Edited by Bà Còm; Converted by wikidich
Sau khi tất cả lo lắng được giải tỏa, Sở Dao lại nhớ tới chuyện vị đại nhân nào đó đã tới phủ tống tiền hai ngàn lượng vàng, bèn bực bội rút tay lại. Thấy Khấu Lẫm cầm đôi đũa chuẩn bị tiếp tục ăn, nàng nổi giận: “Ăn cơm nhà ta ngài đã đưa tiền chưa?”
Khấu Lẫm hơi giật mình, đầu đũa điểm điểm xuống mặt bàn: “Bản quan không mang theo tiền, đây là đồ ăn bản quan tự nấu, nàng cũng ăn vậy, coi như gán nợ nhé?”
Lại còn nghiêm trang cò kè mặc cả với nàng nữa chứ?
Sở Dao trừng mắt lườm hắn.
Khấu Lẫm bị trừng bỗng nhiên chột dạ, buông đũa xuống: “Được, bản quan không ăn nữa, chờ Tiểu Giang mang tiền tới.”
“Ngài...” Sở Dao nhìn không thấu hắn đang nói thật hay nói giỡn, đứng dậy khập khiễng đi vào phía sau bình phong, chợt dừng bước chân vịn bình phong quay đầu lại: “Đại nhân ở trong phòng của ta, có phải cũng nên đưa tiền?”
“Hả? Chết thật, nàng nhắc nhở đúng lúc, bản quan bận rộn một ngày suýt nữa quên vụ này, không thể để cho cha nàng có cơ hội moi tiền.” Bộ dáng Khấu Lẫm như vừa bừng tỉnh trong mộng, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, “Vậy trước tiên bản quan ngủ tạm trên nóc nhà cái đã.”
Sở Dao đinh ninh rằng câu này nhất định là nói giỡn, thấy Khấu Lẫm đem hộp đồ ăn vào phòng bếp một lúc lâu vẫn chưa trở lại thì chỉ cho rằng hắn đã ra ngoài làm việc. Nàng nằm ở trên giường lăn qua lộn lại chờ đợi hơn nửa đêm, mãi đến canh bốn đột nhiên nghe thấy trên mái nhà một trận sột soạt, từ phía trên truyền đến thanh âm cố tình đè thấp của Khấu Lẫm: “Sở tiểu thư, trời sắp mưa rồi, tiền ngủ trọ có thể cho thiếu trước hay không?”
Sở Dao bọc mình trong chăn kinh ngạc ngồi bật dậy, một lúc lâu cũng chưa hồi thần.
Lại nghe hắn tha thiết dặn dò: “Nhưng nàng ngàn vạn lần đừng nói cho cha nàng biết đấy nhé.”
Đầu tháng mười một trong kinh thành, năm rồi đã đổ mấy trận tuyết, năm nay khí hậu khác thường lại đổ mưa thường xuyên, cộng với từng cơn gió rét căm căm thật sự lạnh thấu xương.
Khấu Lẫm từ nóc nhà nhảy xuống dưới chui cửa sổ đi vào, sờ soạng lên giường nằm, đông lạnh tới mức run rẩy: “Nàng đang tiết kiệm bạc hay sao thế? Phòng lạnh vậy mà không đốt than?”
Sở Dao cuộn mình trong chăn bông không nói lời nào, thân thể của nàng yếu ớt, bắt đầu mùa đông rất dễ lên cơn suyễn nên không chịu được khói than. Ngay cả túi nước nóng giữ ấm nàng cũng không thích dùng, năm này tháng nọ đã thành thói quen nên cũng không thấy lạnh.
“Chiếu theo đạo lý mà nhận xét, nàng thường xuyên lấy thân phận Sở Tiêu ra ngoài đi lại tiếp xúc không ít, vì sao tính tình vẫn quái gở như vậy?” Khấu Lẫm thấy quý nữ kinh thành nào mà không có thị nữ thành đàn, xuất nhập tiền hô hậu ủng, chỉ có một mình nàng sống như đang bị nhốt trong lãnh cung, ngay cả thứ nữ gia đình bình dân cũng không bằng. Khuê phòng của nàng thật kém xa so với căn phòng ngủ của hắn ở công sở. Dụng cụ bài trí ít ỏi, căn phòng trống trơn có thể phi ngựa thoải mái, chỉ có mấy chục bức tranh chữ của danh gia treo đầy trên bốn vách tường. Khấu Lẫm ở trong phòng nàng hoàn toàn không thể cảm thụ hương vị khuê các của nữ tử, chỉ cảm thấy tứ phía giống như treo phù chú, hắn như lão yêu tinh bị phong ấn trong phòng.
