9.3 Tình yêu của chúng ta là sự nỗ lực trong quá khứ
“Nếu như không gặp phải chú ếch thì làm sao nhận thấy được điểm tốt của
hoàng tử? Nếu không gặp phải chú ếch thì làm sao biết được hoàng tử
thích hợp với bản thân đến nhường nào? Cho nên, phải cảm ơn vì trước đó
đã gặp phải chú ếch.
Nhất định phải khiến cho người yêu đối xử
tốt với mình, nỗ lực đối xử tốt với mình, càng đắm chìm thì anh ấy lại
càng không nỡ rời bỏ. Đến sau cùng, ngay bản thân anh ta cũng không thể
phân biệt được rốt cuộc là yêu mình hay yểu những nỗ lực của anh ta nữa. Tóm lại, đây chính là sự đảm bảo hai tầng.”
Sáng
sớm ngày cuối tuần, Hiểu Khê mặc một chiếc váy dài, không trang điểm, cô định đến Đàm Chá Tự để tĩnh tâm một lát. Trước mặt Phật Tổ, không cần
phải nguỵ trang, giả tạo, cô cần phải nhìn rõ bản thân mình. “Giác ngộ”, ớ dưới chữ “giác” là một chữ “kiến”, chữ “ngộ” bên trái là bộ “tâm”
đứng, bên phải là một chữ “ngô” [Nghĩa là “tôi”]. Vì vậy, Chữ “ngộ” thực ra chính là trái tim của tôi, còn ý nghĩa của
hai từ “giác ngộ” chính là “nhìn thấu trái tim của tôi”. Hiểu Khê thực
sự đang muốn thấu hiểu trái tim của mình.
Khi bước vào Đàm Chá
Tự, cô nghe thấy những lời khấn cầu rầm rì của người đến chùa thắp
hương. Khói hương toả ra nghi ngút, những lời tụng kinh niệm Phật của
các Phật tử không ngừng vang lên.
Nhà thơ Thích Đạo Diên đời Minh trong bài Mùa thu du ngoạn Đàm Chá Tự bái tổ tháp có viết:
“Sớm biết đời người như sống gửi
Bất định êm ả hay gập ghềnh
Do người ở hang sâu núi thẳm
Lòng này quyết chẳng phụ nước non
Sớm cưỡi ngựa ra thành ngắm núi
Áo mỏng đã sợ gió thu lạnh
Mây trắng lờ lờ ngang khe núi
Lá vàng lặng rụng xuống suối kia
Thoắt lên núi cao chẳng mỏi mệt
Thăm lại chùa xưa thấy vấn vương
Đầm rồng ngàn trượng nước ẩn chứa
Trên trời chim bay lượn thẳng tắp
Chốn nao tìm được lão thiền tịch
Tháp quạnh quẽ tựa hạc đầu cành
Núi dựng đứng khiến lòng rành tỏ
Giọt sương xanh thắm thấm ướt áo
Yến sơn vượt xa ngoài thế tục
Trên cao nhìn núi nhỏ tựa tay
Khi nào trở về với nguồn cội
Chẳng học làm chim dựng tổ cao”
Liệu đến lúc nào bản thân cô mới có thể đạt đến cảnh giới này được đây?
Hiểu Khê bước đến trước tượng Phật, nhắm mắt, hai tay chắp lại, quỳ xuống
dập đầu bái lạy. Sau đó, cô quay người hỏi vị đại sư: “Thưa đại sư, bây
giờ con phải làm thế nào để quên đi người yêu cũ ạ?”
Đại sư tiếp
tục lần tràng hạt và nói: “Cầm lên là để đặt xuống, bắt đầu làm việc là
để kết thúc sự việc, kết thành duyên là để cắt đứt duyên.”
“Kính hỏi đại sư, làm thế nào để đặt xuống?”
“Buông tay ắt sẽ đặt xuống.”
“Vậy con phải quay đầu ở chốn nào?”
“Quay đầu ngay tại đây.”
Hiểu Khê gật gật đầu, nửa hiểu nửa không.
“Giác ngộ có hai giai đoạn: Giác là giai đoạn thứ nhất, ví dụ khi con nghe
được một kiến thức gì mới, có người nói với con một câu nói, bỗng con
cảm thấy mình như được mở rộng tầm mắt, nhìn thấu được những điều mơ hồ
trước đó, cái này được gọi là “giác”. Nhưng trong cả cuộc đời này của
con, gặp phải bất cứ chuyện gì, đều phải xem xét lại thâm tâm mình, suy
ngẫm, tìm hiểu, đêm ngày tích lũy, quá trình lâu ngày và dần thẩm thấu
mọi điều này gọi là “ngộ”. Đại sư nói tiếp.
Trên đường quay về,
Hiểu Khê thầm nghĩ, nếu không gặp phải chú ếch thì làm sao mà biết được
điểm tốt của hoàng tử? Nếu không gặp phải chú ếch thì làm sao biết rằng
hoàng tử có thích hợp với bản thân mình hay không? Cho nên, cô phải cảm
ơn vì trước đó đã gặp phải chú ếch, phải cảm ơn Nguyên Kiệt. Trên xe
bus, họ đang bật một bài hát rất quen thuộc:
“Anh nguyện từ bỏ tất cả để đánh đổi
Một nửa kia của linh hồn mình
Em là độc nhất trên thế gian này
Là một kì tích mà anh có được
Từng lời từng chữ em nói với anh
Đều sẽ trở thành bí mật của riêng đôi ta
Ôm thật chặt người duy nhất trên đời là em vào lòng
Niềm kiên định không còn thuôc chữa
Cho dù cả thế giới này có đối đầu với anh
Anh cũng bằng lòng
Anh bằng lòng với tất cả mọi thứ
Tất cả đau thương đọng lại trong quá khứ
Tình yêu chân thật dũng cảm
Chiếu rọi cả đêm dài u tối
Để tìm kiếm một lần trọn đời trọn kiếp
Đôi ta mãi mãi không rời xa
Chỉ hận anh không thể có mặt trong quá khứ của em
Xin lỗi vì đã để em phải đợi chờ.”
