Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 128: Chương 128: Tôi Chờ Anh Về




Edit & Beta: Đòe

Có lẽ, so với có chút đó còn muốn nhiều hơn thế nữa.

Sầm Lễ dường như sẽ mãi mãi khắc sâu vào trái tim hắn, hắn đã không dứt bỏ người này.

Chỉ cần Sầm Lễ hơi thân thiết với người ngoài một chút, hắn sẽ không chịu nổi, hắn nghĩ rằng vô luận Sầm Lễ ở bất cứ đâu, đều thuộc về hắn.

Ninh Tu Viễn lại nói, “Lần sau muốn tới nghĩa trang, chúng ta cùng nhau đi, cũng miễn để cậu gặp phải mấy người không đứng đắn.”

“Được.” Sầm Lễ nói.

Sầm Lễ rất nghe lời, chỉ là Ninh Tu Viễn nào có nghĩ nhiều như thế.

Sầm Lễ tựa hồ có chút mệt nhọc, Ninh Tu Viễn bế người về giường nghỉ ngơi.

Hắn chuẩn bị xuống bếp nấu cháo cho Sầm Lễ, hắn còn chưa bao giờ phải làm việc nặng, nhưng trong tiềm thức của hắn, vẫn muốn biểu hiện chút gì đó trước mặt Sầm Lễ.

Hắn cảm thấy cái này hẳn là rất đơn giản, cũng chỉ là cho gạo vào nồi cơn điện, sau đó cho thêm chút nước, chỉ cần ninh trong chốc lát, trong phòng bếp tràn ngập mùi khói, Ninh Tu Viễn cau mày, mở nồi cơm điện ra, thấy bên gạo trong nồi vẫn khô cứng.

Sao đây nhỉ?

Ninh Tu Viễn có chút bực bội, hắn không thể vì chút chuyện cỏn con này mà bị đánh gục được.

Người hầu trong nhà đã sớm đưa về bên nhà cũ, Ninh Tu Viễn kêu người bên ngoài vào bếp, rửa sạch sẽ nồi cơm điện

Người nọ ngửi được một mùi cháy khét, do dự hỏi, “Ninh thiếu, cậu đây là muốn...”

Ninh Tu Viễn vẻ mặt không kiên nhẫn nổi,“ không thấy tôi đang nấu cháo sao???”

“...”

Đống gạo mặt trên không thể dùng nước vo sạch, phải ngâm một lúc mới được, nhưng Ninh Tu Viễn đứng ở bên cạnh chờ, người nọ cầm ruột nồi cơm, xít xoa nửa ngày mới dám cả gan đem đi cọ rửa.

Ninh Tu Viễn không ngâm vo gạo, lại trực tiếp đổ vào, sau đó đổ thêm một bát nước.

Ninh Tu Viễn đang muốn đậy nắp lại, người nọ nhìn không nổi, đến cuối người phải dọn vẫn là gã, cứ cắm đi cắm lại cái ổ điện mãi.

Câu cuối đoạn trên tôi bịa:))) vì tôi chịu hẳn dây thép cầu là cái gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.