Edited by Bà Còm in Wattpad
Những ai copy truyện này đăng ở chỗ khác, làm ơn ít nhất có xíu lương tâm bỏ chút thời gian sửa lại cái nguồn cho đúng giùm Bà Còm; người edit bộ này là Bà Còm thuộc nhà “bacom2” ở Wattpad chứ không phải nhà “ndmot99”; cảm ơn! Ngay tại cửa khẩu vào quan đạo, Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn kìm ngựa chờ Khấu Lẫm đuổi theo.
Mấy ngày nay Sở Tiêu đều rầu rĩ không vui, gần như không buồn phản ứng khi người khác nói chuyện với hắn, Viên Thiếu Cẩn hỏi: “Hôm qua khi người đi thư cục, có nghe người ta bàn tán không?”
“Nói cái gì?”
“Nói Hạ Lan phu nhân thật ra là tỷ tỷ ruột của đại nhân, lúc trước chuyện của Hạ Lan Nhân chẳng qua chỉ để ngụy trang. Đại nhân không muốn nhận lại tỷ tỷ này là vì trước đó khi chạy nạn bà ấy đã làm kỹ nữ, tổn hại thanh danh của đại nhân. Tuy nhiên muội muội ngươi không biết rõ sự tình, mời cữu cữu người tới giáo huấn Hạ Lan gia đem chuyện này đâm thủng, vì thế đại nhân bèn âm thầm xử tử Hạ Lan phu nhân, nói với người ngoài là bị hỏa hoạn... Lời đồn này là thật hay giả?”
Sở Tiêu hậm hực: “Không biết, ta không hỏi muội muội, ai biết bọn họ đang làm cái khỉ khô gì.”
Viên Thiếu Cẩn khinh bỉ: “Chuyện của muội muội ruột thịt mà ta thấy ngươi chẳng có một xíu nhọc lòng, nhưng lại một lòng một dạ muốn đi Phúc Kiến tìm Ngu Thanh.”
Sở Tiêu nổi giận: “Ai cần ngươi lo? Ngươi thích tò mò thì tự mình đi hỏi đại nhân, hỏi ta làm gì?”
Viên Thiếu Cẩn cũng bực: “Ai thích tò mò? Ta cùng lắm chỉ là quan tâm một chút đến... đại nhân mà thôi!”
“Hừ!” Sở Tiêu vặn mặt sang một bên.
“Ngươi lại còn 'hừ'?” Viên Thiếu Cẩn cũng khịt mũi hừ một tiếng, vặn mặt sang bên kia.
Liễu Ngôn Bạch dẫn ngựa đứng ở ven đường, hôm nay hắn không mặc áo choàng lông đen mà lại mặc áo khoác đen có dính theo mũ trùm đầu. Hắn đứng cách một khoảng khá xa với hai người nhưng vẫn có thể nghe được hai người nói chuyện.
Liễu Ngôn Bạch biết Sở Tiêu đang hờn giận -- không phải hắn không quan tâm muội muội, chỉ là muội muội có vấn đề khúc mắc mà không nói cho hắn biết. Khi cần dùng đến thế lực của mẫu gia, ca ca ruột thịt gần ngay bên người mà lại thỉnh Tạ Tòng Diễm từ kinh thành ngàn dặm xa xôi chạy đến, ca ca nào gặp trường hợp như vậy mà không bực bội?
Thật ra Sở Tiêu cũng không phải hờn giận mà đang tự trách bản thân, càng ngày càng có thể cảm nhận được, khi còn nhỏ quyết định biến mình thành hoàn khố thập phần nực cười.
Sở Tiêu đang nghĩ ngợi thì nghe sau lưng truyền đến một trận vó ngựa dồn dập. Vốn tưởng là Khấu Lẫm đã đuổi kịp, quay đầu nhìn lại hóa ra không phải.
Sở Tiêu giục ngựa nhường đường, Viên Thiếu Cẩn đứng bất động, tim đập thình thịch: “Là Đại ca.” -- -- trưởng tử của Viên Thủ Phụ, Binh Bộ Thị lang Viên Thiếu Nhung.
