“Nếu như bạn phải lòng một đóa hoa sống ở một ngôi sao, vậy mỗi khi đêm đến, chỉ cần bạn nhìn lên bầu trời cũng sẽ cảm thấy vô cùng ngọt ngào, vui
vẻ và hạnh phúc. Lúc ấy trong mắt bạn, tất cả các ngôi sao dường như đều đang nở hoa rạng rỡ.”
“Tất nhiên rồi...”
“Cái này cũng
giống như là nước, bởi do trục quay và dây thừng mà mới kéo lên được.
Ngước giếng mà bạn cho tôi uống cũng giống như âm nhạc vậy... Bạn có còn nhớ không? Thứ nước này uống ngon miệng vô cùng...”
“Đương nhiên...”
“Đến đêm, bạn ngẩng đầu lên nhìn các ngôi sao, mặc dù ngôi sao của tôi quá
bé nhỏ, không cách nào chỉ rõ ràng ngôi sao của mình rốt cuộc nằm ở chỗ
nào. Như vậy cũng rất tốt. Bạn có thế cho rằng ngôi sao của tôi nằm
trong bất cứ ngôi sao nào trên bầu trời. Như vậy, bạn sẽ thích ngắm tất
cả các ngôi sao, không phân biệt ngôi sao nào với ngôi sao nào... Và vì
thế, tất cả những ngôi sao này đều sẽ trở thành người bạn của bạn.”
Hoàng tử bé - Antoine de Saint-Exupéry
6.1 Vậy thì em sẽ tha thứ cho tội lỗi của anh
“Cuộc sống mong manh dễ vỡ, xin đừng để vuột mất tình yêu.
Tội nghiệt trong tình yêu rất nặng nề, tha thứ cho người khác cũng chính là giải thoát cho bản thân mình.”
Cơn bão lớn nhất trong lịch sử mang tên Khải Na đã đổ bộ vào vùng Phúc
Kiến, khiến cho các thôn làng ven biển gần như bị nuốt trọn, rất nhiều
người mất tích. Vào đúng buổi chiều mà cơn bão Khải Na vừa qua đi, Hiểu
Khê liên tục nhận được điện thoại, tất cả đều gọi đến hỏi thăm người nhà của cô, Hiểu Khê cảm thấy vô cùng ấm áp trong lòng. Các đồng nghiệp
càng quan tâm đến cô hơn, cho cô những đặc quyền ưu đãi như một “nạn
dân”.
Lưu Hiên bước tới trước mặt cô, dịu dàng nói: “Hiểu Khê,
bất cứ lúc nào anh cũng có thể phê chuẩn cho em nghỉ phép. Em có chắc là không phải quay về ngay không? Không vấn đề gì đâu, không cần phải cố
gắng ở lại, công ty vẫn còn rất nhiều nhân viên khác, đâu phải chỉ có
mỗi mình em. Em cứ bàn giao công việc đang làm lúc này cho Flora là có
thể nghỉ phép. À đúng rồi, nếu em vội thì anh bảo Tiểu Vương lấy xe đưa
em đi.” Những lời nói quan tâm dịu dàng khiến Hiểu Khê cảm động muốn rơi nước mắt.
Lúc nhận được điện thoại hỏi thăm của Nguyên Kiệt, Hiểu Khê đã không còn nhận ra giọng nói của anh nữa.
“Anh là ai thế?”
Nguyên Kiệt xưng tên báo họ xong, Hiểu Khê khựng lại vài giây rồi mới kịp phản ứng lại.
Là anh ấy, Nguyên Kiệt!
Trước đây, cô mong ngóng nhận được điện thoại của anh biết bao nhiêu. Đó là
người mà chỉ cần nhắc đến cái tên cũng khiến trái tim cô loạn nhịp, căng thẳng. Đó đã từng là người đàn ông khiến cô khó lòng mà tròn giấc mỗi
đêm.
“Em đang ở đâu?” ở đầu dây bên kia là giọng nói của Nguyên Kiệt, vô cùng gấp gáp, căng thẳng.
“Em đang ở Bắc Kinh.”
“Em không sao chứ? Người nhà của em cũng không sao chứ?”
“Em vẫn tốt, người nhà của em cũng bình an vô sự.” Sáng nay, Hiểu Khê đã
nói chuyện điện thoại với mẹ, bà nói vừa nhận được tin báo bình an của
bố. Tạm thời bố cô đang lánh nạn ở một đảo nhỏ gần đó, đợi sau khi phong ba bão táp qua đi sẽ lên thuyền về nhà, cho nên lúc này, Hiểu Khê mới
có thể an tâm như vậy.
Nguyên Kiệt dường như vẫn còn muốn nói thêm điều gì đó...
