Bí Ẩn Ngôi Trường Huyền Diệu

Chương 29: Chương 29: Học Cách Bảo Vệ




Sáng hôm sau, tôi dậy từ rất sớm lúc này mặt trời còn chưa mọc. Ngước

nhìn ánh trăng sắp tàn mà tôi cảm thấy lòng mình đau nhói. Phải chăng số mệnh của tôi giống như mặt trăng này? Mãi mãi tàn lụi? Không, không thể thế được! Tôi phải mạnh mẽ đối mặt với hiểm nguy chứ! Tôi mỉm cười thật tươi cốc vào đầu mình một cái.

“Oáp, đôi lúc vui vẻ cũng khiến con người ta buồn ngủ!”

Tôi ngáp 1 cái rồi leo lên giường ngủ tiếp.

Sáng sớm hôm sau…

“Heo lười mau dậy đi!”

Chị Dương khẽ lay người tôi. Tôi khó chịu lên tiếng:

“Chị để yên để cho em ngủ!”

“Hì, lúc nào em cũng như vậy có phải tốt hơn không.”

“Thì lúc nào em chẳng như vậy!”

Tôi mỉm cưởi rồi bước xuống giường.

“Ngọc, nhanh lên hôm nay có tiết sinh hoạt ngoại khóa đó!”

Thư lên tiếng nhắc nhở rồi bước ra ngoài.

“Ưm!”

Tôi vừa đánh răng vừa gật đầu sau đó mặc đồng phục đi tới trường.

--------------------------------------------------

Trong lúc Ngọc đang “cố” vui vẻ ở trường thì ở tòa lâu đài của gia tộc ác quỷ lại xảy ra sự cố.

“Ông gọi tôi có chuyện gì?”

Hạo Phong lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt. Ông ta ngồi trên ghế người khoác một chiếc áo lông màu đen đôi mẳt màu hổ phách không biểu lộ một cảm xúc gì. Ông ta trông khá là trẻ nhưng lại là chủ tịch tập đoàn Trần Hạo, một ác quỷ thuần chủng cha của cậu – Trần Hạo Quân.

“Sao nào? Một người cha không thể gặp con mình được sao?”

“Muốn gặp tôi? Ngay cả đi họp phụ huynh cho tôi còn không dám lộ diện nói gì là gặp!”

Hạo Phong nhếch môi cười khẩy. Người đàn ông này gặp cậu được bao lâu? Vài năm mới xuất hiện trước mặt cậu rồi lại đi ngay.

“Nhưng ngươi cũng nên hiểu cái bất lợi của thế giới ác quỷ. Người cha không được gặp con quá nhiều lần cho đến khi nó trưởng thành nếu không pháp thuật sẽ không thông.”

Người đàn ông nhíu mày lên tiếng.

“Vậy ông gặp tôi có chuyện gì? Không phải chỉ để gặp “con trai” mình đâu nhỉ.”

“Ngươi thông minh đấy! Ta nghe nói ngươi suýt chết vì một con pháp sư hèn mọn, rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy?”

“Thì sao?”

“Mau tránh xa cô ta ra! Lũ vampire nhắm vào cô ta hẳn có chủ định. Nếu ngươi muốn bảo toàn mạng sống thì hãy biết điều mà tránh với lại ta cũng không muốn làm mất hòa khí với nhà vampire.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

Hạo Phong hừ lạnh rồi quay người bỏ đi.

“Một ác quỷ thuần chủng mà yêu một pháp sư ư? Nực cười, thân phận cô ta ngươi còn chẳng rõ mà đòi bảo vệ.”

Hạo Quân nhếch mép cười khiến bước chân cậu khựng lại.

“Ông có yêu mẹ tôi không?”

Cậu lên tiếng không thèm quay đầu lại.

“Có, ta rất yêu bà ấy. Dù ta lỡ có con với Tú Vân nhưng bà ấy vẫn mỉm cười chấp nhận nhưng sao ngươi hỏi vậy?”

