Edited by Bà Còm in Wattpad
Trong hậu nha của Bách Hộ Sở, Sở Dao đang ngồi trước án đài tĩnh tâm viết chữ.
Tiểu Hà gõ gõ cửa sổ: “Phu nhân, đại nhân vừa đi phủ Hạ Lan, nói đêm nay sẽ trở về muộn, nhắn ngài đừng chờ cứ nghỉ ngơi trước.”
Tay Sở Dao cầm bút đang viết chữ chựng lại, nhưng nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì lúc nãy Khấu Toàn cố chấp nhất định không thèm uống trà của nàng. Sở Dao quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Tiểu Giang đâu?”
Tiểu Hà đáp: “Hẳn là đang theo bên cạnh đại nhân.”
Sở Dao hơi rũ mắt: “Ngươi giúp ta thỉnh hắn về đây, đừng để cho đại nhân biết.”
“Vâng.”
*By Bà Còm in Wattpad*
Qua hai khắc sau, Đoạn Tiểu Giang xuất hiện bên ngoài cửa sổ: “Phu nhân tìm thuộc hạ?”
Sở Dao đi đến sát bên cửa sổ nhìn Đoạn Tiểu Giang: “Ngày mai có phải chúng ta sẽ không thể khởi hành?”
Đoạn Tiểu Giang đầy mặt u sầu: “Đại nhân chưa nói không đi.”
“Vậy thì cứ ở lâu thêm mấy ngày.” Sở Dao hạ quyết định rồi hỏi, “Đại nhân đã lên kế hoạch cho sư huynh của ngươi cõng ta đi, nếu đã là như thế, sư huynh ngươi hiện giờ có phải đang ở thành Lạc Dương hay không?”
“Đúng vậy.”
Sở Dao giơ tay lên, đưa một phong mật thư và mười lượng vàng cho Đoạn Tiểu Giang: “Hãy nhờ hắn giúp ta một chút, suốt đêm đi một chuyến đến kinh thành tìm cữu cữu của ta.”
Đoạn Tiểu Giang nhìn phong thư: “Tìm Tạ Tướng quân?”
Sở Dao nói: “Trong thư này không viết gì cả, chỉ là bút tích của ta để làm bằng chứng mà thôi. Nhờ sư huynh ngươi truyền lời nhắn cho cữu cữu của ta, kêu ngài ấy tức tốc tới Lạc Dương, hãy nói ta bị người khi dễ.”
“Phu nhân.” Đoạn Tiểu Giang lộ vẻ khó xử, vẫn không duỗi tay nhận đồ -- đại nhân nhà hắn bị kẹp ở giữa rất khó chịu, hắn cũng khó chịu, “Thật ra trong lòng đại nhân hiểu rõ, ngài thật sự không cần...”
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ mang thêm phiền toái cho đại nhân hay sao?”
Đoạn Tiểu Giang trầm ngâm: “Phu nhân cho rằng Hạ Lan phu nhân có vấn đề?”
Sở Dao gật đầu: “Rất có vấn đề.”
Đoạn Tiểu Giang nói: “Nhưng bà ta không biết võ công, cũng không phải dịch dung giả trang.”
“Ta chưa nói bà ta là giả, chỉ là thân phận thật sự...” Sở Dao muốn nói lại thôi, nàng không có chứng cứ, chỉ là một phỏng đoán mơ hồ, chờ khi Tạ Tòng Diễm tới đây mới có thể xác định.
“Nếu ngài nghi hoặc điều gì, có thể nói trước với đại nhân mà.” Đoạn Tiểu Giang nhịn không được lại khuyên một câu, “Ngài tự ý thỉnh Tạ Tướng quân tới, sợ là sẽ chọc đại nhân bực bội, bất lợi cho ngài đấy...”
“Ngươi cảm thấy nói với đại nhân sẽ hữu dụng sao?” Sở Dao bất đắc dĩ cười cười, “Vị tỷ tỷ kia đã tạo thành ảnh hưởng quá sâu, ít nhất trước mắt không ai có biện pháp nào thay thế được vị trí tỷ tỷ trong lòng đại nhân, ta cũng không được.”
Sở Dao sẽ không bởi vì đêm nay Khấu Lẫm nói ra từ “Yêu” liền thật không biết tự lượng sức. Phu quân chỉ muốn dỗ nàng hoàn toàn bởi vì trước đó nàng bị Khấu Toàn chọc giận. Nàng thật vất vả mới chiếm được một chút vị trí như vậy trong lòng phu quân, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào phá hư.
