Bí Đao Thối Và Con Nhỏ Ngốc

Chương 6: Chương 6: Tên Điên!!!




2h chiều....

Nhi khệ nệ xách một đống đồ đem vào trong căn biệt thự này, nhưng vừa mới bước đến cửa thì Nhi giật mình đánh rơi cả đống đồ xuống đất

Bốp.....bốp.......bốp....

- chào mừng cô đã đến với cánh cửa địa ngục!

Là....là tên bí đao đáng ghét sao? Nhi ngạc nhiên, Thiên Ân cười thầm trong bụng, cậu nghĩ Nhi sẽ phải chào cậu là cậu chủ xong nghe lời cậu răm rắp, có ai ngờ đâu, sự thật phũ phàng....

- ủa? Tên bí đao! Cậu cũng xin việc ở đây hả?_ Nhi hồn nhiên

- cô...cô...cô_ Thiên Ân há hốc mồm, Nhi ngó nghiêng rồi lại tiếp lời..

- mà sao cậu biết chỗ này hay vậy? Mà kể cũng phải! Lương cao ai chẳng muốn xin vào làm!

- •••••••••••••

- sao cậu không nói gì vậy? Bộ câm hả?  Lần này thì cậu điên tiết thật rồi nhưng vẫn rất bình tĩnh

- tôi là ai?

- cậu là tên bí đao thối chứ còn ai!

- ờ hờ! Vậy tôi làm nghề gì?_ Thiên Ân cau mày, bí đao gì chứ, cậu là con người đàng hoàng sao lại tặng thêm chữ “ thối” vào. Thật hết chịu nổi con nhỏ ngốc này

- ca sĩ!

- vậy cô nghĩ làm ca sĩ tương đương với việc làm ô sin à?

- không! Hai nghề đó khác nhau mà!

- vậy để tôi thông lỗ tai cho cô nghe kĩ nhé! Nghe đây này! “ TÔI LÀ..CHỦ NHÂN CỦA CĂN NHÀ NÀY” _ Thiên Ân khoanh tay tuyên bố

- ừ thì cậu là...........what? Chủ...chủ.. Chủ....._ Nhi há hốc mồm. Cái gì thế này, cô bé còn tưởng tên kia xin vào làm chứ. Nhưng nghĩ lại thì người nổi tiếng như cậu ta làm gì có chuyện.

- giờ đã thông suốt chưa? Vậy cô có định bắt tay vào công việc không?_ Thiên Ân liếc đểu. Đúng là cái mặt “ gian tà” của tên này đã lộ diện rồi. Nhi thở dài cho cái số phận của mình rồi gật đầu. Tên kia khoái trí đưa cho Nhi hẳn 1 tờ lịch làm việc. Nhi nhìn mà nhức hết cả óc....

Đang tham khảo cái tờ lịch “ tử thần” thì có giọng nói nhỏ nhẹ phía sau, Nhi quay lại. Là một cô gái, da trắng môi hồng, nói chung là nhìn rất xinh xắn và dễ mến. Cô ấy đi qua Nhi, chẳng biết cố tình hay gì mà cô ta huých Nhi, may chống chân kịp không cũng xong rồi.

- dạ! Tôi tới rồi ạ!

- tốt đó! Cô vào làm việc của mình đi!

- dạ!

Cô ta lễ phép rồi đi vào trong nhà. Quay ra phía Nhi, Thiên Ân ngoắc tay

- còn cô thì đi theo tôi!

- ế? Nhưng còn đồ của tôi????

- tự đi mà khiêng vào phòng mình!_ Thiên Ân đủng đỉnh cho tay vào túi quần. Nhi bực bội khiêng một đống đồ đem vào trong nhà. Vừa đi theo sau tên kia vừa lẩm bẩm.

- đồ chết bầm! May là lương cao nên tôi mới làm không thì còn lâu nhé! Hứ!

Nói thế nào chứ, Thiên Ân nghe thấy tất, vì khoảng cách cũng không quá xa, cậu quay lại

- cô vừa rủa tôi hả?

Trúng tim đen, Nhi giật mình vội vàng chối tội.

