Ban đêm thời tiết lạnh lẽo , cửa sổ xe rộng mở, gió lạnh từ khe hở tiến vào.
Sầm Lễ cũng không nhúc nhích, như là đang chờ đợi Ninh Tu Viễn tra hỏi.Cậu đem thuốc trong tay giấu trong người , đối với cậu mà nói, hiện tại tình trạng có lẽ coi như khá tốt , bởi vì Hàn Kham, Ninh Tu Viễn liền không để ý cậu ở bệnh viện làm cái gì .
Hắn không ngừng tăng tốc độ xe , làm Sầm Lễ cảm thấy không quá dễ chịu, trên trán cậu rịn ra từng tầng mồ hôi, sắc mặt cũng ngày càng trắng .
"Sầm Lễ, cậu chơi không tồi nha." Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, "Nếu tôi đến muộn hơn chút nữa, các người còn chuẩn bị làm gì?"
"..."Sầm Lễ mơ hồ nhìn ngoài cửa sổ, một khoảng trắng tinh.
Bông tuyết trong suốt rơi trên tay áo cậu, chậm rãi hóa thành từng viên bọt nước .
"Chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm." Sầm Lễ nhẹ giọng nói.
"Tại sao hắn không tìm người khác , lại muốn tìm cậu?"
"..."Đối với tội danh bị hắn áp đặt này, Sầm Lễ thực sự mệt mỏi.
Dù cho có giải thích, hắn cũng sẽ không chịu tin .
"Chỉ sợ hắn còn nghĩ rằng cậu thực sự là một học sinh tốt, không biết cậu đã sớm bị tôi chơi mấy năm, bộ dạng thanh cao này của cậu là một chuyện , bằng không cũng thông đồng cùng hắn ." Ninh Tu Viễn trào phúng nói.
Sầm Lễ nhíu mày , sỉ nhục cậu cũng không sao , nhưng Hàn Kham rõ ràng không cùng cậu làm gì cả, lại bị đối phương hình dung như thế .
"Chỉ là tình cờ gặp được ở bệnh viện thôi ."
Ninh Tu Viễn cười nhẹ nói, "Thật biết ngụy biện."
Sầm Lễ mím chặt môi , không hề cùng Ninh Tu Viễn tranh luận.
Bên ngoài đổ xuống một trận tuyết lớn , mặt đất kết một tầng sương lạnh, đồ vật càng sạch sẽ, liền càng dễ dàng bị vấy bẩn, trong chốc lát tầng tuyết mỏng bao trùm trên mặt đất liền tan thành vũng nước bùn. Ninh Tu Viễn trực tiếp lái xe trở về biệt thự, Sầm Lễ cố nén thân thể không khoẻ, bị đối phương kéo đi vào phòng khách.
Giang Ngôn nghe thấy động tĩnh, từ trong phòng đi ra, thấy Sầm Lễ sắc mặt trắng bệch nằm ở trên sô pha, Ninh Tu Viễn đem cổ tay của đối phương chặn lên đỉnh đầu.
"Cậu chính là loại người thiếu thao." Ninh Tu Viễn hung tợn mở miệng.
Sầm Lễ khẽ nhếch môi, thở hổn hển, thân thể cậu hiện tại thật sự yếu ớt , không chịu nổi Ninh Tu Viễn dày vò như vậy, dường như âm thanh bên tai đều nghe được không quá rõ ràng, chỉ có cảm giác duy nhất đó là nam nhân kia đang kiềm chế hai tay của câu.
Ninh Tu Viễn bắt đầu cởi bỏ áo của cậu, cậu dãy dụa thân thể , nhưng Ninh Tu Viễn ngăn chặn hai chân cậu, làm cậu không thể động đậy.
cậu dãy dụa một chút , chỉ là loại phản ứng này trước nay đều sẽ không bị đối phương đặt ở trong mắt , Ninh Tu Viễn đem thân thể cậu lật lại, đè lên người cậu.
Động tác của đối phương hết sức thô lỗ , ngày thường cậu có thể chịu được hắn, đối phương hành hạ cậu như thế nào,cậu cũng có thể cắn chặt môi không rên một tiếng, nhưng hiện giờ thân thể cậu đau đớn cực kỳ , vừa rồi ở bên ngoài còn bị lạnh , bụng dường như bị dao cứa vào , cậu hơi mở mắt, sắc mặt tái đến dọa người.
"Ư, đau quá."Thanh âm của cậu thực sự suy yếu, như có như không.
"Đến lượt tôi liền làm cao?" Ninh Tu Viễn cười lạnh,không đem những lời này của Sầm Lễ để vào mắtSầm Lễ như mất đi ý thức, Ninh Tu Viễn đem tay áp lên mặt đối phương , thấy trên sô pha có một vệt nước ,ngón tay hắn cũng dính một chút chất lỏng ướt át , Sầm Lễ rất ít khi khóc trước mặt hắn, dù cho hắn ra tay tàn nhẫn thì cậu vẫn cắn răng chịu đựng .Dáng vẻ này, yếu ớt đến nỗi như sắp tan biến mất , Ninh Tu Viễn giật mình......
