Edited by Bà Còm in Wattpad
Sở Dao hỏi Tạ Tòng Diễm: “Khấu Lẫm đâu rồi?”
“Có lẽ tìm chỗ nào đó để giải sầu.” Tạ Tòng Diễm nghiêng đầu nhìn bộ dáng lo lắng của Sở Dao, bèn an ủi, “Yên tâm đi, hắn chính là người ngay cả tỷ phu và Viên Thủ Phụ liên thủ cũng đấu không ngã, tuy không kết bè kết đảng nhưng vẫn là một chính khách lão luyện. Suy sụp lớn nhỏ đối với bọn họ mà nói thì chỉ đơn giản là trì hoãn thêm một chút hay trì hoãn thiếu một chút mà thôi.”
Sở Dao gật đầu: “Chỉ hy vọng được như thế.”
Tạ Tòng Diễm lại nói: “Tuy nhiên, ta thật hy vọng ngươi có thể cầu hắn một cái tình.”
Sở Dao nhìn về phía tiểu cữu cữu: “Cầu tình?”
Tạ Tòng Diễm gật đầu: “Có lẽ hắn chuẩn bị giết toàn bộ Hạ Lan gia. Đây vẫn còn nhẹ, nếu muốn thì hắn có thể tìm một lý do gì đó, bẩm báo lên Thánh Thượng để tru di cửu tộc cũng không phải việc khó.”
Sở Dao ngẩn ra.
Tạ Tòng Diễm nói: “Khấu Toàn thì cứ tùy tiện xử trí, nếu không vui thì cũng có thể lôi Hạ Lan Triết và Hạ Lan Nhân ra cùng giết. Nhưng còn những người khác ở trong danh sách khai tử, toàn bộ Hạ Lan gia cũng đâu có gây ra lỗi, nếu giết tất cả mấy trăm mạng cho hả giận thì Khấu Lẫm không khác biệt gì với lạm sát kẻ vô tội. Đương nhiên, hắn lạm sát kẻ vô tội cũng không phải là lần đầu tiên, hơn nữa lại càng là chuyện riêng của hắn, không quan hệ với ta. Thế nhưng Hạ Lan lão gia tử có ân đối với mẫu thân ta, càng hiếm có là không đến tìm ta tranh công, đúng là sợ mang họa tới thân cho hậu bối. Suy cho cùng, Hạ Lan thế gia sở dĩ bị một kiếp này, coi như cũng có quan hệ đến lão gia tử năm đó động lòng trắc ẩn xen vào việc người khác.”
“Ta minh bạch.” Sở Dao trong lòng hiểu rõ.
Nhưng nàng lo lắng chính mình không khuyên được Khấu Lẫm, vốn dĩ bởi vì bị Hạ Lan Triết tính kế mà chàng liền do dự có lôi Hạ Lan thị ra xét nhà tịch thu tài sản hay không huống chi hiện giờ gây ra biến cố lớn đến bực này.
Suy nghĩ của Khấu Lẫm luôn bao gồm cả chính và tà, nhưng coi bộ đã càng thiên về hướng “Tà” nhiều hơn.
“Ai?” Ánh mắt Tạ Tòng Diễm trở nên sắc bén, lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ.
“Cộc cộc.” Sau đó thành cửa sổ được gõ có tiết tấu.
“Là ám vệ do Khấu Lẫm phái tới bảo hộ ta.” Sở Dao đứng dậy đi đến bên cửa sổ, “Tiểu Hà?”
Thanh âm Tiểu Hà cất lên: “Phu nhân, đại nhân đã quay lại.”
Trong lòng Sở Dao không có cảm giác vui sướng khi trượng phu trở về nhà, ngược lại bỗng chốc khẩn trương hẳn lên.
*By Bà Còm in Wattpad*
Tạ Tòng Diễm không được ở trong Bách Hộ Sở nên đi đến khách điếm.
Sở Dao trở lại hậu viện nha môn, mấy phòng trong hậu viện đều vẫn còn sáng đèn. Đã nhiều ngày mưa gió nổi lên, Sở Tiêu bọn họ hoàn toàn không hay biết gì.
Khấu Lẫm cứ luôn chạy đến Hạ Lan gia, Sở Dao cũng nói cho Sở Tiêu là Khấu Lẫm đang tra xét vụ bảy con rối gỗ.
Tạm hoãn đi Phúc Kiến, Sở Tiêu nhàn tới nỗi không có việc gì mỗi đêm đều đọc sách đến giờ Tý, Viên Thiếu Cẩn thấy hắn không tắt đèn dĩ nhiên cũng bắt chước theo thức đêm khổ đọc.