Hắn chỉ có thể nằm yên nhìn chằm chằm nóc nhà: “Nàng thay Sở Tiêu đi thi khoa cử là ý của cha nàng hay chính là ý của nàng? Vì sao cuộc thi Đình ba năm trước đây lại lùi bước? Nàng muốn vào triều làm quan trợ giúp phụ thân nàng một tay? Người thân cận với Thái Tử chính là nàng? Nàng muốn ủng hộ Thái Tử lên thượng vị?”
Sở Dao chậm rãi trở mình xoay mặt vào tường, thanh âm lạnh lùng: “Đại nhân đang thẩm án hay sao? Không định ngủ à?”
Khấu Lẫm thấy nàng không hứng thú bắt chuyện bèn ngậm miệng.
Im lặng trong chốc lát, đột nhiên thanh âm Sở Dao từ sau bình phong truyền ra: “Ở trong lòng đại nhân, có phải bất luận chuyện gì đều có thể quy ra thành tiền?”
Khấu Lẫm hít vào hương dược thoang thoảng trong phòng, mỉm cười hỏi lại: “Lúc này ở trong lòng nàng, có phải bản quan tỏa ra hơi tiền đầy người, tục không chịu nổi?”
“Đại nhân nói lời này thật sự tổn thương trái tim.” Sở Dao không định nhẫn nại nữa, muốn tuôn ra hết tâm sự trong lòng: “Ta chưa bao giờ che lấp cảm tình đối với ngài, ta cho rằng ngài cũng sẽ đáp lại ta như thế. Thế nhưng một mặt ngài cứng đối cứng với Tống gia vì ta, lại còn tới bên người bảo hộ ta; một mặt lại hướng cha ta muốn thu một số tiền lớn như vậy, không chút nào bận tâm đến tương lai của chúng ta... Tóm lại, loại tâm tư tựa như lôi tất cả văn võ bá quan ra trêu chọc xoay vòng vòng ngài đang thể hiện, ta thật sự đoán không ra.”
Nàng nói xong một hồi lâu mà không nghe được một câu đáp lại của Khấu Lẫm.
Thật sự Sở Dao cũng đã hiểu được, trong thâm tâm Khấu Lẫm có lẽ không nghĩ tới muốn xây dựng một tương lai gì đó với nàng. Thế nhưng nếu đã như vậy, hiện tại hắn lại vì nàng mà bỏ ra công sức, đến tột cùng muốn nhận lại cái gì?
Mãi đến khi Sở Dao cho rằng Khấu Lẫm đã ngủ, nàng chợt nghe thấy hắn thở dài thật sâu: “Bản quan cũng không phải tới bảo hộ nàng. Ba ngày trước, bản quan đã cho rút lui tất cả ám vệ bố trí ở xung quanh phủ Thượng thư.”
Sở Dao lật người lại, mặt hướng về bình phong.
“Bản quan chuẩn bị đánh trận này với Tống gia đã nhiều ngày, nghĩ thông suốt một số sự tình. Lần trước khi uống rượu bản quan đã nói với nàng, nữ tử mất tích đều dưới hai mươi tuổi, sinh vào tháng hai. Nhưng Tống Yên Hàn có nói qua một câu, kẻ hạ độc thủ kia cũng từng nghĩ tới muốn bắt Sở tiểu thư, nhưng vì chân tiểu thư bị tật nên đã loại trừ, có thể thấy được hắn yêu cầu chính là nữ nhân hoàn mỹ vô khuyết.”
Khấu Lẫm còn có một câu nữa không tiện nói ra khỏi miệng -- tuổi tác Sở Dao không hợp yêu cầu, hiện giờ nàng đã hai mươi, muốn bắt một nữ tử lỡ thì làm gì? Trong kinh và mấy tỉnh chung quanh còn có rất nhiều nữ tử thế gia phù hợp với yêu cầu, căn bản không cần thiết phải bắt nàng.