Đoạn Tiểu Giang cũng trải qua một phen giãy giụa mới cắn răng tiếp nhận mật thư cùng vàng trong tay Sở Dao: “Thuộc hạ cáo lui.”
Sở Dao hơi gật đầu, nhìn theo hắn phi thân qua tường.
Vốn dĩ nàng đã băn khoăn rất nhiều không biết có nên kiểm chứng suy đoán của mình hay không, nàng đã nghĩ thầm chỉ cần Khấu Toàn không hề gây sự, sáng sớm ngày mai bọn họ rời đi thì thôi cho qua. Nhưng cố tình Khấu Toàn vẫn cứ luẩn quẩn kiếm chuyện gây rắc rối.
Sở Dao chậm rãi khép lại cửa sổ, trong lòng có chút nặng nề: “Vậy chúng ta hãy chống mắt lên mà xem, đến tột cùng là ngươi làm phu thê ta bất hoà, hay ta sẽ khiến tỷ đệ ngươi ly tâm.”
Sau đó, Sở Dao tiếp tục ngồi lại viết chữ.
Khi còn nhỏ, nàng thường xuyên nhìn thấy cha nàng ở trong thư phòng viết chữ, đặc biệt là khi trong triều thế cục thay đổi bất ngờ. Những lúc đó trong sân viện bên ngoài thư phòng đứng đầy quan viên Sở đảng đang nôn nóng hồi hộp, vậy mà cha vẫn ở bên trong 'gợn sóng bất kinh' mà viết chữ. Trên giấy chỉ viết đi viết lại duy nhất một chữ -- -- Tĩnh.
Mỗi khi Sở Dao nhìn thấy phụ thân không đi xử lý công văn mà dùng một đoạn thời gian thật dài dựa bàn viết chữ, nàng liền biết ngay ông đang gặp phải vấn đề phiền lòng làm ông khó có thể bình tĩnh.
Đương nhiên, những ấn tượng này hơn phân nửa đều là trước khi nàng mười tuổi, những năm gần đây sự tình có thể làm phụ thân phiền lòng đến nỗi phải viết chữ đã càng ngày càng ít.
Lúc xưa Sở Dao cũng bắt chước phụ thân, gặp được vấn đề phiền toái cũng đi viết chữ. Thế nhưng nàng lại phát hiện, làm như vậy chỉ có thể khiến tâm tình của nàng càng thêm bực bội, còn không bằng phát giận một hồi rồi khóc cho một trận thật sự càng thống khoái hơn.
Nhưng hiện giờ nàng dần dần hiểu được, vấn đề có thể thông qua phát tiết để giải quyết thì căn bản không đáng gọi là “Vấn đề”.
Mà lúc xưa phụ thân đã dạy nàng một ít đạo lý thì hiện giờ nàng cũng từ từ đã lĩnh ngộ được, tỷ dụ như một câu này -- -- Người nào có thể hỏi thành bại của mọi việc trước khi bàn về vụ được lợi và mất lợi, vậy thì đã chiến thắng một bậc.
*By Bà Còm in Wattpad*
Chỉ viết chữ đến giờ Tý thì Sở Dao bèn đi ngủ, canh năm tỉnh lại phát giác Khấu Lẫm đang nằm ngủ bên cạnh, biết đêm qua chắc hẳn phu quân trở về rất khuya, bằng không sẽ không ngủ đến tận bây giờ vẫn chưa dậy.
Sở Dao sợ mình sẽ đánh thức phu quân nên nằm bất động. Mà sau khi Khấu Lẫm rời giường quả nhiên hủy bỏ kế hoạch khởi hành đi Phúc Kiến hôm nay, nói vụ án còn cần giải quyết tốt hậu quả, phải dời lại mấy ngày.
Về phương diện khác, không biết Khấu Toàn có đâm thọt gì về mình hay không mà Sở Dao không cảm thấy Khấu Lẫm đối xử với nàng có gì bất đồng, chỉ nói Khấu Toàn thân thể không khoẻ nên muốn ở bên cạnh nhiều hơn vài ngày, nhưng vẫn chưa nói nguyên nhân vì sao “Không khoẻ”.
Nàng cũng không để ý hiện tại Khấu Lẫm nghĩ gì, bởi vì bất luận chàng suy nghĩ những gì thì sau này hết thảy sẽ sớm tan thành mây khói mà thôi.
Cứ thế ba ngày trôi qua, vào buổi sáng ngày thứ tư, trước khi Khấu Lẫm ra cửa mỉm cười thương lượng với Sở Dao: “Buổi tối tỷ tỷ mời nàng đến phủ Hạ Lan xem diễn.”
