Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 145: Chương 145: Đau Khổ Hóa Tro Tàn




Edit & Beta: Đòe

Cậu đặt tay trên ngực, dường như đang rất khó chịu.

Cô gái kia nghe thấy tiếng động, đi tới hỏi, "Kiều Nguyên, anh quen cô ấy sao?"

Không người phụ nữ nào chấp nhận được chuyện bạn trai mình thân mật với một người khác giới cả, cô gái phòng bị nhìn Hạ Lộ, lúc đi hẹn hò với Kiều Nguyên, cũng có rất nhiều ánh mắt của các cô gái khác đặt trên người cậu.

Kiều Nguyên lắc đầu, nói, "Không quen biết."

Nghe thấy câu trả lời, Hạ Lộ có chút ngờ nghệch, cô nhìn nhìn người đứng bên cạnh Kiều Nguyên, lại quay sang nhìn Kiều Nguyên,"Cậu không quen tớ sao? Tớ là Hạ Lộ. Trước kia khi có bài không hiểu, đều là cậu giảng cho tớ." Cô gái kia đứng chắn trước mặt Kiều Nguyên, "Kiều Nguyên cũng không quen cô, có phải là cô nhận làm người rồi không?"

Hạ Lộ không tin mình nhận lầm người, từ khi biết được tin Sầm Lễ đã vùi thân trong biển lửa, cô vẫn luôn hậm hực không vui, trong nhà cũng không phải không giới thiệu đối tượng cho cô, nhưng cô sẽ thường xuyên nghĩ đến Sầm Lễ.

Lần đầu tiên gặp mặt, là ở đợt tập huấn quân sự không lâu năm nhất, cô không cẩn thận bị trẹo chân, đi qua có một nam sinh giọng nói dịu dàng hỏi cô, "Cậu cần tới phòng ý tế không??"

Nam sinh trên mặt mang theo vài phần ý cười, sẽ không khiến người khác cảm thấy xa cách.

Sau đó thì hai người dần dần quen thuộc nhau, ngay từ đầu Sầm Lễ chỉ là ngẫu nhiên đi học trễ, sau này lại thường xuyên nghỉ học, sắc mặt cũng càng ngày càng kém, Sầm Lễ rất ít khi giao tiếp với người khác, cô vẫn luôn tìm đề tài để có thể thân cận với cậu hơn. Tiểu Văn ngồi ở trên ghế lấy món đồ chơi vừa mua ra, thấy Kiều Nguyên đang chống tay đỡ trán, hiểu chuyện đi tới hỏi, "Chú, chú bị làm sao vậy?"

Cô gái kia quan tâm nói, "Kiều Nguyên, lát nữa cứ để em lái xe cho, anh vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra chút đi..."

"Ừ." Kiều Nguyên lên tiếng.

Hạ Lộ lặng im đứng bên cạnh, nhìn toàn bộ quá trình trước mắt, người kia tên là Kiều Nguyên?

Hạ Lộ nhỏ giọng hỏi,"... Thật sự không phải Sầm Lễ sao?"

Người đàn ông được gọi là Kiều Nguyên kia, không quay lại nhìn cô lấy một cái, Hạ Lộ nghĩ rằng... Đối phương là Sầm Lễ, khẳng định sẽ không đối xử với cô như lúc này.

Hạ Lộ tới trung tâm thương mại với bạn của cô, bên người cô xuất hiện một cô gái, cười hỏi, "Tớ vừa mới vào trong shop một tẹo, quay đầu lại nhìn đã không thấy người đâu, cậu thật là..."

Hạ Lộ không trả lời.

Diệp Mân thân mật ôm cánh tay Kiều Nguyên rời đi, dường như cô ta đang chứng minh quyền sở hữu của mình.

Bạn nữ bên cạnh trêu ghẹo nói, "Hạ Lộ, cậu không phải là thích một người đàn ông đã có vợ đấy nhá?"

"Không có." Hạ Lộ giọng nói có chút nghẹ ngào, đưa tay gạt đi nước mắt chảy dài.

Ra khỏi trung tâm thương mại, bên ngoài trời cũng đã tối, trạng thái Kiều Nguyên cũng đỡ hơn.

Cậu không biết vì sao, cứ năm lần bảy lượt có người nhận lầm mình với người khác.

"Kiều Nguyên?" Diệp Mân gọi cậu một tiếng.

"Đã muộn thế này rồi, để anh đưa em về." Kiều Nguyên nói.

"Không tới bệnh viện sao?"

