4.2 Xin lỗi nhé, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè
“Những người phụ nữ hay tắt di động, một là kiểu phụ nữ không thèm để tâm, hai là kiểu phụ nữ quá đỗi để tâm. Kiểu phụ nữ trước chẳng thèm quan tâm ai gọi điện đến, còn kiểu phụ nữ sau thường muốn người kia lo lắng không
yên vì tìm không tìm được mình.
Cánh cửa con tim của mỗi người
đều khát vọng có một chiếc chìa khóa xuất hiện để có thể mở ra, cũng
giống như những đóa hoa chỉ duy có vào ban đêm mới đâm chồi nở rộ vậy.
Mãi mãi đừng bao giờ trông chờ vào con người đã phụ bạc mình, điều đó cũng
giống như cơm đã thiu và vì thế đương nhiên mất đi hoàn toàn giá trị vốn có của nó.”
Chiều muộn ngày tiếp theo, di động Hiểu Khê hiển thị một số điện thoại lạ. “A lô, xin hỏi ai thế ạ?”
“Là tôi, anh Phó hôm qua gặp ở cửa hàng bán rượu vang đây. Bây giờ tôi đang ở trước cổng công ty em. Tôi muốn mời em đi dùng bữa, trong lúc ăn, em
có thể dạy tôi cách thưởng thức rượu vang được không?”
“Cái gì?
Anh đang ở trước cổng công ty của tôi sao?” Hiểu Khê đẩy cửa sổ ra xem,
quả nhiên thấy một chiếc xe Benz dòng S đang đỗ phía trước.
“Đúng thế, tôi vừa nói chuyện với anh bảo vệ, xe của tôi chỉ có thể dừng lại trong chốc lát thôi, sắp bị đuổi đi rồi.” Anh nói.
Không được, hôm qua vừa mới quen biết, hôm nay đã cùng nhau đi ăn cơm, uống
rượu vang? Trong lúc đang do dự không biết làm thế nào thì mấy lời nói
của Trác Nhiên lại văng vẳng bên tai Hiểu Khê. Việc Nguyên Kiệt im hơi
lặng tiếng, mất tăm mất tích bấy lâu khiến cô vừa tức giận lại vừa buồn
bã. “Được lắm, Nguyên Kiệt, anh thật có bản lĩnh. Trên thế giới này cũng không phải mỗi mình anh là đàn ông đâu.” Hiểu Khê trong lòng tự nhủ
thầm như vậy. cầm lấy chiếc túi, cô quyết định tiến lên phía trước. “Còn về phần người đàn ông rượu vang đó, ăn một bữa cơm thôi, tin chắc rằng
anh ta cũng chẳng dám làm gì mình hết. Nếu anh ta dám thất lễ với mình,
mình sẽ hất cả cốc rượu vang vào áo, rồi sẽ dùng giày cao gót đá vào
“chỗ kín” của anh ta.” Hiểu Khê tự nhủ.
Chiếc xe dừng lại trước
nhà hàng sang trọng Maksim. Mở cửa, đóng cửa, khóa xe, đẩy cửa nhà hàng, kéo ghế bàn ăn, tất cả mọi chi tiết nhỏ, anh ta thực hiện một cách rất
chuyên nghiệp, cư xử vô cùng phong độ. Hiểu Khê hoàn toàn nghi hoặc,
phải chăng người đàn ông có dòng dõi quý tộc? Phụ nữ luôn cần cảm giác
được chăm sóc tỉ mỉ. Vì thế lúc này, không thể phủ nhận, Hiểu Khê đang
có cảm giác phiêu linh, lâng lâng. Trước sự lạnh nhạt của Nguyên Kiệt,
cô đã phải chịu sự đả kích rất lớn, nhưng giây phút này khiến cô dần dần lấy lại được sự tự tin.
“Anh đối với bất cứ người phụ nữ nào
cũng tận tình như vậy sao?” Hiểu Khê mỉm cười nhìn anh chàng đang ngồi
trước mặt mặc chiếc sơ mi kẻ sọc màu trắng lam, dịu dàng, thuần khiết.
“Thế thì phải xem đối tượng là ai đã!”
“Ồ, xem ra đây là vinh dự của tôi rồi.”
