2.5 Tình yêu làm gì có trình tự cụ thể, từ trước đến nay chưa bao giờ diễn ra theo lẽ thường tình
“Yêu đương hẹn hò chẳng khác nào đi đánh trận, nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ.”
Đối với một người làm bên xuất nhập khẩu thì đi công tác là chuyện thường
ngày ở huyện. Lúc đầu, ai cũng vô cùng hứng khởi trước những chuyến công tác nước ngoài. Những người bình thường vừa nghe thấy mình sắp được đi
công tác ở các thành phố lớn trên thế giới nhưTokyo,Paris…, thì nghĩ
ngay đến chuyện nếu ai biết được hẳn sẽ đều nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ. Nhưng đối với Giai Hân, chuyện này đã không còn chút sức cuốn hút
nào nữa.
Lần này, cô đại diện cho công ty đi khảo sát thị Đông Á
và vừa trở về từ Népal. Thị trường Âu Mĩ trước nay vẫn luôn là đối tượng tấn công hàng đầu của các công ty ngoại thương trong nước. Nhưng mấy
năm gần đây, rất nhiều công ty ngoại thương đủ loại quy mô mọc lên như
nấm sau cơn mưa, hơn nữa lại còn đưa ra giá thành cực thấp, cho nên cạnh tranh vô cùng khốc liệt, vì vậy công ty Giai Hân dần dần chuyển sang
tấn công thị trường khu vực. Trong môn Kinh tế học, người ta gọi đó là
tránh né vùng biển đỏ, tạo lập một vùng biển xanh biếc tràn ngập vô vàn
cơ hội mới.
Người ta thường nói: dân tộc chính là thế giới. Bây
giờ bắt đầu thịnh hành phong cách “dân tộc” hoặc “đa quốc gia”. Đặc biệt là thời trang của Népal rất được các cô gái Trung Quốc ưa chuộng.
“Chị cảm thấy váy thủ công Népal rất hợp với phong cách của em, mau thử xem
nào!”. Giai Hân lấy từ va li ra một món quà rồi đưa cho Hiểu Khê.
Bao gói rất đơn giản, sau lớp bọc đó là một chiếc váy lụa màu hồng xanh kết hợp, phía trên là các họa tiết có màu sắc rất bắt mắt, mang đậm phong
cách dân tộc Népal.
“Em mặc lên liệu trông có giống hoa hồ điệp
không?”. Hiểu Khê bị Giai Hân đẩy vào trong phòng ngủ thay đồ nhưng vẫn
lo lắng cố thò đầu ra hỏi.
“Không đâu, em cứ mặc lên thì biết ngay mà!”
Hiểu Khê bán tín bán nghi nhưng vẫn quyết định nghe theo Giai Hân vào thay đồ.
“Chị đã bảo rồi, con mắt thẩm mĩ của chị không tệ đâu. em cứ tin chị đi! Từ
giờ, em cứ đi theo đúng con đường này, phong cách Đông Nam Á rất hợp với em. Chỉ cần em mặc chiếc váy này vào, em sẽ nổi bật giữa muôn ngàn
người. Nếu không phải tuyệt sắc giai nhân thì cũng phải là hạc giữa bầy
chim, em có biết không?”. Nhìn Hiểu Khê trong chiếc váy đó, Giai Hân
càng nói càng hứng khởi, lập tức vỗ tay tán thưởng.
“Chị cũng biết thừa là em thích phong cách Âu Mỹ mà!”
“Phong cách Âu Mỹ chỉ thích hợp với những người dáng cao thanh. Những người em lấy làm hình mẫu là ai chứ? Angelina Jolie, Kate Blanchett…, nhưng có
điều mấy đại minh tinh đấy! Bao nhiêu người thần tượng và ăn mặc theo họ rồi! Tốt nhất, em cứ đi theo phong cách cá tính thì hơn.” Giai Hân tiếp tục đả thông tư tưởng cho Hiểu Khê.
Nghe Giai Hân nói như vậy,
Hiểu Khê lập tức nhìn mình trong gương, càng lúc càng thấy mình xinh
đẹp, tươi tắn. Phụ nữ lúc nào mà chẳng thích được khen đẹp. Nếu thiếu
mất lời khen, người phụ nữ dù đẹp đến đâu cũng không biết được điều đó.
“Gương kia ngự ở trên tường
Thế gian ai đẹp được dường như ta?”
Hiểu Khê đột nhiên nhớ lại câu nói của mụ dì ghẻ trong truyện cổ tích Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn.
“Có điều, chiếc váy đẹp thế này cần được mặc đúng địa điểm, nơi chốn nữa”.
Giai Hân cười gian tà, bắt đầu tinh thần buôn chuyện xưa nay luôn đạt
đỉnh cao phong độ của mình.
Hiểu Khê vừa nghe liền hiểu ngay ý của Giai Hân, nhưng cô không nói gì và cũng chẳng biết mình nên bắt đầu từ đâu nữa.
