6.3 Em không bị từ chối thì sao hiểu được mùi vị bị người khác chối từ chứ?
“Một người nếu như không sợ thất bại, vậy khả năng giành thắng lợi của anh
ta sẽ rất lớn. Bị từ chối không hề đáng sợ, tôi có quyền được theo đuổi, em có quyền được từ chối.
Theo đuổi một người tuyệt đối là một trận chiến cần mưu cần dũng, không thể thiếu bất cứ yếu tố nào cả.”
Cuộc khủng hoảng tiền tệ lan rộng trên khắp toàn cầu, thị trường cổ phiếu
rớt giá đến mức kỉ lục trong lịch sử, thị trường bất động sản cũng bắt
đầu rơi tự do, ngành xuất nhập khẩu, ngoại thương cũng chịu ảnh hưởng
rất lớn. Hàng loạt các nhà máy, xưởng sản xuất dọc vùng Giang Tô, Chiết
Giang, Quảng Đông lần lượt phá sản, rất nhiều công nhân phải khăn gói về quê. Còn mấy người làm ngành xuất nhập khẩu như Hiểu Khê cũng bị cắt
giảm nhân lực mạnh. Bộ phận lễ tân và trợ lí ở công ty Hiểu Khê cũng đều bị mời về nhà nghỉ ngơi hết. Một đoàn thể hơn hai mươi người giờ cắt
giảm xuống còn có tám người. Hiểu Khê cho rằng đang thời kì khủng hoảng, công việc giảm bớt thì sẽ làm việc nhẹ nhàng thoải mái hơn, cô có thể
tận dụng cơ hội đi du lịch ở Lệ Giang vừa nằm sưởi nắng sớm, vừa uống li cà phê nóng hổi, thơm ngon, nhưng dự định này của Hiểu Khê hoàn toàn bị sụp đổ. Tuy rằng, số dự án giảm xuống phân nửa, nhưng số lượng nhân
viên bị cắt giảm tới hai phần ba. Một mình cô phải đảm nhận công việc
của ba người. Hiểu Khê bắt đầu oán trách nhà tư bản. Có điều, nghĩ theo
góc độ khác, đối mặt với cuộc khủng hoảng tiền tệ toàn cầu này, các nhà
tư bản cũng chẳng thể sống yên ổn dược, bây giờ, dù có bận rộn nhưng tâm trạng còn thoải mái hơn rất nhiều so với không có việc gì làm.
“Hiểu Khê, em thu thập tư liệu về đá quý Chí Tôn đi, trước chín giờ giao cho anh!” Lưu Hiên bảo.
Vừa đúng sáu giờ, chuẩn bị tan làm, Hiểu Khê đã thu dọn túi xách đâu vào
đấy và đang chuẩn bị về nhà, giờ dành phải ngoan ngoãn ở lại, cô đi rót
một ly nước chuẩn bị làm tăng ca. Haizz, ai bảo bây giờ số lượng nhân
viên ít, cô phải cố gắng thôi. Gạt bỏ tâm trạng không vui sang một bên,
cô nhanh chóng bắt tay vào làm việc, sớm hoàn thành thì sớm được về nhà. Hiểu Khê chợt cảm thấy mình thật giống với mấy bác nông dân cày cuốc
vất vả trên đồng ruộng, cả một ngày trời nai lưng ra làm việc chỉ có thể tranh thủ trước khi trời tối nhanh chóng về nhà ăn cơm. Thậm chí, cô
thấy mình còn đáng thương hơn cả các bác nông dân nữa. Người ta có thể
về nhà trước khi trời tối, còn cô tối khuya vẫn phải lọ mọ làm việc.
“Rất vất vả đúng không? Sẽ có phần thưởng đấy!” Lưu Hiên hỏi thăm trên MSN.
“Phần thưởng gì ạ? Tăng lương sao anh?” Hiểu Khê hỏi lại, tặng kèm thêm một cái mặt cười lớn.
“Hiểu Khê, em đừng thực dụng quá như thế! Phần thưởng cũng có rất nhiều loại, chứ đâu chỉ có mỗi một kiểu là tăng lương chứ?”