“Tôi rất trân trọng những người phụ nữ vừa trí tuệ vừa nữ tính.”
Xem kìa, anh ta mới dùng từ trí tuệ và nữ tính. Hiểu Khê bắt đầu có cảm
tình với người đàn ông trước mặt mình. Xem ra anh ta không phải là một
người tầm thường, nông cạn.
“Tôi chịu trách nhiệm gọi món, còn em hãy gọi rượu nhé!” Dứt lời, anh ta liền gọi những món ngon nhất của nhà hàng: Thịt bò bít tết Burgundy, gan ngỗng hầm rượu vang Bordeaux cùng
canh nấm rơm sữa bò.
Hiểu Khê xem menu, chợt nhận ra giá cả của
rượu vang ở đây đắt hơn so với ở ngoài rất nhiều, loại rượu ngon được
sản xuất lâu năm thì giá trên cả nghìn đồng. Thế nên Hiểu Khê bèn quyết
định chỉ gọi một chai rượu vang Chilê.
“Đừng, món ăn của Pháp thì đương nhiên phải gọi loại rượu vang của Pháp chứ! Tôi nghe nói có loại
rượu vang tên là Dung Mạo Hồng Nhan, chúng ta thử gọi loại đó nhé! Cho
tôi loại năm 1990!” Anh nói rất nhanh. Điều này khiến Hiểu Khê vô cùng
kinh ngạc, bất giác nghi ngờ liệu có phải anh giả bộ không hiểu về rượu
vang hay không, nếu không thì chắc chắn trước khi đến đây, anh đã tìm
hiểu rất kĩ lưỡng.
“Anh rất thích loại rượu này sao?” Hiểu Khê
nhấp một ngụm rượu để cho toàn bộ mùi vị của rượu thấm vào từng tế bào
vị giác trên lưỡi mình. Đột nhiên, cô cảm thấy cả khoang miệng thấm đượm mùi vị cỏ thuốc, vị đường đỏ, vị dâu tây đen, vị cà phê và còn có một
chút mùi vị của nấm Truffe.
“Đương nhiên, chỉ cần dựa vào cái tên của rượu là quá đủ. Dung Mạo Hồng Nhan năm 1990, vừa có nét đáng yêu
của người thiếu nữ, lại có thêm sức quyến rũ của người phụ nữ trưởng
thành chín chắn, cũng giống như vị giai nhân đang ngồi trước mặt tôi
đây.”
Anh nói rất bùi tai khiến cho Hiểu Khê cảm thấy vô cùng
thích thú. Trong bữa ăn, hai người tán gẫu vui vẻ về các loại rượu vang
và những chuyện thú vị trong kinh doanh của anh. Những giây phút dùng
bữa, nói chuyện cùng anh, Hiểu Khê tin rằng cô đã hoàn toàn quên được
Nguyên Kiệt. Nhưng đến khi một mình đứng trong thang máy để lên nhà,
Hiểu Khê lại bắt đầu nhớ Nguyên Kiệt da diết. Cô bắt đầu cảm thấy căm
hận sự vô dụng của bản thân.
Đúng lúc đó, có tin nhắn tới. “Tôi và em có thể phát triển mối quan hệ hơn nữa không?” Là người vừa tiễn cô về đến nhà.
“Xin lỗi anh nhé, chúng ta chỉ có thể làm bạn bè thôi. Bởi vì trái tim tôi đã có chủ rồi.”
Hiểu Khê trả lời ngay sau đó cũng không thấy anh nhắn tin gì nữa.
Đúng thế, trái tim của Hiểu Khê đã bị Nguyên Kiệt chiếm lĩnh toàn bộ rồi,
làm sao còn có thể chứa đựng thêm bất cứ ai khác nữa chứ? Có lẽ đúng như Trác Nhiên nói, cô đã hoàn toàn mù quáng, không còn nhìn thấy gì khác
nữa. Bản thân cô cũng muốn quen biết thêm những người đàn ông khác, cũng muốn cho mình thêm nhiều cơ hội... Thế nhưng chuyện đến nước này, mọi
thứ xem ra đều đã quá muộn, cô không thể làm gì khác được.
