Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 104: Chương 104: Khiến Em Quên Đi Hắn






Edit & Beta: Đòe

Đầu một mảnh mơ mơ hồ hồ, không biết đã qua bao lâu, Sầm Lễ hơi hé mắt, phát hiện mình đang nằm ở ghế sau xe, hai tay hai chân đều bị chói chặt.

Bên trong xe dùng chút huân hương, nếu hít phải, ý thức sẽ dần dần lâm vào hỗn loạn, chỉ cảm thấy toàn thân không còn là của mình, trong người nóng như lửa đốt.

Người xưa có công nghệ chế hương rất phát triển. Chế hương phân làm Bội Hương và Huân Hương hai loại chính. Huân Hương chính là hương liệu được pha chế để đốt, hun tạo khói nhẹ trong các Huân lô, đốt trong phòng với công dụng như chữa bệnh ( an thần, tỉnh não, giảm căng thẳng mệt mỏi, dễ ngủ...), làm thơm phòng ở, huân thơm quần áo, đuổi muỗi cùng côn trùng theo mùa v.v.v

Khi hàm dưới bị người nâng lên, đôi mắt cũng một mảnh mê ly.

"Cứ để người ở đây, các người có thể đi trước.” gã đàn ông mở miệng nói.

Đám người kia rời khỏi phòng, rồi sau đó cẩn thận đóng cửa lại.

Làn da chạm vào xúc cảm thật tốt, mặt cũng rất đẹp, lại là loại người kiêu ngạo, khó trách dù đã hãm hại Giang Ngôn rất nhiều lần, nhưng đều được Ninh Tu Viễn che chở.

Tiếng điện thoại vang lên, Giang Bách tiếp nhận cuộc gọi.

“Anh, Sầm Lễ ở chỗ anh sao?” Giọng người bên kia điện thoại người mang theo chút ủy khuất.

Giang Bách dùng tay bóp mặt Sầm Lễ, cẩn thận đánh giá một phen, nói,” Em yên tâm, người của Giang gia không phải là ai cũng có thể khi dễ, bất quá cậu ta thế nhưng lại là một cực phẩm, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị cũng không tồi.”

“Đừng làm cậu ấy bị thương, A Viễn sẽ lo lắng.”

Giang Bách cười cười, “Đều đến lúc này còn nghĩ cho người khác sao, đừng sợ, cậu ta biến mất cũng vừa lúc, miễn cho Ninh Tu Viễn nhớ thương.” Không nói được mấy câu, Sầm Lễ đã có chút động đậy, đại khái là bởi vì quá nóng, theo bản năng muốn cởi áo ra.

Giang Bách vội vàng nói chuyện điện thoại mấy câu, liền cắt đứt cuộc gọi, gã đang vội vã vì chuyện gì, hai người đều không cần nói cũng biết.

Ninh Tu Viễn đã sớm phái người đi theo Sầm Lễ, muốn đợi qua mấy ngày sẽ tới đón cậu về, người hắn phái đi lại trở về báo cáo, Sầm Lễ sau khi đi vào siêu thị thì không thấy trở ra, bất quá chỉ là chuốc thuốc mê, ai cũng không thể nghĩ đến sẽ có thể vác đi một người còn đang mang thai, bọn họ ở siêu thị tìm kiếm đã lâu, nhưng vẫn không tìm được người.

Ninh Tu Viễn luống cuống, vội vàng sai người đi xem camera theo dõi, nhìn thấy Sầm Lễ đứng trong góc, bị người dùng khăn tay gây mê cậu.

Người kia hắn nhìn có chút quen mắt, hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, đã từng gặp qua ở Giang gia.

Giang Bách là người thế nào, hắn rất rõ ràng.

Một chút hắn cũng không dám chậm chễ, tìm người tra địa chỉ nhà Giang Bách.

Hắn trước nay đều không có ý nghĩ sẽ nhường Sầm Lễ cho một ai khác, người này là của hắn, từ đầu đến cuối cũng chỉ có thể thuộc về hắn, mấy ngày cậu ở cùng Hàn Kham, đều cực kỳ dày vò hắn, càng miễn bàn chuyện cậu bị Giang Bách mang đi.

