Bị Độc Thân

Chương 1: Chương 1: Tình yêu là lí do xa xỉ duy nhất




Không phải tất cả mọi thiếu nữ đều có ảo tưởng cổ tích của riêng mình?

Không phải mỗi cô gái đều có ước mơ về một tòa lâu đài dành riêng cho mình mà thôi?

Nàng tiên cá, cô bé Lọ Lem, công chúa Bạch Tuyết cùng các chàng hoàng tử chẳng phải đều là khát vọng cháy bỏng, tuyệt đẹp nhất của chúng ta khi còn niên thiếu?

Khi còn nhỏ, chúng ta luôn cho rằng tình yêu rất đẹp, đều tưởng tượng rằng, mình là một nàng công chúa, và rồi một ngày, sẽ được một chàng hoàng tử nào đó cưỡi trên lưng chú bạch mã, đi tới cung điện cầu hôn.

Khi thơ ấu, chúng ta luôn nghĩ rằng tình yêu là một lẽ tự nhiên, trên thế giới này nhất định sẽ có một chàng hoàng tử chỉ thuộc về riêng mình, đang chờ đợi mình. Chàng hoàng tử ấy chắc chắn phải rất đẹp trai, giàu có và chung tình!

Khi ngây thơ, bé dại, ta thường ngưỡng mộ những đôi giày cao gót, son môi, nước hoa cũng như các loại túi xách đắt tiền của chị, của mẹ. Chúng ta hay lén lút xỏ chân vào đôi giày to hơn cỡ chân mình đến vài chục số rồi đi đi lại lại trong nhà. Cũng có khi xịt trộm một chút nước có mùi thơm quyến rũ và mộng mơ vì muốn sớm được tận hưởng cảm giác khi đã trưởng thành. Lúc ấy, chúng ta tin chắc rằng, những đồ vật thuộc về một người phụ nữ quý phái giàu có, sau khi trưởng thành, chúng ta chắc chắn cũng sẽ sở hữu được.

Và rồi chúng ta trưởng thành.

Chúng ta nỗ lực học tập, ra sức làm việc, sau đó, thực sự có được những món đồ xa xỉ, đắt tiền mà mình hằng khát khao thuở nhỏ như nước hoa, giày thủy tinh, túi xách hàng hiệu... và rồi chúng ta trở thành người phụ nữ chạy theo vật chất, không hơn không kém!

Người ta vẫn nói “thiếu nữ hoài xuân”. Tòa lâu đài trong trái tim được chúng ta mở tung cửa lớn để chờ đợi chàng hoàng tử mà số phận đã định cho mình đặt chân vào. Ai trong chúng ta cũng mong muốn được trải qua một mối tình oanh oanh liệt liệt, thiên trường địa cửu!

Nhưng đến khi thực sự tìm được chàng hoàng tử để yêu đương, hò hẹn, chúng ta lại phát hiện xung quanh hoàng tử đầy ắp những chú ếch, thế là dần dần chúng ta đánh mất chính mình.

Trái tìm dần dần cũng không thuộc về bản thân nữa. Lúc đó chúng ta chợt nhận ra rằng tình yêu trong thực tế khác quá xa so với những câu chuyện tình lãng mạn trong thế giới cổ tích, không hề êm đềm như ta đã tưởng mà ngược lại, vô cùng tàn khốc, vô cùng lạnh giá!

Vậy là cuối cùng, chúng ta bị thương đầy mình, giống như một chú cá mắc cạn trên bãi cát, dù cố giãy giụa đến đâu vẫn chẳng có cách nào thoát ra được, chỉ có thể không ngừng tuôn rơi những giọt nước mắt thương tâm xót xa mà thôi.

Thế nên chúng ta dần chìm sâu trong tuyệt vọng. Tòa lâu đài dựng lên trong sâu thẳm trái tim cũng tan thành khói mây. Chúng ta lại đóng chặt trái tim, gắng xoa dịu vết thương lòng, rồi sống đơn độc trong thế giới của riêng mình. Không có tình yêu, không có hoàng tử, đương nhiên cũng sẽ không có sự tổn thương, những gì còn đọng lại có chăng chỉ là hồi ức. Thậm chí, chúng ta còn tìm mọi cách để xóa mờ tất cả những hồi ức đó đi.

