Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

Chương 39: Chương 39




CHƯƠNG 35

 

Tác giả: Hải Ốc Nam Nhân

Thể loại: Hiện đại đô thị, nhất thụ đa công, ngược thân ngược tâm, cường bạo, giam cầm, SM – toys.

Editor: Polly Polly

Beta – reader:Thiên Niên Tiếu

 

 

 

“Gọi tên ta, Tiểu Dật, gọi ta, gọi ta…” Phân thân của Thiệu Diệp sau khi phun trào ái dịch lại một lần nữa vì thanh âm của hắn mà nhanh chóng trướng đại, lúc này Thiệu Diệp mới dần cảm nhận được, đối với người mình yêu thương lại càng khao khát hơn, lại càng muốn nhanh chóng có được gấp trăm ngàn lần so với trong suy nghĩ của mình hơn…

 

“Diệp…” Mệt mỏi gọi tên Thiệu Diệp, hai mắt Trung Dật nhíu chặt lại, miệng không ngừng thở dốc, hai tay bị trói buông thõng vô lực… Cố lên… Chịu đựng chút nữa là mọi chuyện sẽ qua thôi.

 

Thiệu Diệp vừa rút ra, trong nháy mắt Ân Kiện Nam đã không thể chờ đợi mà nôn nóng tiến vào, hậu đình còn chưa kịp khép, một lần nữa lại bị xâm nhập, Trung Dật đau đớn cắn chặt răng, hô hấp trở nên gấp gáp, chiếc cổ trắng mịn thấm đẫm một tầng mồ hôi bị đôi tay của Ân Kiện Nam vuốt ve mà khẽ rùng mình ớn lạnh.

 

“Đừng… a… a… a…” Vốn không kịp phòng bị, Trung Dật bi ai rên lên đầy thảm thiết.

 

Không có điểm tựa, ngực lại bị ma sát đến phát đau. Chân bị nâng cao hơn đầu làm cho toàn thân bị ép hẳn vào ghế salon, còn dương khối thì lại không ngừng luật động. Đau! Đau quá! Hắn xoay vội thắt lưng, nhất thời muốn đổi sang tư thế khác dễ chịu hơn, nhưng không ngờ khi vừa xoay người, hậu đình bất chợt bị xé nứt ra, cảm giác ướt nóng cho hắn biết, nơi đó đã bị rách, đã bị chảy máu…

 

Cuối cùng cũng đã đến đỉnh điểm, côn thịt điên cuồng kiêu ngạo tiến vào nơi sâu nhất trong người hắn. Trung Dật cố gắng giữ lại ý thức, một lần nữa chỉnh lại tư thế, bên tai văng vẳng thanh âm *** dục. Không muốn lại làm mình bị thương, Trung Dật ra sức thả lỏng cơ thể, hắn nhắm mắt rồi cắn chặt răng, tuyệt không muốn mình phát ra bất cứ một âm thanh nào nữa……

 

Thật lâu trước đây, hắn sớm biết mình đã không còn có thể gọi là một nam nhân được nữa, dĩ nhiên hắn cũng không phải  nữ nhân, hắn chẳng qua chỉ là một tính nô, một tính nô bị người khác phát tiết dục vọng bất cứ lúc nào, một tính nô đã làm cha…

 

Hai ngón tay cường chế bắt đầu dò xét trong khoang miệng hắn, chế trụ yết hầu hắn: “…Kêu lên đi… thanh âm của ngươi thật dễ nghe vô cùng…”

 

Lời nói ôn nhu vừa dứt, côn thịt lại tàn khốc cắm vào, hậu huyệt giờ đã thành một đống huyết nhục, máu cùng dịch thể không ngừng trào ra, điều này càng kích thích thêm cảm quan và đắc ý của nam nhân. Ân Kiện Nam cùng Thiệu Diệp không nói thêm lời nào, đồng thời nâng cao mắt cá chân tinh xảo như bạch ngọc của Trung Dât lên, hai dương khối to lớn vĩ đại như nhau, một trước một sau cắm vào hậu huyệt còn chưa kịp khép miệng, tiến thẳng vào trong mật địa của hắn, tàn sát nội bích của hắn…