“Em còn phải quay về làm việc đây. Tạm biệt!” Hiểu Khê nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại. Nguyên Kiệt lúc này đã rời xa hẳn khỏi thế giới của
cô. Mới chỉ có hai tháng ngắn ngủi mà cô gần như đã không nhận ra giọng
nói của anh nữa. Giây phút này, cô cảm thấy trong lòng tràn ngập niềm
vui mà trước nay chưa từng có.
“Anh ta nhất định sẽ rất thất
vọng, không ngờ mình lại hồi phục nhanh đến vậy, không ngờ mình có thể
quên anh ta nhanh đến thế. Hẳn là còn đang lo lắng sợ rằng mình sẽ bám
riết lấy anh ta mãi không buông, ai ngờ mới đến ngày hôm sau, mình đã
quên béng số điện thoại và giọng nói của anh ta rồi.” Hiểu Khê ngồi
trước bàn làm việc, cố bình tâm trở lại nhưng bất giác vẫn nhớ đến đoạn
nói chuyện vừa nãy.
Xem qua điện thoại, cô không ngờ lại có nhiều cuộc gọi nhỡ đến thế: 16h41, 16h43, 16h45, 16h50... một dãy dài các
cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là số của Nguyên Kiệt. Bất giác tưởng tượng đến cảnh Nguyên Kiệt đang lo lắng, đứng ngồi không yên, hết lần này đến lần khác tìm cách gọi điện cho cô, trong lòng Hiểu Khê đột nhiên có đôi
chút cảm động. Phụ nữ mà, vẫn luôn dễ dàng động lòng như thế!
Báo mạng vẫn không ngừng thông báo về số người gặp nạn, trên ti vi liên tục chiếu cảnh các thôn làng bị cơn bão tấn công, tàn phá. Người ta liên
tiếp khiêng các thi thể bất hạnh ra, cảnh tượng thê thảm này khiến mọi
người không khỏi đau lòng, xót xa.
“Tình yêu và thù hận rất bé
nhỏ, việc sống chết mới lớn lao. Cảm ơn vì anh vẫn quan tâm đến em như
vậy. Cho nên em sẽ tha thứ cho tội lỗi của anh.” Nhớ lại lúc đó, cái đêm cô biết Nguyên Kiệt phản bội mình, cái đêm cô biết bên cạnh anh có một
người phụ nữ khác, cô đã gọi điện như điên như dại mà anh không nghe
máy. Lúc ấy, Hiểu Khê thề rằng sẽ nguyền rủa anh suốt đời. Còn lúc này,
anh đã quan tâm, lo lắng cho cô và gia đình của cô. Cô đã quyết định mở
lòng tha thứ cho anh.
“Mình tha thứ cho tội lỗi của anh ấy, mình
không hận anh ấy nữa, phải chăng cũng đồng nghĩa với việc mình đã không
còn yêu anh ấy nữa?” Hiểu Khê tự hỏi.
Đúng vậy, trên thế gian
này, cách trả thù hiệu quả nhất không phải là thù hận mà chính là lạnh
nhạt và thản nhiên. Nguyên Kiệt sẽ không bao giờ có thể chi phối được
trái tim cô nữa. Bởi vì sau buổi tối hôm đó, cô đã thề rằng: Đỗ Hiểu Khê và Trần Nguyên Kiệt mãi mãi không thể nào quay lại được, mãi mãi sẽ là
như vậy.
Đỗ Hiểu Khê chỉ cho người đàn ông đó một cơ hội, đây
chính là chút danh dự cuối cùng cô giữ lại cho bản thân. “Anh ta đã bắt
đầu với một cuộc sống mới, vậy Đỗ Hiểu Khê mình tại sao vẫn còn lưu
luyến mãi quá khứ ấy để làm gì? Chẳng phải vẫn cứ ăn cơm, đi làm, tan ca như thường lệ, ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc lên từ phía đông, thế giới này chẳng có gì thay đổi cả hay sao?” Hiểu Khê thầm nhủ.
Một
buổi tôi vô cùng yên tĩnh, cô quạnh, Hiểu Khê chợt nhớ đến Phó Vân. Đến
giờ, Hiểu Khê mới sực nhớ, từ sau khi tặng cho cô chiếc túi xách, đã hơn nửa tháng nay, Phó Vân chưa hề liên lạc với cô lần nào, như thể anh đã
bốc hơi khỏi trần gian vậy. Một người đang thường xuyên liên lạc bỗng
dưng mất hết mọi tin tức, khiến cô chợt nhớ đến người ta.
“Buổi chiều ngày hôm nay anh ở đâu?” Hiểu Khê hỏi.