Sở Tiêu liếc mắt nhìn Viên Thiếu Cẩn một cái: “Trong kinh phái quan viên tới xử lý án Lạc Vương, đâu có Đại ca ngươi trong danh sách?”
“Nguy rồi nguy rồi, Đại ca khẳng định tới bắt ta trở về, cha ta không cho phép ta đi Phúc Kiến.” Viên Thiếu Cẩn nắm chặt dây cương, lúc trước hắn đi theo Khấu Lẫm lật đổ Lạc Vương, Long bào là do hắn lục soát ra, sổ con Khấu Lẫm dâng lên là hắn làm chứng, chọc ra không ít phiền toái cho Viên Thủ Phụ. Lần trước hắn đã nhận được thư của Viên Thủ Phụ hung hăng răn dạy hắn một hồi.
Viên Thiếu Nhung cũng không tiến lên, ghìm ngựa ngừng ở ngoài quan đạo, chỉ dùng ánh mắt nhìn Viên Thiếu Cẩn. Hai chân Viên Thiếu Cẩn kẹp kẹp bụng ngựa, căng da đầu tiến đến: “Đại, Đại ca.”
“Ngươi đây là chuyện thế nào?” Viên Thiếu Nhung đang cưỡi một con tuấn mã đen tuyền, ngay lúc này mặt hắn còn đen hơn so với tuấn mã, “Đã làm sai mà không quay về nhận lỗi với phụ thân, còn mưu toan trốn luôn?”
Viên Thiếu Cẩn biện giải: “Đệ đâu có làm sai chuyện gì?”
Viên Thiếu Nhung cả giận: “Ngươi bị Khấu Lẫm lợi dụng, vì hắn chứng thực Lạc Vương mưu phản, biết ngươi đã khiến phụ thân gặp phải bao lớn phiền toái hay không? Đắc tội bao nhiêu thế lực trong kinh? Ban đầu Bùi gia coi như giao hảo với chúng ta, hiện tại đã thay đổi mũi dùi hướng phụ thân làm khó dễ!”
Viên Thiếu Cẩn chỉnh lưng: “Đại ca, lời này nói vậy không đúng rồi, có thể thu được ích lợi mới gọi là lợi dụng; trong chuyện này, Khấu đại nhân hoàn toàn xử lý theo lẽ công bằng, đệ cũng cam tâm tình nguyện, đâu thể nào gọi là lợi dụng?”
“Ngươi!” Viên Thiếu Nhung suýt nữa bị hắn làm cho tức chết, giơ roi ngựa chỉ vào đệ đệ, “Ngươi có phải đã quên mất ước nguyện ban đầu của chính mình khi muốn điều tới Cẩm Y Vệ hay không?”
“Đệ...” Vấn đề này hỏi ra khiến Viên Thiếu Cẩn á khẩu không trả lời được.
Viên Thiếu Nhung 'hận rèn sắt không thành thép': “Là ngươi cả ngày nắm lấy Sở Tiêu không bỏ, lải nhải nói hắn là nữ giả nam, quấn lấy phụ thân muốn đối phó hắn. Phụ thân căn bản cũng không tin vụ hắn nữ giả nam, nhưng vẫn giúp ngươi mai phục ở cuộc thi Đình, rồi giúp ngươi tiến cử hắn hồi kinh vẽ lại bức họa Núi Sông Vạn Dặm. Hắn vào Cẩm Y Vệ, ngươi không màng tất cả vứt bỏ chức quan tốt phụ thân đã dọn sẵn cho ngươi, khăng khăng muốn gia nhập Cẩm Y Vệ, còn nói là giúp đỡ phụ thân đối phó Sở Thượng Thư, nhưng ngươi ở Cẩm Y Vệ làm được cái gì? Chỉ biết khắp nơi làm chuyện đối nghịch với phụ thân!”