 

Hai người cao hứng mà khống chế hắn, không ngừng tổn hại nơi sâu nhất trong hoa huyệt của hắn, ra ra vào vào, quất xuyên liên tục. Cúc huyệt của Trung Dật vốn chưa khép giờ lại bị hung hăng  thao mở, thân thể bị ép đến cong lại, đôi chân mở rộng một góc khó tin, hạ thể bị buộc phải nâng cao tiếp nhận sự công kích của hai phân thân…, dần dần, hắn không còn cách nào kham nổi, từ lúc đầu vốn đã đau đến tê tâm liệt phế, giờ thật sự đau đến mức chỉ muốn cắn xé tóc mình để giảm bớt đi phần nào thống khổ, cuối cùng, một chuỗi dài những tiếng khẩn cầu vang lên liên tục.

 

“Aa….Ô ô ô… cầu ngươi… ta không chịu được nữa… không được… A ô ô ô…”

 

“Trung Dật, sướng quá, chỉ có ngươi mới khiến ta cảm thấy tuyệt như thế này thôi…..” Tựa như  nghe được tiếng trời, Ân Kiện Nam liền cho hắn thỏa nguyện mà lấy thân phụng bồi.

 

Rất nhanh, quá nhanh, càng lúc lại càng tăng tốc, nhanh đến không tài nào thở nổi, phân thân hai người một trước một sau liên tục cắm vào hậu đình của hắn, máu tươi hòa cùng dịch thể trở thành chất bôi trơn làm hai người tiến công càng thêm thuận lợi, thế tấn công như chẻ tre, áp đảo tàn phá cúc huyệt, tả xung hữu đột, như đang giục ngựa thần tốc, phân thân tựa như mũi tên nhắm thẳng hồng tâm mà bắn, xuyên trực tràng mà tiến, thao hắn đến phiên giang đảo hải, ruột gan cứ như thủng một lỗ lớn, ngay cả trái tim cũng bị xuyên phá, khiến hắn không ngừng rên xiết: “A a a a… A ô ô ô…”

 

“Tiểu Dật, ta yêu ngươi!” Thiệu Diệp điên cuồng tuyên bố.

 

Hai chân theo tiềm thức liền kẹp chặt lại, nhưng động tác này chỉ khiến cho hai người men theo vách nội bích chật hẹp mà tiến nhanh tốc độ, cọ xát không ngừng, đâm phá vào nơi sâu nhất trong thân thể hắn, đau đớn khiến trán của Trung Dật thấm đẫm mồ hôi, vô số lần tấn công, tốc độ lại càng ngày càng mạnh bạo hơn, thân thể vốn bị phong hàn, giờ đây lại như hỏa lò nóng bỏng, Trung Dật cảm thấy bản thân không thể chịu được nữa, lát sau liền lâm vào hôn mê…

 

Cự vật nặng nề quất xuyên vào trong, Trung Dật bị đau đớn hành hạ tựa như tên bắn xuyên thẳng vào trong tâm, rồi lại mạnh bạo rút ra mà xé nát nó từ trong ra ngoài, khoái cảm kỳ dị cũng bắt đầu nảy sinh, một loại dục vọng dâng trào…

 

“Tiểu Dật, ta yêu ngươi, yêu ngươi, yêu ngươi…..”

 

“Trung Dật, hảo bổng, hảo bổng, ngươi thật hảo bổng….”

 

“A… A… Ân ân… A ân ân…”

 

“Tiểu Dật ngươi muốn gì?”

 

“Nhanh lên một chút…”

 

“Ngươi muốn cái  gì phải nhanh lên một chút hả… Trung Dật…”

 

“~~Tiến vào~~~~~”

 

“Đã chuẩn bị tốt rồi sao?”

