Bị Độc Thân

Chương 37: Chương 37: Trì trệ




“Ngày xửa ngày xưa, có một hoàng hậu ở một vương quốc nọ sắp sửa sinh ra một hoàng tử, các vị tiên đã chuẩn bị rất nhiều món quà để tặng cho hoàng tử này… Có lẽ phần quà mang tên “tình cảm” thực sự quá nặng nên chú ong non cõng theo món quà đó bay rất chậm, cuối cùng không đem món quà này đến tặng kịp vào lúc hoàng tử được sinh ra. Sau khi hoàng tử trưởng thành, chàng có tất cả mọi thứ tốt đẹp trên đời, ngoại trừ tình cảm.”



7.1 Hãy tận hưởng niềm vui, đừng quá đắm chìm trong tình cảm

“Từ trước đến nay, mọi sự lĩnh ngộ đều phải trả giá. Đến lúc mình lĩnh ngộ ra điều được đó thì bản thân đã chìm trong bể khổ nhân gian, biển tình đã vỡ nát cả rồi. Nhưng nếu không trải qua những việc đó thì sao? Mình sẽ mãi mãi chẳng thể lĩnh ngộ được những điều đó.

Đối đãi với những người đàn ông mạnh mẽ, cô phải tỏ ra lúc xa lúc gần, đừng quá coi trọng người ta, đừng gấp gáp đòi người ta phải ổn định bên mình.

Có loại tình yêu được tạo dựng trên sự đồng điệu giữa hai tâm hồn, đó chính là cảnh giới cao nhất của tình cảm.”

Ngày hôm sau, Hiểu Khê liền kể hết mọi chuyện tối qua cho Trác Nhiên. Trác Nhiên chỉ cười cười rồi vỗ vỗ lên bờ vai của Hiểu Khê: “Nào, chúng ta hãy nâng ly chúc mừng cô cuối cùng cũng đã trở thành người phụ nữ thực sự!” Trác Nhiên mở một chai rượu vang trên kệ, rót một ly rượu đưa cho Hiểu Khê.

“Cô có biết không, có rất nhiều ông bố bà mẹ chuẩn bị một vò rượu vào ngày con gái mình ra đời, để mãi cho tới khi cô con gái đó xuất giá thì mới mở ra uống. Những bình rượu mang tên “Nữ nhi hồng” mười tám, hai mươi năm chính là như thế đấy!” Trác Nhiên nói tràn đầy hứng thú mà không biết lúc này, lòng Hiểu Khê đang rất rối bời, sắc mặt trắng bệch.

“Nữ nhi hồng... nhưng tại sao lại không hồng chứ? Tại sao lại như vậy nhỉ?

“Cô làm sao thế? Cảm thấy khó chịu à?”

“Tôi đã không chảy máu.”

“Ồ, thế thì đã làm sao chứ? Không chảy máu thì không chảy máu chứ sao? Đàn ông bây giờ, cho dù có chảy máu thật, họ cũng chưa chắc đã tin.” Trác Nhiên ngồi bên cạnh Hiểu Khê an ủi, vỗ về.

Cũng đúng, ai dám tin rằng một cô gái ưu tú, khuôn mặt xinh đẹp, thanh tú đến hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn chưa có quan hệ thân mật với bất cứ người đàn ông nào chứ? Đúng thật là bi ai! Một thứ được đàn ông Trung Quốc coi như ngọc quý mà Hiểu Khê lại đánh mất một cách không rõ ràng thế này. Cô cảm thấy vô cùng buồn chán.

“Nếu như đã thế rồi thì cứ thỏa sức mà tận hưởng đi! Sau này, bản thân cô sẽ hiểu thôi. Hãy hưởng thụ niềm vui, đừng quá đắm chìm trong tình cảm! Mọi người đàn ông đều có ‘tình dục trước rồi mới dần dần có tình cảm’, cô em ạ!” Trác Nhiên nháy nháy mắt, sau đó ngửa mặt lên uống một hơi cạn ly rượu vang trong tay. Vào giây phút này, trông Trác Nhiên chẳng khác gì bà chủ Kim Hương Ngọc vừa đa tình vừa phóng khoáng trong bộ phim Quán trọ Tân Long Môn [Bộ phim có sự tham gia của nữ diễn viên nổi tiếng Trương Mạn Ngọc. Cô đảm nhận vai bà chủ quán trọ Kim Hương Ngọc].