Chất lỏng ấm áp , theo ngón tay chảy tới rồi đọng lại trong lòng bàn tay, Sầm Lễ hơi hơi mở mắt ra nhìn hắn, như là một con bị thú bị thương, đôi mắt lộ ra sự bất lực cùng khiếp đảm.
Hắn đáng sợ đến thế sao ? ( khum anh khum đáng sợ, anh chỉ khốn nạn thôi - đồ đệ của tôi đó mọi người )
Ninh Tu Viễn buông lỏng cơ thể Sầm Lễ, chau mày, nói, "Khóc thành như vậy, ai không biết còn tưởng tôi đem cậu hành hạ đến thậm tệ ."Sầm Lễ run run môi, sau một lúc lâu không có nói gì , có lẽ là thực sự khó chịu , thân thể cũng chậm cuộn tròn vào .
Giang Ngôn từ trên đi xuống , thấy Ninh Tu Viễn cầm tờ khăn giấy giúp Sầm Lễ lau nước mắt trên mặt.
Lúc trước bất quá là thử hắn một chút , Ninh Tu Viễn rõ ràng cùng cậu ta hẹn ước cùng đi xem phim , cậu ta chờ đến khi trong phòng học mọi người đều đi rồi, đối phương còn chưa đến , gọi điện thoại qua hỏi lại báo cho hắn rằng không đi được.
Quả nhiên là bởi vì Sầm Lễ.
Giang Ngôn sắc mặt hiện lên một tia ghen ghét,trước kia tất cả sự cưng chiều, sủng ái của Ninh Tu Viễn đều là dành cho cậu ta.
"A Viễn" Giang Ngôn kêu một tiếng, quan tâm hỏi,"Tại sao sắc mặt Sầm Lễ lại kém như vậy ?"
Tâm tình Ninh Tu Viễn loạn thật sự, hắn quay đầu thì thấy Giang Ngôn ở cách đó không xa nói," ăn cơm chưa ?''
"Anh không ở đây , em cũng chỉ có một mình, cũng không muốn ăn ." Giang Ngôn nũng nịu nói .
Từ nhỏ thân thể cậu ta tương đối yếu, bên trên còn có một chị gái , một anh trai, ở nhà cực kỳ được chiều chuộng còn chưa bao giờ chịu chút ủy khuất gì.
Ninh Tu Viễn đi đến trước mặt Giang Ngôn , vươn tay sờ soạng mặt cùng trán của Giang Ngôn,"không phải đã bảo em mặc nhiều đồ rồi sao, sao lại ăn mặc phong phanh như thế này ."
" Nhưng mấy ngày nay lạnh như vậy, em cũng ko mang đủ đồ, nên mặc tạm thế thôi ." Giang Ngôn nhỏ giọng nói, như là làm nũng.,
"Trước mặc tạm đồ của anh, ngày mai đưa em đi mua đồ mới ." Ninh Tu Viễn nói.
"A Viễn là tốt nhất ." Giang Ngôn cười cười, dựa gần vào lồng ngực của Tu Viễn, đôi mắt có tia lạnh nhìn Sầm Lễ nằm ở trên sô pha, quần áo hỗn độn, cuộn tròn thân thể, đôi tay che ở bụng.
Lúc trước nháo ra động tĩnh như thế , người hầu cũng không dám tùy tiện đi lại, Ninh Tu Viễn phân phó phòng bếp đi nấu cơm, sau đó còn nấu chút canh gừng.
Qua một hồi lâu, Sầm Lễ mới đi lại đây, cậu ngơ ngẩn nhìn hai người ở trước mặt hắn thân cận, dường như cậu ở lại nơi này là dư thừa.Cậu cũng chính là dư thừa.
Thân thể cũng có vẻ đã đỡ đau đớn, Sầm Lễ từ trên sô pha ngồi dậy, gian nan đem quần áo của mình sửa sang lại một chút, thuốc vẫn còn ở trong túi , cậu chậm rãi đứng dậy, chân mềm nhũn, cũng may bàn tay níu vào được sô pha bên cạnh.
Sầm Lễ không muốn tiếp tục ở nơi này , nhưng Ninh Tu Viễn chắc chắn sẽ không để cậu đến trường.
Ninh Tu Viễn từ phòng bếp ra tới, thấy trên sô pha không có ai, nhìn bóng dáng cậu rồi trầm giọng nói, "Ai cho phép cậu đi?"
"..."Sầm Lễ dừng bước lại .
"Chúng ta còn có hai việc, chưa xử lý xong ." Ninh Tu Viễn đứng sau cậu nói.
Sầm Lễ quay đầu lại, thấy Ninh Tu Viễn đi tới phía cậu .
"Ninh Tu Viễn, tôi thiếu anh cái gì , sớm hay muộn sẽ có một ngày tôi trả hết ."Sầm Lễ nói.
**************************************
Đúng là hai người làm vẫn hơn một người mà :)))))) qua quên khum giới thịu cho mọi người biết ''đồ đệ'' của mình - một trong đám bạn thân cùng tuổi của mình sẽ đồng hành cùng chúng ta trong công cuộc tìm ngược cho Viễn cẩu nhe :333