Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 109: Chương 109: Tra Án (1)




Sau khi Đoạn Tiểu Giang rời đi làm việc, Khấu Lẫm nhìn tuyết rơi càng ngày càng nhiều bên ngoài cửa sổ, thoáng thất thần trong chốc lát.

Bỗng nhiên nghe thấy thanh âm Sở Dao: “Phu quân, chàng đang nhìn gì thế?”

Nàng thình lình lên tiếng khiến Khấu Lẫm đang đắm chìm trong suy tư bị giật mình mí mắt giựt một cái thật mạnh, quay đầu lại nhìn nàng đang chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, khẽ cười trả lời: “Không nhìn gì cả, chỉ là suy nghĩ trận tuyết này đã rơi suốt một ngày mà không ngờ vẫn còn tiếp tục đổ xuống.”

Sở Dao nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bông tuyết ào ạt bay tán loạn, đang muốn mở miệng thì Khấu Lẫm chỉ chỉ hồ sơ vụ án đang bày đầy một bàn, “Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, có khi cũng là suy nghĩ của hung thủ. Loại thời tiết mưa to bạo tuyết sương mù là thích hợp nhất để giết người.”

Sở Dao:...

Khi nàng nhìn mưa sẽ nghĩ đến tiếng mưa rơi đập trên những bụi chuối, khi nàng thấy tuyết sẽ nhớ cảnh đạp tuyết tìm mai, gặp sương mù sẽ tưởng tượng ra những đám mây dày đặc không biết trôi về đâu.

Khấu Lẫm khép lại cửa sổ, ngượng ngùng cười: “Có phải nàng cảm thấy ta thật gây mất hứng hay không? Vẫn nên nói chuyện với Liễu Tiến sĩ thì chí thú mới hợp nhau.”

“Không phải.” Sở Dao vẫy tay ra hiệu cho Khấu Lẫm tiến lại bên người, “Chàng sai Tiểu Giang đi tra tiên sinh, vì cảm thấy tiên sinh có chỗ nào không ổn hay sao?”

“Nàng nghe được à?” Khấu Lẫm trong lòng hơi quẫn bách, vội vàng giải thích, “Nàng chớ nghĩ nhiều, đây thật sự chỉ là thói quen của ta mà thôi! Đối với mỗi một người xâm lấn lãnh địa của ta làm ta có cảm giác bất an, ta đều phải lật tung hắn lên điều tra kỹ càng một lần đến tận gốc rễ của hắn thì mới yên tâm.”

“Cho nên, đây chính là cảm giác nhạy bén mà chàng luyện được?” Sở Dao lẳng lặng chăm chú nhìn Khấu Lẫm, lại vẫy tay, “Nói trắng ra, chính là phải dùng ác ý thật lớn để phỏng đoán người khác, phải coi như bảo hộ bản thân để khỏi bị hại.”

“Không sai biệt lắm.” Khấu Lẫm đi đến mép giường ngồi xuống rồi nhìn nàng, “Có phải cảm thấy ta thực đáng sợ?”

“Không hề.” Sở Dao lắc đầu, thản nhiên nói, “Tâm phòng người không thể không có, bởi vì chức trách quan trọng nhất của Cẩm Y Vệ vốn dĩ chính là giám sát đủ loại quan chức.”

Khấu Lẫm thấy sắc mặt của nàng vẫn bình tĩnh, liền thở phào nhẹ nhõm: “Ta còn tưởng nàng sẽ trách ta điều tra lão sư của nàng.”

“Chàng muốn tra ai thì cứ việc tra, đó là công vụ của chàng sao thiếp trách chàng làm chi?” Sở Dao cười, chợt hơi nghiêm mặt: “Thật ra tra một chút cũng tốt, thiếp cũng muốn biết trong mấy năm qua tiên sinh đã từng trải qua những biến cố gì.”

Khấu Lẫm bị gợi lên lòng hiếu kỳ: “Tại sao lại nói như vậy? Nàng mới vừa nói chuyện với y, chẳng lẽ phát hiện ra điều gì?”

Sở Dao mím môi đỏ, một hồi lâu mới mở miệng: “Thật ra, nét vẽ của tiên sinh mấy năm nay liên tục biến hóa cực đại.”

“Hả?”

