Edited by Bà Còm in Wattpad
A Phi nằm trên nóc nhà nhìn trộm động tĩnh phía dưới, thấy Liễu Ngôn Bạch xem xét đôi mắt của Sở Dao, biết ngay là nàng đã trúng cổ.
Nghe nói trong Thiên Ảnh ngoại trừ Lão Ảnh chủ biết thân phận của mọi người ngoài đời, còn những người khác cho dù ở vị trí cao thế nào cũng không biết mặt nhau. Nhưng trên đảo này, có lẽ Tả Hữu hộ pháp của Thiên Ảnh lại nhận thức nhau, bởi vì cổ độc mà Sở Dao trúng phải chính là xuất phát từ Tả hộ pháp.
- - -- Đây là một vị Vu y Nam Cương, thích mỹ nhân sinh vào tháng hai... Biến thái!
Sở Dao nhìn Liễu Ngôn Bạch đứng dậy lui lại phía sau mấy bước, ngồi xuống ghế mặt lạnh không nói gì. Nàng thầm nghĩ không ổn, nhưng thấy bộ dáng tiên sinh hoàn toàn không muốn nói chuyện bèn đè xuống nỗi lo sợ nghi hoặc trong lòng, không mở miệng dò hỏi.
Liễu Ngôn Bạch lúc này đã biết kẻ tặc trong miệng Sở Dao là ai, chính là Tả hộ pháp của Thiên Ảnh, người Nam Cương, dân tộc Hán, tên Giang Thiên Dữ.
Người này hiện giờ chắc chắn đang ở trên đảo, bởi vì cổ và độc không giống nhau -- độc luyện xong ai cũng có thể lấy để sử dụng, cũng có thể sử dụng ở bất luận trên người kẻ nào; nhưng cổ trùng của Giang Thiên Dữ nếu muốn hạ cho ai, trước hết cần lấy được một giọt máu của người đó để chế dược nuôi cổ trùng một thời gian, sau đó mới cấy vào trong cơ thể người kia. Bằng không cổ trùng vào thân không thể hoàn thành chu trình ký sinh nên sẽ ăn luôn bộ não.
Trong Thiên Ảnh rất nhiều người trong cơ thể đều có cổ trùng, đa số là do các đồ đệ của Giang Thiên Dữ phụ trách dưỡng cổ. Nhưng có một ít nhân vật trọng yếu sẽ do Giang Thiên Dữ đích thân động thủ. Thực hiển nhiên Sở Dao thuộc về nhân vật trọng yếu, cổ trùng này nhất định do Giang Thiên Dữ tự mình nuôi dưỡng.
Thiên Ảnh phân chia cấp bậc rõ ràng, Tạ Trình đứng đầu, hắn là Thiếu chủ đứng thứ hai, Tả hộ pháp Giang Thiên Dữ đứng thứ ba. Trên thực tế, Liễu Ngôn Bạch cho rằng địa vị của mình thua xa Giang Thiên Dữ, bởi vì tên kia là công thần nguyên lão theo Tạ Trình đánh thiên hạ từ lúc khai sơ.
Mười tám năm trước, sau khi bào đệ của Tạ Trình chết trận tại Tháp Nhi Cốc, Tạ Trình bởi vì bệnh di truyền song sinh mà một đêm đầu bạc, thân thể già cả cực nhanh. Khi lão suýt nữa mất mạng thì chính Giang Thiên Dữ đã giúp lão trị liệu.
Cho tới nay, Liễu Ngôn Bạch cũng không hề biết gì về bệnh di truyền song sinh, Tạ Trình chỉ nói bởi vì lão nhiễm bệnh nên bắt buộc phải quy ẩn, người chết ở Tháp Nhi Cốc là kẻ thế thân. Chỉ sau khi Liễu Ngôn Bạch tới Ma Phong Đảo, nghe Khấu Lẫm kể Sở Dao và Sở Tiêu bị di truyền bệnh này, hắn mới bừng tỉnh ngộ ra.
Sau khi biết được một tầng bí mật này, Liễu Ngôn Bạch liền bắt đầu hoài nghi một sự kiện khác.
