4.8 Khi anh ta đã không còn yêu cô nữa thì tình yêu của cô sẽ trở thành gánh nặng đối với anh ta
“Yêu một người, hay đối xử tốt với một người vốn dĩ thường là theo bản năng.
Đã bao lâu rồi chúng ta không còn rơi lệ nữa? Vấn đề ở đây là chúng ta rất khó có thể khóc vì người khác, điều này là bất hạnh hay là may mắn
đây?”
Ngày hôm sau, khi quay về thành phố, lúc vừa
bước ra khỏi thang máy, đang chuẩn bị mở cửa vào nhà, vừa ngước đầu lên, cô nhìn thấy Trác Nhiên đã đứng đó từ bao giờ. Ngay khoảnh khắc nhìn
thấy Trác Nhiên, Hiểu Khê liền vứt chiếc túi xách xuống, nhanh chóng
chạy tới ôm chầm lây Trác Nhiên rồi lớn tiếng bật khóc.
“May mà
vẫn còn có cô.” Hiểu Khê khóc rất lâu, rất nhiều, biết bao nước mắt tích tụ lại dường như đều tuôn chảy hết ra, làm ướt cả một bên vai áo của
Trác Nhiên, khóc mệt rồi, Hiểu Khê mới nghẹn ngào nói ra câu này. Cô
thực sự thấy rất may mắn vì vẫn còn có Trác Nhiên. Vào đúng lúc bản thân cô bơ vơ nhất, lạc lõng nhất, hoang mang nhất, Trác Nhiên như một thiên thần xuất hiện ngay trước mặt. Phải chăng rất đúng với câu nói “Khi
Thượng Đế đóng một cánh cửa thì đồng thời cũng sẽ mở ra một cánh cửa
khác cho chúng ta”?
“Đừng khóc, đừng khóc nữa!” Trác Nhiên an ủi
Hiểu Khê giống như một người chị vỗ về lên mái tóc rối bời của cô em.
Gần đây tâm trạng buồn chán, cô làm gì còn tâm trí lo chỉnh sửa tóc nữa. “Tôi đã nghe nói hết rồi.” Ngồi trên sô pha, Trác Nhiên uống một ngụm
nước, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.
Cô nghe nói rồi cũng hay, Hiểu
Khê đỡ phải kể lại đầu đuôi câu chuyện bi thảm của mình. Hiểu Khê giống
như một đứa trẻ, ngồi bệt trên mặt đất, đầu tựa trên chiếc sô pha,
nghiêng mặt nhìn Trác Nhiên. Trác Nhiên ngồi dưới ánh đèn, lộ rõ khí
chất điềm tĩnh, vẻ ngoài xinh đẹp, khiến mọi người phải rung động.
“Trác Nhiên, cô đẹp quá, tôi chắc chắn cô chưa từng bị thất tình lần nào.” Hiểu Khê giọng đầy sự ngưỡng mộ tán dương.
“Cô bé ngốc, đó chỉ là vẻ bề ngoài mà cô nhìn thấy được thôi. Bước đi trên
đường tình đầy trắc trở, có mấy ai lại chưa từng vấp ngã? Người khác đều tưởng rằng tôi thấu hiểu quan hệ cả hai giới thì chắc chắn phải là một
“tướng quân” trăm trận trăm thắng trên tình trường, thực tế thì không
phải như vậy. Khi tôi còn non nớt, ngây ngô cũng đã từng chịu rất nhiều
đau khổ vì tình. Trước kia, tôi từng vô cùng yêu thương một người đàn
ông, yêu đến mức không còn lòng tự trọng gì cả, chỉ cần anh ta vẫy tay
là tôi sẽ chạy tới ngay. Tôi biết rằng anh ta có rất nhiều bạn gái, hơn
nữa tôi mãi mãi chỉ là một người ở phía sau không được công khai, mỗi
lần anh ta tìm tôi thực ra chỉ để thỏa mãn nhu cầu sinh lí. Nhưng lúc
đó, tôi đã ngốc nghếch đến mức tin rằng có một ngày anh ta sẽ cảm động
trước tấm chân tình của mình. Có một lần, anh ta nói chưa từng thử quan
hệ bằng lỗ dưới, tôi nói không có gì to tát hết, liền tỏ ra mình rất vui vẻ chấp nhận rồi phối hợp để anh thử nghiệm lần đầu tiên đó, làm xong
ai về nhà nấy. Trên đường về nhà, bỗng nhiên tôi cảm thấy vô cùng khinh
bỉ bản thân, thực ra tôi hoàn toàn không biết phương thức quan hệ biến
thái đó, cũng chẳng thích thú gì cả, tôi tát mạnh hai cái vào mặt mình,
vừa đi vừa khóc lớn. Từ hôm đó trở đi, tôi không bao giờ liên lạc lại
với anh ta nữa, bởi vì tôi cảm thấy mình không thể nào tiếp tục sống như vậy được.”
Trác Nhiên kể xong, hai người im lặng một hồi lâu,
khoảnh khắc này thời gian gần như ngưng đọng. Thật không ngờ Trác Nhiên
cũng có một quá khứ chua chát đến thế.
