Edit & Beta: Đòe
Người cứ sống mãi trong quá khứ, thật đáng buồn.
Cho tới nay hắn mới ngộ ra, chỉ là hiện giờ chính hắn cũng không muốn bước ra.
Đây là phòng của Sầm Lễ, sách trên bàn đã lâu không có người đọc, phủ kín một tầng bụi trên mặt, bút đựng trong ống vẫn còn đây, nhưng không còn ai dùng tới chúng nữa, cầm chúng trong tay mà viết trên những trang giấy.
Hộp sắt trong ngăn kéo, có một số thứ linh tinh, tầng trên cùng của bàn học đặt một khung ảnh chụp tập thể năm nhất cao trung, hắn cũng có một tấm ảnh, cất trong nhà, theo ngọn lửa đã hóa thành tro tàn.
Bộ dáng Sầm Lễ còn rất ngây ngô, ánh mắt nhìn ống kính, lại giống như đang nhìn hắn.
Tay Ninh Tu Viễn nhẹ nhàng chạm vào, như muốn xuyên qua bức ảnh, vuốt ve mặt Sầm Lễ, có nhiều lúc, hắn rất không kiên nhẫn mà bóp chặt hàm dưới cậu, bắt cậu phải ngẩng đầu lên đối mặt với hắn.
Khi ấy Sầm Lễ khí sắc cũng không tệ lắm, nhưng sau lại thường xuyên bị ốm, hắn còn trách tội Sầm Lễ vì sao uống nhiều đồ bổ như vậy, mà thân thể vẫn không tốt lên được.
Trong ngăn kéo còn có kim chỉ, nhìn ra được Sầm Lễ đã từng dùng đến chúng.
Sầm Lễ là người rất tiết kiệm, sẽ không tiêu pha lãng phí, nhưng chiếc đồng hố có giá trị lớn lần trước, cậu lại đưa cho người khác.
Lúc ấy hắn phải nên biết.
Tinh thần Ninh Tu Viễn hoảng hốt, hắn nghe thấy có tiếng nói bên tai, “Bạn học, trong lớp chỉ còn mỗi cậu chưa nộp bài.” Thấy hắn vẫn không tỉnh lại, người nọ lại nhẹ nhàng mở miệng gọi hắn một tiếng, “Bạn học?”
Hắn chậm rãi mở bừng mắt, ánh mặt trời rọi vào cửa, phía trước có không ít bạn học đang vui vẻ trò chuyện với nhau, trên bảng vẫn còn đống kiến thức giáo viên viết lên chưa kịp lau, Ninh Tu Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ, là sân trường hắn rất quen thuộc.
Giống như những chuyên sau này, chỉ là cơn ác mộng.
Hắn chỉ mới chợp mắt được mười phút, tỉnh lại thì vẫn còn là học sinh cấp ba.
Hành lang, sân thể dục, giáo đường, nhà ăn, cây đa lớn sau khu dạy học, mùa hè lúc học thể dục, sẽ có không ít người trốn dưới bóng cây.
Ngay cả chuông trường cũng trở nên dễ nghe hơn.
Ninh Tu Viễn tìm trong hộc bàn mãi, vẫn không thấy bài thi Sầm Lễ muốn thu đâu.
“Cậu đợi một chút.” Ninh Tu Viễn có hơi sốt ruột.
Sầm Lễ thấy trên bàn có tờ bài thi, nói, “Không phải nó đang ở đây sao?”
”À ừ.” Ninh Tu Viễn cảm thấy mình thật ngu xuẩn, thấy Sầm Lễ tới thu bài thi, để nộp lại cho giáo viên, Ninh Tu Viễn vội vàng nói, “Tôi đi với cậu nhé.”
“?”Sầm Lễ hồ nghi nhìn nhìn hắn.
Hắn bước tới, ôm lấy chồng bài thi trong tay Sầm Lễ, tùy tiện bịa đặt một lý do nói, “Dự báo thời tiết nói hôm nay nhiệt độ sẽ giảm xuống, hai người cùng đi, tôi còn có thể giúp cậu chắn gió.”
Chính miệng hắn nói, còn cảm thấy cái lý do này không thể tin tưởng nổi, nghiêng đầu nhìn Sầm Lễ mở miệng cười.
“Cậu đang lừa tớ sao?” Sầm Lễ hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Ninh Tu Viễn có chút ngượng ngùng, hắn nhớ rõ văn phòng giáo viên môn ngữ văn ở toàn nhà dạy học hai, cách bên này hơi xa.
Ngày mùa hè tiếng ve râm ran không dứt, bầu trời trong xanh, một chút dấu hiệu giảm nhiệt độ xuống cũng không có, một trận gió to từ từ thổi tới.
Ninh Tu Viễn thấy phía trước chính là quán bán đồ vặt, có hai nữ sinh từ trong đi ra, trong tay còn cầm hai cây kem.
Hắn hỏi, “Cậu có muốn ăn không?”
Sầm Lễ lắc lắc đầu.
Ninh Tu Viễn nghĩ đến ba năm cấp ba này, hắn cơ hồ chưa bao giờ thấy Sầm Lễ ăn đồ ăn vặt, càng đừng nói đến kem giải nhiệt.
“Tiết sau là tiết thể dục, chúng ta cũng có thể đến muộn chút.” Ninh Tu Viễn nói.