Câu thơ cổ “Lục viện hồng nhan hóa vô nhan” có lẽ cũng chính là đạo lí này. [Câu thơ trong bài thơ viết về Dương Quý Phi của đại thi sĩ Bạch Cư Dị. Hai
câu là: “Quay đầu cười mỉm hồn ngây ngất - Lục viện hồng nhan hóa vô
nhan” - Dương Quý Phi chỉ quay đầu cười mỉm cũng khiến cho người ta hồn
phách ngây ngất, vì thế nên cung tần, mĩ nữ, phi tử khắp tam cung lục
viện trong hoàng cung cũng chẳng còn giá trị gì cả.]
Mùa
đông ở Bắc Kinh càng ngày càng lạnh lẽo, thế nhưng mùa xuân cũng đã dần
gõ cửa. Sau gần nửa tháng không nhận thêm được bất cứ liên lạc nào từ
Nguyên Kiệt, tuy Hiểu Khê ngày nhớ đêm mong về anh, nhưng cô vẫn cố kiềm chế không cho mình chủ động liên lạc. Còn về phía Nguyên Kiệt, anh cũng chẳng đoái hoài gì Hiểu Khê nữa. Gần như thể trên thế gian này, hai con người ấy giống như chưa từng quen nhau vậy.
Ngày hai mươi bảy Âm lịch, cuối cùng cũng bắt đầu đợt nghỉ Tết Nguyên Đán. Các đồng nghiệp
người thì đặt vé về quê, người thì náo nức sắp xếp hành lí, người thì
xin nghỉ trước mấy hôm để về nhà sớm, người thì tận dụng thời gian rảnh
rỗi cuối năm đi mua sắm. Chỉ có mỗi Hiểu Khê là không làm gì, mọi thứ
chẳng có gì khác so với ngày thường. Hiểu Khê rất ghét sân bay hay bến
xe đông nghìn nghịt toàn người với người, cho nên cô dự định một mình ở
lại Bắc Kinh, nhưng trong lòng cô không lúc nào yên ổn được.
“Dịp Tết này anh có về Bắc Kinh không?” Hiểu Khê lấy hết mọi dũng khí nhắn tin hỏi Nguyên Kiệt.
“Anh không.” Nguyên Kiệt trả lời rất ngắn gọn. Nhìn thấy hai chữ này, trái
tim Hiểu Khê như bị rơi thẳng xuống hồ nước băng giá. Cô tắt di động,
dần dần chấp nhận sự thật rằng Nguyên Kiệt sẽ không bao giờ quay lại
nữa. Nguyên Kiệt không hề biết rằng, Hiểu Khê cứ chần chừ mãi không chịu mua vé xe về nhà là vì cô mong chờ anh sẽ quay về Bắc Kinh ăn Tết cùng
mình. Cô cũng mong muốn biết bao được đến diện kiến mẹ anh. Nhưng lúc
này, hai chữ “Anh không” đã phá hủy tất cả mọi ảo mộng trong cô bấy lâu
nay.
Trước đây, Nguyên Kiệt thường nói với Hiểu Khê rằng: “Anh sẽ cố gắng làm việc cho đến hết năm rồi sẽ quay về Bắc Kinh.” Có lẽ tất cả đều chỉ là cái cớ mà thôi. Sau khi trang điểm xong, Hiểu Khê mở cửa sổ, hít sâu luồng không khí lạnh giá ngoài trời rồi chuẩn bị ra ngoài mua
đồ ăn Tết. Tết Nguyên Đán năm nay đành phải một mình hưởng thụ vậy!
Dịp nghĩ đông này, đài truyền hình liên tục chiếu lại bộ phim truyền hình
Binh sĩ đột kích. Hiểu Khê chợt nhớ lại những gì Nguyên Kiệt đã từng nói trước đây, Binh sĩ đột kích chính là bộ phim truyền hình hay nhất mà
anh xem. Rốt cuộc nó hay đến mức nào? Từ trước đến nay, Hiểu Khê không
có chút hứng thú với thể loại phim quân sự chiến tranh, nhưng vì tò mò,
cô bắt đầu xem từng tập, từng tập một. Cũng chính vì chăm chỉ theo dõi
diễn biến bộ phim mà cô phát hiện thực ra nó cũng có sức hút riêng.