Ninh Tu Viễn chạy tới nơi, nghe thấy trong nhà truyền đến tiếng đồ thủy tinh bị đập vỡ, hắn tìm tới nói phát ra âm thanh, một chân đạp văng cánh cửa ra, thấy sau ót Giang Bách bị gạt tàn thuốc đập cho chảy máu, gã tát Sâm Lễ một bạt tai.

Sầm Lễ tuy rằng mơ hồ không rõ, nhưng theo bản năng vẫn luôn bài xích loại hành vi này, cậu cuộn tròn người lại, toàn thân run rẩy.

Giang Bách người bị trói lại thì không thú vị chút nào, liền cởi trói cho cậu, gã còn chưa kịp cúi người xuống, sau ót liền bị ăn đau, gã nổi điên, cũng không chú ý tới người đứng ở cửa, một tát còn chưa hết giận, đang muốn đạp thêm phát nữa.

Chỉ là bị người tấn công từ phía sau, Ninh Tu Viễn trong mắt hằn tơ máu, đấm gã túi bụi, đánh gã tới ngu người luôn.

“Con mẹ nó thằng chó nào đánh tao?!!” Ninh Tu Viễn ra tay rất nặng, không chút lưu tình.

“Mày như vậy, không sợ sẽ khiến Tiểu Ngôn thất vọng sao?” Giang Bách thở hổn hển, hỏi hắn.

Toàn là ăn chơi đàng điếm, dẫn tới thân thể luôn rất kém, tất nhiên là so với Ninh Tu Viễn thường xuyên rèn luyện kém hơn rất nhiều, tuy nói ở trường học thanh danh không tốt lắm, nhưng lúc có đại hội thể thao, Ninh Tu Viễn luôn dành hạng nhất……

Nghe thấy tên Giang Ngôn, Ninh Tu Viễn lúc này mới dừng tay, hắn trầm mặt, nói, “Tao thế nào, trong lòng tự nhiên hiểu rõ, nếu mày cảm thấy không ổn, vậy thì hủy lễ đính hôn đi.”

Hắn căn bản không nghĩ tới sẽ một lòng một dạ đến già, cũng không cho rằng hai chữ hôn nhân này sẽ trói buộc được hắn.

Hắn chỉ cảm thấy, Sầm Lễ đã ở cùng hắn nhiều năm, người này chính là của hắn, mặc kệ mẹ cậu có qua đời hay chưa, hắn chính là muốn giữ Sầm Lễ bên mình, nếu cậu không muốn, hắn sẽ có cách bức ép khác.

Ninh Tu Viễn dần dần ý thức được, hắn không thể rời xa Sầm Lễ.

Làn da Sầm Lễ trắng bệch trong suốt, có lẽ bởi vì đang mang thai, thân thể cũng càng thêm mẫn cảm, cậu khẽ ho vài tiếng, hai chân thẳng tắp khép chặt, quần đã bị cởi tới đầu gối.

Ninh Tu Viễn hòa hoãn lại, đứng dậy đến bên mép giường, thấy gương mặt Sầm Lễ không còn chút sắc hồng nào, người sáng suốt liếc qua, liền biết đã xảy ra chuyện gì.

Giang Bách ngã trên mặt đất, mắt thấy Ninh Tu Viễn ôm người ra ngoài.

Ninh Tu Viễn hôn hôn mặt Sầm Lễ, nhẹ giọng trấn an nói,” Không có việc gì, tôi đưa cậu về nhà.” Hắn tận lực lái xe một đường thật êm, đưa Sầm Lễ về khu biết thự ở vùng ngoài ô.

Phòng ở đã sớm được thu dọn sạch sẽ, bên trong đầy đủ tiện nghi, đều là những thứ tốt nhất, hắn ôm Sầm Lễ đi vào phòng ngủ, đặt nhẹ cậu xuống giường.

