Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

Chương 42: Chương 42




CHƯƠNG 38

Tác giả: Hải Ốc Nam Nhân

Thể loại: Hiện đại đô thị , nhất thụ đa công, ngược thân ngược tâm , cường bạo , giam cầm, SM – toys.

Editor: Polly Polly

Beta – reader:Thiên Niên Tiếu

 

Cuối cùng cũng đuổi được hai tên phiền phức ấy đi, Trung Dật cảm thấy thật may mắn làm sao. Nhìn sang gương mặt đang say ngủ của Nhạc Nhạc, hắn ngơ ngác… thời gian cứ như vậy dần trôi qua…

 

“Bây giờ là mấy giờ rồi, Trường Bách?”

 

Ân thiếu gia ra lệnh hắn phải trông chừng Bạch thiếu gia, hắn cũng vì thế mà chẳng dám rời phòng nửa bước, chỉ yên lặng ngồi trên ghế salon xem chừng hai cha con.

“Khoảng một giờ sáng rồi, ngài có muốn tôi đỡ ngài về phòng nghỉ không Bạch thiếu gia?”

 

“Không cần, mới một giờ, vẫn còn sớm lắm.” Trung Dật lắc đầu.

 

Trường Bách bắt đầu không hiểu, rõ ràng hai mắt của Bạch thiếu gia lúc này đã nhíu lại, cảm giác rất mệt mỏi, không biết vì cớ gì mà không chịu đi nghỉ ngơi? Cho dù cậu ấy giận hai vị thiếu gia kia thì vẫn có thể ngủ lại với Nhạc Nhạc mà. Hắn thật không hiểu tại sao Bạch thiếu gia không ngủ? Có phải bệnh ngốc của cậu ấy lại tái phát không? Kỳ thật hắn cũng mệt đến sắp không chống đỡ nỗi nữa rồi, vì bọn họ mà tim hắn như sắp nổ tung…

 

Trường Bách lén vươn vai mấy cái, dù Bạch thiếu gia có ngủ hay không thì hắn cũng chẳng được chợp mắt, vạn nhất có việc gì xảy ra với cậu ấy thì hắn quả thật gánh không nổi…

 

“Bây giờ là mấy giờ rồi, Trường Bách?”

 

“Hai giờ sáng rồi, Bạch thiếu gia, ngài muốn về phòng sao? Để tôi đỡ ngài.”

 

Nhiệm vụ của hắn cuối cùng cũng đã hoàn thành! Trường Bách thầm nghĩ, chợt hắn thấy Bạch thiếu gia quỳ sụp xuống trên nền nhà, đôi chân run run vô lực, hắn vội nhào đến đỡ, nhưng cậu ấy quá kiên quyết, không chịu để hắn nâng lên. Bạch thiếu gia quỳ sụp trên nền, không chỉ vậy, cậu ấy còn cúi lạy hắn, đầu như dán chặt xuống đất.

 

Cảnh tượng lúc này, ngoại trừ ánh mắt khẩn cầu của Bạch thiếu gia, Trường Bách không hiểu được gì khác, hắn không dám nhúc nhích, hắn muốn nghe xem Bạch thiếu gia muốn nói gì với mình, sau đó mới tính tiếp, Bạch thiếu gia lúc này thoạt nhìn yếu ớt vô cùng, có cảm tưởng như cậu ấy có thể biến mất bất cứ lúc nào.

 

“Trường Bách… ta xin ngươi, xin ngươi hãy dẫn hai cha con ta ra khỏi nơi đây…” Trung Dật chưa kịp nói xong, miệng Trường Bách đã há hốc ra vì kinh ngạc, mãi một lúc sau vẫn không cách nào khép lại được.

 

“…Cái này… cái này…”

 

“Làm ơn hãy nghe ta nói, ngươi cứ tìm một cái túi lớn đến đây. Sau đó ngươi cho hai cha con ta vào túi, ta cùng Nhạc Nhạc rất gầy, hai người gộp lại cũng chưa đầy bảy mươi cân đâu. Ngươi khiêng chúng ta đến thang máy, rồi mang hai cha con chúng ta ra khỏi cao ốc này. Ta van ngươi, đây là cơ hội duy nhất của ta. Nếu ngươi không chịu giúp, ta với Nhạc Nhạc chỉ còn cách tự sát trước mặt ngươi. Chúng ta chết rồi, ngươi cũng sẽ không giữ được mạng của mình đâu.” Trung Dật một hơi nói ra toàn bộ kế hoạch của mình, y đưa tay quấn lấy dây xích trên chiếc cổ mảnh khảnh, mắt chăm chăm nhìn vào Trường Bách.

 

Nếu Trường Bách kiên quyết từ chối thì hắn cũng không còn cơ hội nào nữa, cửa chính ở đây dùng hệ thống khóa bằng vi tính, chỉ có vân tay của Trường Bách hoặc Ân Kiện Nam mới mở được mà thôi.