“Không từ bỏ, không từ bỏ”, câu nói đó cứ lặp đi lặp lại rồi không ngừng động viên ý chí của cô.
Bạn bè thấy vậy thường hỏi Hiểu Khê
thích nhất nhân vật nào trong phim. Có người yêu thích sự kiên trì của
Hứa Tam Đa, có người lại thích nét tuấn tú, cá tính của Viên Lãng. Còn
Hiểu Khê lại khác, cô chọn: “Thành Tài”.
Bạn bè cô đều cảm thấy
kì lạ. Đa số mọi người đều thích Viên Lãng. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt u
sầu của Thành Tài, Hiểu Khê có cảm giác như đang nhìn thấy Nguyên Kiệt.
Khí chất của Nguyên Kiệt thực ra có nhiều điểm tương đồng với Thành Tài, trong người họ luôn có một cảm giác u sầu ai oán và bí ẩn. Điều khác
biệt duy nhất chính là Nguyên Kiệt rất có ý chí, khát vọng vô cùng lớn
lao.
Cứ như vậy, Hiểu Khê một mình đón Tết tại nơi đất khách quê
người, ngoài cửa số tuyết trắng bay rợp trời. Cô vừa xem Binh sĩ đột
kích, vừa ăn khoai tây chiên, cắn hạt dưa. Trong lòng thầm nghĩ, dù sao
ngôi nhà này vẫn rất ấm áp, còn êm ái nữa. Một năm mới đang đến, mọi
chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi. Cô dán một chữ “Phúc” rất lớn trước cửa
nhà, trong lòng thầm nhủ phúc đến rồi.
Vốn dĩ Hiểu Khê dự định
cùng Nguyên Kiệt ra rạp xem bộ phim My Blueberry Nights của đạo diễn
Vương Gia Vệ, nhưng bây giờ, cô chỉ có thể ở nhà xem trên mạng mà thôi.
Bộ phim kể về một cô gái: Cô ấy bị người mình yêu nhất bỏ rơi, ngày nào
cũng ngồi trong quán cà phê ăn quả việt quất, đợi chờ người yêu mình hồi tâm chuyển ý. Một thời gian sau, cô không muốn tiếp tục phải sống trong chờ đợi nên quyết định rời bỏ nơi ấy, bắt đầu lại từ đầu, tìm lại con
người mình trước kia. Cô làm nhân viên dọn dẹp, phục vụ, ngày nào cũng
bận rộn nhìn ngắm người người qua lại, điều đó khiến cho cô quên đi
chuyện cũ năm xưa của mình ở New York.
“Có nhiều khi, cầm trong
tay chìa khóa, chưa chắc đã mở được cánh cửa mình muốn mở. Ngay cả cho
dù có mở được cửa thì người phía trong căn phòng đó cũng đã không còn
nữa.” Hiểu Khê lúc này vẫn giữ chiếc chìa khóa căn hộ mà Nguyên Kiệt đưa cho cô trước đây nhưng phải chăng cánh cửa đó Nguyên Kiệt đã thay đổi
mất rồi?
The cat power, bài hát chủ đề trong phim The Greatest
vẫn được bật lại liên hồi trên máy nghe nhạc, mãi cho tới khi cô chìm
vào giấc ngủ.
Tết đến xuân về, Hiểu Khê nhận được rất nhiều tin
nhắn chúc mừng năm mới của mọi người, có nhiều tin nhắn gửi chung. Cô
cũng nhận được mẩu tin của Nguyên Kiệt, nhưng đó lại là tin nhắn gửi
chung cho tất cả mọi người. Hiểu Khê bỗng ghét vô cùng những tin nhắn
kiểu đó. Cũng giống như những người thích các loại quần áo cao cấp đặt
may riêng hơn là những loại quần áo được sản xuất hàng loạt. Nhìn vấn đề từ góc độ này, phải chăng bản thân cô cũng đã trở thành một sản phẩm
quần áo được sản xuất hàng loạt của Nguyên Kiệt chứ không còn là loại
quần áo cao cấp được đặt may riêng nữa? Nhưng Hiểu Khê đơn thuần vẫn cứ
ngốc nghếch coi anh như một mẫu quần áo cao cấp đặt may quý giá của
riêng mình.
