Edit & Beta: Đòe
Kiều Nguyên không có ấn tượng gì mấy về hắn, ngược lại về mặt tình cảm có thể tha thứ, nhưng Ninh Mặc còn nhỏ như vậy, chuyện gì cũng không hiểu, hắn cho rằng Kiều Nguyên ít nhất cũng sẽ nói chuyện với Ninh Mặc.
Nhưng Kiều Nguyên lại rời đi.
Ninh Mặc quay đầu lại, thấy hắn chăm chú nhìn thang máy, lẩm bẩm gọi một tiếng, "Daddy."
Trẻ con buồn bực đến rất nhanh, mà đi cũng rất nhanh, lông mi vẫn còn vương nước mắt, lại giống như không có gì, chạm lên mặt hắn.
"Daddy không sao." Ninh Tu Viễn cười cười, cắn một ngụm vào má Ninh Mặc.
"Tiểu Mặc, ba nhỏ của con là người rất tốt, con có thể ghét daddy, nhưng đừng ghét em ấy." Ninh Tu Viễn lại nói.
"..." Ninh Mặc dẩu mỏ, một bộ dáng đang suy tư chuyện gì đó, qua vài giây sau trên khuôn mặt nhỏ lộ vẻ hơi khổ sở,"....Bảo bảo muốn..."
"Là do daddy sai."
"..." Ninh Mặc nghĩ nghĩ, "Nhưng... Nhưng kẹo của con bị rơi rồi, cũng do daddy.... Tuổi còn nhỏ, đi học sẽ trốn tránh trách nhiệm."
Ninh Tu Viễn đen mặt, "Nam tử hán dám làm dám chịu, mình làm sai phải tự gánh hậu quả, nếu không sau này sẽ không ai nguyện ý chơi với con."
Ninh Mặc dường như không nghe thấy lời hắn nói, có mấy bạn nhỏ thấy Ninh Mặc tới đây, đều vây quanh nhóc, nói," Chúng ta cùng nhau chơi với vịt con nhé?" (Tôi bịa đấy =]]]] chứ tôi không biết "đẩy giọt nước" là chơi trò gì, đằng sau thấy "Hảo vịt" nên bịa luôn)
"Vịt con!" Ninh Mặc phấn khích nói, nhóc con tránh tránh, muốn thoát khỏi lồng ngực Ninh Tu Viễn.
Ninh Tu Viễn chỉ có thể cảm khái, con trai còn chưa lớn, hắn đã không thể giữ nổi rồi.
Hắn đặt Ninh Mặc xuống, kiên nhẫn dặn dò nói, "Nghe lời, biết không?"
Ninh Mặc vui vẻ, vô cùng cao hứng chạy đi chơi với đám bạn kia.
Điển hình buông tay không ngoảnh mặt.
Ninh Mặc nhỏ tuổi nhất đám, bên người vây đương như đều là mấy bé gái, Ninh Mặc lúc này mới có một tuổi rưỡi, đợi sau này nhóc trưởng thành, nếu dám ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, hắn sẽ cắt hết sinh hoạt phí của nhóc. Ninh Tu Viễn lòng mang tâm lo lắng của người làm cha.
Bảo mẫu đứng bên cạnh thấy hắn âm trầm, an ủi nói," Thiếu gia, ham chơi là thiên tiến của trẻ con, tiểu thiếu gia khẳng định vẫn luôn thích cậu ngay cả bản thân cậu cũng biết mà, đối với chuyện này tiểu thiếu gia sẽ có chừng mực."
Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày, vì muốn chứng minh bản thân không quá để ý tới, nói, "Ai quản nó có thích hay không."
"..." Bảo mẫu không nói.
Nhìn bóng dáng Ninh Mặc chơi đùa, Ninh Tu Viễn đột nhiên mở miệng nói," Cái danh người cha này, tôi quả thật không xứng."
Khác với các bạn nhỏ khác một nhà ba người, duy chỉ có Ninh Mặc từ khi sinh ra đến giờ, đều do bảo mẫu chăm sóc, ngày thường hắn bận công việc, về nhà sẽ chơi với Ninh Mặc, nhưng cũng chỉ có mình hắn, so với một gia đình hoàn chỉnh, vẫn luôn thiệt thòi hơn.
Làm bạn lâu dài, trước khi lên chức làm cha làm mẹ, hai bên phải xuất phát từ chuyện tình cảm.
Đến bạn bè, ai cũng có cuộc sống của mỗi người, ngẫu nhiên qua một khoảng thời gian, chân chính ở lại, cũng rất ít.
Ninh Tu Viễn phát hiện, bên cạnh hắn thoạt nhiền thì có rất nhiều người vây lấy, mấy người đó chỉ cần tiền là có thể làm bạn, tràn ngập khuynh hướng cảm xúc cùng hư tình giả ý.
Hắn ngồi ngay vị trí Kiều Nguyên vừa ngồi, lật xem quyển sách cậu vừa xem, thật giống như đối phương còn đang ở bên cạnh hắn, nhiều lúc hắn nhớ tới mỗi khi hắn trở về nhà, nghe thấy cậu nói "Anh đã về", sau đó đi đến hắn trước mặt, cầm đồ giúp hắn.