“Thơ là trực tiếp phát biểu suy nghĩ trong lòng, họa cũng là một phương thức để diễn đạt nội tâm. Khi tiên sinh vừa tới kinh thành dạy thiếp vẽ tranh không bao giờ cảm thấy phiền lụy, luôn giảng giải quan niệm nghệ thuật cao quý cho thiếp. Không phải thiếp đã nói rồi sao, tiên sinh yêu thích vẽ hoa sen và Bồ Tát -- hoa sen đại biểu cho sự thuần khiết, Bồ Tát đại biểu cho sự lương thiện. Cho dù gặp bất hạnh trong phủ Chu Vương ở Khai Phong, tiên sinh vẫn giữ được sự cởi mở và lạc quan, vẫn duy trì tình cảm cao khiết.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau khi vào Quốc Tử Giám, tiên sinh không hề giảng giải quan niệm nghệ thuật cho thiếp nữa, chỉ dạy thiếp một ít kỹ xảo về hội họa. Mỗi lần ngẫu nhiên thấy tiên sinh vẽ, bức họa hoa sen không còn tập trung vào sự thánh khiết của hoa sen, mà lại chú trọng đến những gợn sóng và nước bùn dưới thân sen. Còn khi vẽ Bồ Tát, cũng từ từ chuyển đổi từ Quan Tự Tại Thế Âm Bồ Tát thiên về hướng Địa Tạng Vương Bồ Tát.”

Khấu Lẫm lộ ra thần sắc mờ mịt: “Nàng... có thể nói đơn giản hơn một chút hay không?”

Sở Dao biết phu quân nghe không hiểu, phải giải thích theo một cách bình dân, rối rắm tìm chữ: “Chính là... nét vẽ thật ra là một loại tâm ý, thiếp có thể hiểu được nét vẽ của tiên sinh...”

Câu này Khấu Lẫm nghe hiểu, sắc mặt âm trầm: “Ý của nàng chính là, nàng và y có tâm ý tương thông.”

“Thiếp chỉ hiểu được nét vẽ mà thôi.” Đây đại khái cũng coi như một loại tri âm, nhưng Sở Dao tự nhận mình còn kém xa so với cảnh giới của Liễu Ngôn Bạch, “Nét vẽ trong tranh cũng nói lên tâm tính của mỗi một người, sẽ thay đổi theo từng độ tuổi, nét vẽ của thiếp hiện giờ cũng không thể nào giống như lúc nhỏ. Nhưng chỉ có ba năm không gặp mà hiện giờ thiếp lại phát hiện tiên sinh họa Kim Cương nộ mục... Phải giải thích thế nào đây nhỉ... nét vẽ của tiên sinh tràn ngập tư tưởng thô bạo, làm thiếp cảm thấy thực sự không thoải mái...”

Lại kéo tay Khấu Lẫm bổ sung, “Tuy nhiên, đây cũng không nhất thiết đại biểu cho một vấn đề nghiêm trọng gì, có lẽ chỉ là cảm xúc nhất thời của tiên sinh mà thôi. Nhưng vì chàng mới dạy cho thiếp phải để ý đến những vấn đề ‘Khác thường’, thiếp cho rằng đây là chỗ khác thường của tiên sinh nên mới nói cho chàng biết. Tuy nhiên, thiếp không tin tiên sinh là người xấu, coi bộ chàng sẽ tra không ra kết quả gì đâu.”

Khấu Lẫm rũ mắt suy nghĩ thật lâu, khi giương mắt lên liền vuốt ve chóp mũi của nàng, mỉm cười nói: “Ta phát hiện, nàng thật là người hiểu rõ lý lẽ.”

Sở Dao nghiêm túc sửa lại: “Thiếp không muốn hiểu rõ lý lẽ, thiếp chỉ muốn hiểu rõ phu quân mà thôi.”

Khấu Lẫm hơi cứng lại, nụ cười có chút đọng lại trên mặt. Thế mới biết nàng muốn học tra án, cũng không phải bởi vì bản thân có hứng thú với tra án, chỉ do muốn hiểu biết thói quen tư duy của hắn nên muốn thử đứng từ góc độ của hắn mà nhìn mọi vấn đề.

Khấu Lẫm ôm nàng vào lòng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói chút gì.