Còn về phần Liễu Ngôn Bạch, Sở Dao cũng không rõ lắm vì sao tiên sinh suốt ngày không ra khỏi cửa, chẳng biết ở trong phòng làm chuyện gì.
Lúc này, trong phòng nàng cũng sáng đèn.
Lúc nãy rời phòng nàng chưa từng khóa cửa. Bước chân khập khà khập khiễng, Sở Dao thấp thỏm bất an đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Khấu Lẫm nửa nằm ở trên ghế mây.
Khấu Lẫm cực kỳ thích loại ghế mây có thể hơi lay động này, nếu ở một chỗ trụ lâu hơn vài ngày sẽ sai thủ hạ đi mua một chiếc. Trải lên ghế mây một tấm lông thú thật dày, một nửa sẽ làm đệm lưng còn một nửa dùng như tấm chăn để đắp trên người. Khi thời tiết ấm áp sẽ dọn ra sân viện nằm phơi nắng, tuyết rơi liền dọn vào hành lang nằm xem cảnh tuyết, nhưng hơn phân nửa là vừa nằm xuống chỉ cần mấy cái búng tay liền ngủ mất rồi.
Sở Dao lặng yên không một tiếng động đóng cửa cho kỹ, đỡ chân đi đến bên người Khấu Lẫm.
Hai mắt chàng nhắm lại nhưng nàng biết Khấu Lẫm vẫn còn tỉnh. Sở Dao đang do dự không biết có nên mở miệng hay không thì Khấu Lẫm bỗng dưng đưa tay lên nắm lấy cổ tay nàng, hơi dùng một chút lực khiến Sở Dao ngã nằm úp trên người chàng.
Đột nhiên gia tăng trọng lượng khiến cho ghế mây lay động tới lui. Nửa bên gò má hơi lạnh của nàng dán vào hõm cổ ấm áp của hắn, thân thể nàng vặn vẹo tựa như con tằm, điều chỉnh tư thế để hai người đều có thể nằm thoải mái
Chợt nghe tiếng Khấu Lẫm cất lên từ trên đỉnh đầu: “Làm thế nào nàng phát hiện dị thường?”
Sở Dao biết Khấu Lẫm muốn hỏi về “Khấu Toàn”, bèn đem lý do mình hoài nghi giải thích một lần.
Giọng nói của nàng dừng lại một hồi lâu, Khấu Lẫm mới hỏi: “Vì sao nàng không nói cho ta? Tự nhận hiểu biết ta, cảm thấy ta sẽ không tin tưởng, ngược lại sẽ trách cứ nàng?”
Sở Dao không hé răng.
“Hóa ra ở trong lòng của nàng, ta lại là một người hồ đồ xử trí theo cảm tính như vậy?” Thân thể thả lỏng nhưng thanh âm Khấu Lẫm lại có chút lạnh lẽo, “Ta đúng là 'Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường'. Nếu nàng đã nhìn ra manh mối, nàng có thể phái sư huynh Tiểu Giang trở lại kinh thành dò hỏi Tạ Tòng Diễm trước, hỏi ý hắn xem có thể tiết lộ bí mật của hắn cho ta được không, sau đó nên nói với ta về những lý do khiến nàng hoài nghi ả ta là người Từ gia, nàng cho rằng ta thật sự sẽ bỏ mặc?”
Sở Dao vẫn không nói lời nào.
Khấu Lẫm lạnh lùng cười: “Thế nhưng nàng không rên một tiếng, trực tiếp hô Tạ Tòng Diễm từ kinh thành chạy tới Lạc Dương lôi ta ra hung hăng nhục nhã một phen, tập kích ta khiến ta trở tay không kịp, làm ta chật vật bất kham. Gia sự vốn nên để ta lén lút đi kiểm chứng đi giải quyết, lại náo động thành một cục diện nan kham như vậy, nàng cho rằng nàng làm đúng hay không?”
Sở Dao thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, là thiếp đã thiếu suy xét.”
“Nàng không hề thiếu suy xét, ngược lại nàng trải qua một phen suy nghĩ rất cặn kẽ.” Khấu Lẫm ôm Sở Dao vào ngực, hất tấm chăn lên đắp cho cả hai người, “Nàng muốn thừa dịp này để chọc tức ta, khiến ta nổi giận với nàng, sau đó mới hung hăng đánh ta một gậy khiến ta thanh tỉnh. Vào thời điểm ta mất đi cột trụ tinh thần là 'tỷ tỷ' kia, vậy thì ta sẽ tràn ngập tự trách đối với nàng...”