Một nữ sinh cấp ba ngồi bên cạnh cô đang say sưa hát theo điệu nhạc. Cô bé
ấy đang ở độ tuổi luôn tràn đầy khát khao và mơ mộng về một tình yêu
“duy nhất”. Haizz, em là độc nhất của thế gian này, là một kì tích mà
anh có được... Cho đến giây phút này, Hiểu Khê vẫn cứ chọn lựa sự tin
tưởng, bởi vì chỉ có tin tưởng thì mới có được kì tích. Cho dù “duy
nhất” là thứ xa vời, không với tới được nhưng cô lại càng tin rằng đó là định mệnh đã an bài. Dù thế nào đi nữa, Hiểu Khê vẫn cứ vui vẻ sống
từng ngày một.
Lúc cô quay lại quán bar Hương Dao lần nữa, anh
chàng Chris, người hát chính trong ban nhạc đang say sưa hát bài Kiss
from a rose. Những đôi nam nữ đến đây uống rượu đắm chìm theo điệu nhạc.
“Em muốn uống gì?” Nhìn thấy Hiểu Khê, anh chàng Jay chủ quán cảm thấy rất vui vì lâu không gặp.
“Single Malt Anonc.” Hiểu Khê mỉm cười. Những lúc như thế này, chỉ uống rượu
vang thì không thể sảng khoái được, Hiểu Khê dần dần mê rượu Single
Malt, thứ chất lỏng màu vàng kim hoặc màu hổ phách. Khi loại rượu này đi vào cổ họng, khi nó thiêu đốt các tế bào trên cơ thể, Hiểu Khê mới thực sự cảm nhận được sự tồn tại của mình, cảm nhận rằng cô vẫn đang sống,
vẫn còn hít thở không khí.
“Lâu rồi không thấy em đến đây, dạo này em phát tài ở đâu rồi?” Jay đích thân pha chế rượu cho Hiểu Khê.
“Phát tài gì chứ, phải nói là đi dưỡng thương mới chuẩn xác!” Cô mỉm cười trả lời, đồng thời cũng lắc lư thân người theo điệu nhạc.
“Dưỡng
thương? Xem ra là vết thương tình rồi. Ly này anh mời!” Anh ta đặt ly
Single Malt màu vàng đã pha chế xong trước mặt Hiểu Khê “Có phải bất cứ
người con gái nào đến quán bar uống rượu đều được anh mời không? Nên
biết là ở một nơi thế này, có rất nhiều phụ nữ mua rượu để say đấy!”
“Không giống nhau, anh mời em ly này là rượu chúc mừng, còn với những người
phụ nữ uống rượu tìm say thì anh nhất định không để họ uống quá chén.”
Jay đẩy ly rượu đã pha chế xong ra trước mặt Hiểu Khê.
“Được, vậy cảm ơn anh.” Hiểu Khê nâng ly, một hơi cạn sạch.
Toàn thân cô bắt đầu nóng rực lên, ba phần ngà ngà say, chỉ còn bảy phần tỉnh táo.
“Anh có biết vì sao em lại mê loại rượu này không?” Hiểu Khê chỉ vào ly rượu trước mặt, hỏi Jay.
“Xin rửa tai lắng nghe!”
“Single Malt đích thực là một loại rất ngon, em thích sự thuần khiết, cuồng
nhiệt độc nhất vô nhị của loại rượu này. Chai rượu được làm từ những
bông lúa mạch thượng hạng, họ chọn giống, ủ cho nảy mầm rồi đem phơi
khô, chà xát, xay nát ở cùng một công xưởng. Trải qua hơn ba năm, cuối
cùng mới đóng thành chai. Còn những loại rượu Whisky khác thường được
chọn từ hạt lúa, ngũ cốc ở các công xưởng khác nhau, thuộc những năm
khác nhau rồi nấu lên theo phương thức riêng của từng người nấu rượu.
Khi uống các loại rượu Chivas thì chẳng khác nào đang ăn đồ ăn sẵn Mc
Donald, không có gì mới mẻ và bất ngờ cả. Nhưng khi thưởng thức Single
Malt, ta có thể tĩnh tâm nếm mùi vị cuộc sống của nơi đã vun trồng ra
hạt giống tạo nên loại rượu này. Mỗi một chai rượu đều mang đến cho
chúng ta một hành trình du ngoạn độc nhất vô nhị, làm phong phú thêm
trải nghiệm trong cuộc đời của chúng ta.” Toàn thân nóng rực, cô thao
thao bất tuyệt mãi không ngừng.
Đến bây giờ, Hiểu Khê vẫn yêu
thích sự thuần khiết và độc nhất vô nhị. Tại sao chứ? Bởi vì nó hiếm có. Như vậy chẳng phải rất giống với những tình yêu thuần khiết sao?