Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 130: Chương 130: Tôi Muốn Gặp Cậu Ấy




Edit & Beta: Đòe

Trong lúc nhất thời không phân rõ được thật giả, Ninh Tu Viễn hoảng hốt nghĩ rằng mình đã quay trở về quá khứ.

Sầm Lễ vẫn là thiếu niên tràn ngập sự hiếu động, sẽ cãi nhau với hắn mấy câu.

Tuy rằng thân mình đơn bạc gầy gò, nhưng vẻ mặt lại không lạnh lẽo, lưng ngực thẳng tắp, dù còn đang đi học, vẫn sẽ theo hắn đến nhà hàng, thoạt nhìn không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ là vẫn có chút phòng bị đối với hắn.

Hắn đưa menu cho Sầm Lễ chọn món, cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi, hắn giống như không thể động đậy, nhìn Sầm Lễ đang đứng trước mặt hắn.

Sầm Lễ nói, “Ninh Tu Viễn, anh cho rằng hiện giờ anh làm mấy việc đó, là có thể che giấu đi sự xấu xa trong anh sao?”

“...”

Sầm Lễ khẽ cười, “Tôi sao có thể, sẽ cùng loại người như anh dùng bữa, nó chỉ khiến tôi cảm thấy ghê tởm, anh nên cút xuống đi ngục đi.”

“...”

Ninh Tu Viễn muốn đáp lại Sầm Lễ, nhưng mặc kệ hắn nóng nảy cỡ nào, cũng không thể phát ra âm thanh.

Ý cười trên mặt Sầm Lễ tắt dần, đôi đồng tử đen nhánh dần mất đi tiêu cự, chỉ còn lại bi ai khổ đau, yên tĩnh nhìn chằm chằm hắn. Món ăn bày đầy bàn, Sầm Lễ cầm con dao trên tay, tuy rằng không sắc bén, nhưng vẫn có thể đâm thật sâu dễ như trở bàn tay. Con dao kia nhắm ngay vào hắn, Ninh Tu Viễn cho rằng Sầm Lễ sẽ ngay lập tức đâm thẳng hắn.

Nhưng Sầm Lễ chỉ nói, “Anh đã hủy hoại đi những thứ quan trọng đối với tôi, dù cho bây giờ tôi có quay trở về, từ nay về sau, hai ta cũng không có khả năng gặp lại.”

“...”

Ninh Tu Viễn há miệng thở dốc, không phát ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt nhìn, trước mắt bị một mảnh máu đỏ tươi bao phủ, máu dần dần thấm tới khăn trải bàn, trước mắt hắn nhuộm thành một màu đỏ diễm lễ.

Màu sắc này, cực kỳ giống màu khăn trải giường hắn thích vì nó rất hợp với Sầm Lễ, cực kỳ hai chữ hỉ được dán trước cửa, thiệp mời gửi đi, cũng là màu đỏ này.

Ninh Tu Viễn ở hoảng sợ tỉnh lại, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.

Qua một lúc lâu hắn mới hồi thần, hoang mang rối loạn vội vàng tìm điện thoại trong túi, tìm thấy được dãy số kia, sau đó bấm gọi.

Điện thoại chỉ reo một lúc đã có người nhận.

Ninh Tu Viễn lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, hắn nói, “Sầm Lễ, tôi muốn được nghe giọng nói của cậu.” không gian mơ hồ, Ninh Tu Viễn nghe thấy bên tai truyền đến một ít tạp âm, chỉ là lúc này, hắn cũng không nghĩ nhiều.

Hắn rút lấy hai tờ giấy, lau mồ hôi trên trán.

“Sầm Lễ?” Ninh Tu Viễn gọi một tiếng.

“Ninh Tu Viễn, tôi cuối cùng đã có thể thoát khỏi anh.” tiếng Sầm Lễ rất nhẹ, còn mang theo vài phần bệnh trạng suy yếu.

“Cậu nói vậy là có ý gì??” giọng điệu của Ninh Tu Viễn không tốt lắm.

Những lời này thế mà trùng khớp với trong mơ, Ninh Tu Viễn chuẩn bị hỏi lại lần nữa, cuộc gọi đã bị người bên kia chấm dứt.

Gọi lại một lần nữa, điện thoại vẫn đổ chuông nhưng không ai bắt máy, Ninh Tu Viễn biến sắc nóng nảy hẳn lên, hắn vội vàng gọi điện thoại cho hai vệ sĩ chuyên theo dõi Sầm Lễ, nhưng cũng không thấy người bắt máy.

Có một loại dự cảm không tốt đang xâm lấn, Ninh Tu Viễn vội vàng cầm áo khoác treo trên móc, sau đó đẩy cửa văn phòng ra, trợ lý thấy hắn đi ra, hỏi, “Ninh tổng, đây là tư liệu cho cuộc họp của buổi chiều.”

Ninh Tu Viễn phất tay, “Tạm thời hủy bỏ.”