Sở Dao cắn cắn môi: “Thiếp...”
“Tâm tư nàng như vậy, đâu khác gì với màn ta tính kế 'cứu' cha của nàng, giả bộ tự mình hại mình vì muốn chiếm được cảm kích của cha? Chẳng phải nàng đã nói giữa người nhà với nhau không cần tính kế hay sao?” Khấu Lẫm một lần nữa nhắm mắt lại, giọng điệu từ từ dịu lại, “Lúc nào nàng ở trước mặt ta luôn là nói gì nghe nấy, hao hết tâm tư lấy lòng ta. Nếu không náo động ra trận này, gần như ta đã quên khuấy suýt nữa nàng đã trở thành nữ nhân đầu tiên của triều đại liên tiếp trúng Tam Nguyên, hoàn toàn không phải là đóa mẫu đơn mảnh mai yêu cầu che chở.”
(Tam Nguyên: là Giải Nguyên, Hội Nguyên và Trạng Nguyên, ba vị trí đầu bảng của kỳ thi Hương, thi Hội và thi Đình. Sở Dao đã dùng danh nghĩa Sở Tiêu dành được Nhị Nguyên rồi không tham gia thi Đình)
Đối với sự lên án của Khấu Lẫm, Sở Dao không có cách gì phản bác, nàng thật sự có tư tâm, nàng chưa bao giờ phủ nhận điều này.
Nguyên nhân thứ nhất là vì nàng chán ghét Khấu Toàn, muốn xả giận cho bản thân. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có nữ nhân nào bày ra sắc mặt như vậy cho nàng xem qua, cho dù là Hoàng Hậu cũng phải e ngại mặt mũi phụ thân nàng mà vẫn luôn đối xử với rất ôn hoà. Nếu nữ nhân kia thật sự là tỷ tỷ của Khấu Lẫm, hoặc là một lòng hướng về Khấu Lẫm, nàng có thể nhẫn nhịn tối đa. Thế nhưng tình huống chân thật vừa lúc tương phản, làm sao nàng có thể nhẫn nhịn nổi?
Còn nguyên nhân thứ hai đúng như lời Khấu Lẫm, nàng muốn được trái tim của phu quân.
Nàng và Khấu Lẫm gắn bó bên nhau tôn trọng nhau như khách, hoàn toàn dựa trên sự “Thiện giải nhân ý” của nàng. Sở Dao biết rõ, đây chính là nguyên nhân Khấu Lẫm lựa chọn nàng làm bạn đời.
Phu thê thiếu niên làm bạn đời với nhau tới già, Khấu Lẫm thường thích dùng từ “Bạn đời” này, thật sự có thể thuyết minh một ít vấn đề.
Tuổi tác Khấu Lẫm cũng không tính là lớn, nhưng chàng đã trải qua biết bao sương gió thăng trầm của cuộc đời, sớm đã không còn tâm tính của thiếu niên, cơ trí khôn khéo đủ để sánh vai với phụ thân nàng và Viên Thủ Phụ. Sở Dao chỉ có thể chậm rãi thăm dò tính tình của chàng với ý đồ đi vào trong tim chàng, một bước cũng không dám đi sai.
Nàng yêu nam nhân cô đơn tưởng như bị nguyền rủa này, càng hiểu biết càng yêu. Nàng muốn sưởi ấm con tim của chàng, nhưng nếu ngay cả tới gần cũng không thể, vậy hết thảy chỉ là lời nói suông. Có thể đi vào tim của nhau thì mới có được cảm tình phu thê đích thực, nàng muốn giành lấy trái tim phu quân, nàng cho rằng đây không phải là tính kế.
Nhưng nàng minh bạch, chính mình lần này đã dẫm lên điểm mấu chốt của Khấu Lẫm, không thể không giải thích: “Thiếp tính kế chàng, nhưng phần ước nguyện để thiếp tính kế hoàn toàn không giống với người khác...”
“Ta biết, là bởi vì nàng để ý đến ta. Thế nhưng con người của ta hận nhất bị người khác tính kế, quả thật ta không biết nên buồn bực hay nên sung sướng.” Khấu Lẫm nhếch lên khóe môi, lộ ra một nụ cười khổ, “Ta chỉ biết, tuy rằng trong lòng ta còn có chút bực nàng, nhưng lại vẫn muốn ôm nàng như vậy, muốn nàng ở bên cạnh ta. Rốt cuộc từ nay về sau, ta chỉ còn lại có nàng, cũng rất may mắn vẫn còn có nàng...”