“Ở trên trời.”
“Thế bây giờ, anh đang ở đâu?”
“Quý Châu.”
“Vậy nhất định là anh đã uống rất nhiều rượu Mao Đài.”
“Cũng bình thường. Khi nào quay về, anh sẽ uống cùng em không được thoái thác đâu đấy.”
Từ trước đến nay, chưa từng có người nào dùng khẩu khí mang tính ra lệnh
với cô như vậy, có điều không ngờ cô lại tỏ ra vô cùng thích thú: “Anh
giống như vua sư tử ấy!”
Những ngày tiếp theo, hôm nào hai người
cũng nhắn tin đến tận hai giờ sáng, đã thế Hiểu Khê còn chẳng buồn ngủ
chút nào. “Phụ nữ đang yêu không cần ngủ!”, quả nhiên không sai. Từ sở
thích, thú vui đến nhân sinh quan... tất cả đều dâng trào như dòng suối
bất tận, chí ít cô cũng đã có cảm giác được bay bổng trên mây trời cao
vút. Chính là cảm giác Beyond the clouds [Tên một bộ phim của Pháp được sản xuất năm 1995].
Những ngày gần đây trên khắp cả nước liên tiếp xảy ra rất nhiều thiên tai, lũ lụt, hạn hán, động đất, bão tuyết, Hiểu Khê vì thế cũng nhận được vô số tin nhắn hỏi thăm của bạn bè. “Cuộc sống mong manh dễ vỡ, xin đừng để
vuột mất tình yêu.” Có trời mới biết được, trong một giây nào dó, bản
thân cô có còn được sống trên cõi đời tươi đẹp này nữa hay không. Và lần này, tình yêu của Hiểu Khê đã khóa chặt trên người Phó Vân.
Có
một mở đầu thất bại không đáng sợ, diều quan trọng là phải có một kết
thúc có hậu và hoàn mĩ. Hiểu Khê quyết định phải xoay chuyển cục diện
của mình lúc này.
Ba ngày sau, Phó Vân đi công tác về. Anh nhanh
chóng hẹn gặp Hiểu Khê. Đây chính là cuộc hẹn hò đúng nghĩa đầu tiên của hai người. Chuyện tình cảm nảy nở với Phó Vân, Hiểu Khê vẫn chưa tâm sự với Trác Nhiên. Cô dự định sau khi đạt được thành tích ra trò, mới cho
Trác Nhiên một điều ngạc nhiên nho nhỏ. Cô muốn dùng sự thật chứng minh
rằng bản thân mình thực sự có thể bắt dầu lại một mối tình mới.
Nơi hẹn hò của Hiểu Khê và Phó Vân là ở quán bar Hương Dao, đây chính là
“căn cứ địa” của Hiểu Khê. Hiểu Khê trang điểm nhẹ nhàng, hứng khởi vui
vẻ nói chuyện với Jay, chủ quán bar rằng hôm nay cô đã hẹn bạn cùng đến
đây.
Thấy vậy Jay chuyển sang dùa nói. “Hôm nay, cô trang điểm ăn vận đẹp thế này, người kia chắc chắn là tình lang trong mộng rồi,” sau
đó đích thân mang đến cho cô một ly nước ấm. Hiểu Khê tinh nghịch thè
lưỡi thẹn thùng, chỉ cười mà không đáp. Cô ngồi trên chiếc ghế cao trong quán bar say sưa thưởng thức những ca khúc nhạc đồng quê quen thuộc của Mĩ.
Mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua, khách hàng trong quán càng ngày càng đông, thế nhưng Phó Vân vẫn chưa tới. Điện thoại đổ chuông, là Phó Vân, anh nói hôm nay có việc bận đột xuất không thể
thoái thác nên không đến được. Nhưng đây cũng chính là điều mà Hiểu Khê
không muốn nghe chút nào. Hiểu Khê cố tỏ ra bình tĩnh, lạnh nhạt nói một câu: “Được thôi” rồi tắt máy. Hiểu Khê không biết vẻ mặt lúc này của
mình trông sẽ như thế nào nhưng cô biết sẽ rất khó coi. May mà trong
quán bar ánh đèn xanh đỏ nhập nhoạng nên không ai có thể nhận ra vẻ mặt
đã biến đổi của cô lúc này.
Lần đầu tiên hẹn hò đã thất bại, Jay
thấy Hiểu Khê một mình cô quạnh liền đi đến gần. Có lẽ những người làm
việc ở đây đã nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng này đến mức quen thuộc rồi. Hiểu Khê cau mày, nhẹ nhàng than thở: “Anh ấy lại không đến được.”
