3.3 Muốn đi thì em cũng phải là người đi trước, muốn đá thì em cũng phải là người đá anh trước
“Đàn ông là loài động vật đầy dục vọng. Thông thường, ban ngày họ che đậy
dục vọng, còn đến ban đêm sẽ phóng thích những dục vọng đó. Cho nên, đàn ông luôn đi lại giữa ranh giới của đen và trắng, tìm kiếm cảm giác
thăng bằng.
Có tình yêu thì sẽ có đau đớn, trừ phi là không yêu.
Những người nói câu ‘muốn đi thì em cũng phải là người đi trước, muốn đá thì
em cũng phải là người đá anh trước’ trên thực tế không được phóng khoáng như thường ngày họ vẫn nói.”
Lúc đi làm, những lời Nguyên Kiệt nói tối qua cứ quanh quẩn, vang vọng bên tai Hiểu Khê. Cô
cố kiềm chế để bản thân không suy nghĩ đến điều đó, nhưng dù làm gì cũng không thể quên được. Đang nghĩ mông lung, cô liền nghe thấy tiếng tay
gõ lên bàn. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lưu Hiên.
“Đến phòng làm việc của anh một lát!” Nói xong câu này, anh liền quay về văn phòng của mình.
Hiểu Khê lập tức thoát khỏi trạng thái u mê, thẫn thờ ban nãy.
“Anh tìm em có việc gì ạ?”
“Hiểu Khê à, theo lí mà nói, cuộc sống của nhân viên, đặc biệt là đời sống
tình cảm riêng tư không nằm trong phạm vi quản lí của người cấp trên.
Nhưng nếu như đời sống tình cảm của người đó ảnh hưởng tới thái độ trong công việc vậy thì đó là cả một vấn đề.” Lưu Hiên tỏ ra lo lắng đưa lời
khiển trách cấp dưới.
Hiểu Khê không nói gì, bởi cô thực sự không biết phải nói gì với anh. Thẫn thờ trong giờ làm việc là lỗi của cô
nhưng thực sự chẳng ai có thể giữ mãi được trạng thái tỉnh táo trong
công việc cả.
“Không phải bất cứ người nào cũng có thể giữ được
lí trí ở mức cao độ như anh đâu ạ. Xin anh thông cảm, em chỉ là một cô
gái bé nhỏ, bình thường mà thôi. Công việc là vì cuộc sống chứ không
phải cuộc sống là vì công việc.” Hiểu Khê thận trọng đáp lời.
“Cô gái bé nhỏ? Anh thực sự tò mò muốn biết người có thể hái bông hồng kiêu ngạo của chúng ta là thần thánh phương nào?” Lưu Hiên mỉm cười, hiếu kì hỏi.
Hiểu Khê không nói gì nữa. Trong lòng cô thầm nghĩ, dù sao anh cũng không quen người đó.
“The power of love. Đúng là sức mạnh của tình yêu. Cuối cùng, anh đã hiểu
được ý nghĩa câu nói này.” Trong giọng nói của Lưu Hiên mang đầy ý cười
nhạo.
Hiểu Khê cúi đầu, không nói gì.
“Nếu như anh thấy
cần, bất cứ lúc nào, em cũng có thể nộp đơn xin thôi việc.” Hiểu Khê nói xong câu này liền quay người bỏ đi, cùng lúc trong lòng cảm thấy thoải
mái vô cùng.
“Em, em…” Lưu Hiên sững sờ.
Hiểu Khê vẫn tiếp tục bước đi, chẳng thèm quan tâm xem tâm trạng của Lưu Hiên thế nào.
Bởi lúc này tâm trạng của cô rất tồi tệ, chẳng thế nào lấy lại được tâm
trạng làm việc như mọi khi.
Cô hẹn gặp Trác Nhiên ở quán cà phê
Starbucks. Lúc này Giai Hân đang đi công tác, Hiểu Khê vô cùng cảm ơn
ông trời đã cho cô quen biết Trác Nhiên, lại đúng ngay lúc cô cần nhất.
