Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 51: Chương 51: Tới cửa




Edited by Bà Còm; Converted by wikidich

Trà lâu không cung cấp phòng nghỉ, đối diện cách đó không xa tuy có một khách điếm nhưng mưa to như trút nước cũng không tiện đi qua, Lục Thiên Cơ bèn khiêng Sở Tiêu về phòng của hạ nhân mà hắn đã ở cả tuần qua.

Khấu Lẫm đổi một nhã gian khác, thay bộ y phục do Lục Thiên Cơ đưa tới, uống một chén lớn canh giải rượu. Hắn thi triển nội công, gia tốc sự vận hành của khí huyết, cơn say tới mau mà đi cũng mau, trong một canh giờ mà đã khôi phục bảy tám phần công lực.

Lúc này hắn nằm ở ghế mây nghỉ ngơi, Đoạn Tiểu Giang sửa sang lại búi tóc cho hắn: “Đại nhân, nghe nói năm đó hai tỷ muội cùng nhau té lầu, cho nên có lẽ không chỉ là Sở Nhị tiểu thư bị gãy chân mà đầu óc của Sở Đại tiểu thư cũng bị thương tổn, chắc vì thế mà Sở Đại tiểu thư có hai loại tính cách hoàn toàn bất đồng, đôi lúc sẽ điên điên khùng khùng?”

Khấu Lẫm nhắm mắt không nói, từ khi Lục Thiên Cơ bẩm báo Sở Dao chắc chắc đang ở phủ Thượng thư không thể nghi ngờ, hắn sai Lục Thiên Cơ đi kiểm tra mặt của Sở Tiêu rồi sau đó không nói gì nữa.

Một lát sau Lục Thiên Cơ đã trở lại: “Đại nhân, Sở Đại tiểu thư cũng không có dấu hiệu dịch dung, tuyệt đối không phải là Sở Nhị tiểu thư giả trang.”

Khấu Lẫm rốt cuộc mở to mắt, ánh nhìn mờ mịt: “Sao có thể? Người lúc nãy bồi bản quan uống rượu rõ ràng là Sở Dao.”

Đoạn Tiểu Giang phân tích: “Hai tỷ muội là song sinh, Sở Đại tiểu thư có tính cách giống Sở Nhị tiểu thư cũng không kỳ quái...”

“Cái gì mà Đại tiểu thư Nhị tiểu thư, chỉ có một Sở tiểu thư mà thôi!” Khấu Lẫm đang nằm trên ghế mây đột nhiên ngồi bật dậy, Đoạn Tiểu Giang đang giúp hắn chải đầu không kịp buông tay giựt tóc hắn một cái khiến da đầu hắn đau nhói, Khấu Lẫm nổi hỏa: “Tính cách giống nhau? Các ngươi coi bản quan là tên ngốc hả, ngay cả nữ nhân yêu thích là ai cũng không phân biệt rõ ràng?”

Hai người đều ngây ngẩn, câu “nữ nhân yêu thích” thế nhưng lại được thốt ra từ miệng đại nhân nhà bọn họ? Cho dù đây là chuyện hai người thầm biết rõ ràng trong lòng, nhưng đại nhân vẫn luôn là kiểu “vịt chết mỏ vẫn còn cứng“.

Sau khi Khấu Lẫm buột miệng thốt ra cũng cảm thấy xấu hổ nhưng cũng không thèm che dấu nữa, chỉ vào Lục Thiên Cơ phân phó: “Đi tìm một nữ đầu bếp lớn tuổi, kêu bà ta vào phòng cởi đồ Sở Tiêu xem hắn đến tột cùng là nam hay nữ.”

“Vâng ạ.”

“Ngươi chỉ được phép canh ở bên ngoài.”

“Thuộc hạ minh bạch.”

Một khắc sau, sắc mặt Lục Thiên Cơ ngưng trọng trở về bẩm báo: “Đại nhân, Sở Tiêu là một nam nhân. Đầu bếp nữ ra báo xong, thuộc hạ tự mình đi kiểm tra, là nam nhân không sai...”