“Vậy phải chăng là cho đôi chút cổ phần? Ha ha, trong thời buổi đang phải
đứng trước cuộc khủng hoảng tiền tệ thế này, trong túi có chút tiền mặt
vẫn thấy an tâm hơn.” Bây giờ nói đến bất cứ vấn đề gì cũng có thể móc
ngoặc vào với khủng hoảng tiền tệ được. Cũng giống như hôm vừa rồi có
người bạn nói với cô rằng, bây giờ những sạp hàng bán thịt lợn hay hoa
quả không bán được mấy hàng, bắt đầu oán trách đây là do lỗi của cuộc
khủng hoảng tiền tệ.
“Thời buổi hiện nay, tiền mặt cũng chẳng mua được cái gì dáng giá. Em thấy đấy, mấy ngân hàng lớn bên Mĩ cũng đều vỡ nợ, phá sản cả, cẩn thận không tiền em tiết kiệm gửi trong ngân hàng
cũng bị trôi theo nước mất đấy!”
“Ha ha, bây giờ giá trị của đồng nhân dân tệ ngày một tăng cao, em sẽ cầm đồng nhân dân tệ ra nước ngoài tiêu xài.”
“...”
Nhìn thấy Lưu Hiên đánh ra một loạt dấu chấm, Hiểu Khê tiếp tục làm việc. Ai bảo tán gẫu sẽ ảnh hưởng đến công việc chứ? Tán gẫu một cách thích đáng lại còn có lợi cho công việc đấy, nó có thể coi như một kiểu nghỉ ngơi
giữa hiệp vậy. Cuối cùng, Hiểu Khê cũng hoàn thành nhiệm vụ sau hơn một
tiếng đồng hồ.
“Đây là tài liệu mà anh cần.” Hiểu Khê gõ cửa rồi đặt một chồng tài liệu dày cộp lên bàn làm việc của Lưu Hiên.
“Quả nhiên là nhân viên giỏi dưới trướng của anh! Làm việc thần tốc quá!”
Anh đặt bản tài liệu đang cầm trong tay xuống, tựa người vào lưng ghế,
giang hai tay ra, dáng vẻ rất mệt mỏi.
“Đó là nhờ lãnh đạo đã chỉ dẫn đúng cách đấy ạ.” Hiểu Khê mỉm cười.
“Người đẹp, một khách hàng tặng anh đôi vé xem vở kịch nói Hổ phách, ngày mai
chúng ta đi xem nhé! Được không?” Lưu Hiên nhìn thấy Hiểu Khê quay người chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của mình liền lên tiếng.
“Cái này, cái này... chính là phần thưởng dành cho nhân viên giỏi sao?” Cô quay đầu, mỉm cười hỏi anh.
“Cứ coi là vậy đi!”
“Đúng là bủn xỉn, chỉ một tấm vé xem kịch nói là có thể khiến em hài lòng?”
Hiểu Khê chu miệng cầm lấy tấm vé xem kịch, ra vẻ
ta-đây-chẳng-mấy-bằng-lòng.
“Anh nói thật đấy, nếu không thì lãng phí đôi vé này quá.”
“Để em suy nghĩ xem sao!” Nói xong, Hiểu Khê nhanh chóng rời khỏi phòng Lưu Hiên rồi về nhà. Chuyện ngày mai thì để ngày mai hãy tính. Dạo này, đầu óc cô ngập tràn toàn công việc là công việc, cô cũng chẳng còn tâm trí
đâu mà suy nghĩ những chuyện khác nữa.
Ngày hôm sau, Hiểu Khê bận rộn fax tài liệu, gọi điện thoại nên quên béng mất chuyện đi xem kịch
với Lưu Hiên. Đã hết giờ làm nhưng vẫn còn một số việc chưa hoàn thành
nên cô chủ động tăng ca. Chào tạm biệt các đồng nghiệp rồi Hiểu Khê lại
tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng gõ tay lên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn, là Lưu Hiên.
“Ấy, anh cũng phải tăng ca sao?”
“Đi, mau lên, mau lấy túi xách đi theo anh!” Lưu Hiên giục.
“Đi đâu ạ?” Hiểu Khê ngơ ngác, lúc này đã bị Lưu Hiên lôi ra tận trước cửa
thang máy. May mà trong phòng làm việc không còn nhân viên nào khác, nếu không, thể nào cũng gây sự chú ý cho mọi người.
“Đã hứa với anh rồi thì không được nuốt lời!” Lưu Hiên giơ đôi vé xem kịch trong tay lên.
Lúc này, Hiểu Khê mới sực nhớ ra Cô chẳng thể nào không nể mặt anh được.
