể hành hiệp giang hồ', kết quả trải qua vài lần giận mà rút kiếm... ta trở thành tội phạm bị truy nã của quan phủ, cả ngày bị đám săn người bao vây chặn đường. Ta giận quá bèn vào lục lâm làm sơn phỉ.”
Khóe miệng Sở Dao giựt giựt.
Cuộc đời Kim Trấm trải qua cũng thật bi kịch, nhưng giọng điệu ông ta lại mang theo một chút tự giễu, cực kỳ thoải mái.
Sở Dao không khỏi nhớ tới Khấu Lẫm, cũng là người từ dưới tầng chót nhất của xã hội bò lên trong lúc loạn thế, Khấu Lẫm mỗi khi kể lại những gì mình trải qua đều mang theo một tia tối tăm, có khả năng quan hệ đến thân phận như nước chảy bèo trôi một đường chưa từng được lựa chọn vận mệnh cho chính bản thân.
Kim Trấm thì ngược lại đều có sự lựa chọn cho riêng mình, kết quả tốt hay xấu ông ta vẫn có thể thản nhiên tiếp thu.
Cho nên suy nghĩ trong lòng Khấu Lẫm chính là: Hừ, ông trời khốn nạn cứ thích chơi ta!
Mà suy nghĩ trong lòng Kim Trấm chính là: Ha, lão tử chính là muốn chơi với ông trời!
Điểm xuất phát hoàn toàn bất đồng, nhưng hai người lại có một điểm giống nhau -- -- đều không bao giờ chấp nhận khom lưng cúi đầu trước vận mệnh.
Lúc này bên ngoài có người bẩm báo: “Kim gia, Y Hạ phiên chủ lên đảo.”
“Thỉnh hắn đến phòng nghị sự.”
“Vâng.”
Kim Trấm đứng lên nhưng vẫn hướng Sở Dao giải thích: “Khi đó thiến đảng hoành hành, lục lâm không phải đều là đám thổ phỉ trộm cướp, trong tổ chức có rất nhiều chí sĩ có lòng yêu nước. Ta bởi vì tuổi trẻ quá càn rỡ, tự nhận cũng là chí sĩ có lòng yêu nước, cùng mười mấy kẻ mãng phu chỉ có nhiệt huyết không có đầu óc sau khi uống quá nhiều rượu ăn nhịp với nhau, quyết định lẻn vào kinh thành ám sát Đại Đô Đốc Đông Xưởng...”
Kim Trấm không kể chi tiết nhưng Sở Dao cũng có thể đoán được kết quả.
“Chỉ một mình ta trọng thương đào tẩu, bị Tham tướng Tạ Trình của Thần Cơ Doanh - cũng chính là ngoại tổ phụ của cô nương - bắt lấy.”
Nói tới đây, Kim Trấm mới chậm rãi thu lại biểu cảm, cẩn thận cuốn tròn bức hoạ trên bàn, dùng dây buộc lại chuẩn bị rời đi, “Ta cho rằng ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng ngoại tổ phụ cô nương cũng không giao ra ta đang trọng thương hấp hối cho đám hoạn quan, ngược lại lén mang ta về Tạ gia dấu đi. Cũng là khi đó ta quen biết mẫu thân cô nương, bắt đầu cảm giác bản thân không thể tiếp tục sống những ngày hoang đường như vậy, là thời điểm nên hồi đầu.”
Rốt cuộc nghe đến đó, Sở Dao khẩn trương ngừng thở.
“Khi đó mẫu thân cô nương sắp cập kê, mà ngoại tổ phụ cô nương cũng không biết coi trọng ta ở điểm nào, muốn cho ta dùng lại tên thật ở rể Tạ gia, vì Tạ gia gánh vác.” Kim Trấm hơi thở dài, nhìn về phía Sở Dao, “Lúc ấy ta đồng ý, nhưng lại thu được thư cầu cứu của bạn tốt từ Phúc Kiến gửi tới, xin ta đi cứu nhi tử của hắn bị lọt vào tay hải tặc. Bạn tốt kia chính là huynh đệ kết nghĩa của ta nên ta không thể không cứu, vì thế hứa với mẫu thân cô nương đợi ta trở về liền cưới nàng, cùng lắm là ba tháng. Thế mà...”
Mãi đến lúc này, Sở Dao mới nhìn thấy Kim Trấm lộ ra chút thê lương kiểu như 'Chuyện cũ ngẫm lại mà kinh': “Ta đi một chuyến hết hai năm rưỡi, khi hồi kinh thì mẫu thân cô nương đã xuất giá.”
Trở thành sự thật, Sở Dao cũng chẳng cần đoán, bằng không nàng cũng không phải họ Sở: “Ngài ở Phúc Kiến xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”
“Không muốn đề cập tới! Tóm lại cả đời này ta chỉ hối hận duy nhất một sự kiện đúng là chuyến đi kia, hại ta chịu nỗi đau mất đi tình yêu chân thành và cũng mất đi một người bạn thân thiết trong cuộc đời.” Kim Trấm sơ lược, vòng qua ghế chuẩn bị rời đi, “Gạo đã thành cơm, cha cô nương cũng là một nhân tài, ta 'một người một kiếm' chuẩn bị tiếp tục coi bốn biển là nhà, lại vừa đúng ngay lúc Đại Lương và Bắc Nguyên khai chiến ở Tháp Nhi Cốc. Ngoại tổ phụ cô nương thống lĩnh ba đại doanh bồi Thánh Thượng ngự giá thân chinh, kinh thành bỏ trống không có quân phòng thủ. Ta không yên lòng mẫu thân cô nương đang có thai trong người, vì thế không đi nữa...”
“Chờ tiểu nữ hai ba tuổi thì ngài mới rời khỏi kinh thành?” Sở Dao lẳng lặng nhìn Kim Trấm, dựa theo tin đồn về Kim Trấm ở Đông Nam hải cũng là lúc đó.
“Phải.” Kim Trấm chỉ gật đầu.
Đối với nửa đời trước Kim Trấm thuật lại thao thao bất tuyệt, trong đầu Sở Dao hiện lên một thiếu niên Kim Trấm khí phách hăng hái tiêu sái cực kỳ, nhưng từ khi nhận được phong thư cầu cứu của “Bạn thân”, thần thái của Kim Trấm hoàn toàn thay đổi -- -- sự tình phát sinh trong hai năm rưỡi kia nhất định làm ông ta đau đớn muốn chết.
Sở Dao chờ nghe đến tột cùng vì sao từ một “Chí sĩ có lòng yêu nước” lại biến thành một kiêu hùng máu lạnh như hôm nay? Nhưng Kim Trấm lại không có ý tiếp tục nói nữa, cầm bức hoạ cuộn tròn vòng qua bình phong trở lại phòng ngủ chính mình.
Sở Dao nghe tiếng ngăn kéo khép mở, còn có tiếng lục lạc giòn vang.