Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 92: Chương 92: Không Nên Cho Cậu Ra Ngoài




Sầm Lễ động tác nhanh nhẹn mặc quần áo chỉnh tề, thấy Ninh Tu Viễn từ trong bồn tắm đi ra, vội vàng hướng phía của mà chạy.

“Sầm Lễ!” Ninh Tu Viễn gọi một tiếng.

Nghe thấy tiếng gọi của hắn, Sầm Lễ chẳng những không dừng lại, ngược lại càng đi càng nhanh, bởi vì hôm nay hắn cùng Sầm Lễ chỉ đi hai người,không mang theo vệ sĩ, Ninh Tu Viễn tùy tiện vớ lấy một bộ quần áo mặc vào, bước nhanh ra ngoài.”

Ninh Tu Viễn thấy phía trước có mấy nhân viên đang trực, nói, “Ngăn cậu ấy lại!''

Mấy nhân viên phục vụ đó thấy bộ dạng Ninh Tu Viễn không dễ chọc, đi tới đứng chắn trước mặt Sầm Lễ, nhưng lúc này, Sầm Lễ nào có dễ dàng bị không chế như vậy.

Sầm Lễ hung hăng đẩy người ngăn phía trước ra, mấy người kia muốn vây cậu lại, Ninh Tu Viễn nói, “Đừng làm cậu ấy bị thương.” Bởi vì có người ngoài quấy rối, Ninh Tu Viễn rất nhanh đã đuổi theo kịp, Sầm Lễ bị hắn bắt lấy cánh tay.

Ninh Tu Viễn sắc mặt khó coi, “Cậu muốn đi đâu?”

“Bệnh viện.” Sầm Lễ nói.

“Ta không phải đã nói chờ thêm vài ngày nữa sao, đợi cậu trạng thái tốt hơn thì tới vẫn kịp mà??

“Hiện tại tôi muốn đi.”

Lúc ra cửa vẫn còn tốt, bây giờ thì không ổn chút nào, Ninh Tu Viễn ngữ khí không kiên nhẫn nói, “Nếu cậu không muốn ra ngoài dạo nữa, vậy thì về nhà ngay bây giờ.''

Người tới đây không quyền thì quý, những việc đó mấy nhân viễn đã thấy không ít lần, biết Ninh Tu Viễn đã giữ chặt cậu, cũng không ở lại hành lang nữa.

Ninh Tu Viễn kéo Sầm Lễ đi về phía cửa, Sầm Lễ nhất thời không thể trốn thoát, cậu thấy Hạ Sơ Ngạn tiến vào bên trong, tuy nói đối phương không có quen biết nhiều gì với cậu, nhưng cậu nhớ rõ người này là chú của Hạ Xuyên, thời điểm còn học cao trung có tới tham gia kì nghỉ mát.

“Chú Hạ! Cứu tôi!” Sầm Lễ cũng bất chấp tất cả, cậu hiện tại chỉ muốn thoát khỏi Ninh Tu Viễn.

Hạ Sơ Ngạn mặc một thân tây trang, tóc tai chỉnh tề, ngũ quan tuấn lãng, thoạt nhìn rất có mị lực của một người đàn ông thành thục, có lẽ tới đây vì có chuyện quan trọng, nghe thấy tiếng Sầm Lễ, theo bản năng nhìn qua.

“Sơ Ngạn, Lưu tổng đang ở bên trong chờ chúng ta.” người phụ nữ bên cạnh Hạ Sơ Ngạn nói.

Hạ Sơ Ngạn ngược lại thấy Ninh Tu Viễn có chút quen mắt, là bạn của Hạ Xuyên, cũng là con một của Ninh thị, nhìn thấy tư thế này, hắn đi tới, tiếng nói trầm thấp hỏi, “Có gì cần trợ giúp sao?”

Ninh Tu Viễn ngoài mặt mang hòa khí nói, “Tôi chỉ là đang cùng cậu ấy vui đùa chút thôi, không quấy rầy đến chú nữa.” Dứt lời liền bịt kín miệng Sầm Lễ, vừa rồi nháo ra động tĩnh không nhỏ, có những người còn đang đứng nhìn họ.

Hạ Sơ Ngạn nhíu mày lại, nhìn thấy thanh niên bị Ninh Tu Viễn túm đi vẫn giãy giụa không ngừng.

Người phụ nữ ở phía sau hắn, tựa như phát hiện ra điều gì đó, không quá xác định hỏi hắn, “Anh sao vậy..''

Ở trong mắt cô, Hạ Sơ Ngạn hẳn là một người đàn ông rất bảo thủ, qua lại với cô mấy tháng, ngay cả cầm tay đơn giản cũng rất ít khi, càng đừng nói tới những hành động thân mật quá mức, nhưng sau cổ có dấu vết, rất giống dấu hôn, phảng phất như có người đang trần trụi khoe khoang.

Hạ Sơ Ngạn sờ gáy một chút sau, hỏi, “Sao thế?”

Mấy ngày gần đây, Hạ Sơ Ngạn cảm thấy giấc ngủ không tốt, giống như có người đè ở trên người hắn, khiến hắn thở không nổi, nửa đường muốn mở mắt nhưng không cách nào tỉnh nổi.