- không có!

- phòng cô đây! Vào sắp đồ rồi lên phòng tôi ngay đấy! Chậm một bước là trừ lương!

Nói xong cậu ta quay đi, Nhi quay vào trong. Cái gì thế này? Đây là cái ổ chuột à? Sao bẩn kinh thế? Không ai dọn sao? Cậu ta định để Nhi ở cái nơi tối tăm ẩm thấp vậy hả? Bao nhiêu câu hỏi cứ đầy ắp trong đầu. Nhi khóc không ra nước mắt mất. Mới hôm đầu đi làm đã bị hành hạ thế này đây, sao lại xin việc vào cái nơi oái oăm thế này cơ chứ...

“Lương cao mà! Lương cao lắm! Nên cố đi! Còn phải học nữa!”

Nhi tự nhủ rồi bắt tay vào công việc dọn dẹp...

1 tiếng sau.......

- cuối cùng cũng xong! Cậu ta đúng là tên điên mà! Tên điên! Tên bí đao thối! Đồ chết bầm!

Nhi hoàn toàn không biết cái lời nói của mình đã hại “ đối tượng” hắt xì hơi sắp nổ cả mũi luôn rồi. Cậu nhóc bực dọc mặt hầm hầm..

Tự nhiên Nhi cảm thấy lạnh sống lưng, vội vội vàng vàng chạy lên tầng. Chưa lên đến nơi âm khí đã bốc ngùn ngụt rồi..

Nhi bước vào trong, phòng ngủ thôi có cần phải rộng vậy không? Có cả giá sách to tướng nữa, bàn ghế.....

- đến rồi đó hả?

Nhi giật bắn mình, quay sang, cậu ta đang ngồi vắt chân trên giường.

- cậu muốn tôi chết tim hả?

- hừm! Cô đi lau cửa kính đi!_ cậu ta ra lệnh.

Gì chứ, cả cái phòng này không phải là căn phòng có bốn bức tường gạch mà toàn bộ đều là kính. Cậu ta có nhầm không vậy? Nhi đang định sửng cồ cãi lại thì cậu ta đã chặn họng

- làm đi! Cẩn thận với lương của cô đấy!

- rồi rồi rồi! Tôi làm là được chứ gì?

Nhi buồn bã quay ra lấy xô nước với cái khăn. Hì hục lau từng chút một. Thật không yên ổn với tên này tí nào...vừa nghỉ được một chút thì tên bí đao kia lại sai...

- rèm bẩn rồi cô đem đi giặt đi!

•••••••••

- nhà bụi quá! Lau cho sạch vào!

••••••••••

- quần áo giặt hết đi cho tôi! Nhớ xếp riêng ra đấy!

•••••••••••

- à! Quần áo trên ban công chưa có thu vào! Cô lấy vào gấp cho cẩn thận rồi đem cất tủ đi!

•••••••••••

Không chịu nổi nữa rồi, sức chịu đựng có giới hạn.....

- người giúp việc còn lại của cậu rốt cục thì đang làm gì?

- cô ta chỉ việc lau bàn ghế thôi !

Rầm......

Nhi té ngửa. Thật không công bằng. Cả hai lương như nhau mà sao cô lại phải làm nhiều hơn chứ? Chẳng lẽ cậu ta muốn trả thù vì cái biệt danh cô đặt cho...

- cậu đúng là tên bí đao thối! Tôi nghỉ đây! Làm từ nãy giờ mệt chết được!

- còn nhiều việc lắm! Cô cứ bình tĩnh!

Thiên Ân cười đểu.

Nhi mặc kệ cứ thế băng băng xuống dưới nhà, gì chứ? Trưa nay còn không kịp ăn, người chưa hết mệt, cậu ta muốn Nhi lăn đùng ra chết mới hả? Đúng là số cô bé khổ thật...nhi thở dài, uống một lúc 4 cốc nước, no căng cả bụng....đã thật, đúng lúc khát nước...nghỉ một lát thôi, lại phải quay lên chịu sai vặt...

“ cậu cứ đợi đấy!!!tên điên!!!!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.