Hơn nữa, cô vẫn luôn muốn được xem vở kịch Hổ phách, cô rất thích tác
phẩm Song kiếm hợp bích do đôi vợ chồng Mạnh Kinh Huy và Liêu Nhất Mai
dựng nên. Một người viết lời thoại, một người đảm nhận phần hình ảnh,
người này làm biên kịch, người kia đạo diễn, cảnh vợ chồng đồng lòng này khiến cho mọi người phải ngưỡng mộ. Cho nên, Hiểu Khê bèn ngoan ngoãn
đi theo sau Lưu Hiên.
Lúc đến rạp Bảo Lợi, chỗ ngồi trong rạp hầu hết đã kín. Xung quanh đều là những đôi tình nhân trông rất tình tứ,
lãng mạn. Điều này khiến cho Hiểu Khê cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Mặc
dù vậy, cô nhanh chóng đắm chìm trong màn biểu diễn xuất sắc của Lưu
Diệp và Viên Tuyền. Sau khi xem xong vở kịch, bước ra khỏi rạp thì đã
hơn chín giờ tối.
“Chúng ta đi ăn khuya đi!” Lưu Hiên đề nghị.
Hiểu Khê do dự, trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này không về nhà cùng
với bạn gái của mình, xem xong kịch lại còn mời người con gái khác đi ăn khuya, thật chẳng phải tốt đẹp gì.
Hiểu Khê không khỏi cảm thấy may mắn vì trước kia đã không chọn anh.
“Yên tâm đi, thỉnh thoảng ăn bữa khuya cũng không bị béo đâu.”
Nghe anh nói thế, Hiểu Khê đành phải gật đầu đồng ý.
“Đôi vé xem kịch này thực ra không phải do khách hàng tặng cho anh đâu, anh nhờ bạn mua hộ cho đấy!” Lưu Hiên bảo.
“Thật sao? Sếp Lưu cũng bắt đầu trở thành một thanh niên yêu nghệ thuật rồi đấy!” Hiểu Khê trêu đùa một cách vô tư.
“Đây không phải ở chỗ làm việc, anh có thể gọi tên em được không?” Dáng vẻ
anh trông nghiêm nghị, trên mặt cũng có nét không vui.
“Dạ, được ạ.” Hiểu Khê chần chừ một lúc rồi gật đầu.
Rạp Bảo Lợi rất gần với phố ẩm thực, chỉ đi năm phút là tới nơi. Ở phố ẩm
thực, đã muộn rồi nhưng đèn thắp sáng trưng, hai bên đường toàn những
người đầy hơi rượu bia.
Lưu Hiên chọn một quán canh. “Dạo này, em làm việc mệt mỏi như vậy, nên ăn uống bồi bổ một chút. Em gầy guộc thế
này, gió thổi nhẹ cái là bay đi mất, có người nhìn thấy lại xót xa đấy!” Anh vừa múc canh cho Hiểu Khê vừa nói.
Xem ra gần đây, nhân
duyên với đàn ông của cô thật không tệ chút nào. Trong một tuần đã có
hai người múc canh cho Hiểu Khê, trong lòng cô thực sự cảm thấy hạnh
phúc.
“Được thôi.” Hiểu Khê bưng bát canh lên, định húp cạn hết
bát canh dinh dưỡng đầy ắp này, nhưng đang uống được nửa bát cô suýt nữa chết sặc vì một câu nói của Lưu Hiên. “Anh chia tay rồi.” Không khí như đóng băng lại trong giây lát.
“Cái gì cơ?” Hiểu Khê ngừng húp
canh, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt mình. Cô rất bất ngờ,
cảm thấy mình không hiểu nổi anh, thậm chí như chưa từng quen biết con
người này vậy.
“Anh - chia - tay - rồi.” Anh lại tăng âm lượng
cao hơn, khiến cho những người ngồi ở bàn xung quanh đều nhìn họ với ánh mắt tò mò.
“Tại sao lại thế? Điều kiện của chị ấy tốt như vậy,
vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, hai người lại rất xứng đôi mà.” Hiểu Khê
thấy rất khó hiểu.
“Hiểu Khê, chuyện tình yêu không phải để cho
người khác nhìn, nhìn từ ngoài vào có thể rất đẹp đẽ, rất xứng đôi.