Sở Dao hỏi: “Vậy kẻ hạ độc thủ kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
“Là một tổ chức thần bí, thế lực sâu không lường được trải rộng khắp triều đình lẫn dân gian và giang hồ. Lúc xưa khi dẹp sạch thiến đảng, bản quan còn từng được bọn chúng giúp đỡ, về sau bọn chúng đều mai danh ẩn tích. Cho dù bản quan cảm thấy bọn chúng hình như có mưu đồ, nhưng không chạm đến ích lợi của bản quan thì bản quan sẽ không nhàn rỗi tới mức không có việc gì lại đi trêu chọc bọn chúng.”
Khấu Lẫm nhìn nóc nhà, ánh mắt nặng nề, “Theo bản quan phỏng đoán, Tống gia bắt những nữ tử kia cũng không phải để cung phụng cho tổ chức này, hẳn là vì để chế dược cho Tống thế tử bị bệnh. Định Quốc Công thế tử là tên quỷ bệnh ho lao, Ngự y vẫn lén nói đã không còn chữa được, thế mà hai mươi mấy năm qua vẫn còn chưa chết, ngược lại khí sắc càng ngày càng tốt...”
Sở Dao nghe vậy sống lưng phát lạnh, dựa theo những gì Khấu Lẫm đã nói, vậy có nghĩa là nữ tử bị bắt đi được dùng để sinh hài tử, chính là lấy oa nhi làm thuốc? “Vì sao phải là nữ tử sinh trong tháng hai?”
“Không biết, đại khái tổ chức này có một vu y thích làm vu thuật thần bí gì đó.” Dừng một chút, dường như hắn nghĩ mà sợ: “May mắn lúc nhỏ nàng đã bị té gãy chân, nếu không, bản quan sợ là sẽ không bao giờ gặp được nàng.”
“Nhưng xác thật ta bị bọn chúng bắt đi hai lần.”
“Kẻ ra tiền bắt nàng trên đường hồi kinh là vì muốn cứu tánh mạng của nàng. Có lẽ hắn cũng là người trong tổ chức này, có lẽ thân phận không thấp lại lưu luyến si mê nàng. Đảo qua một vòng lớn thì hóa ra phỏng đoán lúc ban đầu của bản quan lại chính xác.”
Phòng của Sở Dao rất lớn, giường của nàng cách Khấu Lẫm hơi chút xa, có lẽ sợ gia phó gác đêm nghe được nên thanh âm Khấu Lẫm hạ xuống rất nhỏ, nàng phải cố hết sức mới nghe hắn nói gì.
Sở Dao lấy áo choàng bọc kín người rồi xuống giường, chuẩn bị đi đến bên giường của Khấu Lẫm.
Khấu Lẫm nghe tiếng bước chân khập khễnh của nàng, sợ nàng ban đêm y phục bất chỉnh nên cũng không tiện ngẩng đầu nhìn nàng, do dự hỏi: “Nàng muốn lấy đồ gì hay cần uống nước? Để bản quan giúp...”
Lời còn chưa dứt thì trong mũi đã tràn vào hương dược nhàn nhạt, Sở Dao ngồi xuống ở mép giường của hắn: “Kẻ bắt cóc ta vì muốn cứu ta?”
Rõ ràng xiêm y đã mặc rất chỉnh tề, còn bọc áo choàng giống cái bánh chưng, Khấu Lẫm nằm bất động, đột nhiên quay đầu nhìn tường: “Đúng vậy.”
Kẻ đó biết Sở Tiêu sẽ bị Vĩnh Bình Bá ám sát, sợ Sở Dao bị liên lụy gặp tai ương nên mới ra tiền mướn người bắt đi. Nếu Tống gia muốn bắt Sở Dao làm thuốc thì nên giấu nàng ở một nơi trong kinh thành, đằng này kẻ kia lại sai sư huynh của Tiểu Giang đưa Sở Dao đến hầm quặng mỏ ở Khai Phong.
