Chân chính làm cho Mạc lão gia tỉnh lại là tiếng khóc của Mạc Bảo Bảo.
Khi Mạc lão gia hôn mê ba ngày, Mạc Bảo Bảo được lính cận vệ và bảo mẫu chăm sóc ở nhà, không dám mang bé đến bệnh viện, sợ dọa đến cô bé. Nhưng lần thứ ba bệnh viện gửi thư thông báo bệnh tình nguy kịch, lính cận vệ liền thông báo mang Mạc Bảo Bảo đến.
Có thể, đây là lần gặp mặt cuối cùng của hai ông cháu.
Mạc Bảo Bảo ở nhà vốn thân thiết nhất với Mạc lão gia, mấy ngày nay không thấy ông đâu Mạc Bảo Bảo vẫn luôn không vui vẻ, buổi tối không chịu ngủ, bão mẫu dỗ như thế nào cũng không được, nhìn làm cho người ta đau lòng.
Lúc Mạc Bảo Bảo được ôm tới phòng bệnh, thấy Mạc lão gia nằm trên giường, toàn thân cắm đầy ống dẫn, trực tiếp gào khóc, vừa khóc vừa kêu: Gia gia.., liều mạng lao tới trên người Mạc lão gia, bảo mẫu kéo thế nào cũng không được, xém chút nữa làm cho Mạc Bảo Bảo té xuống.
Nguyên bản Mạc lão gia đang trong trạng thái hôn mê, nghe thấy tiếng gào khóc của Mạc Bảo Bảo, cố gắng mở mắt ra, thấy Mạc Bảo Bảo ở trong lòng bảo mẫu khóc tới đứt hơi, lập tức đau lòng không chịu nổi.
Khi ông nghĩ nếu bản thân chết đi, thì Mạc Bảo Bảo liền hoàn toàn biến thành trẻ mồ côi, không có chỗ dựa, Bảo Bảo bây giờ còn nhỏ như vậy, cuộc đời sau này làm sao sống đây. Con trai và con dâu đã chết, ông đã thật có lỗi với thê tử, nếu bây giờ ông nghĩ chết đi bỏ lại Mạc Bảo Bảo, ông làm sao còn dám đi gặp thê tử.
Nghĩ như vậy, Mạc lão gia cảm thấy dường như có sức lực, một khi ông chết đi, không thấy Mạc Bảo Bảo lớn lên thì xung quanh ai có thể chiếu cố con bé? Các chiến hữu của ông có thể xem tình nghĩa với ông mà hỗ trợ chiếu cố Mạc Bảo Bảo, nhưng đồng lứa chiến hữu của ông đều đã hy sinh thật nhiều, chẳng sợ bọn họ có hỗ trợ chăm sóc được hay không, mà bọn họ chiếu cố con bé được bao nhiêu năm? Đợi cho đồng lứa lão nhân này chết đi, ai còn có thể chiếu cố cháu gái bảo bối Mạc Bảo Bảo của ông? Người đi trà lạnh đạo lý này truyền qua mấy ngàn năm, ông làm sao có thể không biết. Cho nên nghĩ đến Mạc Bảo Bảo, ông liền không thể chết được, ông cũng không dám chết!
Vì Mạc Bảo Bảo, vì con trai và con dâu duy nhất huyết mạch, vì thê tử của ông, ông phải sống sót, ông muốn xem Mạc Bảo Bảo lớn lên, Mạc Bảo Bảo chính là Mạc lão gia sinh mệnh.
Cho nên Mạc lão gia sủng Mạc Bảo Bảo, sủng đến vô pháp vô thiên. Bởi vì Mạc lão gia hiện tại cũng đã bảy mươi tuổi, hàng năm đánh giặc đã tồn xuống thật nhiều mầm bệnh, cũng không biết sống được bao nhiêu năm, có thể sủng Bảo Bảo được bao nhiêu năm? Cho nên thừa dịp ông còn sống, có thể sủng như thế nào thì tận lực sủng như thế đó.. vì vậy.. nuông chiều Mạc Bảo Bảo cũng là điều hiển nhiên đi..
Mạc Bảo Bảo lúc còn nhỏ là một đứa bé rất mẫn cảm, từ lần trước Mạc lão gia hôn mê cho đến sau này, Mạc Bảo Bảo liền trở nên dị thường mẫn cảm.
Cho dù ở thời điểm nào, cho dù khi bé đang chơi trò chơi vui vẻ đến cỡ nào, bé cũng muốn quay đầu xem Mạc lão gia có ở bên cạnh hay không. Nếu không thấy ông, bé sẽ chạy đến nơi ông hay ở để tìm, nếu tìm không thấy, Mạc Bảo Bảo bắt đầu khóc. Mặc cho ai dỗ cỡ nào cũng không được, thật nhiều lần khóc đến đau sốc hông đều không ngừng nghỉ, khóc cho đến khi Mạc lão gia xuất hiện.