Nhưng đó vẫn mãi chỉ là những thứ mà mọi người nhìn từ bên ngoài mà
thôi.” Lưu Hiên nói với giọng chán nản. Dường như anh có nỗi khổ tâm nào đó không thể nói ra được.
“Trong chuyện tình cảm thì em chỉ là
một cô bé ngốc nghếch, em chẳng thể nào đưa ra ý kiến hay phán đoán gì
giúp anh được.” Hiểu Khê nói xong lại tiếp tục uống canh, kì thực là để
trốn tránh thảo luận cùng anh vấn đề này, bởi vì cô chẳng biết phải nói
gì nữa. Cô nên an ủi, động viên hay là khuyên họ nên quay lại với nhau?
“Em không tò mò tại sao bọn anh lại chia tay ư?”
Hiểu Khê lắc lắc đầu. Chuyện tình cảm chẳng có tại sao hết, hơn nữa, biết
được tại sao thì để làm cái gì chứ? Dù gì cũng không thay đổi được kết
cục nữa.
“Là do anh nhận ra rằng trái tim mình đã bị một người
con gái khác chiếm lĩnh, hoặc có thể nói là cô ấy chưa bao giờ rời khỏi
đó.” Lưu Hiên nói.
Câu nói này khiến cho Hiểu Khê vô cùng căng thẳng. Cô không dám tiếp tục dùng canh nữa, đành phải dừng lại, đưa hai tay ôm đầu.
“Hiểu Khê, nhìn anh này, người đó không phải ai khác mà chính là em!” Anh đưa đôi tay ra định cầm lấy tay cô, nhưng Hiểu Khê hoảng loạn quá nên đã
nhanh chóng trốn tránh.
“Đừng, trước nay em chưa bao giờ nghĩ
mình sẽ là người phá hoại chuyện tình cảm của người khác, tốt hơn là anh nên quay lại bên cạnh chị ấy đi. Em xin anh đấy!” Giọng nói của Hiểu
Khê nghe như sắp bật khóc.
“Hiểu Khê, chẳng thể nào quay lại được đâu. Em có nhớ câu chuyện Hoàng tử bé không? Cuốn sách mà trước kia em
giới thiệu cho anh, anh đã đọc rồi, hơn nữa, còn đọc đi đọc lại nó đến
năm lần. Điều này cũng giống như là bông hoa vậy. Nếu bạn phải lòng một
đóa hoa sinh sống ở một ngôi sao, vậy mỗi khi đêm đến, bạn nhìn lên bầu
trời cũng sẽ cảm thấy vô cùng ngọt ngào và vui vẻ. Tất cả các ngôi sao
dường như đều đang nở hoa rực rỡ. Hiểu Khê, em chính là đóa hoa hồng của anh, là đóa hoa hồng độc nhất vô nhị đối với anh.” Anh nói với giọng
điệu chân thành, vẻ mặt tỏ ra rất bất lực, hai tay chống đầu, giống như
một đứa trẻ bị lạc đường.
Hiểu Khê kinh ngạc đến sững sờ. Không
thể nào, tại sao chứ? Tại sao lại thế? Lúc đọc truyện Hoàng tử bé, hai
mắt cô lúc nào cũng rơm rớm nước mắt.
“‘Các bạn rất đẹp, nhưng
các bạn đều trống rỗng’. Hoàng tử bé nói. ‘Không ai có thể sẵn sàng chết vì các bạn. Đương nhiên rồi, bông hoa hồng đó của ta, những người lữ
khách qua đường có thể tưởng nàng giống hệt như các bạn. Nhưng chỉ một
đóa như nàng cũng đã quan trọng hơn tất cả các bạn gộp lại. Bởi vì tất
cả những con sâu trên thân nàng đều do ta trừ diệt, chỉ giữ lại vài ba
con để sau này biến thành bươm bướm. Bởi vì nàng do ta chăm sóc, được
chính ta đặt ra ngoài đó, chính ta đã dùng tấm bình phong chắn gió cho
nàng, có ta lắng nghe những lời ai oán, tỉ tê của nàng. Thậm chí có lúc, ta còn lắng nghe cả sự im lặng của nàng. Bởi vì nàng là đóa hoa hồng
của riêng ta.’”