"Cũng không có gì đáng ngại, có thể là khí hậu không hợp, qua mấy ngày sẽ thích ứng được."...... Diệp Mân nhìn thoáng qua thời gian trên điện thoại, vẫn chưa đến 8 giờ tối, không còn cái nóng bức của ban ngày, mát mẻ hơn rất nhiều, đúng là khoảng thời gian hẹn hò lý tưởng, thậm chí có thể làm chút chuyện thân mật.

Cô đã hẹn hò với Kiều Nguyên ba tháng, cô biết cậu đối xử với cô rất tốt, bên ngoài cũng không có người dư thừa nào, nhưng yêu nhau cũng khá lâu rồi, lại chưa từng hôn môi, thậm chí nắm tay nhau cũng rất ít, có vẻ như không bình thường chút nào

Cô ta làm nũng nói, "Chúng ta đưa Tiểu Văn về trước đi, đêm nay em muốn ở cùng anh."

Ám chỉ rất rõ ràng, hai người là đối tượng đính hôn của nhau, buổi tối cùng nhau qua đêm, cũng không có gì đáng trách.

"Em nên về nhà nghỉ ngơi sớm chúy, anh còn có một ít việc." Kiều Nguyên nói.

... Diệp Mân sắc mặt không quá đẹp, một cô gái đã chủ động đến mực này rồi? Bạn trai thờ ơ như vậy là rất có vấn đề. Cô đã thử hỏi chị em của mình, nếu người đàn ông kia đối xử với cô quá đứng đắn, một chút ái muội cũng không có, chắc chắn người ấy không quá yêu cô.

"..." Diệp Mân ôm cánh tay Kiều Nguyên, cơ thể hai người càng dính gần nhau hơn.

Tiểu Văn là con trai của anh Diệp Mân, tên là Diệp Đơn Văn, gần đây anh trai cô đổi tính, để Tiểu Văn ở với cô mấy ngày, vừa lúc Kiều Nguyên cũng rất thích trẻ con, cô đồng ý. Tiểu Văn cũng không hiểu chuyện giữa hai người lớn, cúi đầu nghịch Transformers trong tay, đối với trẻ con mà nói, thích nhất là đồ chơi, cũng đủ tập trung lực chú ý của chúng. Diệp Mân buông tay, nhất thời không nói gì.

Người theo đuổi cô không ít, so với Kiều Nguyên thì có khối người rất am hiểu chuyện tình thú, chỉ là Diệp Mân rất thích Kiều Nguyên, trước nay đều vì Kiều Nguyên mà từ chối tất cả, nhưng đã nhiều lần như vậy rồi, Kiều Nguyên lần nào cũng từ chối cô.

Diệp Mân nhận được một tin nhắn, màn hình sáng lên, là người quen gửi, Diệp Mân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Kiều Nguyên đã ngồi vào trong xe, sau đó nói với, "Lên xe đi."

Kiều Nguyên cũng không giống người khác, sẽ để ý tới những người bên cạnh cô.

Diệp Mân ngược lại cũng không để ý đến tin nhắn kia, chỉ là trong lòng có chút khúc mắc.

Nàng để Tiểu Văn lên xe trước, đóng chặt cửa xe, sau đó ngồi vào ghế phụ, cô nói,"... Em có cảm giác anh không quá quan tâm đến em."

Kiều Nguyên động tác dừng khoảng chừng là hai giây, khẽ cười nói, "Đừng lo lắng, anh sao có thể không quan tâm em? Em thích, anh đều có thể mua cho em."

Trong xe có trẻ nhỏ, cô cũng không muốn nói quá lộ liễu, về nhà.

"Chúng ta còn chưa kết hôn, như vậy càng phải có trách nhiệm với em hơn, nếu tương lai chúng ta không ở bên nhau, cũng sẽ không có bất kì ảnh hưởng gì tới em." Kiều Nguyên nói.

Diệp Mân bất mãn nói, "Anh đang nói gì vậy chứ? "

Kiều Nguyên cười cười, dịu dàng nói, "Không phải tất cả đều như thế, chỉ là giả thiết mà thôi."

Diệp Mân hừ lạnh một tiếng, có chút bực bội.

Được Kiều Nguyên dỗ dành vài câu, cô mới vui hơn chút.

Kiều Nguyên lái xe đưa Diệp Mân cùng Tiểu Văn về nhà.

Đêm tối trống trải, chỉ còn lại mình cậu, ngẩng đầu nhìn lên trời ngắm sao, hiện giờ cậu đã có thể nhớ lại chút.

Trong nháy mắt, dường như xuất hiện hai thân ảnh mơ hồ, chỉ là mọi sự đau khổ đều vùi theo biển lửa, hóa thành tro tàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.