“Hừ, là một nam nhân, là một nam nhân...” Khấu Lẫm lặp đi lặp lại, nhịn không được liên tục gật đầu, xoay mặt hỏi Đoạn Tiểu Giang, “Nói cách khác, lúc chúng ta vừa tới trà lâu thì Sở Tiêu có một tính cách; sau khi Tống Yên Hàn đến đây thì Sở Tiêu chạy tới phòng bếp cầm con dao đi về hướng hậu viện, khi trở ra lại thay đổi một loại tính cách khác rồi cùng bản quan uống rượu: nhưng mà từ đầu đến cuối người xuất hiện trước mắt bản quan đều là một nam nhân?”

Đoạn Tiểu Giang gian nan gật đầu: “Hẳn là... hẳn là như vậy.”

Tay vịn của ghế mây bị nắm chặt đến mức biến hình, Khấu Lẫm nghiến răng kèn kẹt: “Hay thật đấy!”

Vừa rồi hắn say rượu loạn tính, thế mà lại động tình với một “đại lão gia”, hết ôm lại sờ lại hôn rồi còn bị đánh cho một trận. Hắn lại còn có tâm “thương hương tiếc ngọc” không hề đánh trả, vì vậy mà bị đánh cho bầm dập!

Lục Thiên Cơ trầm ngâm: “Đại nhân, xem ra không phải muội muội giả trang ca ca, mà là ca ca giả trang muội muội, hoặc là hai huynh muội thông đồng cố ý nhằm vào đại nhân, không biết muốn làm gì.”

Đoạn Tiểu Giang cau mày: “Không đến mức đó đâu, nhìn không giống như là cố ý.”

Lục Thiên Cơ đang muốn nói thêm, Khấu Lẫm lạnh giọng quát lớn: “Tất cả câm miệng cho bản quan!”

Hai người lập tức im tiếng.

Khấu Lẫm lại một lần nữa nằm xuống, khép lại mí mắt tựa như một bức tượng, gắt gao nghiến chặt hàm dưới, sắc mặt âm trầm phảng phất như có thể đông lạnh không khí, thân người chậm rãi tỏa ra sát ý nồng hậu.

Lúc này trong phòng không có một tiếng người, chỉ có từng trận sấm sét ầm ầm từ ngoài truyền vào. Lục Thiên Cơ và Đoạn Tiểu Giang rùng mình, liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều lo lắng sốt ruột.

Ước chừng non nửa canh giờ qua đi, đã tới gần nửa đêm canh ba, mưa to dần dần ngừng lại, Khấu Lẫm bỗng nhiên đứng lên: “Đi.”

“Hồi nha môn ạ?”

“Trói Sở Tiêu lại, đi phủ Thượng thư.”

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Tại phủ Thượng thư, khi Lục Thiên Cơ nhập phủ điều tra đã hạ mê dược cho Sở Dao, nàng chậm chạp tỉnh lại, hơi thở nặng nhọc ngồi dậy.

Di chứng say rượu dường như vẫn còn trong tiềm thức, Sở Dao vừa bước xuống giường thì chân nhũn ra suýt nữa ngã quỵ, dồn dập hô: “Xuân Đào? Xuân Đào?”

Gia phó gác đêm trong viện vội vàng đi tìm, Xuân Đào mau chóng rời giường chạy tới: “Tiểu thư?”

“Tối nay cha ta có hồi phủ hay không?” Trước khi bất tỉnh Sở Dao không kịp cởi áo ngoài, lúc này vẫn mặc xiêm y chỉnh tề, được Xuân Đào đỡ gấp rút đi ra ngoài.

“Có về ạ, không biết lúc này lão gia đã nghỉ ngơi hay vẫn ở thư phòng xử lý công vụ.”

“Hiện giờ đã là canh mấy rồi?”

“Canh ba.”

“Chuẩn bị ghế kiệu, đi thư phòng.”

Bí mật của ca ca và nàng đã giấu không được nữa rồi, trước tiên Khấu Lẫm khẳng định sẽ xác nhận xem ca ca là nam hay nữ, khi xác định rồi chắc cũng sẽ không thể nào suy đoán ra nguyên nhân quái đản như vậy, đến lúc đó không biết tâm tư lại chạy theo chiều hướng nào, nếu lỡ muốn tóm ca ca tra tấn một trận...

Đêm hôm khuya khoắc không tiện ra cửa, phải đến thông báo cho cha đi cứu người.

Thế nhưng khi Sở Tu Ninh nghe xong vấn đề, trọng điểm chú ý lại là: “Khấu Lẫm muốn khinh bạc con?”