Viên Thiếu Cẩn vừa xấu hổ vừa nghẹn họng, ấp úng: “Đệ... đệ, tại trước đó trong lòng đệ bị uất ức.”
Viên Thiếu Nhung nghe vậy ngẩn người: “Sao nào, hiện tại không còn uất nghẹn?”
Viên Thiếu Cẩn tách ra đề tài: “Không phải phụ thân chê đệ quá cố chấp hay sao, hiện tại đi theo Khấu đại nhân, đệ có thể học được rất nhiều...”
“Đồ ngốc! Theo ta trở về, không thể dây dưa với Cẩm Y Vệ nữa, ngươi cứ tiếp tục ở đây thì chỉ càng thêm bị Khấu Lẫm biến thành mũi thương để sử dụng!”
“Đệ không...”
“Không đi cũng phải đi!” Viên Thiếu Nhung bày ra khí thế không cho thương lượng, tùy tùng phía sau có người xuống ngựa, dường như chuẩn bị mạnh mẽ ép Viên Thiếu Cẩn đi theo.
Viên Thiếu Cẩn cảnh giác giục ngựa lui về phía sau, hắn không thể động thủ với ca ca, mà có động thủ cũng đánh không lại. Đang chần chừ không biết phải làm sao, chợt thấy Khấu Lẫm cưỡi ngựa xa xa mà đến, vội vàng cao giọng kêu: “Đại nhân!”
Khấu Lẫm đã sớm thấy bọn họ, kéo cương ngựa chậm rì rì tiến lên, liếc Viên Thiếu Nhung một cái: “Viên Thị Lang, làm gì vậy?”
“Khấu Chỉ Huy Sứ.” Viên Thiếu Nhung chắp tay cười, “Đệ đệ này của ta chưa bao giờ rời xa kinh thành, gia phụ quá mức lo lắng, năm mới cũng không vui nổi, đặc biệt phái ta tới đem hắn...”
Không đợi Viên Thiếu Nhung nói xong, Khấu Lẫm nhìn sang Viên Thiếu Cẩn hỏi: “Viên Bách hộ, ngươi muốn hồi kinh hay muốn theo bản quan đi Phúc Kiến?”
Viên Thiếu Cẩn lập tức ôm quyền: “Thuộc hạ nguyện theo đại nhân!”
Viên Thiếu Nhung quả thực tức muốn hộc máu, roi ngựa trong tay ngo ngoe rục rịch.
Khấu Lẫm cười: “Lại nói tiếp, lệnh đệ lần này có công vạch trần Lạc Vương mưu phản, bản quan đang chuẩn bị thăng chức cho hắn thành Phó Thiên hộ.”
Đây càng thêm đẩy Viên Thủ Phụ về hướng hố lửa, Viên Thiếu Nhung không vui gằn giọng: “Khấu đại nhân, một vừa hai phải.”
“Một vừa hai phải? Lúc trước chính là Viên Thị Lang cầu bản quan, nói lệnh đệ bất hảo bất kham, hy vọng bản quan thay gia đình quản giáo một chút.” Khấu Lẫm vuốt ve bờm ngựa, lạnh lùng cười, “Khi dễ Cẩm Y Vệ của ta là quả hồng mềm à? Các ngươi muốn nhét ai thì nhét, muốn đem ai đi thì chạy đến đòi người?”
Chợt vung roi lên giục ngựa bước vào quan đạo, “Viên Bách hộ, đi thôi!”
“Vâng!” Viên Thiếu Cẩn không dám nhìn sắc mặt Đại ca, vội vàng quay đầu ngựa đuổi theo.
Viên Thiếu Nhung nổi trận lôi đình.
Người hầu phía sau hỏi: “Đại thiếu gia, hiện tại làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao bây giờ? Ngươi dám xông vào đám thuộc hạ của gian tặc để trói người sao?!” Viên Thiếu Nhung không nhịn được đập xuống một roi, lạnh giọng quát.