“...”Sầm Lễ không trả lời.
Ninh Tu Viễn lại nói, “Sầm Lễ, cậu thích cái gì nào?”
Sầm Lễ do dự một lúc lâu, sau đó nói,“Tớ cũng không biết nữa, nhưng trước mắt là học tập thật tốt, tương lai có thể có cuộc sống tốt hơn.”
“...” Ninh Tu Viễn trầm mặc.
“Mẹ tớ nói, chỉ có học mới thành tài, không nên dựa vào các mối quan hệ tiền tài với mấy nhà có tiền.”
“Ừ.” Ninh Tu Viễn lên tiếng, hắn nghĩ, mình chưa bao giờ cho được Sầm Lễ thứ cậu thật sự muốn.
Sầm Lễ cười cười, “Đột nhiên hỏi việc này làm gì vậy?”
“Không có gì.” Hắn chột dạ né tránh câu hỏi, nói,” Sầm Lễ, cậu không phải muốn tôi chăm chỉ học tập thật tốt sao?? Mong cậu sau này giúp đỡ tôi nhiều hơn trong học tập.”
“?” Sầm Lễ quay đầu nhìn hắn.
“Cậu yên tâm, tôi sẽ trả phí học tập, cậu không cần báo đáp, vừa lúc cậu cũng có thể giảm bớt gánh nặng tiền học phí, để cho dì bớt lo lắng hơn.”
“Cậu thật sự nghiêm túc sao?” Sầm Lễ không thể tin nổi hỏi.
“ Ừ.” Ninh Tu Viễn gật gật đầu, “Thật mà, nếu kì thì khải sát lần tới mà tôi thăng hạng thì cậu có gì thưởng cho tôi không?”
Sầm Lễ cũng biết gia thế của Ninh Tu Viễn, nếu là quà tặng, cậu khẳng định không mua được thứ hắn muón, Sầm Lễ hỏi,”Cậu muốn được thưởng gì nào?”
“Cậu cứ đáp ứng tôi trước đã, đến lúc đó rồi nói sau, dù sao cũng sẽ nằm trong khả năng của cậu.” Sầm Lễ là người rất thấu tình đạt lý, suy nghĩ vài giây, không trả lời.
Trong văn phòng không thấy giáo viên đâu, bọn họ đặt bài thi trên bàn rồi mới rời đi.
Từ trong phòng học khác, truyền đến thanh âm đọc sách lanh lảnh, đã vào học, mỗi khi bọn họ đi qua một lớp học nào đó, bên trong sẽ có người nhìn trộm bọn họ.
Ninh Tu Viễn nghĩ, người khác sẽ nghĩ sao về quan hệ giữa hai người họ?
Là bạn học, là bạn bè, hay là một mối quan hệ đi sâu hơn nữa.
Người trên sân thể dục xếp thành bốn hàng, tiết học không bao lâu sẽ được giải lao, Ninh Tu Viễn sợ khi bọn họ đứng về hàng, hắn sẽ không còn đề tài nào để trò chuyện với Sàm Lễ nữa.
Đứng dưới một bóng cây, Ninh Tu Viễn nói, “Cậu chờ tôi một chút.”
Còn không đợi Sầm Lễ trả lời, hắn liền chạy tới quán bán đồ vặt, lúc trở về, trong tay còn câm hai que kem vị bơ
Hắn đưa cho Sầm Lễ một cây, “Còn không ăn sẽ bị chảy nước đó.”
“Vào giờ học rồi.”
“Tiết thể dục cũng không làm chậm trễ việc học của cậu đâu, đợi lát nữa thì cậu nói với bọn họ, là tôi không cho cậu về lớp.”
“...”Sầm Lễ nhìn thoáng qua chỗ tập hợp, Ninh Tu Viễn xé vỏ kem, đưa cho Sầm Lễ.
Loại này ngọt đến phát ngấy, Sầm Lễ rất ít khi ăn, cậu vẫn luôn nghĩ rằng mua đống đồ ăn không có dinh dưỡng này, rất phí tiền.
Kem đã xé vỏ, Sầm Lễ ăn thử, rất ngọt.
Cánh môi nhợt nhạt dính kem lạnh, Sầm Lễ chưa kịp phản ứng, Ninh Tu Viễn đã cúi người xuống, môi hai người chạm vào nhau, Sầm Lễ tức khắc đỏ mặt.
Ninh Tu Viễn giọng khàn khàn, “Vừa này bị dính kem, tôi lau đi cho cậu.”
“...”
Hai tai Sầm Lễ đỏ lên, tựa hồ hơi xấu hổ ngẩng đầu nhìn mặt hắn.
Ánh mặt trời nóng gắt rọi xuống, trên sân trường chỉ toàn thấy tiếng ve râm ran, dưới bóng cây có hai thiếu niên, ánh mặt trời xiên qua kẽ lẽ, chiếu xuống khuôn mặt bọn họ.
Bên ngoài trời đã sáng, con hẻm rất yên tĩnh, có đôi khi cảnh trong mơ, tốt đẹp đến nỗi khiến con người ta không muốn tỉnh lại.
Ngay khi Ninh Tu Viễn mở mắt ra, gương mặt hắn ướt đẫm nước mắt.