Buổi sáng sớm tháng Tư hôm đó, Hiểu Khê đọc câu
nói vừa rồi hết lần này đến lần khác sau đó nghiêm túc chép lại vào một
quyển sổ, chép từng câu, từng chữ một, gần như đã khắc ghi tận sâu thẳm
con tim. Lúc đó, cô thật sự mong muốn được trở thành bông hồng của ai
đó, khao khát một ai đó sẽ nói với mình rằng: “Em chính là bông hồng độc nhất vô nhị của anh, tất cả những bông hồng khác đều là hư vô hết.”
Nhưng người đó tuyệt đối không thể là Lưu Hiên được!
“Không thể
nào, bởi vì em đã có người yêu rồi mà.” Đúng thế, không thể nào. Cô
không thể tiếp nhận tình cảm của anh được. Thứ nhất, cô lúc này đã bắt
đầu có tình cảm với Phó Vân. Thứ hai, yêu đương hẹn hò ở văn phòng là
điều cấm kị. Thứ ba, cô không muốn làm người thứ ba chen vào giữa tình
cảm của người khác. Thứ tư, quá khứ mãi mãi chỉ là quá khứ. Năm năm
trước đã không bắt đầu thì bây giờ càng không cần thiết phải bắt đầu. Lí do vừa đầy đủ lại rõ ràng, Hiểu Khê trả lời vô cùng kiên định.
Lưu Hiên ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt nhìn vào người con gái trước mặt
mình, giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy. Đúng vậy, đối với anh người
phụ nữ này giống như một câu đố, cô với anh vẫn cứ xa lạ như lần đầu gặp mặt. Tại sao dù cho anh có nỗ lực đến đâu thì vẫn không thể bước vào
trái tim cô được?
“Hiểu Khê, em khiến anh rất kinh ngạc. Chỉ
trong hai tháng ngắn ngủi mà em đã có người yêu mới rồi, đã thoát khỏi
sự ám ảnh của mối tình trước. Em làm anh quá bội phục. Ha ha ha...” Vẻ
mặt của anh từ kinh ngạc chuyển sang tức giận, lại còn mang theo chút
châm chọc nữa.
“Em có biết tại sao anh lại đưa em đi xem vở Hổ
phách không? Bởi vì anh rất thích câu nói này: “Tất cả tình yêu đều là
bi ai. Dù rằng bi ai nhưng vẫn là chuyện tốt đẹp nhất mà chúng ta thường biết.” Anh chỉ muốn nói cho em biết, Hiểu Khê, quá khứ đều đã chìm vào
quên lãng, còn tình yêu vẫn mãi mãi tốt đẹp. Em vẫn có anh. Anh cũng vẫn có em.” Anh càng nói lại càng kích động.
“Cảm ơn anh đã yêu em.
Em sẽ coi đây chỉ là những lời nói khi say rượu, nhất định sẽ không coi
là lời nói thật đâu.” Hiểu Khê như đang ngồi trên đống lửa, không thể
nào tiếp tục ngồi thêm được nữa. Cô cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài,
gọi một chiếc taxi và nhanh chóng rời khỏi đó. Hiểu Khê thầm nghĩ, tâm
trạng của Lưu Hiên lúc này chắc vô cùng tồi tệ. Nhưng bản thân cô từ
trước đến nay vẫn luôn coi anh là một cấp trên tốt, ngoại trừ điều đó ra thì không còn suy nghĩ nào khác. Hi vọng rằng sau này gặp mặt nơi làm
việc sẽ không ngại ngần, mong Phật tổ phù hộ!
“Hiểu Khê, tại sao
em luôn từ chối? Em không bị từ chối thì sao hiểu được mùi vị bị người
khác chối từ chứ?” Phía sau lưng truyền lại lời nói của Lưu Hiên. “Lưu
Hiên, anh làm sao có thể khẳng định rằng em chưa từng bị từ chối?” Hiểu
Khê nghe thấy lời anh nói, liền nhớ lại chuyện xưa của bản thân mình.
Học kì đầu của đại học năm thứ ba, hầu hết các bạn học đều bận rộn, người
nào cũng như “thần long thấy đầu không thấy đuôi” vậy. Nghe mọi người
nói, sinh viên đại học bây giờ áp lực kiếm việc làm ngày càng nặng nề,
cho nên các bạn năm thứ ba đều lũ lượt kéo nhau đi làm thực tập sinh vào mùa hè, Hiểu Khê cũng không phải ngoại lệ.