“Thiếp không thích coi kịch.” Ước chừng đêm nay Tạ Tòng Diễm mới có thể đến đây, trước đó Sở Dao thật không muốn gặp lại nữ nhân kia.
“Nàng vẫn còn giận à?” Đã bao nhiêu ngày qua, Khấu Lẫm ban ngày vây quanh Khấu Toàn, buổi tối trở về làm bạn với Sở Dao, so với khi ở kinh thành phục vụ Thánh Thượng còn mệt tâm hơn. Hắn lại từ cửa quay vào đi đến trước án đài nhìn nàng viết chữ, “Tỷ tỷ chỉ muốn nói lời xin lỗi với nàng. Lúc trước không phải đúng như nàng đã nhận xét đấy sao, tỷ tỷ sở dĩ làm ầm ĩ chỉ là muốn xác định ta có còn nhớ tỷ ấy...”
Sở Dao dừng lại bút, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào mắt phu quân: “Chàng tin à?”
Khấu Lẫm có chút xấu hổ: “Không tin. Nhưng cho dù tỷ tỷ có làm ầm ĩ đến độ nào thì ta cũng không nhượng bộ, hiện giờ chuyển biến sách lược không làm ầm ĩ nữa chính là hợp ý ta.”
“Chàng hiểu rõ thì tốt.”
“Nàng chớ có đa tâm.” Khấu Lẫm nhẹ nhàng bóp bóp vai nàng, “Ta ở trước mặt tỷ tỷ sống lưng thật không thể đứng thẳng, nhưng có một số việc tuyệt đối sẽ không chịu thua.”
Sở Dao gật đầu, thầm nghĩ hiện tại là không chịu thua, nhưng tương lai ra sao thì chưa nói trước được!
Khấu Toàn đây là đã nghiệm ra vấn đề, hiểu rõ Khấu Lẫm “ăn mềm chứ không ăn cứng”, khinh thường kẻ mạnh nhưng lại tràn ngập lòng đồng tình đối với kẻ yếu. Bà ta đã quyết định bắt chước theo nàng -- -- Gãi đúng chỗ ngứa cái đã rồi lại từ từ mưu tính.
*By Bà Còm in Wattpad*
Buổi trưa bên ngoài Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở, ánh mặt trời mùa đông ấm áp đang rực rỡ chiếu xuống, nhóm Cẩm Y thủ vệ được hong ấm mơ màng sắp ngủ.
Một con khoái mã từ phía Bắc cửa thành đi vào, hỏi đường thủ thành vệ xong liền phi về hướng Bách Hộ Sở.
Chính Ngọ trên đường tuy không đông người lắm nhưng cũng không ít, thông thường có tình huống cần phóng ngựa chạy gấp trên phố đều phải hô lớn “Nhường đường” khiến cho người đi đường phía trước chú ý. Nhưng lúc này chỉ nghe tiếng vó ngựa, người trên ngựa bình tĩnh lành nghề lách qua đám người, mà con ngựa cũng rất có linh tính, căn bản không cần hắn lôi kéo dây cương điều chỉnh phương hướng đã chủ động tránh khỏi người trên đường.
Sau đó, một người một ngựa ngừng lại bên ngoài Bách Hộ Sở.
Bốn gã Cẩm Y Vệ nháy mắt thanh tỉnh: “Người tới là ai?”
“Tạ Tòng Diễm.”
Bốn người sửng sốt, trong lúc nhất thời đều suy nghĩ “Tạ Tòng Diễm” là ai. Sau đó hai mặt nhìn nhau liên tiếp lộ ra biểu tình chấn động -- là vị đánh cho thiết kỵ Bắc Nguyên tựa “chó nhà tang”, Tạ Diêm Vương?
Thậm chí bọn họ cũng không cần kêu người mới tới lấy ra lệnh bài xác minh thân phận, một là hiện giờ trong Bách Hộ Sở trụ đầy đại nhân vật, hai là cử chỉ thần thái của người kia, vừa thấy liền biết ngay là võ tướng đã từng tung hoành sa trường.
“Làm phiền.” Tạ Tòng Diễm xoay người xuống ngựa, vỗ vỗ bờm ngựa rồi đưa dây cương cho Cẩm Y Vệ ý bảo bọn họ cẩn thận chiếu cố, sau đó dặn dò, “Đi báo cho ngoại chất nữ của ta, ta chờ nàng ở phòng nghị sự!”
*By Bà Còm in Wattpad*
Sở Dao dự tính thời gian nên là ban đêm Tạ Tòng Diễm mới đến, không ngờ cữu cữu tới nhanh như vậy, vội vàng đỡ chân đi về hướng phòng nghị sự. Nhìn thấy thần sắc Tạ Tòng Diễm hơi có chút mệt mỏi, liền biết cữu cữu đã phi ngựa ngày đêm tới đây.