Bất quá ngày hôm sau mọi thứ vẫn bình thường, trong phòng cũng không có gì khác thường, hắn nghĩ chắc do lượng công việc quá tải nên dẫn đến mệt mỏi, liền không nghĩ nhiều nữa.

Người phụ nữ lắc đầu, có thể là do cô lo lắng nhiều, theo như cô biết, Hạ Sơ Ngạn cũng không qua lại với ai khác bên ngoài.

Ninh Tu Viễn kéo Sầm Lễ lên xe, sau đó đóng cửa lại.

Hắn dùng dây thừng trói tay Sầm Lễ sau lưng, trên tay trái còn có một vết thương mới đóng vảy, Ninh Tu Viễn ngược lại cũng không thắt quá chặt, chỉ là buộc thành nút chết.

Hắn lạnh lùng nói, “Xem ra không nên để cậu đi ra ngoài.”

“Tôi muốn tới bệnh viện.” Sầm Lễ nói.

Ninh Tu Viễn nghe thấy phiền, nói,“ tôi đều đã nói qua một đoạn thời gian nữa, cậu đừng không biết tốt xấu, muốn bình yên một ngày, cũng bị cậu phá cho hỏng bét.

Ninh Tu Viễn khởi động xe, không tới một giừo đồng hồ, đã về tới nhà.

Sau khi về đến nhà, hắn trực tiếp mang Sầm Lễ lên lầu, sau đó để mấy vệ sĩ đứng cah trước cửa.

Ninh Tu Viễn vốn muốn dạy dỗ cậu, trên đường lại nhận được cuộc gọi, liền đi ra ngoài một chuyến.

Sầm Lễ nằm ngã xuống trên giường, trán toát đầy mồ hôi, nhưng dây thừng bị buộc thành nút chết, cậu không thể cởi bỏ trong phút chốc.

Cửa phòng bị đẩy ra, cậu cho rằng trở về chính là Ninh Tu Viễn, khi thấy Giang Ngôn, đôi mắt tràn đầy cảnh giác.

Đến người trì độn, cũng cảm giác được tình cảm Ninh Tu Viễn đối với Sầm Lễ vượt quá phạm vi một người bạn giường, đặc biệt là sau khi Sầm Lễ bỏ học ở nhà, Ninh Tu Viễn liền bỏ quên cậu ta.

Giang Ngôn trong tay cầm một con dao nhỏ, đi đến cạnh giường, cầm dao khoa tay múa chân trước mặt Sầm Lễ,“ cũng không biết cậu đáng giá ở chỗ nào, rõ ràng so với tôi cậu cái gì cũng không có.”

“...”Sầm Lễ hiện tại chỉ muốn tháo bỏ dây trói sau lưng, không để ý đến Giang Ngôn.

Lại nghe đối phương nói,“ nghe nói mẹ cậu bệnh tình rất nguy kịch? Thật đáng thương, người thân duy nhất cũng không còn nữa.”

“Cậu nói gì?” Sầm Lễ khẩn trương hỏi.

Giang Ngôn cười cười,“ Cậu ở đây mỗi ngày có người hầu kẻ hạ, liền mặc kệ mẹ mình bệnh tình nguy kịch ở bệnh viện? Xem ra cái gọi là hiếu thảo, cũng chỉ là cái vẻ ngoài tự nghênh của cậu.”

Nghe thấy lời Giang Ngôn nói, Sầm Lễ sắc mặt chợt trắng bệch.

“Chỉ là mẹ cậu cũng quá hồ đồ, bà còn chưa biết đến sự dơ bẩn của con bà.”

“Giúp tôi cởi trói.” Sầm Lễ hòa hoãn vài giây, mới mở miệng.

Giang Ngôn một nhát dao cắt đứt đoạn dây thừng, sau đó nhét dao vào tay cậu.

Lầu hai cũng không tính là quá cao, ban đầu Ninh Tu Viễn đều sẽ dùng dây xích khóa cậu lại, lúc nãy đi gấp, cũng không đoán được cậu sẽ thoát được.

Sầm Lễ buộc khăn chải giường vào nhau, vừa đủ dùng, Giang Ngôn mắt lạnh nhìn Sầm Lễ từ cửa sổ rời đi, rồi sau đó khủng hoảng đẩy cửa ra, nói với mấy người bên ngoài, “Sầm Lễ đâm tôi bị thương, sau đó bỏ chạy.”

Mấy người kia vừa nghe thấy, luống cuống, vội vàng đi vào trong phòng, nhìn thấy cửa sổ chính bị mở toang, người bên trong đã không còn nữa, chỉ thấy trên mặt đất có một đoạn dây thừng bị cắt đứt, còn có một con dao dính máu.

Dì Lý đang ở dưới lầu dọn vệ sinh, nghe được tiếng bước chân, thấy tay Giang Ngôn chảy đầy máu, mặt đều bị dọa trắng, “Giang thiếu gia!”

“ Không sao đâu ạ.” Giang Ngôn yếu ớt nói.

Lý thẩm sốt ruột đi tìm hòm thuốc, Giang Ngôn trên mặt lộ ra ý cười, lần này Sầm Lễ bỏ chạy, chạy trốn không được, kết quả cũng sẽ rất thảm bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.