Thiên Ảnh muốn thay đổi triều đại, Định Quốc Công Tống Tích là chướng ngại lớn nhất. Để nhổ được chướng ngại này, nghĩa phụ Tạ Trình tìm cách khống chế Tống gia huynh đệ bằng việc chữa bệnh cho Tống thế tử. Nhưng để chữa bệnh thì cần phải có thuốc dẫn, chính là dùng nhau thai của người vừa sinh.
Hiện tại hắn hoài nghi, dược này đến tột cùng dùng chữa bệnh cho ai?
Tạ Trình rốt cuộc còn gạt hắn bao nhiêu chuyện?
Mà Giang Thiên Dữ càng lợi dụng cơ hội muốn Tống gia bắt bao nhiêu mỹ nhân sinh vào tháng hai. Đây chính là nguyên nhân gây ra vụ án các thiếu nữ bị mất tích mười mấy năm trước; cũng chính là nguyên nhân khiến Khấu Lẫm lâm vào thảm họa tù đày làm thay đổi suy nghĩ của một thiếu niên nhiệt huyết. Năm đó chính là Bùi Tụng Chi muốn tra án này, Tống Yên Hàn dùng trăm phương nghìn kế ngăn cản bèn tìm Khấu Lẫm thành kẻ chết thay.
Tuy nhiên theo như lời Tạ Trình, Giang Thiên Dữ lựa chọn mỹ nhân sinh vào tháng hai không phải là vì háo sắc, mà có mục đích khác.
Khi đó Liễu Ngôn Bạch cũng mới vừa gia nhập Thiên Ảnh, biết được việc này liền lập tức cảnh cáo Tạ Trình.
- - -- Thứ nhất, cho dù muốn hắt một thau nước bẩn vào Tống gia hoặc có bất kỳ mục đích quan trọng gì khác, tuyệt đối không thể tàn hại người vô tội như vậy.
- - -- Thứ hai, Giang Thiên Dữ người này tuyệt đối không thể giữ lại.
Tạ Trình chỉ đáp ứng điều thứ nhất, cho nên suốt mười năm qua kinh thành không còn xảy ra vụ án thiếu nữ mất tích, thuốc dẫn thay thế bằng Tử Hà sa. Tuy nhiên Giang Thiên Dữ có ân cứu mạng với Tạ Trình, hơn nữa người này vẫn còn có công dụng lớn nên không thể giết. Nhưng để bảo đảm giảm bớt cảm giác tồn tại, Giang Thiên Dữ rời khỏi kinh thành về lại Nam Cương luyện dược, chỉ để đồ đệ thay hắn làm việc.
Cho nên suốt mười năm qua Liễu Ngôn Bạch không còn nghe nói về Giang Thiên Dữ.
Ai ngờ hiện giờ hắn đang ở Ma Phong Đảo, còn đánh chủ ý trên Sở Dao?
Thật sự muốn tìm chết!
Liễu Ngôn Bạch ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Sở Dao: “Khấu phu nhân, gần đây thân thể phu nhân có chỗ nào bị trầy da hay bị chảy máu không?”
Sở Dao híp mắt hồi ức: “Cỡ một tháng trước, bởi vì trị liệu chứng vựng huyết cho ca ca nên sức khỏe của ta cực kém, là Hoàng đại phu bên người Kim gia điều trị cho ta, có một lần châm cứu sau cổ hình như bị chảy máu. Vốn ở phía sau không dễ phát giác, nhưng khứu giác của ta tương đối mẫn cảm nên đã ngửi được mùi máu.”
“Hoàng đại phu?” Liễu Ngôn Bạch nhíu mày, “Tuổi bao lớn?”
“Khoảng hơn hai mươi.” Sở Dao nghiêm túc trả lời.
Vậy không phải là Giang Thiên Dữ, Liễu Ngôn Bạch nhéo nhéo giữa mày. Năm đó khi nhìn thấy Giang Thiên Dữ, tuy cả hai đã đeo mặt nạ nhưng xét theo tuổi, hiện tại Giang Thiên Dữ ít nhất cũng đã ngoài bốn mươi. Mặc dù vậy thì Hoàng đại phu này cũng cần phải điều tra một chút, không chừng là đồ đệ của Giang Thiên Dữ hoặc là đồng lõa. Khổ nỗi hiện giờ bên người mình chỉ còn A Phi, tên khốn nạn Đông Doanh kia có khả năng sẽ đánh lén, không thể để A Phi rời đi.
