Edit & Beta: Đòe
Bạch Thành Úc xử lý miệng vết thương cho hắn, nói, “Chỉ mong là vậy.”
Bạch Thành Úc đã nói rất nhiều lần với Ninh Tu Viễn, nhưng kết quả đều cùng một cái dạng.
Ninh Tu Viễn đột nhiên hỏi, “Anh cảm thấy trước kia tôi đối xử với cậu ấy ra sao?”
Bạch Thành Úc động tác ngưng một chút, “Cậu muốn nghe lời thật lòng không?”
“...”
Phòng ngủ đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, Sầm Lễ không ở lại phòng khách, cũng bởi vì cảm thấy không thoải mái, đã về phòng nghỉ ngơi trước.
Ở đây cũng chỉ còn lại hai người hắn và Bạch Thành Úc, Ninh Tu Viễn do dự một hồi lâu, mới nói, “Ừ.”
Bạch Thành Úc cũng biết tính tình Ninh Tu Viễn ra sao, tất nhiên sẽ không nói ra toàn bộ, chỉ thử nói một câu,” Chẳng ra gì."
“...”Ninh Tu Viễn mặt đen lại.
Bạch Thành Úc đứng dậy thu thập hòm thuốc, vứt lọ thuốc tiêu độc đã dùng hết vào thùng rác, sau đó sắp xếp lại dụng cụ cất vào hòm.
“Hôm nay ở bệnh viện còn rất nhiều việc, tôi phải quay về sớm.” Bạch Thành Úc quay đầu lại nói.
“Khoan đi đã.” Ninh Tu Viễn thấp giọng nói,” tôi sẽ không làm gì anh đâu, tôi chỉ muốn biết ở trong mắt người khác tôi đã đối xử với cậu ấy như thế nào.”
Có lẽ là hôm nay nghe thấy mấy lời đó của Giang Ngôn, Ninh Tu Viễn đã bị kích thích.
Hắn vẫn luôn cho rằng, mình đối đãi với Sầm Lễ cũng không tệ lắm, nên cho đều cho, quà tặng cũng là thứ đắt đỏ quý giá nhất, đời sống mỗi ngày đều có người hầu kẻ hạ, lũ bạn bè ngày trước, chưa từng được hưởng loại đãi ngộ này.
"Cậu vẫn luôn cưỡng bách cậu ấy làm nhưng điều mà cậu ấy không muốn, sẽ không quan tâm đến cảm nghĩ của cậu ấy, có đôi khi tôi thậm chí còn cảm thấy, cậu căn bản không coi Sầm Lễ là con người.”
“Cậu ấy còn cái gì không có sao?” Ninh Tu Viễn cãi lại một câu.
“Lại nói cậu ấy mang thai, tôi không phải việc gì cũng sẽ nghe theo cậu ấy, nếu cậu ấy đi theo người khác thì làm sao bây giờ? Chính anh chưa tận mắt nhìn thấy, thái độ mỗi lần cậu ấy đối xử với người khác thật sự rất ôn hòa, đến lượt tôi thì giống như biến thành một người khác vậy.” Ninh Tu Viễn nhíu mày.
“Tiếp tục nói đi.” Ninh Tu Viễn nói.
Bạch Thành Úc không lên tiếng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Tu Viễn càng thêm bực bội, hắn cũng không biết mình sai ở đâu, có thể hắn nghĩ rằng như vậy là tốt, nhưng đến miệng người khác thì trở thành xấu xa.
Hắn ngay từ đầu đã mang tâm tư dơ bẩn với Sầm Lễ, lúc ấy, Sầm Lễ lại thiếu nợ hắn, một đổi một, không phải rất bình thường sao? Chuyện trong quá khứ, nhắc tới tới xác thật rất không vui, chỉ cần hiện tại bọn họ sống hạnh phúc là được.
Ninh Tu Viễn nói, "Trong cuộc sống ngày thường, tôi cũng không quá khắt khe với cậu ấy.”
Đại khái cũng chỉ còn điều này là có thể nói ra, cho nên hắn mới luôn lặp đi lặp lại, đây là điểm khiến hắn tự tin nhất.
Bạch Thành Úc nói, “Tu Viễn, người sống ở trên thế giới này, không ngừng vì tiền, còn có cuộc sống hưởng lạc đáng giá, nếu người khác cho cậu rất nhiều tiền, để cậu giao Sầm Lễ cho họ, cậu sẽ nguyện ý sao?”
“Ai dám?”
“Tôi chỉ nêu ra một ví dụ, quá trình quan trọng hơn kết quả, như vậy mới có ý nghĩa, cậu nên biết, Sầm Lễ là người rất để ý đến danh tiết, nhưng cậu đã làm những gì? Hơn nữa đối với Sầm Lễ mà nói, nếu không phải cậu bẻ gãy cánh chim của cậu ấy, tương lai cậu ấy chưa chắc đã sống không tốt.”
“Được rồi, anh không phải còn việc ở bệnh viện sao?” mặt Ninh Tu Viễn đen như đít nồi. (Đổi gió chút xíu chứ nhỉ