Viên Thiếu Nhung nhìn theo Nhị đệ tính tình cực kỳ kiêu ngạo ngay cả phụ thân cũng không thu phục được hắn, vậy mà bây giờ lại trông giống một tiểu tuỳ tùng tò tò bám đít Khấu Lẫm, Viên Thiếu Nhung thật không thể hiểu được, “Gian tặc này quả nhiên có chút thủ đoạn, hèn chi Cẩm Y Vệ khó có thể thu mua...”
Mà Viên Thiếu Cẩn đi theo phía sau Khấu Lẫm trong lòng cũng rất không dễ chịu. Vốn dĩ Viên Thủ Phụ không muốn hắn tới Cẩm Y Vệ, nhưng hắn thấy Sở Tiêu vào Cẩm Y Vệ cũng lằng nhằng nhất định đòi chuyển qua. Viên Thủ Phụ đành phải đem hắn ra khỏi Đô Đốc phủ điều tới Cẩm Y Vệ, thật ra cũng vì muốn cho hắn một chút giáo huấn, biết với tính tình kiêu ngạo của hắn thì khẳng định sẽ phải trả giá đắt.
Trong lòng Viên Thiếu Cẩn cũng hiểu rõ ràng, với thân phận của hắn thì Khấu Lẫm chắc chắn sẽ không trọng dụng hắn, còn sẽ dùng đủ loại biện pháp để khi dễ hắn. Nhưng Khấu Lẫm coi bộ hoàn toàn không thèm để ý đến gia thế của hắn, không sợ hắn thông đồng với người nhà gây bất lợi cho Cẩm Y Vệ, chỉ đối đãi hắn như một cấp dưới, thậm chí còn có tâm tài bồi hắn -- -- Biết người khéo dùng, dùng người không nghi.
Đem Khấu Lẫm so sánh với phụ thân hắn chỉ biết luồn cúi tính kế, cao thấp đã phân biệt rõ ràng. Hắn ngỗ nghịch phụ thân là sai, nhưng Viên đảng cũng không mất mát gì khi thiếu hắn. Hiện giờ hắn đi theo Khấu Lẫm đích xác học được rất nhiều, thậm chí, hắn còn cảm thấy Khấu Lẫm giúp hắn đẩy ra một cánh cửa từ trong màn sương mù nhân sinh của chính bản thân hắn.
“Đã nhiều ngày các ngươi đều nghỉ ngơi tốt rồi chứ?” Khấu Lẫm ghìm ngựa ngừng trước mặt Sở Tiêu, tầm mắt lại dừng trên người Liễu Ngôn Bạch cách đó không xa, “Hôm nay chúng ta muốn đi một lèo từ Hà Nam phủ đến Nhữ Ninh phủ, trên đường không có thời gian nghỉ ngơi, có chịu đựng được không?”
Sở Tiêu vỗ ngực nói: “Thuộc hạ không thành vấn đề.” Hắn đích xác không thành vấn đề, tuy không giỏi võ công nhưng cưỡi ngựa bắn tên là thế mạnh của hắn.
Liễu Ngôn Bạch tư thái ưu nhã dẫm bàn đạp lên ngựa, nắn lấy dây cương xong mới không mất lễ nghĩa gật gật đầu.
“Vậy là tốt rồi.”
Khấu Lẫm nhẹ cong khóe môi, roi ngựa đột nhiên vung lên, thiên lý mã hí vang một tiếng phi vào chốn hồng trần.
Edited by Bà Còm in Wattpad
Khương Hành kêu Sở Dao cứ coi hắn như thiên lý mã, Sở Dao chưa bao giờ cỡi thiên lý mã nên không biết tốc độ ra sao, nhưng sự thật chứng minh cước trình của Khương Hành thật có thể ví như bay ngàn dặm đường.
Mặt trời lặn bọn họ đã đến Nhữ Ninh phủ, tá túc ở khách điếm lớn nhất Nhữ Dương thành. Đoạn Tiểu Giang ở bên ngoài khách điếm lưu lại ám hiệu đặc trưng của Cẩm Y Vệ, chờ hơn một canh giờ thì ám vệ đến. Lại chờ hơn hai canh giờ, qua giờ Tý thì bốn người Khấu Lẫm mới tới nơi.