“Xem tình hình này, chắc chắn là có cái gì rồi đây, mau lên, khai báo hết
mọi việc ra!”. Mỗi biểu hiện của Hiểu Khê đều không thể thoát khỏi đôi
mắt tinh như cú vọ của Giai Hân. Bà chị này quả là giang hồ lão luyện,
chinh chiến trăm trận rồi.
Hiểu Khê biết không thể giữ lâu chuyện này được nữa nên đành kể lại tường tận tất cả mọi chuyện với Giai Hân.
“Thế bây giờ có phải tràn ngập tâm trí em toàn là hình ảnh và giọng nói của
anh chàng Nguyên Kiệt không?”. Nghe xong, Giai Hân liền hỏi ngay.
Hiểu Khê khẽ gật đầu.
“Cô em ngốc nghếch ơi, em đã thích anh chàng này rồi còn gì, hoặc nói cách
khác thì em đã bị anh chàng thu hút rồi. Chỉ có điều bản thân em không
biết, hoặc là em không dám tin tưởng vào sự thật này mà thôi. Haizz, đây chính là hậu quả ngày thường em lười biếng yêu đương đó. Đấy em xem, có phải lúc cuồng phong bão tuyết ập tới thì rơi vào tình huống luống
cuống, chân tay vụng về không? Yêu đương hẹn hò chẳng khác nào đi đánh
trận, nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ. Cho dù là người đàn ông
mình không thích thì cũng nên đi hẹn hò ăn uống cùng họ vài bữa, coi như luyện tập! Trước đây, chị đã bảo em, thế mà em có chịu nghe đâu.”
Hiểu Khê không dám tin vào những gì mà mình nghe thấy, càng không chịu thừa
nhận sự thật này. Đúng thế, trước kia, dù có bị đánh chết, Hiểu Khê cũng quyết không đi gặp gỡ xem mặt cùng mấy tên đàn ông mình không thích vì
cô cảm thấy làm như vậy sẽ lãng phí thời gian của cả hai bên. Đã không
thích người ta thì sao còn làm phiền đến họ chứ? Điều này hoàn toàn
không công bằng với cánh đàn ông chút nào. Có điều hôm nay, khi nghe mớ
lí luận “đánh trận tình yêu” của Giai Hân, Hiểu Khê cũng cảm thấy hơi
hơi có lí. Lẽ nào khoảng thời gian trước đó, cô đã thực sự lãng phí hay
sao? Hiểu Khê bắt đầu cảm thấy nghi ngờ mọi thứ.
“Trời đất ơi, làm sao mà thế được?”
“Tình yêu làm gì có trình tự cụ thể, từ trước đến nay chưa bao giờ diễn ra
theo lẽ thường tình. Em xem như trong mấy bộ phim truyền hình đấy, nam
chính nữ chính ban đầu toàn cãi nhau như chó với mèo, đến sau cùng chẳng phải yêu đến chết đi sống lại hay sao?”
Giai Hân quả nhiên là
kiến thức quảng đại, có biệt tài ăn nói. Cho nên nói đến việc đàm phán
trên thương trường, chị nhất định là một cao thủ. Hẳn là những gì chị
nói luôn đúng. Sau khi nghe chị giải thích, Hiểu Khê bỗng cảm thấy hoảng sợ một cách kỳ lạ.
“Thế thì bây giờ, em phải làm gì đây?”. Hiểu Khê hoang mang hỏi.
“Cái gì mà phải làm thế nào? Binh đến thì chặn, nước đến đất che. Có điều
bây giờ, em phải có bản lĩnh lên một chút, đừng có để người ta thòng dây vào cổ dắt đi như vậy. Anh chàng Nguyên Kiệt này chị cũng có nghe nói
qua, “lịch sử” ở Bắc Kinh thì khá là trong sạch, nhưng quyết không phải
là một nhân vật đơn giản đâu”. Giai Hân nhắc nhở Hiểu Khê.
“Thế nào được gọi là không phải một nhân vật đơn giản?”
“Haizz, phụ nữ khi yêu đích thực trí tuệ giảm về gần mức không. Các cụ nói cấm
có sai bao giờ. Trước kia, chị hay bảo em ngốc nghếch nhưng cũng không
phải là ngốc thật, có điều bây giờ thì thực sự là quá ngốc rồi”. Giai
Hân lắc lắc đầu, ra vẻ như không còn cách nào cứu chữa.
“Thôi
được rồi, em tự mình nghiền ngẫm đi! Chị không muốn nói quá cặn kẽ đâu,
tóm lại là em phải quan sát nhiều, dùng đầu óc suy nghĩ nhiều vào! Việc
em bắt đầu yêu đương hẹn hò khiến chị cảm thấy rất vui nhưng cũng rất lo lắng. Con đường tình cảm xưa nay vẫn luôn gập ghềnh, gian truân lắm,
Hiểu Khê à, bây giờ mới chỉ là khởi đầu thôi”. Giai Hân đứng dậy, vỗ nhẹ vào đầu Hiểu Khê nói.
“Lần này, chiếc váy Népal của em có đất
dụng võ rồi đó.” Giai Hân đi ra đến cửa phòng thì quay đầu lại, cười một cách gian tà rồi mới tạm biệt Hiểu Khê.