Sáng sớm hôm sau, qua một trận tuyết lớn, năm vụ hung án còn chưa phá được, trong phạm vi của huyện Hồng Diệp lại chết thêm người thứ sáu.

Mới sáng sớm Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn đã theo Liễu Ngôn Bạch và Nguyễn Tễ ngồi xe ngựa ra cửa, đến một con hẻm hẹp nhìn thấy phía trước đã có không ít bá tánh vây quanh. Thế nhưng mọi người đều bị bộ khoái của huyện Hồng Diệp ngăn lại, tận lực bảo trì hoàn chỉnh hiện trường.

Sau khi xuống xe, Sở Tiêu căn bản không dám nhìn qua, sợ thấy cảnh tượng máu chảy đầm đìa.

Hàn Bộ đầu của huyện Hồng Diệp chạy ra đón, cúi đầu khom lưng nói: “Nguyễn đại nhân, Liễu đại nhân, người chết là thợ đan tre nứa họ Lưu của bổn huyện, nhà cách đây không xa. Ngỗ tác đã chờ sẵn, nhưng vì sợ phá hư hiện trường nên tiểu nhân chưa dám để hắn đi nghiệm thi. Ngỗ tác đứng từ xa quan sát rồi nhận xét, thợ đan tre nứa họ Lưu này hẳn là say rượu rồi chết cóng.”

Nguyễn Tễ không yên tâm về trình độ của ngỗ tác địa phương, quay qua nói với Liễu Ngôn Bạch: “Để ta đích thân đi nghiệm xem sao.”

Liễu Ngôn Bạch gật đầu.

Người bị chết cóng chắc chắn sẽ không đổ máu, Sở Tiêu yên tâm bèn xuyên thấu qua kẽ hở của những người đứng che phía trước nhìn lại, chỉ thấy hiện trường tuyết đọng dày đặc, một thi thể nam nằm ngửa dựa vào giếng cạn, mặc bộ áo chẽn, dưới chân mang đôi giày vải màu nâu hoàn hảo không tổn hao gì.

Một khắc sau Nguyễn Tễ quay lại, vừa cởi bao tay vừa báo cáo: “Thật sự là say rượu bị chết cóng, thời gian tử vong vào đêm qua khoảng trước giờ Tý. Chung quanh chỉ có một hàng dấu chân, tuy bị trận tuyết bao trùm một ít nhưng vẫn có thể nhận ra đúng là dấu chân của người chết... Xem ra không có quan hệ đến vụ hung án liên hoàn gần đây.”

Hàn Bộ đầu đi tới, dậm dậm hai chân tê cóng cung kính nói: “Hai vị đại nhân, đã bài trừ không phải hắn bị giết, sau khi ngỗ tác làm xong thủ tục khám xác, có thể cho phép người nhà mang hắn đi an táng hay không?”

Liễu Ngôn Bạch chỉ quay đầu hướng lên nóc nhà bên trái hô to: “Khấu Chỉ Huy Sứ nghĩ như thế nào?”

Đoàn người lúc này mới nhìn thấy Khấu Lẫm đang ngồi xổm trên nóc nhà, từ chỗ cao nhìn xuống thi thể bên cạnh giếng.

“Đúng là chết cóng nhưng chưa chắc là chết cóng một cách tự nhiên.” Khấu Lẫm đưa ra kết luận rồi từ nóc nhà phi thân xuống đất, dạo bước đi đến đối diện Liễu Ngôn Bạch, “Người chết cóng một cách tự nhiên trước khi chết không có khả năng không hề nhúc nhích không hề giãy giụa, bọn họ thường làm y phục rối loạn hoặc đạp tung giày. Nhưng người chết này y mũ chỉnh tề, hai hàng lông mày nhíu chặt, hiện trường lại không có bất luận dấu vết giãy giụa nào, giống như vừa té xuống đất là bị đông chết ngay, không quá phù hợp với kiểu chết cóng tự nhiên.”

Nguyễn Tễ tự nhận có tay nghề cao trong lãnh vực nghiệm thi, lúng ta lúng túng hỏi: “Khấu Chỉ Huy Sứ xác định sao?”