 

“Ta muốn ngươi tiến vào…”

 

“Ân a…..A…..Ân ân ân…”

 

Tiếng kêu ai thán ban đầu biến thành âm thanh rên rỉ mê hồn, thanh âm thoải mái mà ngọt ngào này không ngừng phát ra, hắn cật lực muốn thoát đi, nhưng tiềm thức lại nương theo luật động của bọn họ mà lắc lư vòng eo, mặc dù thâm tâm hắn rõ ràng không muốn, nhưng thân thể lại hết lần này đến lần khác phối hợp nhịp nhàng, mặc cho bọn họ muốn làm gì thì làm, quất xuyên hết từng góc bên trong…

 

“Trung Dật ngươi hảo bổng…”

 

“Tiểu Dật, ngươi làm ta phát điên lên mất…”

 

Ngươi là của ta, cả đời này đều là của ta, ta chỉ muốn đem ngươi khóa chặt lại, nhốt ở một nơi mà không ai biết đến, để trong mắt  ngươi chỉ còn hình  bóng của mình ta, trong tâm người cũng chỉ có ta, tai ngươi cũng chỉ nghe thấy mỗi tiếng nói của ta, và mũi cũng chỉ ngửi được mùi của ta. Mỗi ngày ngươi chỉ có thể ở trong phòng chờ đợi ta trở lại, thân thể ngươi, mạng sống của ngươi cũng là của ta, chỉ có ta, chỉ có thể là ta mà thôi… Ân Kiện Nam xúc động tuôn tràn, tình cảm hưng phấn mãnh liệt….. Trước kia là ta sai, ta vốn không nên để ngươi bước vào cuộc đời của ta…. Cái mà ngươi theo đuổi chỉ mãi là một sự tự do chứa đầy nguy hiểm….. Nhưng ta sao có thể để cho ngươi rơi vào vòng nguy hiểm được kia chứ?

 

Tiểu Dật, ta yêu ngươi, yêu ngươi vô cùng, vô cùng, ta chắc chắn sẽ toàn tâm bảo vệ ngươi, chăm sóc ngươi, chờ ngươi tỉnh lại, ta sẽ mang ngươi ra khỏi  nơi này, là ta sai, ta thật hối hận lúc đầu đã để ngươi lưu lại nơi đây…. Thiệu  Diệp âm thầm thề nguyện trong lòng, ta muốn mang ngươi đi, ngươi có thể yêu ta cũng có thể không yêu ta, nhưng mặc kệ ngươi có yêu hay không, ta cũng sẽ cho ngươi hết thảy, chỉ cần ngươi chịu để cho ta theo ngươi, bên cạnh ngươi, đời đời kiếp kiếp… thiên trường địa cửu……….

 

Là ai đang biểu lộ? Là tiếng lòng của ai? Trung Dật như trôi bồng bềnh trong không khí, thân thể hắn vốn nhiều năm nghênh hợp cùng nam nhân, nên đã tự động trong thống khổ tìm ra khoái cảm, một loại cảm giác không rõ làm toàn thân trở nên thoải mái, khiến hắn chuyển từ tiếng kêu bi ai sang thanh âm rên rỉ đầy tràn *** mị.

 

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn nghe được thanh âm *** mị không ngừng phát ra từ miệng mình, thân thể lại hoàn toàn nương theo luật động của bọn họ, tự động phối hợp thành tư thế nghênh hợp cực độ. Khi hai dương khối hết ra lại vào, tiến đến thật sâu vào đỉnh điểm bên trong nội bích, một làn sóng cảm giác phiêu nhiên tuyệt vời  không tả nổi, khiến thân thể hắn hoàn toàn phản bội lại tâm trí, vòng eo cùng hai cánh mông không tự chủ được hết nâng lên lại hạ xuống….. không ngừng hướng họ mà tiếp cận, chính vì thế mà càng lúc càng sâu, càng lúc càng chạy nước rút, càng lúc lại càng kịch liệt.

