Bị Độc Thân

Chương 20: Chương 20




3.6 Anh ấy đang trốn tránh, công việc bận rộn chỉ là một cái cớ mà thôi

“Đàn ông nói bận chỉ là một cái cớ, quan trọng là có lòng hay không thôi. Phụ nữ thường lấy sự bận rộn của đàn ông làm cớ để tự dối mình, dối người.

Nghi ngờ, đoán mò, chi bằng tin tưởng. Cứ tra hỏi, gặng tìm chi bằng dịu dàng quan tâm.

Trên thế giới này có rất nhiều việc khiến ta lực bất tòng tâm, ví dụ như những bệnh nhân trong phòng trị liệu, mắt nhìn mình dần dần đi về cõi vĩnh hằng, hay như những cô gái đắm chìm trong biển tình đang bất lực nhìn tình yêu dần dần tuột khỏi tầm tay.”

Cầu người không bằng cầu mình, Hiểu Khê đặt hết kì vọng, mong muốn gửi gắm vào mạng Internet, có gì nghi ngờ hay khó khăn, cô bắt đầu thử giải quyết thông qua mạng. Làm phiền Giai Hân hay Trác Nhiên mãi cũng không phải là một phương pháp lâu dài, bọn họ đều có những việc riêng của mình.

“Làm thế nào để duy trì tình yêu trong xa cách?” Hiểu Khê đánh dòng chữ này trên mạng Baidu, sau đó nhận được hơn mười trang hồi đáp. Có trang viết theo kinh nghiệm bản thân, có trang nói theo lí luận. Hiểu Khê đọc kỹ từng câu từng chữ nhưng cuối cùng trong đầu vẫn cứ trống rỗng, hỗn loạn.

“Trác Nhiên, cô bảo tôi phải làm gì đây? Anh ấy mới đi có hơn nửa tháng nhưng tôi gọi điện thoại đã bắt đầu không nghe máy.” Mặc dù Giai Hân đã trở về nhưng Hiểu Khê vẫn đem tâm sự của mình kể cho Trác Nhiên. Có những lúc người ngoài cuộc nhìn nhận, xem xét về tình yêu, về bản thân cô và Nguyên Kiệt có lẽ sẽ khách quan hơn đôi chút. Hiểu Khê lại hẹn Trác Nhiên gặp mặt ở quán cà phê, may mà thời gian làm việc của Trác Nhiên khá tự do, thoải mái.

“Tình trạng hiện nay rất bất lợi cho cô, không có thiên thời, địa lợi gì cả, thêm vào đó, nền tảng tình cảm của hai người còn khá mỏng manh, chưa sâu đậm. Cho nên thực sự rất nguy hiểm.” Đúng vậy, tình yêu xa cách chính là kiểu tình yêu từ sớm chiều quyến luyến bên nhau thành kiểu trên tinh thần của Plato. Mặc dù, cô luôn tự an ủi mình phải tin tưởng bản thần, phải tin tưởng anh nhưng vào thời đại vật chất làm mờ mắt con người, hai người hàng ngày mặt đối mặt với nhau có khi còn thay lòng đổi dạ, chứ nói chi đến tình yêu xa cách?

Trác Nhiên vừa dứt lời, Hiểu Khê liền cảm thấy vô cùng căng thẳng. “Cô đừng chỉ nói mỗi vấn đề, tôi biết đó là một vấn đề lớn. Nhanh chóng vạch ra sách lược cho tôi đi, làm thế nào mới giải quyết được vấn đề này?”

“Tóm lại là không mấy lạc quan, tôi cảm thấy cô nên nói chuyện với anh ấy xem sao. Nếu không, tình trạng hiện nay đối với hai người chỉ làm lãng phí thời gian của nhau mà thôi. Khoảng cách xa xôi chính là một vấn đề rất lớn, có rất nhiều cách không thể dùng, không thể phát huy tác dụng được. Càng gấp gáp vội vã lại càng có nhiều yếu tố không thể khống chế.”