Nhắc đến vợ mình nét mặt Hạo Quân liền trở nên dịu dàng.

“Hãy nhân tình yêu đó với một nghìn à không một vạn lần lúc đó ông sẽ thấy thế nào là nực cười.”

Rồi cậu tiếp tục bước đi khuất dần trong bóng tối.

“Hai cha con sao cãi nhau hoài vậy?”

Quỳnh Như xuất hiện nhìn chồng mình.

“Vì nó lớn rồi!”

Hạo Quân mỉm cười. Từ bé ông luôn muốn Hạo Phong trở nên hoàn hảo để nối nghiệp vì thế ông bắt cậu luyện tập không ngừng nghỉ nhưng ông đâu biết được nó lại phản tác dụng. Hạo Phong càng lớn thì lại càng lạnh lùng càng vô tình và tàn nhẫn, ông đã thấy Hạo Phong giết mười tên ác quỷ mà không thấy ghê tay rồi sau cái chết của Hạo Linh cậu lại càng lạnh lùng hơn thậm chí ngày nói không quá năm câu. Lúc ấy ông mới biết rằng mình đã sai lầm, với mong muốn giúp Hạo Phong trở nên vui vẻ ông đã nối duyên giữa Hạo Phong và Nhi Tuyết nhưng tất cả chỉ là công cốc. Nhưng khi cô nàng pháp sư này xuất hiện, Hạo Phong đã thay đổi rất nhiều không còn cô độc nữa cũng không còn bị ám ảnh bởi cái chết của Hạo Linh. Tuy vậy trong lòng ông lại có một nỗi lo lắng khác, nếu cô gái đó rời khỏi thế giới này thì Hạo Phong sẽ ra sao? Lòng ông có một dự cảm không lành, giống như sắp có trận chiến lớn xảy ra vậy.

-------------------------------------------

Tôi và Thư cùng nhau đi dọc sân trường tìm kiếm loại cây cô giáo yêu cầu nhưng tìm hoài không thấy.

“Loài cây đó ở đâu nhỉ?”

Tôi tìm kiếm xung quanh.

“Tớ thật khâm phục cậu đó!”

Đột nhiên Thư lên tiếng khiến tôi giật mình.

“Khâm phục? Vì mắt tớ tinh à?”

“Không, tớ khâm phục cậu ở điểm cậu mạnh mẽ và lạc quan.”

“Không như cậu nghĩ đâu, vui vẻ đôi khi chỉ là lớp vỏ bề ngoài che giấu sự đau khổ thôi. Thật ra bây giờ bản thân tớ rất yếu đuối muốn khóc rất nhiều và ước đây chỉ là một giấc mơ à không một cơn ác mộng khi mở mắt ra mọi thứ sẽ tan biến.”

Tôi thở dài ngước nhìn bầu trời.

“Nhưng đây là hiện thực…”

“Tớ biết, tớ biết đây là hiện thực và tớ không có quyền để từ bỏ vì thế tớ sẽ cố gắng đấu tranh với Sera nên Thư cậu đừng lo lắng quá.”

“Thế mới là Ngọc chứ!”

Thư bật cười nhìn tôi.

“Đương nhiên, lúc nào tớ chẳng như vậy!”

“Này Ngọc, nếu như… tớ chỉ nói là nếu như thôi nhé! Nếu như một người bạn thân của cậu phản bội cậu thì sao?”

“Cái này… tớ chịu, tớ chưa thử cảm giác đó bao giờ vì ai cũng tốt với tớ hết. Nếu như ai đó phản bội tớ có lẽ người đó có lí do riêng tớ luôn tin tưởng cậu ấy mà!”

“Ngọc à, đừng đặt niềm tin vào ai đó nếu không cậu sẽ hối hận đó!”

Thư nhìn tôi rồi nở một nụ cười buồn.

“Hả? Không hiểu!”