“Xác định, trong chiếu ngục của bản quan có không ít người bị chết cóng. Bản quan tận mắt chứng kiến rõ ràng.” Khấu Lẫm đưa hai ngón tay làm ra dộng tác đang cắm vào đôi mắt, “Huống chi... Nguyễn Thiếu Khanh à, công lực của ngươi đã bị giật lùi rồi, đây rõ ràng là bị cưỡng bức chết cóng ở nơi khác rồi sau đó mới đem xác ném tới đây.”

Nguyễn Tễ ngẩn ngơ, nhìn về phía Liễu Ngôn Bạch.

Liễu Ngôn Bạch bọc lại áo choàng chặt hơn quanh thân: “Lúc vừa tới đây, Nguyễn huynh có từng chú ý trên người của nạn nhân có bao nhiêu tuyết bao phủ hay không?”

Nguyễn Tễ chợt bừng tỉnh ngộ ra: “Độ dày của tuyết đọng trên người không đúng, nếu là bị chết trước giờ Tý đêm qua, sau một đêm đổ tuyết không có khả năng trên người chỉ đọng lại một lớp tuyết mỏng như vậy!”

Hàn Bộ đầu kinh ngạc thắc mắc: “Nếu là vứt xác, vì sao hiện trường chỉ có một hàng dấu chân?”

Nguyễn Tễ lúc nãy không nắm bắt được vấn đề, hiện thời đã minh bạch: “Hung thủ nếu không phải biết khinh công vượt nóc băng tường, vậy nhất định là mang giày của người chết, cõng người chết tới đây, sau đó dùng chân trần dẫm lên dấu chân lúc trước đi ngược về.”

Đôi tay Khấu Lẫm hợp lại bỏ trong tay áo: “Một chuỗi dấu chân này cực dài, mãi cho đến khi ra tới đường phố đông người qua lại mới có thể khó phân biệt, chân của hung thủ lúc này nhất định khác hẳn với người bình thường, Hàn Bộ đầu đi tra tối hôm qua người chết uống rượu với ai, cởi giày nhìn một cái là biết ngay.”

Nói xong xoay người rời đi không chút lưu tình.

Đối với loại án giết người nơi đầu đường ngõ nhỏ thế này, để bộ khoái bản địa làm việc thì hiệu suất ngược lại càng cao, cho nên chỉ để Hàn Bộ đầu đi tra.

Đoàn người tất cả đều trở lại trong nha môn ngồi chờ kết quả. Có Khấu Lẫm đề điểm, chẳng đến một canh giờ thì Hàn Bộ đầu đã trở lại: “Ba vị đại nhân, điều tra ra rồi.”

Đêm qua Khấu Lẫm bồi Sở Dao nói chuyện đến nửa đêm, buổi sáng nghe nói xẩy ra cọc án mạng thứ sáu, giày chưa kịp mang cho đàng hoàng đã chạy ngay tới hiện trường, lúc này đầu óc bị cơn buồn ngủ tấn công, ôm chén trà nóng cho ấm tay hai mắt mơ màng.

Nguyễn Tễ sốt ruột: “Kết quả như thế nào?”

Hàn Bộ đầu trước khi báo cáo đã thở dài mấy lượt: “Hung thủ là bạn tốt của người chết, là Ngô thợ rèn. Mấy tháng trước Ngô thợ rèn mới thành thân, thiếu người chết một lượng bạc, vẫn luôn kéo đến tận bây giờ chưa chịu trả. Hai người đã từng náo loạn về vụ này không biết bao nhiêu lần. Tối hôm qua vào khoảng giờ Tuất, Ngô thợ rèn đi tìm người chết về nhà uống rượu, chuốc say người chết rồi thảy vào lu nước chứa đầy tuyết để bị chết cóng. Sau đó về nhà để làm ra chứng cứ không ở hiện trường. Chờ đến khi canh bốn đêm khuya tĩnh lặng mới lén ra khỏi nhà, mang vào đôi giày của người chết rồi cõng tới ném bên cạnh giếng, tạo thành hiện trường giả cho thấy người chết bị say rượu chết cóng ở trên đường...”

Nói xong Hàn Bộ đầu lại chắp tay khen tặng, “Bậc cha chú của Ngô thợ rèn từng làm ngỗ tác nên mới biết cách làm ra hiện trường giả tinh vi như vậy. Nếu không có chư vị đại nhân có kinh nghiệm phá án phong phú, chúng tiểu nhân suýt nữa xử lý theo kiểu chết cóng mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.