Jay liền nói: “Anh ấy không tới, ở quán bar vẫn còn rất nhiều những người
đàn ông ưu tú khác mà.” Anh liền gọi anh chàng bartender [Người pha chế
rượu] tên Ben pha một ly rượu cho cô. Tối hôm đó, Hiểu Khê đã uống một
ly Che Guevara, một ly Bloody Mary trong tâm trạng thất vọng, chán nản
tột độ.
Đây là mở đầu hay là kết thúc? Phải chăng đây là quả báo
cho những ngày tháng trước kia cô đã quá lạnh nhạt, thờ ơ với đàn ông?
Trước kia, cô đã từng bắt một người đàn ông đợi cả một buổi chiều tại
công viên Ngọc Uyên Đàm. Nếu trong chuyện tình cảm có tồn tại nhân quả
thì tình cảm với Nguyên Kiệt trước đây cũng coi như là quả báo rồi. Chắc Phó Vân thực sự bận việc... Hiểu Khê cố gắng tìm lí do biện minh cho
hành động lỗi hẹn của anh. Cô cũng cố gắng quên đi nỗi sầu muộn mà Phó
Vân vừa mang đến cho mình.
Trước đây, mỗi ngày Phó Vân thu xếp
xong công việc ở công ty, anh đều đến nhà hàng xem xét, bất đắc dĩ phải
uống vài ly với những người khách đến dùng bữa. Mãi cho tới khi anh lái
xe về nhà thì mới có khoảng thời gian rảnh rỗi cho riêng mình, lúc này
cũng đã hơn mười hai giờ đêm. Mọi người đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ thì hai người họ mới truyền đạt tâm ý của mình qua điện thoại. Tin qua tin
lại, nhắn đến tận ba giờ sáng. Hiểu Khê vừa mớí có chút thành tựu từ
phía Nguyên Kiệt, giờ lại tiêu tán hết mọi hi vọng nơi Phó Vân sau lần
thất hẹn này. Cô cảm thấy như bản thân đang bị chơi đùa, chẳng khác gì
một con ngốc đích thực trong tình yêu. Cô nhâm nhi ly rượu, lắng nghe
những ca khúc nhạc đồng quê được phát trong quán bar. Phía đuôi mắt rơi
xuống đôi dòng lệ long lanh tựa như pha lê. May mà đêm đã khuya nên
chẳng ai nhìn thấy được. Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy bản thân mình thật
quá yếu đuối.
Ngày hôm sau, khi đi làm, Lưu Hiên nhìn thấy đôi
mắt sưng húp của cô liền trêu chọc: “Hiểu Khê à, tối qua em lại làm
chuyện gì xấu xa hả?”
“Làm gì có? Đừng có vu oan cho dân lành hạng nhất như em.” Hiểu Khê phản bác lại.
“Lại còn dân lành nữa! Em nhìn xem đôi mắt của em đã phản bội em rồi. Anh
không tin là em thức khuya để tăng ca đâu.” Rõ ràng là Lưu Hiên vẫn đang muốn trêu chọc cô.
“Làm gì có, em luôn ở nhà ngoan ngoãn làm
khuê nữ đấy, người sắp mục ruỗng hết rồi đây.” Đích thực bây giờ, Hiểu
Khê đang là một khuê nữ, về nhà việc đầu tiên chính là mở máy tính lên
mạng, nấu bữa tối đơn giản, sau đó bắt đầu chơi game, nghe nhạc, xem
phim trực tuyến và gửi tin nhắn tán gẫu cùng bạn bè.
“Khuê nữ thì tốt mà, khuê nữ thích hợp để lấy về làm vợ.”
“Cảm ơn lời động viên của Tổng Giám đốc, em vẫn còn đang lo lắng mình ‘chống ề’ đây.” Hiểu Khê cười đáp, cô thực sự coi những lời nói vừa rồi của
anh là một lời động viên, khích lệ tinh thần.
“Làm gì có chuyện
em ‘chống ề’ chứ? Nói không chừng còn đang có rất nhiều người lặng thầm
vui mừng vì em bị thất tình đấy, bởi vì như vậy đồng nghĩa với việc họ
đã đợi được thời cơ.” Mấy đồng nghiệp đi lướt qua bàn làm việc của cô
liền thốt lên.
Các đồng nghiệp ở văn phòng vẫn cho Hiểu Khê những đặc quyền ưu đãi trong cả công việc và cuộc sống. Thất bại không có
nghĩa là thua toàn ván, mềm yếu và đáng thương, nhiều lúc chính là thứ
vũ khí mạnh mẽ nhất. Cho nên Hiểu Khê cho rằng đây chính là món quà đặc
biệt mà vụ thất tình đó đã ban cho cô.