Trải qua cẩm y ngọc thực, Mạc Bảo Bảo giờ đây mới chân chính cảm nhận được thế nào là đi đường gian khổ. Cô đã từng suốt ngày ngồi trên xe lửa, cũng từng ngồi máy bay mấy chục tiếng bay qua nửa vòng trái đất, nhưng so với lần này ngồi trên xe lửa, cô cảm thấy trước kia là cỡ nào hạnh phúc.
Trước kia, bất luận là đi đâu, tùy thời đều có người chuẩn bị đồ ăn quà vặt mang theo cho cô, khi cô mệt mỏi đều có thể đi nghỉ ngơi, căn bản không cần lo lắng bị người quấy rầy.
Đã từng có người xa lạ đến nhà cô, cô cũng thấy khó chịu, nay lại cùng với một đám người xa lạ ngủ chung trên cùng một toa xe. Cô có chứng sạch sẽ nghiêm trọng, trước kia ngoài Mạc lão gia và Ninh Phượng Nam, cô rất ít nguyện ý cùng người khác có tứ chi tiếp xúc. Cô vẫn thực bài xích tham gia yến hội cũng là một phần nguyên nhân này, cô không thích người và người tiếp xúc gần như vậy.
Hôm nay cô ở trong một không gian nhỏ như vậy, ngủ trên cái giường không biết bao nhiêu người nằm qua, đắp không biết bao nhiêu người đắp qua chăn, hơn nữa, giường kia còn nhỏ và không thoải mái. Điều kiện như vậy làm cho cô hỏng mất.
Chỗ cô đang ngồi là giường tầng dưới, cô gái nằm giường trên muốn đi lên, sẽ dẫm lên giường của cô để leo lên, làm cho cô có xúc động muốn phát cuồng, hơn nữa người phụ nữ đối diện còn dẫn theo một đứa bé cỡ một tuổi, đứa bé kia còn hay khóc, làm cho cô cơ hồ muốn hỏng mất. Mổi khi đứa bé kia khóc, Mạc Bảo Bảo có loại xúc động muốn ném đứa bé ra ngoài cửa sổ luôn. Cô vẫn không hiểu vì sao người phụ nữ đối diện lại còn nhẫn nại dỗ đứa bé đó.
Mà giường tầng trên của người phụ nữ kia là một người đàn ông trung niên, mặc tây trang, trên cổ mang một vòng vàng thô to, ngón tay mang vài cái nhẫn vàng, mang theo hương vị nhà giàu mới nổi, Mạc Bảo Bảo nhìn trực giác liền nhíu mày.
Càng làm cho cô chịu không nổi là người đàn ông đó còn hay liếc nhìn hướng cô, ánh mắt làm càn thậm chí có chút dâm tà hương vị làm cho cô muốn nôn mửa. Ban đầu cô còn muốn nhẫn, nhưng hơn một tiếng trôi qua, Mạc Bảo Bảo không nhịn nổi nữa, cô từ trên giường đứng lên.
Cô muốn đi tìm tàu trưởng, cô muốn đổi phòng. Mạc Bảo Bảo đi đến toa xe bên cạnh, hỏi nhân viên tàu:
- Tàu trưởng ở đâu?
- Tiểu thư, xin hỏi ngài có chuyện gì sao? – nhân viên tàu lễ phép hỏi.
- Tôi muốn tìm tàu trưởng. – Mạc Bảo Bảo hiện tại tâm tình thật không tốt, không muốn cùng cô ấy vô nghĩa.
- Tàu trưởng ở phía trước toa số 6, cô có thể đi tìm hướng này. – nhân viên tàu gặp Mạc Bảo Bảo không nói rõ cũng không muốn hỏi nhiều, trực tiếp chỉ phương hướng cho Mạc Bảo Bảo.
Mạc Bảo Bảo gật gật đầu, hướng mấy toa xe trước mặt đi đến.
Cô đi có chút khó khăn, vì tàu đang di chuyển nên có lúc gặp khúc quanh co làm cho trọng tâm của cô không vững.
Càng đi về phía trước, cô phát hiện toa xe ngày càng chật chội, nguyên bản một gian ngồi 4 người, toa này lại ở 6 người, hơn nữa bao lớn bao nhỏ để khắp nơi, tiểu hài tử cũng nhiều, khóc quấy lợi hại hơn.
Sau đó cô lướt qua toa nhà ăn, đi vào toa ghế ngồi cô liền hoảng sợ, cô đều biết toa xe rất chật, ngồi thế rất khó chịu, nhưng là không nghĩ tới thực tế lại khó chịu như vậy.
Trước mắt cô, trên đường đi ngồi rất nhiều người, thậm chí có người còn ngồi trên bọc hành lý, có người ngồi trên hành lang, có người ngồi ngay trước cửa toalet, thế này còn đỡ, có người còn đứng vì không có chỗ ngồi, đặc biệt còn có người vừa ôm hài tử vừa đứng, cho nên người có chỗ ngồi đã hạnh phúc lắm rồi.