“Nhưng bây giờ anh ấy rất bận rộn nên ít khi liên lạc với tôi.”

“Rõ ràng anh ấy đang trốn tránh, công việc bận rộn chỉ là một cái cớ mà thôi.” Đúng thế, trước đây, anh vừa phải lo lắng giải quyết việc ở Bắc Kinh, lại phải bận rộn thêm công chuyện ở Quảng Châu, nhưng hàng ngày anh đều rất tích cực, nhiệt tình, từ xa chạy đến trước khu nhà đợi cô. Bận rộn chỉ là cái cớ, quan trọng là có lòng hay không? Chẳng phải có câu nói đó sao? Thời gian cũng giống như tuyến sữa của người phụ nữ, nặn đôi chút kiểu gì chẳng có!

Đúng vậy, phải nói chuyện tử tế với Nguyên Kiệt. Hiện tại đối với Hiểu Khê mà nói đó là một cảm giác đau khổ, vừa mới bắt đầu yêu đương, vậy mà Nguyên Kiệt đã ở cách xa vạn dặm. Trác Nhiên nói, bây giờ mọi suy đoán, nghi ngờ đều chỉ là vô ích, nó thậm chí đẩy anh ấy ngày càng ra xa hơn. Nghi ngờ, đoán mò, chi bằng tin tưởng. Cứ tra hỏi, gặng tìm chi bằng dịu dàng quan tâm.

“Nếu như cô không thể từ bỏ được anh ấy, vậy hãy đến Quảng Châu một chuyến để chứng minh tình cảm của bản thân!” Trác Nhiên nói xong rồi đi luôn. Chỉ còn Hiểu Khê ngồi đó, lặng nhìn ly cà phê trước mặt, ngẫm nghĩ lại từng câu từng chữ mà Trác Nhiên vừa nói.

Đúng vậy, tuy rằng không thể ở bên cạnh anh ấy, nhưng cũng có thể để khí chất của mình quanh quẩn bên anh. Như vậy làm sao anh có thể quên đi sự tồn tại của mình chứ? Hiểu Khê thầm nghĩ như vậy. Cô quyết định viết thư cho Nguyên Kiệt. Cổ nhân có câu: “Anh ở đầu sông Tương, em ở cuối sông Tương. Ngày ngày nhớ nhung mà không thể gặp được nhau. Cùng nhau uống chung một dòng nước.” Hơn nữa, “Hồng nhạn truyền tình yêu”, “Cá truyền tình ý”.

Nghĩ vậy, Hiểu Khê liền quyết định đi mua tập giấy viết thư đẹp nhất, tìm chiếc bút chuyên dùng để kí tên, bắt đầu ngồi dưới ánh đèn viết thư cho anh. Vào thời đại thư điện tử qua lại thần tốc, Hiểu Khê vẫn muốn dùng cách cổ xưa, nguyên thủy nhất. Tâm hồn khao khát lãng mạn này, Nguyên Kiệt nhất định có thể hiểu được. Hiểu Khê tin điều ấy.

“Kiệt!

Đã rất lâu em không viết thư cho người khác, cũng lâu lắm rồi không cầm bút viết, hôm nay mới nhận ra rằng chữ của mình thật quá xấu. Anh đọc được thì đừng có cười em đấy!

Hai chúng ta đã chia xa hơn nửa tháng nay, nhưng từng giây từng phút em đều nhớ đến anh, nghĩ xem anh đang làm gì, nghĩ xem liệu anh có ăn ngon, ngủ tốt hay không. Cũng giống như con hồ li chờ đợi tình yêu trong câu chuyện cổ tích Hoàng tử bé, vô cùng khát khao nhưng cũng luôn luôn lo lắng không yên.