Hiểu Khê đột nhiên nhớ đến một câu nói: Cách tốt nhất để an ủi một con người, chính là vạch vết sẹo của chính mình
ra nói cho người đó, rằng thực ra của mình còn đau đớn hơn gấp nhiều
lần. Và để an ủi cô, Trác Nhiên đã sẵn lòng vạch ra vết thương lòng xưa cũ, thật quá nghĩa khí!
“Xin lỗi nhé, tôi đã để cô phải nhớ lại chuyện không vui.”
“Cô xem, bây giờ không phải tôi rất ổn hay sao? Yên tâm đi, cô vẫn còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội khác.” Trác Nhiên tiếp tục an ủi Hiểu Khê, còn
Hiểu Khê dù bán tín bán nghi nhưng cũng gật nhẹ đầu hỏi: “Có thật
không?”
“Cô phải biết một điều: No person deserves your tears, and who deserves them won’t make you cry -
Không có ai xứng đáng với nước mắt của cô, người xứng đáng thì sẽ không
bao giờ làm cô phải khóc. Cho nên hãy thu lại những dòng lệ đó,
đừng khóc lóc vì những người không xứng đáng, như thế thực sự quá lãng
phí đấy.” Trác Nhiên vừa nói vừa nhẹ lau nước mắt cho Hiểu Khê.
“Ừm.”
“Khi anh ta đã không còn yêu cô nữa thì tình yêu của cô sẽ trở thành gánh
nặng đối với anh ta. Yêu một người hay đối xử tốt với một người vốn dĩ
là theo bản năng. Đáng tiếc, anh ta không có bản năng này, hoặc có thể
nói anh ta hoàn toàn không có tư cách để yêu cô. Cho nên, anh ta phải
trốn chạy, buộc phải tìm một phương thức khác nhẹ nhàng thoải mái hơn,
bởi vì cơ bản anh ta là một người đàn ông không muốn chịu trách nhiệm.
Cô phải nhớ kĩ, lần sau nếu như cô còn rơi lệ thì nhất định đó phải là
những giọt nước mắt hạnh phúc, vui mừng.”
Nghe Trác Nhiên nói
vậy, Hiểu Khê cũng thấy vui vẻ, nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Trước kia có biết bao người đàn ông Trung Quốc đồng loạt nói muốn tìm một người
phụ nữ còn trinh để lấy làm vợ, nhưng người nào người nấy đều lừa gạt
phụ nữ cùng mình lên giường để thỏa mãn dục vọng cá nhân, sau đó thì
phủi mông bỏ đi mất.
Nguyên Kiệt cũng vậy, khi biết được cô vẫn
còn trinh trắng, một mặt coi đó là một may mắn, mặt khác lại oán thán
nói nếu cô không phải cô gái còn trinh trắng thì tốt biết mấy. Anh đang
sợ hãi phải chịu trách nhiệm, hoặc là anh không thể xác định nổi mọi
thứ, nên đã chạy đi tìm người phụ nữ khác, để cho dù có chia tay thì
cũng không phải áy náy, lo âu. Hừm, cái màng trinh chết dẫm! Vào thời
điểm chính xác thì lại gặp sai người, đúng là đau thương.
Lúc
này, mặc dù Hiểu Khê vẫn còn đang thất tình, nhưng rất nhanh sau đó,
ngày nào cô cũng nhận được một bó hoa bách hợp. Trong bó hoa có gài tấm
thiệp nhưng lại không hề có chữ kí hay lời nhắn nào. Ngày nào cũng vậy,
chín giờ sáng, lúc Hiểu Khê còn chưa đến văn phòng hoa đã được mang tới
rồi. Sau đó, suốt cả ngày, khắp phòng làm việc đều ngan ngát hương hoa.
Là ai tặng cho cô nhỉ?
Hoa bách hợp đã được tặng một tuần rồi mà
người tặng hoa vẫn chưa lộ diện. Vừa hay Lưu Hiên đi ngang qua phòng làm việc của Hiểu Khê, nhìn thấy bó hoa bách hợp liền nói: “Hiểu Khê, lại
là tiểu tử gan to hơn trời nào dám tặng hoa cho em thế?” Trong lời nói
của anh thể hiện rõ sự đố kị và bất mãn. Hiểu Khê nghĩ, đây có lẽ là hoa do Phó Vân tặng cũng nên!
“Anh đừng có tặng hoa cho tôi nữa,
đừng lãng phí thêm tiền bạc của anh nữa! Bây giờ cả văn phòng đang sắp
rộ lên vụ xì căng đan mang tên tôi rồi đấy!” Hiểu Khê gọi điện cho Phó
Vân nói.
“Đúng là tâm ý tương thông, em biết là do anh tặng hoa
sao? Tặng hoa cho người đẹp không bao giờ là lãng phí tiền bạc mà phải
gọi là tiền bạc được sử dụng đúng nơi đúng chỗ. Anh phải đi luyện tập
tiếp đây, tạm biệt nhé!” Phó Vân cười tít mắt rồi tắt điện thoại.
Phó Vân rất thích ánh nắng mặt trời nên anh cũng rất yêu thích môn đánh
gôn. Đối với Phó Vân, ánh mặt trời chính thực là người đẹp. Cuộc sống
của anh không thể nào thiếu đi người đẹp được, hơn nữa lại là những
người đẹp hoàn toàn khác nhau, những người đẹp lúc gặp gỡ và lúc chia
tay.