Đúng lúc này, trong toa xe đột nhiên xôn xao lên, nguyên bản mấy người ngồi dưới đất đều đứng lên, sau đó hướng hai bên đường tễ ra, khi Mạc Bảo Bảo còn chưa kịp phản ứng ra chuyện gì thì nghe bên cạnh cô có một phụ nữ trung niên hướng cô thiện ý nói:
- Tiểu thư, cô tránh ra đi, toa ăn đến đấy.
- Toa ăn? - Mạc Bảo Bảo không hiểu chuyện gì, chợt sau lưng có tiếng vang truyền tới. Cô xoay người lại thấy một người đàn ông mặc đồng phục nhân viên, tay đẩy xe nhỏ chở đầy đồ ăn lại đây, có chút không kiên nhẫn quát:
- Nhường đường một chút, không thấy toa ăn ah?
Mạc Bảo Bảo đang muốn trả lời, lại bất chợt ngửi được mùi đồ ăn bay tới, nhất thời nhịn không được muốn nôn. Cô chưa kịp phản ứng đã bị đánh gãy, người đàn ông kia có chút hung ác nói:
- Sao cô còn chưa tránh ra, đứng ở chỗ này có bệnh ah?
Mạc Bảo Bảo cố nén cơn buồn nôn, hướng bên cạnh tránh qua, nhìn toa ăn đẩy xuyên qua lối đi chật chội. Có người ngồi dưới đất thấy thế vội vàng đem hành lý nâng lên trên đỉnh đầu để toa ăn đi qua.
Nhìn cảnh này, nội tâm Mạc Bảo Bảo chấn kinh thật sâu.
Cô chân chính hiểu được, thế nào là cuộc sống của người bình thường.
Cho tới nay cô mới hiểu được, thì ra ngồi xe lửa mệt đến thế. Mà vừa rồi cô còn cảm thấy giường nằm chật chội.
Kỳ thật so với những người còn không có chỗ ngồi ở đây thì cô đã là rất tốt rồi.
Nguyên lai.. cô thiên chân như vậy.
Cô còn tưởng rằng, hôm qua cô thể hội những chuyện đó đã đủ khó khăn, nhưng so với cuộc sống khó khăn như này thì chuyện của cô có tính là gì đâu.
Vì thế, Mạc Bảo Bảo dùng sức nhéo chính mình một cái, nhẹ giọng nói nhỏ Đây là giáo huấn!. Sau đó cũng không muốn tìm tàu trưởng nữa, xoay người bước đi.
Cô muốn trưởng thành, cô phải lịch lãm, cô phải thể hội cuộc sống, học sống một mình. Cho nên từ giờ trở đi, cô không thể và không cho phép bản thân yếu đuối.
Trên đường quay về, cô ghé toa ăn gọi cơm, cứng rắn buộc chính mình ăn một chút, lại mua mấy gói mì ăn liền đem về, mấy thứ này trước kia cô chỉ nghe nói qua, chưa ăn qua bao giờ, cô muốn học thích ứng với cuộc sống này.
Vì vậy hai ngày tiếp theo, Mạc Bảo Bảo bắt đầu nôn hôn thiên địa ám, mới đầu cô còn muốn ăn chút gì đó, lại phát hiện chỉ cần ngửi thấy mùi đồ ăn, mùi mì ăn liền thì sẽ muốn nôn, muốn nhịn cũng nhịn không được, cơ hồ nôn cả ra mật, nhưng là vẫn không nhịn được khó chịu.
Mạc Bảo Bảo liền nằm trên giường bất động, nửa tỉnh nửa mê giết thời gian, mong rằng nhanh đến nơi chút. Cô cảm thấy lần này ngồi xe lửa đã đem 28 năm qua không chịu khổ lần này chịu cái đủ. Nhưng cô không mặt mũi oán trách, bởi vì đây đã là đãi ngộ tốt nhất.
Thật vất vả đến khi Mạc Bảo Bảo nghĩ bản thân sẽ hư thoát thì nhân viên tàu đến, cô ấy để Mạc Bảo Bảo đem thẻ trả lại, đem vé xe lửa đưa cho Mạc Bảo Bảo, nói sắp đến Quảng An rồi. Mạc Bảo Bảo bất chấp thân thể hư nhuyễn mà bò lên, đem thẻ đưa cho nhân viên tàu, mang vào giày liền đứng dậy, lại bất ngờ đứng không vững muốn ngã sấp xuống.
Cô cũng bất chấp nhiều như vậy, đợi bản thân đứng vững chút liền lấy túi xách trên giường, mở ra kiểm tra một chút, thấy tiền và di động đều còn, lại rút ra 2, 300 ngàn đặt ở túi quần, cái khác để lại vào túi xách.
Rốt cuộc đến nơi..
Mạc Bảo Bảo cơ hồ như được giải thoát bước xuống xe lửa. Chân tiếp đất nháy mắt liền có cảm giác bản thân còn sống.
Nguyên lai.. đây mới là cuộc sống!
Vậy những gì cô đã trải qua tính là cái gì đây?