Sở Dao giơ tay sờ sờ hai mắt của mình, vốn dĩ không có bất luận cảm giác gì nhưng sau khi Liễu Ngôn Bạch kiểm tra, nàng chợt cảm thấy tròng mắt hơi đau. Nàng hiểu rõ đây chỉ do tâm lý tác động nhưng vẫn hỏi: “Tiên sinh, đôi mắt ta xảy ra vấn đề gì sao?”
“Không phải, phu nhân có khả năng đã trúng độc.” Liễu Ngôn Bạch không dám nói cho nàng biết có cổ trùng chui vào trong đầu nàng, sợ dọa đến Sở Dao. Cổ trùng này vừa mới cấy vào thân thể không lâu, quá mức khẩn trương thì sẽ tăng lên tốc độ sinh trưởng.
“Trúng độc?” Trong lòng Sở Dao biết không đơn giản như vậy, nhưng cũng không vạch trần.
“Khấu phu nhân chớ có lo lắng, đây không phải kịch độc trí mạng.” Liễu Ngôn Bạch cũng không rõ lắm đây là loại cổ gì, sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho Sở Dao, nhưng hắn sẽ không đứng nhìn bàng quan là được.
Đứng dậy đi ra ngoài cửa, Liễu Ngôn Bạch gọi lại một thị nữ đi ngang qua, làm phiền thị nữ kia mời Hoàng đại phu tới đây.
Truyện do nhà bacom2 ở wattpad edit
Chân núi, trận đấu đã qua khoảng một trăm chiêu, Đoạn Xung vẫn chưa thể bắt được Khấu Lẫm. Từ đầu chí cuối hắn chưa bị Khấu Lẫm đánh trúng một chưởng nào, thế nhưng lại bị Khấu Lẫm tấn công đáp ứng không xuể, luống cuống tay chân.
Môn võ công Thái Cực quyền này áp dụng cương nhu tinh tế, biến đổi thất thường, lấy tư tưởng Đạo gia để điều khí, phụ thuộc vào quy luật hòa hợp của đất trời, chiêu thức thuận theo tự nhiên, có thể lấy bốn lạng đẩy ngàn cân.
Khấu Lẫm lựa chọn dùng Thái Cực quyền để đối phó với một Đoạn Xung có nội lực hơn hẳn mình là một quyết định cực kỳ chính xác.
Thật ra Đoạn Xung cũng không sợ Thái Cực quyền, hắn là loại võ si nên thường tìm người luận võ, đương nhiên đã nghiên cứu qua Thái Cực quyền, cũng đã đánh bại không ít cao thủ của Thái Cực đạo. Sở dĩ hắn bị Khấu Lẫm kiềm chế là bởi vì “Thái Cực quyền” của Khấu Lẫm không phải là Thái Cực quyền hắn hiểu biết?!
Trong suy nghĩ của Đoạn Xung, bất kỳ người nào đã luyện thành công Thái Cực quyền đều rất mẫu mực, hơn phân nửa là loại người tâm tính đã đạt tới cảnh giới cực cao, cho dù chưa nói là 'Tiên phong đạo cốt' nhưng ít nhất cũng có phong phạm của một tông sư.
Thế nhưng Khấu Lẫm thằng nhãi này mặc một bộ áo bào trắng, bề ngoài nhìn cũng có chút phong phạm, vậy mà bày ra một bộ “Thái Cực quyền” giống y như cách làm người không theo một chuẩn mực nào của hắn, hơn nữa còn vô cùng hạ tiện. Tên cà chớn kia có thể đang múa chiêu “Tay gẩy tỳ bà” đột nhiên chuyển sang “Khỉ trộm đào“. Vị tông sư tiền bối nào từng dạy hắn Thái Cực quyền, hôm nay nếu thấy hắn lôi chiêu số Thái Cực quyền ra “xào nấu” lung tung hỗn loạn như vậy, chắc chắn sẽ bị tức hộc máu chết ngay.