Tuy rằng mấy việc kia đều là vì Sầm Lễ muốn trả thù hắn, mới cho hắn được hưởng cảm giác ấm áp hư ảo đó, nhưng đây đã trở thành kí ức in sâu nhất trong lòng hắn. Nó làm cho hắn sinh ra một loại ảo giấc, bọn họ đều có tình cảm với đối phương.
Sầm Lễ dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp, mỗi ngày đều chuẩn bị cơm chiều, chờ hắn trở về.
Ninh Tu Viễn cười tự giễu.
Rõ ràng đều đã biết đó là giả, nhưng hắn không muốn phá tan sự giả dối đó, luôn nhớ đi nhớ lại những đoạn kí ức đẹp đẽ ấy.
Hắn đọc được nửa quyển sách, Ninh Mặc vẫn còn đang chơi với các bạn rất vui vẻ.
Hắn đóng sách lại, khép hờ mắt.
Hắn gọi điện cho Bạch Thành Úc, điện thoại vang lên mười mấy giây mới có người tiếp nghe, chung quanh ồn ào, càng nghe Ninh Tu Viễn càng thêm đau đầu.
Hắn còn chưa kịp mở miệng nói gì, điện thoại đã bị cắt đứt. Hắn lại gọi lần nữa, bên kia đã tắt máy.
Bởi vì tính chất công việc của Bạch Thành Úc, để phòng ngừa xảy ra chuyện, điện thoại 24 giờ luôn mở máy, rất ít khi xảy ra loại tình huống này.
Ninh Tu Viễn xoa mi mắt, cũng không nghĩ nhiều, Ninh Mặc không biết từ khi nào đã quay lại, đang được người bế cho ăn.
Ninh Mặc rất ngoan, mỗi lần bảo mẫu nấu một chén cháo lớn, nhóc con đều ăn sạch sẽ, thậm chí còn có thể ăn thêm mấy trái dâu tây.
Ninh Mặc chơi đến mệt rồi, không bao lâu sau liền ngủ.
Thời điểm nhắm mắt nằm im trong rất yên tĩnh, mảnh lông mi dài như quạt hương bồ, sống mũi thẳng, mặt nần nẫn thịt, bất quá có thể nhìn ra bộ dáng xinh đẹp, trưởng thành không chừng lại là một tai họa, Ninh Mặc chu cái miệng nhỏ, nước miếng tràn ra từ khóe miệng.
Quạt hương bồ: Ý tác giả ở đây là lông mi bảo bảo vừa cong vừa dài vừa dày. Bạn nào biết S.Coups của nhà Mười Bảy thì sẽ biết rõ hàng lông mi siêu đỉnh ấy
Ninh Tu Viễn lấy một tờ khăn ướt giúp Ninh Mặc lau nước miếng, Tiểu Mặc hình như cảm thấy không thoải mái, vươn tay nhỏ sờ sờ mặt mình.
"Để tôi bế nó." Ninh Tu Viễn nói với bảo mẫu.
Người kia bế Ninh Mặc chuyển sang cho hắn, nặng trĩu, giống như đang vác một tảng đá, ăn nhiều như vậy, cũng coi như phát huy tác dụng. Hắn trước kia cũng không nghĩ quá nhiều, đón con từ Ninh gia về, tự nhiên là có người đi theo, đến lúc đó hắn kết hôn với ai, đứa nhỏ sẽ gọi người đó là mẹ. Nhưng Ninh Mặc là do Sầm Lễ sinh, hắn đã chứng kiến cảnh tượng Sầm Lễ đau đến toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt như mất huyết sắc, rất nhiều người bình thường đang khỏe mạnh, bởi vì mang thai, liền trở nên suy kiệt như vậy. Hiện giờ hắn muốn Ninh Mặc nhận linh lễ (?), nhưng nào có chuyện tốt như vậy, việc gì cũng đều chờ hắn.
Sau khi Ninh Tu Viễn bế bảo bảo lên xe, người nào ngồi ở ghế sau sẽ trông nom.
Xe lăn bánh, Ninh Tu Viễn cầm lấy chay nước khoáng tu một ngụm, sau đó lại gọi cho Bạch Thành Úc, nhưng vẫn trong tình trạng tắt máy. Ngày mai hắn vẫn nên trực tiếp tới bệnh viện tìm anh thì hơn.
Ninh Mặc lẩm bẩm mấy câu trong lúc mơ, Ninh Tu Viễn không nghe rõ.
"Mẹ..." một tiếng gọi mẹ này, Ninh Tu Viễn lại nghe rõ.
Hắn quay đầu nhỏ giọng nói,"Daddy đây con."
Ninh Mặc ngủ rất sâu giấc, hoàn toàn không biết mình đã làm gì
Tâm tình Ninh Tu Viễn, càng thêm nặng nề.
**********
Thương cháu tôi