 

“Tôi… tôi…” Trường Bách không dám đáp ứng, dù chuyện này thành công hay không, tính mạng hắn cũng chắc chắn không giữ được, mà giờ đây Bạch thiếu gia cư nhiên lại lấy tính mạng bản thân ra uy hiếp, đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu hắn… Trường Bách căng thẳng đến độ tay ướt đẫm mồ hôi, làm sao để khuyên giải Bạch thiếu gia bỏ đi suy nghĩ ngu ngốc này đây? “Bạch thiếu gia, chẳng lẽ ngay cả cha ruột của mình cùng Bạch lão phu nhân, ngài cũng không quan tâm sao, nếu ngài bỏ trốn, họ sẽ…” Trường Bách biết Bạch thiếu gia là đứa con có hiếu, hắn chắc chắn không thể bỏ qua an nguy của cha và bà nội mình được.

“Ta không vĩ đại được như vậy đâu, hiện tại ta chỉ muốn bảo vệ Nhạc Nhạc mà thôi.” Trung Dật cắt ngang, hắn rất sợ nếu Trường Bách nói thêm nữa, hắn sẽ đổi ý, cơ hội ngàn năm có một này sẽ tan thành mây khói.

 

“Trường Bách, ta cầu xin ngươi, van xin ngươi, ta sống không nổi nữa, cho dù là vì ba, vì bà nội, ta cũng thật sự không sống nổi nữa rồi, đây không phải là cuộc sống của con người mà…” Trung Dật thấy Trường Bách vẫn còn do dự, một chút nhẫn nại cũng không còn, hắn liền nén xuống mọi đau đớn trong cơ thể mà dập đầu van xin, tiếng dây xích leng keng vang lên đến chói tai, hắn thống khổ nói, “…Ngươi có biết, hạng quyển trên cổ này sẽ mãi mãi không tháo được ra không, cả đời cũng không tháo bỏ được, đích thân Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam nói cho ta biết, nếu còn ở lại bên cạnh bọn họ, trước sau gì ta cũng không chịu đựng được mà tự sát thôi, ngươi nhẫn tâm nhìn ta chết như vậy sao?”

 

“Cái gì?” Nghe Bạch thiếu gia nói, Trường Bách quả thật không dám tin, hắn biết Bạch thiếu gia phải mang hạng quyền này, nhưng hắn không nghĩ hai người kia lại tuyệt tình như vậy, kỳ thật hắn đã sớm nghĩ tới điều này, chỉ có điều, hắn sợ không dám nghĩ nữa thôi. Cho dù là ai, nhìn thấy một người hiền lành, dịu dàng như Bạch thiếu gia vô cớ bị hành hạ thành bộ dạng thế này, lòng có thể không thương cảm hay sao?

 

“Nếu như ngươi không đồng ý, sẽ không còn ai giúp ta được nữa…” Trường Bách vẫn không chịu lên tiếng, Trung Dật ngày càng tuyệt vọng, nhãn thần bắt đầu tan rã, gương mặt vốn tái xanh giờ lại càng thêm nhợt nhạt, gần như trở nên trong suốt dưới ánh trăng màu bạc, cái dáng vẻ ấy giờ như bị bóng đêm hắc ám nuốt chửng…

 

“Được rồi, tôi giúp ngài…”

 

Trường Bách không nhịn được nữa, hắn thông suốt rồi. Hắn trên chẳng còn cha mẹ phụng dưỡng, dưới cũng chẳng có con nhỏ để chăm lo, bên cạnh cũng không có lão bà để cản bước. Nếu hằng ngày phải nhìn Bạch thiếu gia bị hành hạ đến sống không bằng chết, thà rằng hắn dùng mạng đánh cược một trận, nếu bại, chẳng qua cũng chỉ là chết mà thôi, hắn cũng chẳng có gì phải ân hận cả…

 

Hắn không có gì để sợ sao? Không đúng! Trường Bách hắn lúc nào cũng sợ chết, luôn luôn rất sợ, nhưng thật sự hắn không hiểu tại sao mình lại giúp Bạch thiếu gia bỏ trốn, ba cánh tay kia hắn cũng đã nhìn thấy, hắn cũng hiểu, nếu chuyện không thành thì sợ rằng hắn còn thảm hơn ba cánh tay kia gấp trăm lần ấy chứ. Nhưng con người rất kỳ lạ, đôi khi lại làm những việc xốc nổi, mà đến bản thân cũng không hiểu vì sao.

 

“Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi…” Trung Dật lòng vui mừng khôn xiết, cả người nằm sấp như ôm lấy nền nhà, hắn hướng Trường Bách dập đầu tạ ơn.

Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.