“Trác Nhiên, cô nhất định phải giúp tôi, có vấn đề rồi.” Trác Nhiên vừa mới
ngồi chưa ấm chỗ, Hiểu Khê đã vội nói, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Cô tường thuật lại hết sự tình buổi tối hôm đi đón anh ở sân bay cho Trác
Nhiên nghe.
“Không ngờ anh ấy lại bảo tôi, nếu tôi không phải là gái trinh thì tốt biết bao. Như vậy là có ý gì chứ?”
Trác Nhiên chậm rãi bỏ đường và sữa vào ly cà phê.
“Rốt cuộc là anh ấy có ý gì?” Hiểu Khê hấp tấp hỏi, khuôn mặt cũng vì gấp gáp mà đỏ bừng lên.
“Đàn ông là loài động vật tràn đầy dục vọng. Có lẽ anh ấy đang vô cùng mâu
thuẫn, không ngừng tìm kiếm sự thăng bằng giữa ranh giới dục vọng và
trách nhiệm. Anh ấy nói muốn cô không phải gái trinh, như vậy cho dù hai người có quan hệ tình cảm với nhau, sau này dù chia tay, anh ấy cũng
không cảm thấy quá áy náy. Còn nếu như cô là một cô gái còn trinh, anh
ấy phải vô cùng thận trọng.” Trác Nhiên thản nhiên giải thích.
“Vậy thì tôi phải làm gì lúc này?” Hiểu Khê nghe vậy lại càng trở nên cuống quýt.
“Cứ theo lẽ tự nhiên thôi. Những gì phải xảy ra thì sẽ xảy ra thôi. Có
điều, muốn cho đi thì cũng phải chọn người xứng đáng và phải vào lúc cô
đã xác định anh ấy vô cùng chân thành.” Trác Nhiên nhắc nhở.
“Vậy lúc nào mới là lúc thích hợp?”
“Thành ý biểu hiện ở rất nhiều mặt. Ví dụ như anh ấy dắt cô đi gặp bạn bè, bố
mẹ, người thân của anh ấy, hoặc nói cho cô biết tình hình tài chính của
bản thân… Haizz, con đường tương lai của cô còn dài lắm, cô gái nhỏ ạ.”
Trác Nhiên mỉm cười, trong giọng nói xem chừng có chút than thở.
“Có phải tôi rất ngốc nghếch không?” Hiểu Khê trầm ngâm một lúc, sau đó buông lời cảm thán đậm chất u buồn.
“Phụ nữ trong tình yêu chẳng có mấy người thông minh cả.” Trác Nhiên điềm
tĩnh nói, dường như tất cả mọi chuyện đều rất nhẹ nhàng, dễ dàng với cô. Đúng vậy, tình yêu của người khác dù có bão táp sóng gió tới mức nào
thì cô ấy cũng chỉ bình thản đứng bên bờ xem cảnh mà thôi.
“Làm
thế nào thì mới có thể trở nên thông minh hơn?” Hiểu Khê giống như một
đứa trẻ hiếu kỳ thích đưa ra nhiều câu hỏi. Bộ dạng của cô lúc này giống y như bộ dạng truy vấn bố mình về kết cục của những câu chuyện cổ tích
hồi còn nhỏ vậy.
“Đã từng yêu thương, đã từng đau khổ, đã tỉnh táo lại, lúc đó, cô sẽ thông minh hơn.”
“Tại sao nhất định phải đau khổ chứ? Tôi rất sợ phải đau khổ.” Hiểu Khê mếu máo, đôi chân mày cau lại.
“Có tình yêu sẽ có đau đớn, trừ phi là không yêu.”
Nghe xong những lời này của Trác Nhiên, Hiểu Khê lại càng thêm lo lắng, nghĩ ngợi. Liệu có thể nào không yêu nữa? Liệu có thể nào dừng lại ở đây
được không?