Cứ nghĩ đến đây là tâm trạng của Hiểu Khê lại vô cùng buồn bã. Rõ ràng cô đang khốn khổ đợi chờ tin tức của anh, lẽ nào anh
vừa liên hệ là mình đã trả lời ngay lập tức như một con chó ngao ngoan
đạo sao? “Không, mình không phải là người như vậy!” Hiểu Khê thầm nhủ
rồi bỗng cảm thấy vô cùng đau khổ. Để kiềm chế bản thân, không để lộ
khát vọng của mình, cô tắt di động, quyết không liên lạc với Nguyên
Kiệt.
Để cho bản thân có một khoảng thời gian suy ngẫm, xem
Nguyên Kiệt có thực sự quan trọng với bản thân như vậy không. Hiểu Khê
bắt đầu xóa dần hình ảnh của Nguyên Kiệt trong tim mình. Một Hiểu Khê
trước nay chưa từng cảm thấy cô đơn, đã bắt đầu nếm trải được mùi vị
trống trải, đơn độc. Rồi cô bắt đầu hoài nghi, trước kia, không phải cô
cũng đã quen thuộc với những ngày tháng đơn côi chiếc bóng như vậy sao?
Nhưng đó chỉ là trước kia. Phải chăng bây giờ, cô đã không còn là một cô nhóc vô ưu vô lo như ngày nào. Cứ nghĩ tới đây, Hiểu Khê lại cảm thấy
lạc lõng, xót xa.
Ngay lúc này, Hiểu Khê lại nghĩ, nếu như bây
giờ có người đàn ông nào đó mời mình dùng bữa, xem phim, cho dù anh ta
trông có khó coi đến đâu đi chăng nữa thì cô nhất định sẽ cho anh chàng
đó một cơ hội. Bất giác, cô nhớ lại anh chàng mà mình đã gặp ở cửa hàng
bán rượu vang lần trước. Có một người đàn ông quanh quẩn bên cạnh mình
vẫn tốt hơn nhiều so với việc cô quạnh một thân một mình. Một Hiểu Khê
kiêu ngạo cũng rất sợ sự đơn côi. Nói cho cùng, cô cũng không thể thoát
được hai chữ “thường tình”.
Có biết bao nhiêu người yêu đương
hoặc kết hôn đơn giản chỉ vì sợ hãi chiếc bóng lẻ loi. Mọi người trên
thế gian này thích xem loại phim như thế nào chứ, kiểu người cao ngạo
vẫn tiếp tục cao ngạo với đời, hay là những người cao ngạo cuối cùng
cũng bị hiện thực khắc nghiệt đánh bại?
Quả nhiên vẫn có người
hẹn Hiểu Khê di dùng bữa. Nhưng người đó lại là một bà thím tuổi đời đã
ngoài năm mươi, làm trong ngành bảo hiểm kinh tế, bà hi vọng cô sẽ mua
bảo hiểm ở công ty mình. Từ trước đến nay, Hiểu Khê chẳng có ấn tượng
tốt đẹp gì với mấy người chào mời mua bảo hiểm. Thế nhưng bà thím này
lại có khuôn mặt, dáng vẻ rất phúc hậu, hơn nữa cũng không thẳng thừng
mời gọi mua bảo hiểm mà bà thường chịu khó lắng nghe rồi hoạch định sách lược cho cô. Cách tiếp thị cao minh, sáng suốt nhất chính là khiến cho
người ta không cảm thấy mình đang được tiếp thị. Bà thím này đã làm được điều đó. Bà lấy thân phận như một người đi trước, chịu khó lắng nghe
câu chuyện giữa Hiểu Khê với Nguyên Kiệt.
“Nghe cô miêu tả về cậu ấy như vậy, có thể thấy rõ rằng cô vẫn còn rất quan tâm đến người ta.
Tôi cho rằng cô không nên vội vàng từ bỏ. Một người đàn ông có điều kiện tốt như cậu ấy, chắc hẳn có rất nhiều phụ nữ đang xếp hàng tranh cướp
đó.” Bà thím nói trúng phóc.
Xuất phát từ việc thím ấy đã kiên
nhẫn nghe hết câu chuyện của mình nên Hiểu Khê quyết định mua bảo hiểm,
đồng thời giới thiệu cho thím vài người bạn của mình.