Khi Khấu Lẫm nghe Đoạn Tiểu Giang báo lại Sở Dao không thể đợi mình mà phải đi ngủ sớm, trong lòng hắn lo lắng không thôi. Sau khi tiến vào phòng thì chuyện thứ nhất là đi đến mép giường ngồi xuống, gác chân trái Sở Dao lên đùi mình, xốc váy nàng kiểm tra: “Một ngày hôm nay cảm giác thế nào?” Lúc chân nàng đau thì chỗ xương bánh chè sẽ có dấu hiệu sưng đỏ.
“Không việc gì.” Sở Dao đã ngủ một giấc, chống cánh tay trên giường ngồi dậy, “Có một trăm lượng vàng của chàng làm dụ hoặc, sư huynh Tiểu Giang thật sự tận tâm tận lực, được hắn cõng so với ngồi thuyền còn ổn hơn nhiều.”
“Ổn là được! Đáng tiếc hiện giờ lại vào đông, trên đường gió lớn, chân của nàng bị gió lạnh thổi vào sợ là cũng sẽ đau chứ gì?” Khấu Lẫm sợ lực tay của mình không biết nặng nhẹ nên không dám xoa bóp chân cho nàng, cũng may kiểm tra thấy được làn da vẫn trắng nõn, chưa phát hiện dị thường.
“Vẫn còn tốt lắm.” Sở Dao mỉm cười để phu quân yên tâm, “Xiêm y mặc thật dày, áo choàng đặc biệt lại chắn gió, ngoài trừ bị cõng lâu có chút mệt mỏi, ngoài ra thân thể không có gì ngại.”
Khấu Lẫm vẫn không yên tâm: “Hôm nay cùng lắm chỉ là thực nghiệm, nếu nàng cảm thấy phương thức này không được, chúng ta liền kiếm cách khác. Nàng chớ cố chịu đựng, rốt cuộc đường còn rất dài.”
Sở Dao kéo váy xuống che lại mắt cá chân: “Thật không có việc gì đâu mà.”
Khấu Lẫm dò hỏi cặn kẽ một hồi lâu mới miễn cưỡng yên tâm: “Vậy chúng ta sẽ không thay đổi, cứ dùng phương thức này mà tiếp tục nhé?”
Sở Dao thật sự cảm thấy rất ổn: “Vâng, cứ như vậy đi.”
“May mắn càng đi về phía Nam thì thời tiết càng ấm áp.” Khấu Lẫm đứng dậy cởi áo choàng, nằm ngã xuống trên giường, thở dài, “Nếu đại phu kia thật có thể chữa khỏi chân của nàng, khi chúng ta trở về liền không cần phiền toái vậy nữa.”
“Thiếp đã nói rồi, chàng chớ có ôm quá nhiều hy vọng.” Sở Dao cũng một lần nữa nằm xuống, mặt chôn ở trong chăn nên thanh âm có chút lúng búng, “Chân của thiếp... thật ra đã thành thói quen rồi.”
“Ta thì không quen...” Khấu Lẫm buộc miệng nói ra, rồi mới hoảng hốt nhận thức được mình nói năng kiểu vậy có vẻ như muốn cấp bách chữa khỏi chân nàng, nàng có lẽ sẽ hiểu sai, cuống quít từ trên giường ngồi dậy giải thích, “Dao Dao, nàng chớ nên hiểu lầm, ta vội vã chữa khỏi chân cho nàng cũng không phải chê bai nàng tật nguyền. Nếu chỉ què như vậy mà không có cảm giác đau đớn, ta ước gì nàng cứ què, đi một bước thì ta sẽ ôm một bước...”
Sở Dao túm cổ tay của phu quân kéo chàng nằm xuống, khóe miệng ngậm cười: “Thiếp hiểu rõ mà.”