Là con người trước kia luôn theo đuổi sự hoàn mĩ, em không bao giờ tin rằng có một ngày mình lại có thể nhớ nhung một người đến vậy, lo âu về một người như thế. Tuy nhiên bây giờ, cuối cùng em đã tin. Em rất cảm kích vì chúng ta đã gặp gỡ rồi yêu nhau, để cho em có thể được nếm mùi vị nhớ da diết một ai đó. Tuy rằng hiện nay chúng ta xa cách ngàn dặm, nhưng em cảm thấy mọi thứ xung quanh đều in đậm hình bóng của anh.

Lúc anh còn ở bên cạnh, em chưa từng nhận ra anh quan trọng đối với em như vậy. Giờ đây, khi anh đã đi tới một chân trời xa vời vợi, em mới chợt phát hiện ra, anh đã chiếm trọn cả trái tim em từ lúc nào chẳng hay.

Cho dù kết cục có thế nào đi chăng nữa, cũng phải tin tưởng rằng, cuối cùng chúng ta nhất định sẽ được ở bên nhau mãi mãi. Cho dù khó khăn, khổ sở, trở ngại đến thế nào, em cũng sẽ đợi anh, đợi đến ngày chúng ta trùng phùng. Bởi vì anh chính là người mà em mãi mới tìm được, anh chính là tình yêu, khó khăn lắm em mới dám đặt niềm tin vào.

Em chờ anh.

Chúc anh bình an!

Hiểu Khê Đêm muộn, ngày 03 tháng 12”

Lúc viết xong bức thư này đã hơn mười hai giờ đêm, cô lặng nhìn đống giấy bị vò nát bên cạnh bàn. Nguyên Kiệt chẳng thể nào biết rằng bức thư này Hiểu Khê đã viết đến lần thứ năm mới xong. Đến khi anh nhận được, không biết sẽ có cảm giác gì đây? Để cho Nguyên Kiệt không quên hình bóng mình tại môi trường hoàn toàn mới mẻ, Hiểu Khê còn đến hiệu ảnh rửa năm kiểu đẹp nhất. Bản thân cô không thể ở cạnh anh thì anh vẫn có thể nhìn thấy những bức ảnh của cô, như vậy thì không thể nào nhanh chóng quên cô được.

Hiểu Khê thận trọng để phong thư cùng mấy bức ảnh vào trong bao bì chuyển phát nhanh EMS. Trên đường quay về, đi qua tiệm quần áo, cô nhìn thấy rất nhiều quần áo và đồ lót của nam giới. Cô vào trong đi dạo rất lâu, đột nhiên muốn mua tặng cho Nguyên Kiệt. Nhưng lúc ấy, cô lại phát hiện mình chẳng biết anh mặc cỡ nào, cuối cùng đành phải từ bỏ ý định. Lúc rời khỏi tiệm, cô liên tục quay đầu nhìn lại một cách đầy tiếc nuối.

Trên đường về, cô nhớ tới con hồ li trong câu chuyện cổ tích Hoàng tử bé. Lúc nhỏ, nghe bố kể còn ngây ngô mơ màng, thế nhưng từ khi lên đại học, lúc đọc lại, cô bất ngờ bật khóc đến ướt hết cả gối, rất đau thương, rất xót xa cho con hồ li đó. Bản thân cô lúc này cũng giống con hồ li ấy biết bao, cũng giống như khi con hồ li nói với Hoàng tử bé: “Buổi chiều bốn giờ cậu tới thì bắt đầu từ ba giờ, tôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi. Thời gian càng đến gần, tôi lại càng cảm thấy hạnh phúc. Đến khoảng bốn giờ, tôi bắt đầu đứng ngồi không yên, tôi nhận ra được cái giá của hạnh phúc. Nhưng nếu cậu đến tùy tiện đến thì tôi sẽ chẳng biết phải chuẩn bị tốt tâm lí của mình từ lúc nào...”

Nguyên Kiệt hiện đang ở phương Nam xa xôi, liệu có hiểu được tâm tình lúc này của Hiểu Khê chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.