Bé không cần Mạc lão gia dỗ, bé chỉ cần thấy ông ở bên cạnh liền ngừng khóc. Sau đó Mạc Bảo Bảo cũng không đi đâu chơi, bé liền tự đem cái ghế nhỏ lại ngồi bên cạnh Mạc lão gia, canh Mạc lão gia, chỉ sợ chớp mắt cái Mạc lão gia lại không thấy, bé sợ.. bé rất sợ.
Mỗi lần Mạc lão gia muốn đi họp, muốn đi làm công việc, bé đều nắm lão gia góc áo, bước đi chập chững nghiêng ngã theo lão gia ra cửa. Hai ngày kia thân thể lão gia không khỏe, ôm Mạc Bảo Bảo trắng trẻo mập mạp có vẻ không có sức, mà bên cạnh bảo mẫu muốn ôm giúp Bảo Bảo, Bảo Bảo lại không muốn. Vì thế bảo mẫu liền dỗ Bảo Bảo nói: Bảo Bảo ngoan, thân thể gia gia không khỏe, để cho A Ma bế con được không?
Cũng không biết Bảo Bảo nghe hiểu hay không, chỉ thấy bé buông ra hay tay đang ôm chặt cổ Mạc lão gia, vươn hai tay hướng về phía bảo mẫu để cho bà ôm, cũng không khóc không đòi nữa. Bắt đầu từ lúc đó, Mạc Bảo Bảo không hề quấn quýt đòi lão gia bế bé, không hề la hét đòi lão gia khiêng bé trên vai chạy khắp nơi, không hề đòi lão gia cõng bé nữa.
Mỗi lần đi ra ngoài, có bảo mẫu bên cạnh cũng rất tự giác để A Ma bế, khi không có bảo mẫu thì lão gia muốn bế bé nhưng bé lại không vui, chính bé lon ton chạy tới bên cạnh lão gia, kéo lấy lão gia vạt áo, đi theo sau mông lão gia, không khóc không ồn ào.
Đôi khi lão gia làm việc quên ăn cơm, mà cận vệ thúc giục lại bị lão gia mắng, chỉ có Bảo Bảo là có biện pháp.
Mạc Bảo Bảo mới hơn hai tuổi đã có thể tự mình ăn cơm, nhưng lão gia lại thích đút bé ăn, bé cũng ngoan ngoãn ngồi ăn cơm không nghịch ngợm chút nào. Khi lão gia bận công việc thì bé tự ăn một mình, lúc bé ăn cơm không nói gì cả, sau khi ăn xong lại hỏi bảo mẫu: A Ma, gia gia còn chưa ăn cơm, con muốn mang cơm cho gia gia. Thì ra bé vẫn nhớ khi bé không chịu ăn cơm, lão gia đã bưng cơm đến đút cho bé. Vấn đề này làm cho bảo mẫu cảm thấy khó xử. Nếu bà không cho đi, Mạc Bảo Bảo sẽ không nghe, chuyện đau đầu đến đây, Mạc Bảo Bảo là kiểu hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho bằng được, rất cứng đầu, không cho bé làm, bé sẽ khóc cho xem. Nhưng nếu cho bé đi cũng không được, chưa từng thấy cảnh một em bé hai ba tuổi bưng bát cơm đi cho lão gia bao giờ, như thế làm cho hạ nhân bọn họ xấu hổ vô cùng. Nhưng bảo mẫu dỗ nửa ngày cũng vô dụng, cuối cùng cũng phải đồng ý với bé.
Bảo mẫu làm một chén cơm tượng trưng đưa cho bé, tùy tiện để đồ ăn lên cho bé bưng đi, lại thấy khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của Mạc Bảo Bảo nhăn lại, bé lắc đầu miệng than thở: Cơm ít quá, gia gia ăn không đủ no. Mạc Bảo Bảo nhìn thức ăn trên bàn, lại nhìn vào bát cơm của bé, có chút ủy khuất nhìn bảo mẫu oán giận nói: A Ma, chút nước chấm đều không có, gia gia làm sao ăn được.
Nghe thế bảo mẫu dở khóc dở cười, nhìn Bảo Bảo hiếu thuận như vậy, biết đau lòng lão gia, bà cảm thấy thật vui mừng, nhưng nghĩ đến bé còn nhỏ như vậy lại không còn cha mẹ, ngoài lão gia ra cũng không còn thân nhân nào khác, bà lại không nhịn được rơi lệ.