Đó là cánh cửa dục vọng, mở cánh cửa này ra liệu chăng có thể nhìn thấy một bầu trời rạng rỡ khác? Nói tóm lại, Hiểu Khê cũng không mấy hứng thú, mê say những việc này, trong người cô cũng chẳng có khát vọng đó. Ngoại trừ vào những lúc trước khi “bà cô thân thích” ghé thăm hàng tháng, cơ thể có mong muốn vài điều gì đấy, còn vào đại đa số những lúc khác thì tất cả khao khát đều chìm sâu trong giấc ngủ lặng im. Cơ thể đang ngủ yên, dục vọng cũng chìm sâu.

“Trác Nhiên, cô bảo bây giờ tôi nên làm gì?” Hiểu Khê tựa đầu trên vai của Trác Nhiên, lúc này, Hiểu Khê cảm thấy bờ vai của cô gái trước mặt mình chính là một bến đỗ ấm áp và an toàn. Bờ vai của Trác Nhiên chính là chỗ dựa vững chắc cho cô.

“À, đối đãi với những người đàn ông mạnh mẽ, cô phải tỏ ra lúc xa lúc gần, đừng quá coi trọng người ta, đừng gấp gáp đòi người ta phải ổn định bên mình. Nếu không, họ vừa nghe thấy đã chạy mất dép đấy!”

Haizz, kì thực thì bản thân mình thích Phó Vân đến mức nào, Hiểu Khê cũng chẳng biết rõ. Bây giờ, cô cũng không vội vã muốn anh phải ổn định bên cạnh mình, cũng chưa đến lúc cần một lời hứa hẹn nào đó từ anh. Lên giường cùng một người đàn ông, sau đó bám riết, bắt người đó phải kết hôn với mình đã là những tình tiết xa vời từ thế kỉ trước rồi. Đỗ Hiểu Khê sao có thể làm ra những chuyện này được cơ chứ? Nói thật, cho dù anh có chạy mất thì cũng chẳng vấn đề gì, nếu người ta muốn chạy thì kiểu gì cũng sẽ chạy, vấn đề là sớm hay muộn thôi. Nhưng chạy sớm còn hơn là chạy muộn. Cách nhìn và suy nghĩ của Hiểu Khê đã có sự thay đổi rõ rệt, đặc biệt khi so sánh mối tình với Nguyên Kiệt trước kia, cô đích thực đã thay đổi rất nhiều. Lúc ở bên cạnh Nguyên Kiệt, cô luôn thấp thỏm không yên, còn bây giờ khi hẹn hò cùng Phó Vân, cô chẳng mấy khi phải để tâm bận lòng nữa.

Có điều, lần đầu tiên đối mặt với tình huống này, cô vẫn không biết phải xử lí như thế nào, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra? Hay là ngồi nhẩm tính số lần ân ái trong đêm qua?

“Cô nương à, đường vẫn còn dài lắm, cứ từ từ mà lĩnh ngộ đi!” Trác Nhiên ra vẻ một người chị hiểu biết. Trước mặt Trác Nhiên, Hiểu Khê đích thị chỉ là một cô bé gái ngây ngô chưa hiểu sự đời.

“Ừm, vậy từ nay trở đi, tôi, Đỗ Hiểu Khê nhất định phải làm mọi việc theo ý mình, tự do tự tại, sẽ không bao giờ để cho tình yêu làm tổn hại bản thần một cách dễ dàng.” Hiểu Khê nâng ly một hơi cạn hết, rượu vang từ lưỡi chảy xuống rồi ngấm vào từng tế bào trên cơ thể, khiến cô cảm thấy toàn thân mình chỗ nào cũng tràn ngập sức mạnh.