Lúc đi trên đường Ninh Tu Viễn vẫn mải mê suy nghĩ, khẳng định là do hắn lo lắng thái quá, trong khoảng thời gian này đều rất bình thường, sao có thể xảy ra chuyện gì được.

Công ty cách khu ngoại ô khá xa, tuyến đường vẫn luôn bị tắc nghẽn giao thông, ngày thường chỉ cần hơn nửa giờ lộ trình, hôm nay Ninh Tu Viễn phải tốn hơn một tiếng để đi.

Trên mặt không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, lòng bàn tay cũng dính nhớp, ngực nhue bị ngàn dao đam tới, đau đến lợi hại, thật giống như, có thứ gì đó rất quan trọng với hắn đang dần mất đi.

Ninh Tu Viễn chỉ có thể dừng xe bên đường.

Trước mắt là lửa lớn ngút trời, vây quét tổ ấm của bọn họ, rõ ràng là ngày đầu đông, nhưng nhiệt độ xung quanh nóng đến kinh người, không khí cũng ngột ngạt khó mà thở nổi, không quá chân thật, càng giống một cơn ác mộng hơn.

Hắn thấy có hai người, từ bên trong chạy ra ngoài.

Ninh Tu Viễn hỏi,” Sầm Lễ đâu?”

“...” hai người thấy hắn, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch.

”Nghe thấy tôi nói gì sao?”

“...”

Hai gã đàn ông thân hình cao lớn, thế nhưng lại có chút run rẩy.

“Tôi hỏi các người, cậu ấy đâu???”

“Lúc tôi..tôi tỉnh lại, đã phát hiện trong nhà đang bốc cháy, vừa chạy ra ngoài thì thấy ngài.”

Ninh Tu Viễn buông người ra kia, đang muốn đi vào trong nhà, lại bị người phía sau giữ chặt tay lại, người kia hấp tấp nói, “Ninh thiếu, ngọn lửa đã hoàn toàn không thể khống chế, nếu cậu có chuyện gì, chúng tôi phải đối mặt với Ninh gia thế nào đây??”

Sầm Lễ cả người đang sốt cao, có thể đi đâu được? Sáng nay lúc hắn chuẩn bị đi làm, thấy đối phương xuống giường còn rất khó khắn.

Hắn chưa bao giờ quản cậu dù trong hoàn cảnh nào, hắn chỉ muốn bày bố mọi thứ cho cho cậu, hắn muốn mọi thứ phải hoàn hảo.

Ninh Tu Viễn có chút hoảng hốt không rõ, hắn nghe thấy bên trong nhà, truyền đến tiếng xà cột sụp đổ, ngay sau là đoàn lửa kẹt trong cửa trào ra như thác đổ.

Có người nói, “Lửa lớn như vậy, cho dù có người ở bên trong cũng ra không được.”

Ninh Tu Viễn nắm chặt tay lại, né tránh người đằng sau, lúc này, hắn đã không còn thứ gọi là lý trí nữa, hắn nhớ lại lúc hắn chuẩn bị đi làm, Sầm Lễ nở nụ cười với hắn, hắn nhớ lại lời Sầm Lễ nói với hắn, tôi chờ anh về, đây là nhà của họ, bọn họ cũng sắp kết hôn rồi, tại sao lại vào ngay lúc này đến nhà cũng không còn.

Khi trở về, Sầm Lễ sẽ chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, mỗi ngày dọn dẹp nhà ngăn nắp sạch sẽ, chỉ cần hắn về tới nhà, là có thể nhìn thấy Sầm Lễ.

Ninh Tu Viễn ngang ngược nhiều năm như vậy, vì Sầm Lễ không nằm trong phạm vi kiểm soát của hắn, hắn hoàn toàn luống cuống.

Hắn còn chưa kịp chạy vào trong sân, đã bị người đứng sau đánh vào gáy hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại, hắn đang nằm trên giường của bệnh viện, mùi nước sát trùng và những bức tường trắng tinh, làm hắn nghĩ tới Sầm Lễ.

Hắn nhất định chỉ là gặp phải ác mộng.

Ninh Tu Viễn trực tiếp rút kim truyền dịch, cũng bất chấp máu đang chảy ra, nhảy xuống giường, đã thấy Bạch Thành Úc đẩy cửa đi vào.

Ninh Tu Viễn vội vàng hỏi,” Sầm Lễ nằm ở phòng nào?”

“...”

Bạch Thành Úc không trả lời.

Toàn thân Ninh Tu Viễn run run rẩy rẩy, hắn ấp úng nói, “Lần này cậu ấy xuất viện, muốn đi đâu cũng có thể, tôi sẽ không nhốt cậu ấy ở nhà nữa, cậu ấy không muốn sinh con tôi cũng sẽ không ép buộc.”

“...”

Ninh Tu Viễn nắm lấy cánh tay Bạch Thành Úc, “Anh nói cho tôi biết, cậu ấy nằm ở phòng bệnh nào, tôi muốn gặp cậu ấy.” Bạch Thành Úc gỡ tay hắn ta, thấp giọng nói, “Xin cậu nén đau thương.”

************

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.