Thế là bảo mẫu cũng không do dự nữa, đi phòng bếp lấy hộp đựng đồ ăn, đem tất cả đồ ăn xếp vào, tính nắm tay Bảo Bảo dẫn đi thư phòng gặp lão gia, lại thấy Bảo Bảo không chịu, bé đòi tự cầm hộp đồ ăn đi. Vì thế có cảnh Bảo Bảo hai tay cầm chặt hộp dồ ăn chậm rãi hướng thư phòng lão gia đi, còn bảo mẫu cẩn thận đi bên cạnh nhìn chằm chằm, sợ bé vấp ngã kịp thời đỡ bé.
Một lát sau, Mạc Bảo Bảo đã đến cửa thư phòng, cận vệ thấy trên tay Bảo Bảo bưng cái hộp đồ ăn thật lớn còn bảo mẫu lại hai tay trống trơn đứng bên cạnh nhìn, nhất thời có chút bất mãn nhíu mày, đang muốn nói lại thấy bảo mẫu nháy mắt với hắn, cười bất đắc dĩ, hắn liền hiểu rõ gật gật đầu không nói gì nữa. Xem ra đây là bé tự chủ trương.
Nơi lão gia ở từng là thân vương phủ, cho nên trong nhà ngạch cửa rất nhiều, từ khi có Mạc Bảo Bảo, phòng khách và các phòng Bảo Bảo hay đi, lão gia dều cho tháo ra hết, chỉ có ngạch cửa ở thư phòng là giữ lại. Mạc Bảo Bảo đến thư phòng không nhiều lắm, mỗi lần đều là bảo mẫu ôm bước vào. Lần này bảo mẫu cũng tính ôm bé bước qua, Bảo Bảo lại hành động trước một bước.
Chỉ thấy Bảo Bảo một tay lấy hộp đựng cơm đặt trên ngạch cửa, sau đó liền nâng mông bò lên ngạch cửa, ngồi lên sau đó lại cẩn thận vịn ngạch cửa bò xuống. Lúc này lão gia đang làm việc trong thư phòng thì nghe tiếng vang ở cửa, đi ra liền nhìn thấy động tác nguy hiểm như thế của Bảo Bảo. Lúc ấy sợ tới mức kêu cũng không dám kêu, sợ làm bé giật mình. Bảo Bảo lớn đến tuổi này, ngoài thời điểm tập đi bị ngã sấp xuống, thì cũng là bị ngã ở trên giường, thời điểm khác đừng nói là ngã sấp xuống, chỉ vừa mới có khuynh hướng đã lập tức được ôm lên.
Bảo Bảo thật vất vả bò vào cửa, chưa đứng vững đã vội giang hai tay ôm hộp cơm, bất ngờ được lão gia ôm vào trong lòng, lão gia giận dữ nói:
- Trương mẹ, bà làm cái gì thế? Bà không biết ôm Bảo Bảo đi vào sao? Nó ngã sấp xuống thì làm sao bây giờ?
Mà Trương mẹ cũng bị hành động vừa rồi của Bảo Bảo làm cho hoảng sợ, vội vàng trả lời:
- Thủ trưởng, tôi thật xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý, tuyệt đối sẽ không như thế nữa.
Lúc này Mạc Bảo Bảo lại không để ý tới chuyện này, bé ở trong lòng lão gia xoay qua xoay lại muốn xuống dưới, lão gia vừa mới đem bé thả xuống, bé liền loa ton chạy tới cạnh cửa ôm hộp cơm lên, giơ tay lên, nãi thanh nãi khí nói với lão gia:
- Gia gia ăn cơm, gia gia không ngoan, không ăn cơm đúng giờ, không ăn cơm không phải là đứa bé ngoan.
Nhất thời làm cho lão gia đỏ hốc mắt, vội vàng cầm lấy hộp đựng cơm, ngồi xổm xuống đem Mạc Bảo Bảo ôm vào trong ngực, nghẹn ngào nói:
- Tốt, gia gia ăn cơm.. gia gia ăn cơm..
Bảo Bảo như vậy, làm sao mà Mạc lão gia không đau lòng cho được.
Nhưng Mạc Bảo Bảo nhu thuận như vậy chỉ có trước mặt Mạc lão gia, trước mặt người ngoài, Mạc Bảo Bảo rất kiêu ngạo.
Mạc Bảo Bảo sắp đến năm tuổi là thời điểm bé nên đi nhà trẻ, không chỉ có Mạc lão gia luyến tiếc bé đi nhà trẻ một mình, sợ Mạc Bảo Bảo bị ức hiếp, càng là vì Bảo Bảo không muốn đi, bé không muốn cách xa Mạc lão gia.