Đoạn Xung càng đánh càng bực, càng bực càng mất đúng mực. Không phải bởi vì tóm không được Khấu Lẫm ở trước mặt mọi người mà bị mất mặt, thật ra Đoạn Xung còn ước gì có người am hiểu võ học để có thể so chiêu lâu hơn. Hắn bực là vì Khấu Lẫm không chỉ “xào nấu” chiêu thức lung tung, hơn nữa khi quấn lấy hắn để đấu thì hai tay ra chiêu không ngừng mà cái miệng cũng khép mở không ngừng, dùng toàn bộ những lời ô ngôn uế ngữ chỉ có lưu manh phố phường mới có thể phát ra để nhục mạ hắn, một khắc cũng không ngưng nghỉ, còn nhiều lần đề cập tới Ngu Khang An.
“Bà mụ nội nó, ngươi lại mắng thêm một câu thử xem!” Đoạn Xung luôn luôn trầm ổn thì lúc này hỏa khí đã xông lên hừng hực, không chỉ gân xanh trên cổ phồng hết cả lên, ngay cả tròng mắt cũng đỏ vằn tơ máu. Đột nhiên hắn lui về phía sau một bước, vươn tay: “Đao!”
Hộ vệ tâm phúc ngây ngốc trong một chớp mắt rồi kinh hoảng luống cuống rút đao ném qua.
Đoạn Xung nắm lấy chuôi đao, vung lên chém về phía Khấu Lẫm!
Khấu Lẫm chỉ dùng đôi tay chống đỡ.
Cánh rừng chung quanh đã vây kín người đồng loạt hít hà một hơi -- nhiều năm như vậy chưa từng thấy qua Đoạn Xung sử dụng vũ khí.
Kim Trấm ánh mắt lạnh lùng quát to: “Đoạn Xung, dừng tay!”
Ông chỉ có thể bắt Đoạn Xung dừng lại, Khấu Lẫm không có vũ khí, võ công cũng chỉ để phòng thủ là chủ.
Đoạn Xung nghe được Kim Trấm ra lệnh, cho dù lý trí chưa khôi phục nhưng nháy mắt dừng lại bước chân, thu hồi kình lực.
Ngay vào lúc này, Khấu Lẫm cũng đột nhiên thu chưởng, nhanh chóng rút ra ủng đao xông lên đâm cho Đoạn Xung một đao.
Mọi người vây xem liên thanh kinh hô, may mắn Khấu Lẫm chỉ muốn quẹt hắn một chút mà thôi, cổ tay vừa chuyển thì ủng đao nhẹ nhàng xẹt qua cánh tay Đoạn Xung, vẽ ra một đường máu nhợt nhạt. Khóe môi Khấu Lẫm hơi cong lên, rũ xuống tầm mắt thổi thổi lưỡi dao rồi cắm lại ủng đao vào bao. Sau đó hắn phi thân lên chạc cây gỡ xuống hộp binh khí, phủi phủi chiếc hộp rồi đeo lên sau lưng.
Đoạn Xung lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
“Kim gia!”
Đội tuần tra đồng loạt rẽ làm hai, nhường ra một con đường thông vào.
Kim Trấm đi đến trước mặt hai người, ánh mắt dừng lại trên người Khấu Lẫm: “Không biết nghĩa tử này của ta làm thế nào lại đắc tội với Khấu Chỉ Huy Sứ?”
Khấu Lẫm quét mắt một vòng về phía người vây xem đông đảo quanh mình.
Kim Trấm đưa tay ra hiệu, đội tuần tra đẩy mọi người lui về phía sau.
Khấu Lẫm chỉ vào Đoạn Xung: “Ngươi nói.”
Đoạn Xung gắt gao mím môi, nhưng thấy Kim Trấm nhìn về phía mình nên chỉ có thể nhịn xuống tức giận, ghé tai giải thích.
Kim Trấm chưa nghe xong mà sắc mặt đã giăng đầy mây đen.
Đoạn Xung ôm quyền: “Nghĩa phụ, thật sự không phải con làm!”