“Gia đình tớ có ba chị em, hai chị tớ đều mang dòng máu lai trừ mình tớ mang dòng máu thuần chủng nhưng phép thuật của tớ rất yêu nên bì nhiều người khinh thường. Vì vậy tớ phải học cách nghi ngờ mọi thứ kể cả người thân. Cậu hiểu không?”

“Nhưng trong mắt tớ Thư không kém cỏi một chút nào!”

“Cảm ơn cậu!”

Bộp… bộp.

Một tiếng vỗ tay vang lên tôi và Thư kinh ngạc quay đầu lại.

“Nhi Tuyết!”

“Rất hay! Rất cảm động!”

Cô ta mỉm cười đầy khiêu khích.

“Cô muốn gì?”

Tôi tức giận nhìn đám vampire ở đằng sau.

“Tôi chỉ muốn gặp gỡ người bạn bên trong cơ thể cô thôi!”

“Tôi không sợ cô đâu!”

“Ha ha, cô nghĩ tôi muốn đánh cô sao? Bẩn tay! Đánh cô ta thì sao ta?”

Nhi Tuyết thích thú nhìn Thư.

“Cô dám!”

“Sao tôi không dám chứ? Lên đi!”

“Thư!!!”

Tôi hét lên nhìn Thư bị đám vampire đánh. Tôi định lao vào thì bị hai tên còn lại giữ.

“Cô làm được gì nào? Nếu tôi rạch hai phát vào gương mặt đáng yêu của cô ta thì sao nhỉ?”

Con dao trên tay Nhi Tuyết sáng loáng từ từ tiến lại gần phía Thư.

Thịch… thịch…

Tim tôi chợt đập mạnh như có luồng sức mạnh nào đó dâng lên trong cơ thể tôi. Chiếc vòng cổ của tôi rung lên, chẳng lẽ là Sera? Không được! Tôi phải kiềm chế! Nhưng nhìn con dao ngày càng lại gần Thư thì tôi không tài nào kiềm chế được. Tim tôi đập ngày càng nhanh mồ hôi vã ra. Con dao của Nhi Tuyết ngày càng gần Thư rồi! Đầu óc tôi trở nên choáng váng chiếc vòng cô cũng thôi chuyển động, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến!

-----------------------------------------------------------

Nhi Tuyết chuẩn bị hạ con dao xuống mặt Thư thì một tiếng động vang lên.

“Tia sáng chết chóc!”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên kèm theo đó là một loạt tia sáng đâm

xuyên qua người lũ vampire.

“Chà, Sera cô đã xuất hiện rồi! Tôi muốn cô theo chúng tôi!”

Nhi Tuyết mỉm cười buông con dao trên tay xuống.

“Đừng nói chuyện với ta! Bẩn thỉu!”

Sera lạnh nhạt nhìn Tuyết khiến khuôn mặt cô ta trắng bệch.

“Là cô tự chút lấy hậu quả đấy nhé! Hầm mộ băng!”

Vừa dứt lời, một quan tài bằng băng xuất hiện bao lấy Sera.

“Cầu vồng tối thượng!”

Sera nhếch mép một luồng sáng phát ra từ người phá vỡ quan tài.

“Cô… sao cô có thể?”

Nhi Tuyết lắp bắp nhìn người con gái đứng trước mặt mình.

“Hừ, cô nghĩ cô là ai? Tôi đã tha cho cô một lần rồi còn muốn đâm đầu vào à?”

Sera trừng mắt hai tay nắm chặt cổ Nhi Tuyết.

“Tha… tha… cho tôi… làm… ơn…”

Nhi Tuyết ôm cổ kêu thảm thiết.

“Muộn rồi!”

“Ngọc, dừng lại đi cô ấy sẽ chết mất!”

Thư sợ hãi xông vào ngăn cản nhưng bị Sera hất ngã.

“Ngọc, dừng lại đi! Cậu như thế này không phải Ngọc mà tôi biết!”

Thư hét lên khiến Sera giật mình đôi mắt xám từ từ chuyển thành màu nâu.

-------------------------------------------------------

“Ơ Thư? Cậu sao vậy?”