Thời điểm Bảo Bảo ba tuổi, lão gia chịu đựng đau lòng mang bé đến nhà trẻ trong khu đại viện. Ban đầu ông đứng ngoài cửa sổ phòng học nhìn bé ngoan ngoãn ngồi trên ghế, chăm chú nghe cô giáo giảng bài, sau đó thường thường quay đầu xem nơi Mạc lão gia đứng. Khi cô giáo dẫn theo các bé chơi trò chơi, Mạc lão gia thấy Bảo Bảo có chút ngại ngùng lại có chút vui mừng đưa tay đặt lên tay bé trai bên cạnh xoay vòng, cười rất vui vẻ, ông nhịn không được đỏ hốc mắt. Là ông không suy nghĩ cẩn thận, luôn luyến tiếc, đem bé bảo hộ quá chặt, bé lớn tới nay, ngoài người trong viện ra, đến bạn chơi cùng cũng không có. Thậm chí chơi búp bê như thế nào bé cũng không biết, là lỗi của ông!
Nghĩ đến đây, Mạc lão gia lòng có chút chua xót, xong lại vui mừng lên, thấy Bảo Bảo vui vẻ như vậy cũng liền vừa lòng gật gật đầu, chỉ cần Bảo Bảo vui vẻ là tốt rồi.
Vì thế Mạc lão gia gọi tới vệ sĩ, làm cho hắn phái người chú ý an toàn, lại đem bảo mẫu Trương mẹ cũng lưu lại, rồi ông mới rời đi, hôm nay ông còn tham gia Quân ủy Đại hội.
Nhưng ông không biết rằng, sau khi ông rời đi không bao lâu, Mạc Bảo Bảo bắt đầu khóc.
Chơi đến mệt mỏi Bảo Bảo dừng lại, như cũ nhìn quanh bốn phía tìm bóng dáng Mạc lão gia, lại phát hiện tìm ở đâu cũng không thấy ông, Mạc Bảo Bảo liền hoảng, bắt đầu khóc lớn lên, vừa khóc vừa kêu: Gia gia.. gia gia... Cô giáo vội bước tới muốn ôm bé lên dỗ thì bé không thuận theo, không những không cho cô ôm còn vươn tay cào mặt cô giáo, cô giáo mất thật lớn sức lực mới cầm được tay nhỏ bé của Bảo Bảo, cũng không dám nắm chặt quá, sợ làm bị thương bé.
Nhưng Mạc Bảo Bảo không quan tâm, thấy hai tay bị kiềm chế, trực tiếp hướng về phía cổ tay của cô giáo cắn, cắn đến nỗi cô giáo đau run rẩy, cũng không dám đem bé đẩy ra, sợ bé bị văng ngã, bằng không không từ mà biệt, bảo vệ ở nhà trẻ này trang bị súng cô cũng không dám xằng bậy.
Nguyên bản Trương mẹ đứng xa xa nhìn Bảo Bảo chơi trò chơi thấy thế liền vội vàng chạy tới, ôm thân thể bé bỏng của Bảo Bảo nhỏ giọng dỗ, muốn cho bé há mồm, thấy khóe miệng bé có tơ máu chảy ra, tay cô giáo này xem chừng là bị Bảo Bảo cắn phế.
Mà Bảo Bảo không quan tâm, tiếp tục cắn, cho đến máu càng chảy càng nhiều, không còn khí lực Bảo Bảo mới nhả ra.
Khi Viện trưởng nhà trẻ mang theo giáo viên khác tới nhìn thấy khóe miệng Bảo Bảo, trên bộ váy công chúa trắng tinh tràn đầy máu tươi, ngồi dưới đất khóc kêu, bé phòng bị nhìn mọi người, ngay cả bảo mẫu cũng không dám lại gần.
- Trời ơi, xảy ra chuyện gì đây?
Hôm nay lão Thủ trưởng tự mình ôm bé lại đây, ngàn vạn dặn dò làm cho các cô chiếu khán thật tốt cô bé, bây giờ làm thế nào đây? Cô làm sao ăn nói với Thủ trưởng đây?
Viện trưởng cũng bất chấp nghĩ nhiều nữa, lập tức bước tới ôm Mạc Bảo Bảo kiểm tra xem bé có bị thương ở đâu không, lại bị Bảo Bảo thét chói tai sợ tới mức ngừng chân lại.
Chỉ thấy Bảo Bảo trừng lớn mắt phòng bị nhìn mọi người, không cho ai tới gần, khóc khan cả giọng, làm cho người ta nhìn rất đau lòng.
Chuyện này nên xử lý thế nào đây?