“Ồ, không tệ đâu. Thái độ rất ổn, tiến bộ không ít đâu nhé!” Trác Nhiên bất giác vỗ tay tán thưởng. “Hiểu Khê à, từ trước đến nay, mọi sự lĩnh ngộ đều phải trả giá. Đến lúc mình lĩnh ngộ ra được điều gì đó thì bản thân đã chìm trong bể khổ nhân gian, biến tình đã vỡ nát cả rồi. Nhưng nếu như không trải qua những việc đó, mình sẽ mãi mãi chẳng thể nào lĩnh ngộ được. Bây giờ, tôi lại vô cùng nhớ cái cảm giác tim đập liên hồi, vì tình yêu mà có thể chết đi sống lại ấy.” Trác Nhiên than ngắn thở dài. Đúng thế, Trác Nhiên của bây giờ khi đối mặt với tình yêu, đối mặt với đàn ông, đã sớm luyện thành “kim cương bất hoại”, có được đôi mắt tinh tường rực lửa. Chỉ cần nhìn qua là có thể biết được liệu người đàn ông đó có thích hợp với mình hay không, cô đã chẳng còn kinh hãi trước mấy đợt sóng gió nhẹ nhàng nữa rồi. Rốt cuộc, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu? Còn Đỗ Hiểu Khê, liệu có trở thành một Trác Nhiên thứ hai hay không?

“Không phải cô đang yêu đương hẹn hò với một nhà thiết kế thời trang hay sao? Gần đây thế nào rồi? Còn nữa, những lúc thân mật với anh ấy, cô cảm thấy ra sao?” Hiểu Khê định chuyển sang chủ đề khác, liền lôi chuyện của Trác Nhiên ra, giống như rất hứng thú vậy.

“Khá ổn. Hai chúng tôi bận rộn với công việc của riêng mình, sau khi làm xong việc, nếu nhớ đến người kia thì sẽ gọi diện, hẹn gặp mặt, ăn uống, cuồng nhiệt ân ái. Sau đó, hai chúng tôi lại quay về làm việc, lại đi chơi, đi gặp bạn bè của riêng mình.” Trác Nhiên vừa nói vừa rút ra một điếu 520, chỉ trong chốc lát, cả căn phòng đã tràn ngập khói thuốc, trông cứ như chốn bồng lai tiên cảnh vậy.

“Thế sao? Tôi cứ tưởng rằng hai người đã chia tay nhau từ lâu rồi cơ đấy.” Hiểu Khê đột nhiên cảm thấy mình không hề hiểu gì về Trác Nhiên, cũng như về thế giới tình cảm của cô ấy.

“Đúng thế, bản thân tôi cũng thấy kì lạ. Không ngờ, tôi với anh ấy lại có thể duy trì quan hệ hơn một năm mà không hề đổi người khác. Anh ấy cần một người phụ nữ đơn giản, không mang lại phiền phức cho mình, tương tự, tôi cũng cần một người dàn ông giản đơn, không mang đến phiền phức cho bản thân. Từ trước đến nay, chúng tôi không bao giờ hỏi han rằng: Hôm nay người kia đã gặp những ai, làm những việc gì, là đàn ông hay phụ nữ. Chúng tôi ở bên nhau nhờ vào sự đồng điệu nơi tâm hồn. Đến một hôm, khi sự đồng điệu ấy biến mất thì cũng là lúc chúng tôi phải chia tay.” Trác Nhiên bình thản nói rồi nhả khói thuốc, làn khói đó dần dần tan đi theo cơn gió đêm.

“Nếu như thực sự có một ngày như vậy, cô sẽ làm gì?” Hiểu Khê rất muốn biết đáp án.

“Tôi nghĩ rồi, mình sẽ bước tới, nhẹ nhàng ôm anh ấy vào lòng, mỉm cười trao nụ hôn vĩnh biệt và nói: Cảm ơn anh vì đã để em ở lại bên cạnh mình lâu đến vậy.”

Lúc Trác Nhiên nói xong câu này thì trong đầu Hiểu Khê đã ngay lập tức hiện ra cảnh tượng mà ở đó chỉ có sự bình tĩnh, phóng khoáng chứ không hề mang chút ít đau thương nào.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đang dần tắt, trong căn phòng chỉ còn lại đốm sáng của điếu thuốc đã châm lửa trên tay Trác Nhiên, lập lòe giống như những ngôi sao trên bầu trời vậy. Hiểu Khê lại tưởng tượng đến khung cảnh chia tay, Trác Nhiên nhất định sẽ rời đi trong nụ cười mãn nguyện. Trong thế giới của bản thân, Trác Nhiên trước nay vẫn cứ làm theo ý mình thích, tự do tự tại như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.