Sở Dao hơi giật mình, vội giải thích: “Lúc đó Khấu đại nhân uống say rồi ạ.”

Sở Tu Ninh tinh tế nhận xét biểu tình của nàng: “Khấu Lẫm là người có tâm phòng bị rất nặng, cha và hắn cộng sự chín năm, bất kỳ yến hội lớn nhỏ trong cung hay bên ngoài hắn chưa bao giờ uống rượu vượt quá năm chén, thế nhưng ở trước mặt con uống say, còn say đến nỗi khinh bạc con?”

Không biết Sở Dao là vì gấp gáp hay ngượng ngùng mà gương mặt nổi lên một rặng mây đỏ: “Cha, Khấu đại nhân không phải khinh bạc con...”

“Vậy là con và hắn lén lút trao nhận?” Trên mặt Sở Tu Ninh nhìn không ra biểu tình, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, “Con và hắn đã tiến triển đến bước nào rồi?”

“Con và hắn chưa hề làm gì trái quy củ, quan hệ với nhau thế nào thậm chí còn chưa từng làm rõ.” Sở Dao bị buộc bất đắc dĩ phải thuật lại rõ ràng số lần tiếp xúc với Khấu Lẫm, “Cha, cha chớ có cho rằng Khấu đại nhân nhìn ra manh mối, cố ý lấy lòng con để lộ ra bí mật này rồi đem tới đối phó với cha. Con và Khấu đại nhân gặp nhau có thể nói đều là do con chủ động. Lần trước cha nói phải tìm người nghị thân cho con, con cũng định tìm cơ hội đàm luận với cha về việc này -- hiện tại con... không muốn xuất giá.”

Sở Tu Ninh cười lạnh lùng: “Nghĩa là con muốn cả đời không gả cho ai, chỉ mơ tưởng gả cho Khấu Lẫm?”

Sở Dao siết chặt tay: “Cha...”

“Con không rành thế sự, không hiểu biết Khấu tiện nhân này âm hiểm ác độc bao nhiêu. Cha cũng còn phải thừa nhận, nếu năng lực chỉ kém hơn hắn một tí xíu thì mấy năm nay đã sớm bị hắn làm tức chết vài lần rồi.” Sở Tu Ninh nhắc tới Khấu Lẫm liền muốn vung đao giết người, “Hơn nữa xú danh của hắn rất rõ ràng, nếu để Sơn Đông Sở thị nhất tộc nhấc lên quan hệ với hắn, con muốn làm cho liệt tổ liệt tông tức đến nỗi đội mồ sống lại hay sao?”

“Cha, mấy lời này nói ra quá sớm, hiện tại quan trọng nhất chính là làm thế nào vỗ yên được y, bằng không ca ca sẽ gặp tai ương.” Sở Dao nhiều lắm cũng chỉ có chút để ý đến Khấu Lẫm, còn chưa tiến xa đến mức bàn chuyện cưới hỏi, đây là vấn đề tự tìm phiền não nàng chưa bao giờ nghĩ tới.

Vừa dứt lời, ngoài cửa xa xa truyền đến thanh âm kinh hoảng thất thố của gia phó: “Lão gia, lão gia, Cẩm Y Vệ tới. Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ đích thân ra mặt, còn trói Đại thiếu gia mang về, hiện giờ đang ở phòng khách.”

Sở Dao trong lòng căng thẳng, giật giật cánh tay phụ thân: “Cha, để con đi nói rõ ràng với Khấu đại nhân.”

Sở Tu Ninh điểm vào mũi nàng: “Con ngoan ngoãn ngồi chờ ở đây, không được phép đi đến bất cứ nơi nào!”

Nói xong, Sở Tu Ninh đi ra phòng khách.

Sân nhỏ ngoài phòng khách đứng đầy Cẩm Y Vệ, Sở Tu Ninh phớt lờ thản nhiên đi vào, nhìn thấy Khấu Lẫm ngồi bên trái dưới ghế chủ vị, Sở Tiêu bị trói lại, vẫn còn ngất xỉu nằm ngả trên ghế bên phải của chủ vị.