Sầm Lễ đang mê mang bỗng mở bừng mắt, thấy trước người đàn ông trước mặt, vươn tay kéo lấy vạt áo đối phương, nhỏ giọng nói, “Đừng đi mà.”

Ninh Tu Viễn vẫn là lần đầu tiên nghe được loại giọng điệu này của cậu, trong lòng mừng như điên một trận, hắn thấp giọng nói, “Tôi sẽ không đi đâu cả.”

Thân thể dường như bừng lên một ngọn lửa, quần áo bị dày vò đến rối tung, Sầm Lễ chậm rãi đứng dậy, một tay đặt trên bả vai Ninh Tu Viễn, dựa gần đến, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp vành tai hắn.

Loại cảm xúc này, là Ninh Tu Viễn chưa bao giờ được trải nghiệm quá, động tác chả mấy khi ôn nhu thế này, tay nhẹ nhàng vỗ về Sầm Lễ

Sầm Lễ ở bên tai hắn nhẹ giọng nói, “Ôm em đi, Hàn Kham.”

Ninh Tu Viễn động tác tức khắc cứng đờ, một chút vui sướng lúc trước, đã bị gió lạnh bào mòn, sắc mặt cũng đen xì lại. Hắn nắm cằm Sầm Lễ, giọng nói rét run, “Thử nói lại lần nữa xem.”

“Em không muốn nghĩ tới hắn, càng không muốn sinh con cho hắn, xin hãy yêu thương em, khiến em quên đi hắn ta” Sầm Lễ ánh mắt mê ly nhìn người đàn ông trước mặt.

Ninh Tu Viễn bàn tay gắt gao nắm chặt lại, người này thật đúng là hạ tiện, nói cái gì mà không thích đàn ông, đối với người khác thế nhưng thật sự rất ân cầm.

Hắn cười nhẹ ra tiếng, “Mới ở cùng Hàn Kham có mấy ngày, đã bị hắn chơi đến sảng rồi?”

“...”Sầm Lễ giật mình, chỉ là trì độn cảm thấy động tác đối phương dần trở nên thô lỗ.

”Các người đã làm rồi có đúng không?” Lúc trước ở nơi đó của Giang Bách, hắn không có nhìn kỹ, hắn lột sạch quần áo trên người Sầm Lễ, vẫn là làn da trắng nõn như ngọc, không có dấu vết hoan ái đáng nghi nào cả.

Đã lâu rồi không được vào Sầm Lễ, dục vọng trong hắn đã sớm trở nên hứng khởi lên.

Bàn tay từ sống lưng mò xuống tìm kiếm, hắn thở dài thỏa mãn, nâng mặt Sầm Lễ lên, tiếng nói khàn khàn, “Nhìn cho rõ, là ai đang chơi cậu, đứa bé sau này cũng sẽ là con của tôi, toàn bộ đều là của tôi.”

“Không, không phải.” Sầm Lễ giống như là ý thức được gì đó, chịu không nổi nhẹ rùng mình.

Ninh Tu Viễn cười lạnh, “Cậu sẽ chỉ ở nhà, chuyên tâm mà sinh con cho tôi thôi.”

Hai chân mạnh mẽ bị tách ra, đặt ở trên vai đối phương, thân thể đã sớm trở nên mẫn cảm, rõ ràng nên bài xích loại hành vi phạm phải lẽ thường này, nhưng lại bị động mặc đối phương chiếm đoạt, cảm nhận được vui sướng.

Bên ngoài sắc trời dần tối, không biết đã mấy giờ rồi.

Sầm Lễ ngược lại rất tình nguyện bản thân chìm trong cảm giác mơ hồ không rõ, cũng không muốn thanh tỉnh trở lại.

Cậu nghĩ tới Hàn Kham đã nói, buổi tối tầm 8-9 giờ sẽ trở về, nếu anh về nhà mà không thấy cậu, hẳn sẽ rất lo lắng?