“Bản quan kiểm chứng biết được, hầm quặng mỏ kia là sản nghiệp của Sở gia, còn vụ du hồ bị ám sát... tóm lại là nàng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Kẻ ái mộ nàng rất cơ trí bình tĩnh ẩn thân trong địch doanh, cũng không phải người điên, vẫn luôn dốc hết sức bảo hộ nàng. Lúc trước gạt tên nàng ra khỏi danh sách làm thuốc coi bộ cũng là công lao của hắn.” Khấu Lẫm nói tiếp, trong lòng có chút ghen tị.
“Vậy sẽ là ai?” Sở Dao ngơ ngẩn, Tạ Tòng Diễm đã khẳng định hắn không có quan hệ, cũng không phải Ngu Thanh.
“Ai biết được.” giọng điệu của Khấu Lẫm âm dương quái khí.
Sở Dao thật sự không nghĩ ra được. Khi ở trong thân thể nữ nhi nàng không hề tiếp xúc với bên ngoài, nam nhân nàng nhận thức có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Không đúng.
Sở Dao bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề khác, nhìn về phía sườn mặt của Khấu Lẫm: “Đại nhân, nếu ngài xác định ta không có nguy hiểm, tại sao ngài còn lừa gạt cha ta để chạy tới bên người bảo hộ ta?”
Khấu Lẫm chủ động nhắc tới việc này, vốn dĩ chính là muốn nói thật. Hắn lặng im chớp mắt một cái, từ trong chăn bông ngồi lên ngay ngắn, mặt đối mặt với Sở Dao.
Trong phòng chưa từng châm đèn, khắp nơi một mảnh đen nhánh, Sở Dao miễn cưỡng lắm mới có thể mơ hồ thấy hình dáng khuôn mặt của Khấu Lẫm.
Mà hương dược như ẩn như hiện trên người nàng không ngừng quanh quẩn nơi chóp mũi của Khấu Lẫm, trong gian phòng tối đen thế này thì ngay cả hô hấp cũng có vẻ nguy hiểm ái muội.
Hầu kết của hắn lên xuống vài cái: “Bản quan biết nàng bực tức vì chuyện hai ngàn lượng vàng kia, nhưng hai ngàn lượng vàng đó bản quan không thể không lấy. Đêm đó bản quan tới phủ, chủ yếu là vì muốn báo cho cha nàng về chuyện bức họa, nhắc nhở ông ấy đừng đoán sai hướng gió chứ cũng không phải vì muốn thâu phí.”
Chuyện này Sở Dao không biết, nàng cảm thấy nao nao.
“Cha nàng nói “lòng có sở cầu thì người phải thấp xuống một đầu”, không phải bản quan không muốn thấp hơn cha nàng một đầu, mà là bản quan không thể làm như vậy. Lập trường của hai chúng ta bất đồng, cha nàng ủng hộ Thái Tử, chính là vì ích lợi của Sở đảng; còn bản quan chỉ nguyện trung thành với một mình Thánh Thượng mà thôi.” Khấu Lẫm chậm rãi áp xuống rung động trong lòng, khóe miệng nhếch lên cười khổ: “Có lẽ nàng sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một kẻ quyền tham như bản quan mà học đòi treo chữ “trung” trên miệng! Thật ra bản quan cũng chẳng hiểu “trung” là cái thá gì, nhưng đây là lập trường để sinh tồn của bản quan.”
Hắn giải thích như vậy, Sở Dao thoáng suy nghĩ liền minh bạch.
Hắn có tâm tới nhắc nhở cha nàng một câu rồi thu phí hai ngàn lượng vàng, thích đáng biến vấn đề này thành mua bán trao đổi lợi ích chứ không phải vì muốn gia nhập đảng phái.
Sau này cho dù cưới nàng, hắn cũng sẽ không thấp hèn cầu thú, chỉ có thể sử dụng thủ đoạn cưỡng bức phụ thân nàng gả nữ nhi, phủi sạch quan hệ với Sở đảng, không hề thỏa hiệp với phụ thân nàng. Cho nên vừa rồi khi ăn cơm, hắn mới cố ý nói đông nói tây đề cập đến tiền.
“Bản quan hẳn nên thừa dịp chưa hãm sâu thì sớm ngày bứt ra, giúp Sở Tiêu và Ngu Thanh dẹp yên những kẻ đó, xong rồi sẽ chặt đứt tâm tư...”