Hiểu Khê vào làm trợ
lí giám đốc tại một công ty xuất nhập khẩu dưới sự giới thiệu của một
đàn anh khóa trên, hàng ngày phụ trách sắp xếp lịch trình làm việc của
giám đốc, sắp xếp lại tài liệu, hồ sơ, thu thập tư liệu và trả lời thư
điện tử cho khách hàng. Làm một người mới trong ngành, mọi thứ đối với
cô đều rất mới mẻ.
Thực ra bắt đầu từ năm thứ ba đại học, những
cô cậu sinh viên non nớt đều đã bị áp lực nặng nề về tìm việc làm sau
khi ra trường nên tất cả những chuyện tình cảm lãng mạn đều bị hiện thực khốc liệt làm tiêu tán hết, chỉ có mấy đàn em năm thứ nhất, năm thứ hai mới có thời gian rảnh rỗi hẹn hò yêu đương mà thôi.
Hiểu Khê
đúng vào lúc nên yêu đương hẹn hò nhất thì chẳng có chút hứng thú nào,
khi trước mặt có biết bao nhiêu cơ hội thì cô lại đưa ra quyết định
không chọn lựa, yêu đương gì cả. Đến năm thứ ba, cô vừa phải học hành
vừa phải đi thực tập thì lại bắt dầu cảm mến người đàn anh học cùng
trường.
Người đàn anh đó học trên Hiểu Khê một khóa. Công việc
của anh đã ổn định, đang trong thời gian làm luận văn, tất cả mọi việc
đều được chuẩn bị chu đáo cho việc rời khỏi ghế nhà trường, nhanh chóng
hòa nhập vào xã hội.
Trớ trêu thay, Hiểu Khê lại thích anh ngay
vào lúc này, không sớm hơn một chút, cũng không muộn hơn một chút. Đến
tận bây giờ, cô vẫn chẳng hiểu tại sao lại thích anh nữa, có lẽ là bởi
vì sự nhiệt tình, nghĩa khí của anh... Có thể nói tình yêu chẳng bao giờ có lí do cả. Lí luận về chi phí cơ hội tình yêu bắt đầu có sự thay đổi: Giữa người đàn anh đó và những người khác, cô thích anh, những người
khác cô đều không thích. Nếu như đã không thích những người đàn ông
khác, vậy anh chính là toàn bộ tình cảm của cô, cho nên chi phí cơ hội
là không.
Tiết trời Bắc Kinh tháng Bảy đã vô cùng nóng bức, trên
đường phố tràn ngập những chiếc quần sóoc, váy ngắn khiến cánh mày râu
tha hồ thưởng thức. Tiết trời nóng bức, oi ả điển hình của phương nam
khiến cho toàn thân người ta nhớp nháp, khó chịu. Còn trái tim và huyết
mạch của Hiểu Khê lại càng tăng nhiệt cao độ.
Qua bạn bè, Hiểu
Khê biết rằng cuối tháng này chính là sinh nhật của anh. Cô muốn đem đến cho anh một sự bất ngờ thú vị lớn, hoặc có thể khiến cho anh cảm động
tới rơi nước mắt. Nên tặng anh cái gì thì tốt đây? Thật khiến cho người
ta nghĩ đau cả đầu. Hiểu Khê tìm hiểu tất cả mọi sở thích của anh, thậm
chí để có được những tin tức này, cô còn phải mời bạn bè của anh ăn một
bữa cơm. Bữa đó là ăn tại nhà hàng Hồ Nam ở cạnh trường học, đã tiêu tốn hết cả thảy hai trăm ba mươi tám đồng, Hiểu Khê nhớ rõ mồn một con số
đó.
Vào ngày sinh nhật của anh, anh đã mời mấy anh em, bạn hoc
đồng nghiệp cùng tụ tập, đương nhiên cũng có cả Hiểu Khê, tổng cộng
khoảng mười người. Trước khi chiếc bánh sinh nhật được mang lên, mọi
người có mặt ở đó đều lần lượt tặng quà. Hiểu Khê mở ba lô, lấy ra món
quà được bọc rất tinh tế, trang trọng mà mình đã chuẩn bị, cầm trong
tay. Dù điều hòa đang được bật ở mức mát nhất, người cô vẫn cứ nóng rừng rực. Cuối cùng, Hiểu Khê cũng đưa món quà cho anh, giả bộ như không có
chuyện gì.