Biết Khấu Lẫm tới đây không có ý tốt, mặt Sở Tu Ninh vẫn không đổi sắc trấn định như thường, đến gần thì có thể thấy rõ ràng mặt mũi Khấu Lẫm bị bầm dập thê thảm vô cùng, gân xanh ở thái dương nhịn không được nhảy mạnh vài cái. Lại nhìn qua nhi tử tuy rằng bị ngất xỉu nhưng không hề có bất kỳ dấu hiệu ngoại thương nào, trong lòng Sở Tu Ninh đã xác định Khấu Lẫm thật sự không phải có mưu đồ gì khác, đích xác có tình ý với nữ nhi của ông.

Xưa nay tiện nhân này càn rỡ vô cùng, vừa sĩ diện lại thích làm bộ làm tịch, thế mà kỳ này bị đánh bầm dập như vậy mà không đánh trả, từ đó đã cho ông thấy vấn đề rất rõ ràng. Nhất thời trong lòng Sở Tu Ninh vui sướng vô cùng, đột nhiên lại cảm thấy nếu thật đem tiện nhân này biến thành tế tử dường như cũng không tệ, ít nhất có thể lôi gần mười năm tức giận ra thanh toán hết.

(Tế tử: con rể)

Không, phải thanh toán gấp bội mới được!

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Chánh tam phẩm nhìn thấy chánh nhị phẩm đúng ra phải hành lễ, Khấu Lẫm ngông cuồng thành thói không hề có ý đứng dậy chào hỏi, Sở Tu Ninh nhìn quen cũng không trách, vẫn thản nhiên đi đến ghế chủ vị ngồi xuống: “Không biết khuyển tử phạm phải sai lầm gì mà lại làm phiền Khấu Chỉ Huy Sứ đích thân áp giải tới cửa?”

Người hầu trong phòng khách Sở gia đều bị đuổi ra ngoài, Khấu Lẫm nói chuyện không hề cố kỵ: “Thượng Thư đại nhân có nhìn thấy thương tích trên mặt hạ quan hay không? Đây chỉ là bị thương ngoài da, ngực và bụng hạ quan bị lệnh lang hết đấm rồi đá, nếu không có chút công phu thì hiện giờ đang ở Thái Y Viện rồi.”

Sở Tu Ninh không nên để lộ ra là đã biết trước câu chuyện, cho nên ông trưng ra biểu tình đắn đo xen lẫn khiếp sợ và khó có thể tin không chê vào đâu được: “Khấu Chỉ Huy Sứ nói giỡn hay sao? Ngươi chính là Võ Trạng Nguyên đầu tiên khi triều đình mở võ cử, khuyển tử là giới thư sinh, khó khăn lắm mới học được chút công phu khoa chân múa tay...”

Rời tầm mắt khỏi gương mặt Sở Tu Ninh, Khấu Lẫm nháy mắt ra hiệu cho Lục Thiên Cơ.

Lục Thiên Cơ từ trong tay áo lấy ra một bình sứ men xanh, đi đến bên cạnh Sở Tiêu rút ra nút bình quơ qua quơ lại trước mũi hắn. Sở Tiêu vốn đang mềm oặt như rớt vào vũng bùn bỗng nhiên bừng tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy Khấu Lẫm ngồi ở đối diện, bộ dáng hung thần ác sát muốn nhào qua đánh hắn.

Khấu Lẫm bĩu môi: “Thượng Thư đại nhân tự mình xem đi.”

Sở Tu Ninh mặt trầm như nước, quay đầu quát lớn Sở Tiêu: “Nghịch tử, vì sao không biết lớn nhỏ như vậy!”

Sở Tiêu giật mình, lúc này mới phát hiện mình đang ở trong phủ, hóa ra Khấu Lẫm tới cửa hưng sư vấn tội. Hắn hít sâu một hơi tự khống chế, tối nay trong trà lâu táo bạo như thế cũng một phần là do say rượu, khi trở lại trong thân thể lại tuy rằng đầu óc tỉnh táo nhưng thân thể vẫn say lợi hại, do đó đã ảnh hưởng đến ý thức làm hắn mất khống chế.

Không, cho dù không say rượu hắn cũng khó có thể chịu đựng, nhất định phải cho Khấu Lẫm chút giáo huấn.

Bản thân bị vũ nhục là chuyện nhỏ, Khấu Lẫm có ý đồ gây rối muội muội mới chính là vấn đề. Nếu tối nay muội muội ở trong thân thể nữ nhi thì tuyệt đối sẽ bị tên háo sắc kia lừa gạt mất trong sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.