Khấu Lẫm thần sắc đạm mạc: “Chỉ một mình ngươi là có võ công tối cao, ngay trước khi ta phát hiện đã có thể rời đi. Nếu không phải nhờ võ công cao, vậy thì đám thị nữ kia chắc chắn có nội ứng. Những thị nữ đó đều là tâm phúc của Kim gia, ai có thể sai sử được? Ngươi cứ chối đây đẩy không phải ngươi, chẳng lẽ là... Kim gia?”
Đoạn Xung trắng mặt: “Ngươi...”
Kim Trấm cũng không nổi giận vì suy đoán này, bởi vì nếu đứng trên lập trường của Khấu Lẫm, điểm hoài nghi này thực sự hợp lý: “Chuyện này không có khả năng, có phải A Dao đã ném cây trâm ở đâu rồi quên mất hay không? Ngươi cũng biết bệnh của nàng...”
Khấu Lẫm ngắt lời: “Kim gia, có thể lui một chút nói chuyện riêng được không?”
Đây là nói rõ là muốn tránh đi Đoạn Xung, Đoạn Xung ngăn cản: “Nghĩa phụ, hắn...”
Kim Trấm chắp tay sau lưng trực tiếp đi vào sâu trong rừng. Khấu Lẫm theo sau đuổi kịp.
Kim Trấm dừng lại bước chân: “Nói đi.”
Khấu Lẫm hơi ưỡn người bày ra quan uy: “Kim Đại lão bản, bản quan rất muốn hỏi một câu, Ma Phong Đảo của ngài vì sao phải cung cấp số lớn tiền tài cho Thiên Ảnh, có ý đồ tạo phản?”
Kim Trấm hơi kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì?”
Sắc mặt Khấu Lẫm rất nghiêm túc: “Tổ chức Thiên Ảnh ngài dám nói ngài không biết? Một số lớn hỏa khí và hỏa dược kiểu mới trong tay Thục Vương và Vân Nam Vương, ngài dám nói không phải chảy ra từ chỗ của ngài?”
“Thiên Ảnh thì ta biết, nhưng ta...”
“Bản quan có tin tức phát ra từ nơi cực đáng tin cậy -- Ma Phong Đảo chính là nguồn tài chính của Thiên Ảnh, trên đảo có thành viên của Thiên Ảnh địa vị rất cao, không phải Tả hộ pháp thì chính là Hữu hộ pháp.”
Kim Trấm buồn cười: “Cho nên ngươi hoài nghi ta?”
Khấu Lẫm không trả lời Kim Trấm, ngửa đầu nhìn về phía tổ chim trên cây, nghe tiếng chim kêu ríu rít.
Kim Trấm nói: “Tin tức của ngươi sai rồi, ta chưa bao giờ cung cấp tiền tài cho Thiên Ảnh, tạo phản sẽ không mang đến bất luận lợi ích gì cho ta...”
“Không cần lợi ích, người giống Kim gia ngài đây thì ân nghĩa lớn hơn hết thảy.” Khấu Lẫm thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nhìn về phía Kim Trấm, “Tỷ dụ như, vị Ảnh chủ Thiên Ảnh đã từng có ân cứu mạng ngài, lại là người thân của ái nhân duy nhất trong lòng ngài, là phụ thân của nhạc mẫu ta.”
Ánh mắt Kim Trấm rõ ràng cứng lại, sau đó mỉm cười: “Khấu Chỉ Huy Sứ, chuyện Tạ Trình chết trận ở Tháp Nhi Cốc không làm giả được đâu.”
“Bản quan chưa nói là ông ta giả chết để thoát thân.” Khấu Lẫm cũng hơi mỉm cười, “Bắt đầu từ khi ngài báo cho huynh muội Dao Dao bệnh di truyền song sinh, bản quan đã mơ hồ đoán được năm đó Tháp Nhi Cốc xảy ra chuyện gì, song sinh huynh đệ trong miệng ngài là ai...”
Kim Trấm trầm mặc không nói.
Khấu Lẫm nhàn nhạt chỉ ra: “Bản quan không công bố là bởi vì bản quan muốn xem nhạc phụ của mình có thể điều tra ra hay không, sau khi điều tra được thì sẽ lựa chọn thế nào? Nhưng hôm nay chờ không kịp nữa rồi.”