 

Bị nam nhân lần lượt quất xuyên phía sau, phân thân của Trung Dật đã âm thầm cương lên, trướng đại như muốn phóng xuất, khiến hắn định dùng hai tay để tự an ủi, hai mắt bị một tầng hơi nước che khuất, tình triều không ngừng trào dâng làm da thịt trắng nõn của hắn phủ một màu hồng phấn mê người. “Ưm ân… Ân ân…”

 

Một cảm giác khô nóng, nóng đến mức như muốn bùng cháy lên, một cảm giác muốn bị thao đến toàn thân tan nát. Bỗng hai người kia đột ngột ngừng lại, ở mật động tràn ngập huyết nhục không ngừng trào ra dịch thể cùng dòng máu đỏ tươi, phân thân của hai người lại một lần nữa không biết trước sau liền “Phốc” một tiếng, cắm thẳng vào, không ngừng đụng đến đỉnh điểm bên trong nội bích, tựa như có một dòng điện chạy dọc toàn thân Trung Dật, dục vọng phía trước bùng phát đến cực đại…

 

Một trận kích thích lan tỏa toàn thân, nội bích dồn dập co rút lại, giang đạo mạnh mẽ bao lấy phân thân hai người họ, Trung Dật cảm nhận được cái thứ chôn sâu trong cơ thể đang không ngừng di chuyển, dục vọng đằng trước cũng bừng bừng phun ra chất lỏng bạc trắng, ngay cả hai nhục côn bên trong cũng đạt tới cao trào mà phun vẩy lên thành nội bích một thứ dịch thể nóng rực, ba người cùng nhau đạt đến cực điểm khoái lạc, trong nháy mắt, linh hồn cả ba dường như thoát xác mà bay vào vũ trụ hư không…

 

“Tiểu Dật, ngươi thật hảo bổng….. Ta lại tìm thêm được một điểm tuyệt vời của ngươi nữa rồi….” Thiệu Diệp hưng phấn cúi xuống, cuồng nhiệt hôn lên tấm lưng mảnh khảnh của hắn, để lại trên đó không biết bao nhiêu ấn ký.

 

“Trung Dật, ngươi thật khiến ta ngạc nhiên vô cùng nha, ngươi xem hậu huyệt của ngươi thật lớn mà, đồng thời có thể dung nạp cả hai người bọn ta, đúng là cực phẩm, Trung Dật ơi! Ngươi quả là cực phẩm của cực phẩm…..” Ân Kiện Nam cùng lên tiếng hùa theo…..

 

“Linh linh linh linh linh… Linh linh linh linh linh… Linh linh linh linh linh…Linh linh linh linh linh…”

Đó là âm thanh gì vậy? Giữa tiếng ca ngợi, không ngừng vang lên những âm thanh xáo động, đó là tiếng gì? Vì cái gì mà tim ta đập nhanh thế này?

 

Trung Dật mơ mơ hồ hồ tựa như người đang trong cơn say, lúc thần trí còn mông lung, hắn vẫn cảm thấy một tia bất an không thể xác định được…… Thẳng đến khi nghe được tiếng: “Trường Bách, ngươi còn không mau ra mở cửa!” thì thần trí của hắn liền quay trở về, lập tức cảm thấy đại sự thật không ổn.

 

Nhạc Nhạc đã về, tâm tư hắn rung động, so với lúc cùng hai người kia hoan ái còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần, hắn vội kêu lên: “Đừng… Không… Ta không…”

 

Thân thể lại một lần nữa bị dương khối điên cuồng tiến nhập, hắn dùng sức giãy giụa thoát ra, hai cánh tay bị trói, không biết lấy đâu ra khí lực chống trụ vào thành ghế salon, hai chân bị nắm kéo giật trở lại, hạ thể cũng theo đó bị xé rách, cả người xoay ngược về phía sau…. Hắn sẽ phải đối mặt với đôi mắt ngây thơ, nhưng không kém phần ngạo mạn ấy đây…

 

Nhạc Nhạc…. Đừng nhìn…

 

Trái tim Trung Dật vô cùng đau khổ, nhưng miệng lại không thể ngăn cản mà tiếp tục phát ra những thanh âm rên rỉ đáng xấu hổ: “Ân ân ân… A a a…” Hai thủy mâu bị dục tình phủ lên trên một tầng sương khói mông lung, bỗng dưng trở nên ươn ướt…

Cont….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.