“Món quà là gì thế?” Có người hét lên.
“Đúng thế, mau mở ra xem đi, để cho bọn mình cũng được mở rộng tầm mắt nữa.” Lại có người phụ họa theo.
Anh cầm lấy món quà sinh nhật, nhìn Hiểu Khê đầy ngại ngùng. Hiểu Khê không biết phải làm thế nào, không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu. Cô nhìn
thấy anh bóc lớp vỏ bọc xinh đẹp bên ngoài ra, xuất hiện trước mắt mọi
người là một lọ thủy tinh đựng đầy những ngôi sao được gấp dẹp đẽ, cẩn
thận. Những ngôi sao trong bình thủy tinh bảy màu lung linh dưới ánh đèn mờ ảo dường như đang lấp lánh liên hồi.
“Wow, cô em gái của chúng ta đúng là chuẩn bị vất vả quá!” Mấy người bạn học của anh tiếp tục hò reo.
Khuôn mặt của Hiểu Khê bỗng đỏ ửng lên, may lúc này là buổi tối nên chắc mọi
người không nhìn thấy. Cô không hề nhận thấy bất cứ nét hứng thú vui vẻ
nào trên khuôn mặt của người đó, có lẽ anh cảm thấy ngượng ngùng.
Chiếc bánh sinh nhật được bê lên, đèn tắt, nên được thắp lên, mọi người cùng
hát bài Chúc mừng sinh nhật, anh thầm cầu nguyện, thổi nến rồi bật đèn.
Đúng lúc ấy, cô nghe thấy anh nói: “Mọi người, hôm nay mình rất vui vì
có thể cùng mọi người đón sinh nhật khó quên, đây cũng là lần sinh nhật
cuối cùng trong cuộc đời sinh viên của mình.” Anh dừng lại vài giây, mặt tỏ vẻ thương cảm. “Đồng thời, mình muốn giới thiệu với mọi người, Quan
Lâm, bây giờ đã là bạn gái của mình.”
Hiểu Khê rưng rưng đôi mắt
nhìn người đó tay trong tay với một người con gái khác. Cô gái ấy hiện
rõ niềm hạnh phúc và vui vẻ trên khuôn mặt, nhưng Hiểu Khê chỉ thấy vô
cùng ngứa mắt nên chẳng muốn nhìn thêm chút nào.
Cô ấy dịu dàng, khép nép ngồi bên cạnh anh, lát sau đứng lên, nâng ly kính rượu từng người, từng người một.
Đột nhiên Hiểu Khê cảm thấy mình lúc này chẳng khác gì một chú hề, cô bèn
tự nhủ mình không được trốn tránh, không được, nhất định phải chịu dựng
cho tới cùng. Nghĩ vậy, cô liền mỉm cười tươi tắn, nâng ly uống rượu
chúc phúc cho Quan Lâm. Sau khi uống hết ly rượu này, cô sẽ không bao
giờ gặp lại hai người kia nữa.
Mối tình đầu của Hiểu Khê đã kết
thúc như vậy, nói một cách chính xác thì là đã kết thúc một mối tình đơn phương. Một mối tình chưa có bắt đầu thì đã phải tan biến, cũng như
những hạt giống còn chưa kịp đón ánh nắng mặt trời rực rỡ đã bị mục
ruỗng ở một nơi ẩm thấp, âm u. Sau đó không lâu, Hiểu Khê xin nghỉ ở chỗ thực tập, bắt đầu đắm mình trong việc học tập bận rộn. Mặt hồ tình cảm
trong cô cũng dần dần bình lặng trở lại, bình lặng đến mức chẳng còn
chút gợn sóng nào hết, mãi cho tới khi gặp được Nguyên Kiệt.
Sau
này khi nhớ lại, Hiểu Khê mới cảm thấy bản thân lúc đó thật ngốc nghếch, khoảng thời gian học đại học tươi đẹp là thế vậy mà cô lại chẳng có
được một tình yêu thuần khiết, chân thành. Đây chính là chuyện đáng tiếc đầu tiên trong cuộc đời cô. Bởi vì cô phát hiện ra rằng khi đi làm, thứ tình yêu lãng mạn, tươi đẹp trong mộng ước chắc chỉ có thể tìm thấy
trong những câu chuyện cổ tích chứ chẳng thể nào tìm thấy trong những
giao dịch công việc nặng tính vật chất, thực dụng.