Khi không có tình yêu, chúng ta lại càng có nhiều thời gian, động lực cho công việc, càng trở nên lí trí và mong muốn thành đạt hơn. Rồi chúng ta cũng có được những thành công nhất định trong sự nghiệp. Và bù đắp cho những tổn thất tình cảm, tự thưởng cho bản thân những đồ vật đẹp đẽ, đắt tiền, thậm chí chúng ta còn cất công tìm cho sự xa xỉ đó một lí do hợp tình hợp lí: Người phụ nữ không thích nước hoa sẽ chẳng có tương lai, những chiếc túi xách đẹp không chỉ giúp chúng ta cất giữ những điều riêng tư mà còn đem lại cảm giác an toàn, bởi chúng chẳng bao giờ phản bội chúng ta cả!

Nhưng tâm hồn của chúng ta lại trở nên hoang vu, trống rỗng!

Những khi chúng ta nằm cạnh một đống túi xách hàng hiệu, những lúc rượu hết, tiệc tàn, chỉ còn lại một mình, khi đứng trước gương và tẩy đi lớp mặt nạ đã giúp mình trở nên xinh đẹp chúng ta chợt nhận ra rằng: Chưa bao giờ mình lạnh lẽo, đơn độc và lẻ loi như bây giờ. Chúng ta bất giác “bị độc thân”, trở thành “thặng nữ” trong ánh mắt vô tình của thế gian. [Thặng nữ: chỉ những người phụ nữ trưởng thành, có sự nghiệp, có sắc đẹp nhưng lại không có tình yêu.]

Chúng ta có hoảng sợ, kinh ngạc không? Chắc chắn sẽ có đôi chút, thế nhưng trong lòng chúng ta vẫn kiên định, bởi vì đã từ rất lâu, ta không còn là những cô bé hay xấu hổ, thẹn thùng nữa mà đã hiểu được bản thân phải phấn đấu vì cuộc sống như thế nào.

Thế nhưng, những người đàn ông từng đi qua trong cuộc đời, đọng lại trong ký ức của chúng ta đều đã mất dấu từ lâu lắm rồi.

Và tận sâu thẳm trái tim, chúng ta vẫn cứ khát khao một tình yêu chân thành, thuần khiết, một cuộc tình lãng mạn, mộng mơ như trong truyện cổ tích.

Vậy là, chúng ta vừa phải đối diện với thực tế đầy tàn khốc lại vừa khao khát những điều tốt đẹp trong truyện cổ tích xa vời.

Cuối cùng, chúng ta phải thừa nhận rằng tình yêu mới là thứ xa xỉ nhất trong cuộc sống, cũng là lí do xa xỉ duy nhất để ta mãi tìm kiếm cả cuộc đời.

Đỗ Hiểu Khê trong tiểu thuyết này là một người con gái như vậy – một cô gái luôn sống trong tòa lâu đài cổ tích, trong thế giới hiện thực đầy tàn khốc, từ lúc bị bạn bè lợi dụng, người yêu phản bội cho tới khi học được cách chấp nhận thực tế, cô đã tự mình cứu lấy mình rồi hướng tới một cuộc sống mới; từ lúc đau xé tâm can tới lúc dũng cảm đối mặt để rồi cuối cùng mỉm cười nhìn cuộc đời như ý muốn. Đã từng yêu thương, từng đau đớn, từng khát vọng, từng hoài nghi, từng đối đầu với sự thật... cuối cùng, cô đã chấp nhận sự không hoàn mĩ và tin rằng việc biến hiện thực tàn khốc trở thành truyện cổ tích mới là “truyện cổ tích”. Chỉ có điều, sau khi gặp gỡ một vài con người, một vài sự việc, một vài ngã rẽ, cô đã chẳng thể nào quay đầu trở lại được nữa rồi.

Đỗ Hiểu Khê là ai? Là tôi, là bạn, là một người con gái bình thường nhất trên thế gian, đồng thời cũng là độc nhất vô nhị trong cuộc đời này.

Bạn, có giống như cô ấy không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.