Tôi ngạc nhiên nhìn Thư rồi hốt hoảng nhìn Nhi Tuyết. Tôi đang bóp cổ cô ta?

“A… a…a.”

Tôi hét lên rồi buông tay ra.

“Khụ… khụ…”

Nhi Tuyết ôm cổ ho sặc sụa. Tôi thất thần nhìn xung quanh, tất cả đều là máu và bàn tay tôi cũng dính máu.

“Ngọc!”

Chị Dương cùng mọi người lo lắng chạy về phía tôi.

“Tôi đã làm gì vậy? Là tôi gây ra sao?”

“Mọi thứ ổn rồi mà! Bọn chúng là vampire, là kẻ xấu!”

Thư liền chạy đến ôm tôi.

“Tránh ra! Tránh xa tôi ra! Tôi là người xấu, là người xấu đó!”

Tôi gào lên đẩy ngã Thư.

“Không phải! Cậu không phải người xấu, cậu tiêu diệt họ vì muốn cứu tớ cơ mà!”

“Đúng vậy, cậu giết họ để bảo vệ Thư. Cậu là người tốt!”

Lam mỉm cười đặt tay lên vai tôi. Tôi không nói gì chỉ cúi xuống nhìn chiếc vòng, có lẽ nó đã vỡ thành trăm mảnh rồi.

“Chiếc vòng chưa vỡ!”

Trang vui vẻ lên tiếng.

“Có lẽ lúc đó chính Ngọc đã gọi Sera đến để bảo vệ Thư.” – chị Dương gật gù đồng ý.

“Là tớ gọi sao?”

Tôi ngạc nhiên.

“Đúng vậy, cậu mau nghỉ ngơi đi tớ sẽ xin nghỉ cho cậu.”

Tiến trấn an tôi rồi bảo Trang đưa tôi về phòng. Tuy vậy tôi cũng không thể tha thứ cho bản thân mình được.

*****

Hai giờ sáng hôm sau...

Tôi ôm túi đồ bước ra khỏi kí túc xá chỉ để lại một tờ giấy.

“Tớ nghĩ tớ nên tránh mặt một thời gian. Tớ không muốn làm liên lụy đến các cậu. Tớ sợ một ngày nào đó tớ sẽ giết chết các cậu như đã làm với lúc vampire. Đừng tìm tớ nhé!

Bảo Ngọc!”

Tôi quay lại nhìn cửa phòng một lần nữa rồi quay lưng bỏ đi. Chạy trốn đôi lúc chính là cách để bảo vệ những người mình yêu thương!

“Cô định trốn đi à?”

Một giọng nói vang lên, là Nhi Băng. Cô ta đứng trên cây mỉm cười nhìn tôi.

“Cô muốn gì?”

“Tôi chỉ muốn giúp cô thôi mà. Cô định trốn đi đâu?”

Nhi Băng nhảy xuống tiến lại gần chỗ tôi.

“Tôi không biết. Nơi nào bọn họ không thể tìm ra.”

“Điều khiển được Sera quả thực khó nhỉ?”

“Sao cô biết Sera?”

“Tôi biết nhiều hơn cô tưởng đó! À tôi biết một chỗ đó.”

“Chỗ nào?”

“Nhà giam Vampire.”

“Cái gì?”

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ta. Cô ta đang đùa tôi à?

“Phép thuật của bọn họ đều bị phong ấn hết rồi. An tâm, cô chỉ ở đấy với tư cách làm người giúp việc thôi.”

Nhi Băng nở nụ cười thần bí.

“Được tôi chấp nhận!”

“Tốt đi theo tôi!”

Nhi Băng liền dẫn tôi băng qua một khu rừng đến một tòa lâu đài màu đen.

Kẹt.

Cánh cửa từ từ mở ra một mùi ẩm mốc bốc lên.

“Người mới hả? Có đồ chơi mới rồi!”

Một giọng nói vang lên trong bóng tối khiến tôi rợn cả sống lưng. Liệu tôi đã lựa chọn sai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.