Thực sự Hiểu Khê không biết nhiều lắm về những chuyện liên quan đến công việc của Nguyên Kiệt. Có điều gần đây, anh đã chủ
động nói với cô về những chuyện này. Khoảng nửa năm trước, Nguyên Kiệt
đã chung vốn cùng một người bạn, đầu tư mở một công ty thời trang cao
cấp ở Quảng Châu. Đây chính là nguyên nhân anh thường xuyên phải đi
Quảng Châu công tác, cứ một khoảng thời gian ở Bắc Kinh, một khoảng thời gian lại ở Quảng Châu.
“Ông chủ hiện tại của anh thế nào? Có vui không? Khi anh đã dành phân nửa thời gian cho công ty của riêng mình?”
“Chắc chắn là không vui vẻ gì rồi. Có điều rất nhiều hợp đồng quốc tế là do
anh đàm phán kéo về công ty. Không phải nói ngoa, nếu anh đi thì rất
nhiều đối tác nước ngoài cũng sẽ bị kéo theo đấy!” Giọng nói tự tin và
bá đạo của Nguyên Kiệt không hề thay đổi.
“Vậy anh định làm thế nào?”
“Cứ để mọi việc kéo dài thế này cũng không phải là cách hay. Anh cũng đã
nói chuyện cùng với Chủ tịch Hội đồng Quản trị, để ông ấy nhanh chóng
tìm người thay thế vị trí Tổng Giám đốc của anh. Bây giờ người của hai
bên đều có ý kiến. Bởi vì bên nào anh cũng không thể đặt toàn tâm toàn
sức vào đó được.” Trong lời nói nghe ra có đôi chút bất lực.
“Hiểu Khê à, bên công ty riêng của anh hiện nay vô cùng hỗn loạn, cần người
không có người, cần quy tắc không có quy tắc.” Câu nói này của anh càng
gia tăng thêm vẻ lực bất tòng tâm khiến Hiếu Khê bắt đầu lo lắng thay
cho anh.
“Em cảm thấy lúc này, anh chưa nên đưa ra bất cứ quyết
định gì. Cứ đợi xem phía Chủ tịch Hội đồng Quản trị có ý kiến thế nào
đã.” Hiểu Khê nói.
“Được, vậy khi nào có thông tin mới nhất, anh
sẽ nói với em.” Nguyên Kiệt nói xong rồi dập máy. Hiểu Khê bắt đầu lo
lắng, căng thẳng. Nhưng những lo lắng, suy nghĩ này lại chẳng thể nào
hình dung cụ thể được, cô không muốn để tâm, nhưng chẳng thể làm khác
được.
Một lát sau, Hiểu Khê nhận được tin nhắn của anh, cô cảm
thấy rất vui vẻ. Vì anh vẫn còn nhớ gửi tin chúc cô ngủ ngon. Nhưng khi
mở tin nhắn ra, cô liền ngây thần người.
“Hiểu Khê, nếu như sau
này, hai chúng ta không thể ở bên nhau, liệu em có trách anh không?” Câu nói này của anh rốt cuộc là có ý gì chứ? Hiểu Khê bỗng nổi giận ngút
trời, chẳng thèm suy nghĩ nhiều, nhắn lại một tin: “Anh cứ yên tâm, muốn đi thì em cũng phải là người đi trước, muốn đá thì em cũng phải là
người đá anh trước.”
Giây lát sau, Nguyên Kiệt trả lời lại một từ: “Cool!”
“Cũng chẳng có gì là cool hay không cool, tất cả là tùy duyên số thôi. Không
thể trở thành người yêu thì vẫn có thể làm bạn bè, không thể là bạn bè
thì chí ít cũng có thể thành người xa lạ.” Hiểu Khê giận dỗi trả lời
lại.
“Anh không muốn chúng ta trở thành người xa lạ đâu.”
Đọc xong tin nhắn trả lời của Nguyên Kiệt, Hiểu Khê liền tắt máy nhưng
trong lòng mãi vẫn chẳng thể bình tĩnh lại được. Liệu Nguyên Kiệt có ngủ ngon giấc không?