Điện thoại để ở trong túi vang lên, đánh vỡ không khí đơn điệu dâm mỹ nhớp nháp tiếng nước, Ninh Tu Viễn đè gáy cậu, khiến mặt cậu chôn vùi trong chăn gối mềm mại, sau đó lót dưới bụng cậu hai cái gối mềm, hai tay giữ chặt eo Sầm Lễ, mỗi khi thân thể cậu bị hắn kích thích đẩy lên phía trước, rất nhanh sẽ bị kéo trở về.

Lúc này, ai lại gọi điện thoại tới.

Ninh Tu Viễn đứng dậy, cầm giúp cậu điện thoại, sau đó đưa cho cậu, nói, “Tỉnh rồi thì tiếp điện thoại đi, miễn cho thầy Hàn của cậu vì cậu mà lo lắng.”

Cố nén thân thể không khoẻ, Sầm Lễ trực tiếp từ chối cuộc gọi.

“Tại sao lại từ chối? Tôi thế nhưng rất muốn để anh ta biết chúng ta đang làm gì, người bị tôi chơi qua, cư nhiên còn có người nhặt lại, ngược lại cũng rất hiếm lạ.” Ninh Tu Viễn động tác không chút chậm lại.

Cánh môi cơ hồ đã bị cắn ra máu, điện thoại để một bên, lại lần nữa phát sáng, giọng hát dễ nghe vang bên tai.

Sau khi mua điện thoại về, ngày trước vẫn luôn dùng đời cũ, Sầm Lễ đối với mấy thừ này ít khi nghiên cứu tới, tiếng chuông này, vẫn Hàn Kham đổi cho cậu.

Thời điểm màn hình điện thoại sắp tối đi, Ninh Tu Viễn giúp cậu tiếp nhận cuộc gọi, sau đó đặt bên tai cậu.

Trong điện thoại là giọng nói đầy lo lắng của Hàn Kham," Tại sao em không nghe máy? Em đang ở đâu vậy?”

Kỳ thật Sầm Lễ cũng đã đoán trước được, Ninh Tu Viễn sẽ mang cậu về, cậu với Hàn Kham, chung quy vẫn là không có khả năng, cậu đã trải qua quá nhiều điều, không cách nào giống người bình thường được nữa, có thể nói một tới quyền tự do yêu đương.

Giống như Ninh Tu Viễn nói vậy, cậu đã sớm bị chơi đến hỏng, mà Hàn Kham vẫn là người trong sạch, như kỹ nữ hoàn lương, cũng không thay đổi được đã từng bị nhiều người sử dụng qua, sẽ phải thời thời khắc khắc lo lắng sự thật dơ bẩn bị người đời vạch trần, trong đầu cũng sẽ luôn nghĩ đến những quá khứ ghê tởm đó, đây là ác mộng sẽ bám cậu đến cuối đời.

Người trong điện thoại lại nói, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“...”Sầm Lễ tận lực khắc chế tiếng thở dốc, thấp giọng nói,” Em nhớ rằng em còn có thân thích khác nên đã đi tìm người đó, họ đã chuẩn bị cho em một công việc, thích hợp với trạng thái hiện tại của em, việc em đi tìm họ anh cũng biết đấy, em không thích bản thân nhàn rỗi ngồi không.”

“Tại sao không nói với tôi, tôi đi cùng với em.”

Sầm Lễ khẽ cười một chút, chóp mũi cay cay nói,” không được, anh còn bận công việc, chờ mấy ngày nữa em sẽ về với anh."

Câu nói này không phải quá quyết tuyệt, cũng không dễ dàng khiến người ta sinh ra nghi ngờ, Hàn Kham trầm mặc vài giây, nói, “Vậy em phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, có yêu cầu gì thì gọi ngay cho tôi."

Có lẽ là bởi vì lời cậu nói, lực đạo phía sau càng ngày càng mạnh, Sầm Lễ cắn chặt tay, ngừng một hơi, nói,” Vâng, vậy em cúp máy nhé."

Sầm Lễ vừa kết thúc cuộc gọi, người phía sau liền bóp chặt hàm dưới của cậu, bắt cậu quay sang một bên, tiếp nhận nụ hôn thô bạo của đối phương.

***************

Âu nâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.