Khấu Lẫm thật sự không thích loại cảm giác này -- --
- - -- Nếu thật cưới Sở Dao, sau này khi hắn và Sở Tu Ninh nổi lên tranh chấp, nàng sẽ đứng về phe nào?
- - -- Nếu không cẩn thận lộ ra chút bí mật trong triều cho nàng, nàng có thể quay đầu liền đi báo cho cha nàng hay không?
Đấy chỉ là những vấn đề nhỏ, điều quang trọng nhất là Khấu Lẫm cảm thấy chính mình bị lộ ra thêm một nhược điểm.
Ví dụ rõ ràng nhất đánh vào trực quan của hắn chính là đêm đó bị đánh, hắn giống như bị người khác bóp chặt yết hầu, uổng cho có một thân bản lĩnh lại không thể nào đánh trả. May mắn người đánh hắn hôm đó chính là Sở Tiêu, là ca ca ruột thịt của Sở Dao, nếu đổi thành địch nhân chân chính thì hắn sẽ ra nông nỗi gì?
Nhưng nếu kêu hắn buông tay thì trong lòng hắn lại tràn đầy luyến tiếc.
Cho nên thừa cơ hội lần này, hắn quyết định trốn đến phủ Thượng thư, ở chung với nàng mấy ngày để có thể xác định tâm tư của chính mình. Vốn dĩ hắn cũng không muốn bại lộ thân phận, cứ lấy thân phận lão ma ma sẽ dễ dàng hơn, thế nhưng mới có ngày đầu tiên mà hắn đã nhịn không được.
“Ai nha, mới vừa rồi bản quan nằm trên nóc nhà hứng nửa đêm gió lạnh, đã suy nghĩ rất nhiều.” Khấu Lẫm giơ tay cởi xuống một sợi tơ hồng trên cổ, sợi dây được luồn qua một chìa khóa vàng nho nhỏ.
“Vậy sao?” Sở Dao vẫn còn rũ mi đắm chìm trong vấn đề hắn tiết lộ về chuyện lập trường.
“Vừa rồi những điểm ta đưa ra đều là vấn đề khúc mắc của riêng ta, nàng không cần phải suy xét.” Khấu Lẫm giơ lên sợi dây treo chìa khóa vàng, đung đưa trước mặt hai người: “Điều nàng cần nghĩ chính là, sau này nàng có nguyện ý làm bạn với ta hay không?”
Khoảng cách gần trong gang tấc, dường như chóp mũi chạm nhau, hô hấp Sở Dao cứng lại: “Đại nhân...”
Trong bóng đêm, khóe mắt đuôi mày Khấu Lẫm thả lỏng, lộ ra một chút mỏi mệt: “Mà ta cần thiết phải nhắc nhở nàng, từ khi Đại Lương lập quốc tới nay, phía trước ta đã có mười ba vị nhậm chức Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, nhìn như quyền cao chức trọng nhưng lại không một người nào chết già. Sự tình ở đại triều hội hôm nay nàng cũng biết, từ trước đến nay ta là một kẻ liều mạng không có gia thế bối cảnh, vì muốn cầu sinh tồn trong thế đạo này mà mấy năm nay gây thù chuốc oán vô số, chỉ cần không cẩn thận một bước sẽ lãnh hậu quả vạn kiếp bất phục. Nàng luôn nói ta có thể khiến cho nàng tâm an, nhưng sau này, đến một lúc nào đó trái tim nàng không an ổn nhất thì chắc chắn sẽ là do ta mang đến.”
Dừng một chút, hắn lại nhẹ nhàng cười. Đốt ngón tay treo dây tơ hồng lay động khiến chiếc chìa khóa vàng đong đưa trước mắt Sở Dao: “Nhưng chỉ cần ta sống sót một ngày, chắc chắn sẽ bảo hộ nàng an ổn một ngày. Cho dù ta chết đi, cũng chắc chắn tìm được cho nàng đường lui tốt nhất, lưu lại cho nàng số vàng mấy đời xài không hết... Ta không được học hành gì cả, bình sinh chính là tục đến như vậy, nàng có nguyện ý làm bạn với ta hay không?”