“Tiểu cữu cữu.” Nàng đỡ chân chậm rãi bước vào.
Tạ Tòng Diễm vẫn chưa ngồi xuống, chắp tay sau lưng đứng trong sảnh, hàng mày nhíu lại thật sâu đánh giá nàng: “Sao lại thế này?”
Sở Dao kêu hắn tới hỗ trợ như vậy là lần đầu tiên, nhưng nhìn nàng hết thảy mạnh khỏe, đoán không ra nguyên nhân kêu hắn tới.
Sở Dao đi đến bên ghế ngồi xuống, cũng không lãng phí thời gian đem sự tình Khấu Lẫm tìm được Khấu Toàn thuật lại một lần.
Tạ Tòng Diễm cười lạnh: “Thật đúng là không để chúng ta vào mắt một chút nào.”
Thấy cữu cữu sầm mặt liền đi ra ngoài, Sở Dao gọi lại: “Ta kêu cữu cữu tới không phải để ngài đi tìm Hạ Lan gia gây chuyện.”
Tạ Tòng Diễm chựng lại bước chân, quay trở về trước mặt nàng: “Vậy thì làm cái gì?”
Sở Dao rót chén trà, đưa tay chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh nàng: “Giọng nói cữu cữu đã khàn hết rồi, trước tiên ngồi xuống uống chút trà đi đã, từ từ ta sẽ cùng bàn bạc.”
Tạ Tòng Diễm giật mình, từ sau khi bị nàng phát hiện thân phận, lại biết chính là hắn hại nàng què chân, Sở Dao chưa từng đối xử ôn hòa lại với hắn như vậy. Hắn không nói gì chỉ đi qua ngồi xuống.
Tạ Tòng Diễm vừa uống trà nhuận yết hầu vừa nghe Sở Dao nói: “Ta hoài nghi Khấu Toàn lúc xưa từng là người ở kinh thành.”
“Giải thích thế nào?”
“Nghe Khấu Lẫm nói, bọn họ từ khi chạy nạn chưa bao giờ đi qua kinh thành, nhưng Khấu Toàn rõ ràng đối với kinh thành cực kỳ quen thuộc.” Sở Dao đưa ra vòng tay phỉ thúy đeo trên cổ tay, “Đêm giao thừa, ả đưa ta vật này, ta nói muốn mang đi tham gia yến tiệc Quỳnh hoa lâm lang đầu xuân...”
“Quỳnh hoa cái gì yến?” Tạ Tòng Diễm chưa bao giờ nghe qua.
“Cữu cữu thấy chưa, ngài ở kinh thành lâu như vậy mà cũng không biết. Đó là yến hội do cố Đại trưởng công chúa tổ chức mỗi năm một lần...” Khách được mời toàn là những công tử tiểu thư chưa lập gia đình trong giới quyền quý nhất kinh thành, phụ mẫu của nàng chính là quen biết nhau trong yến tiệc này, “Vậy mà ta mới vừa nói xong, ả lập tức nhắc nhở nói là ta đã xuất giá, không thể tham gia loại yến tiệc làm mai này.”
Tạ Tòng Diễm không cho là đúng: “Hạ Lan gia tốt xấu gì cũng là thế gia trăm năm, ả ta biết chuyện đó cũng không có gì lạ.”
Sở Dao hơi mỉm cười: “Nhưng cữu cữu có điều không biết, mười chín năm trước sau khi Đại trưởng công chúa qua đời, yến hội hiện giờ do Trường An Quận chúa lo liệu, Trường An Quận chúa thích sưu tầm cổ vật trang sức, Quỳnh hoa lâm lang sớm đã không còn là yến hội làm mai nữa, mà là dịp cho quý phụ nhân đua đòi khoe trang sức để giám bảo.”
Tạ Tòng Diễm mím môi, đây đúng là có chút ý tứ.
Sở Dao cũng rót cho mình chén trà: “Khấu Toàn biết đến hiển nhiên là Quỳnh hoa yến khi Đại trưởng công chúa còn ở trên đời, đủ có thể thấy lúc xưa ả là người sống trong kinh thành, hơn nữa còn xuất thân danh môn vọng tộc, có thể là chủ tử, cũng có thể là tâm phúc của chủ tử, bởi vì biến cố nào đó mà mới trốn thoát khỏi kinh thành.”
Tạ Tòng Diễm lại hỏi: “Còn có bằng chứng nào khác hay không?”
Sở Dao không có khả năng chỉ thông qua một yến hội liền ngờ vực đến thế.