Bị Ép Kết Hôn

Chương 7: Chương 7




Bị ép kết hôn

Trans: Ying Ying



Chương 07

Từ lúc xảy ra chuyện đến khi kết hôn chỉ mất một tháng, trong ngày đám cưới cả hai vờ vịt tình tứ, Đoạn Minh Sâm nắm tay Ôn Hạc Xuyên, trên gương mặt ánh lên niềm hạnh phúc giả tạo. Ôn Hạc Xuyên lễ độ đỡ cho Đoạn Minh Sâm vài ly rượu, sau khi bữa tiệc kết thúc cả hai về nhà thay đồ rồi phi thẳng đến quán bar thường tới.

Ôn Hạc Xuyên vẫn mặc đồ tây dù đã nửa đêm, Đoạn Minh Sâm nhìn còn phải thán phục: “Tới giờ vẫn còn diễn vai công tử lịch thiệp hả.”

“Cậu thì biết cái gì, người Ôn gia ra ngoài phải ăn mặc lịch sự.”

“Uiss, đi chơi trai còn bày đặt chỉnh tề.”

Ôn Hạc Xuyên quay đầu nhìn cậu chỉ mặc một chiếc áo len mỏng: “Tôi với cậu xuất thân cũng khá giống nhau, cơ mà phép tắc của cậu bị chó ăn mất rồi hả?”

Đoạn Minh Sâm hờ hững nhìn hắn: “Từ nhỏ tôi đã không có mẹ, anh không biết sao? Gia đình tôi đã quen rồi, không cần phải giữ lễ nghi.”

Ôn Hạc Xuyên quên mất việc này, âm thầm tự mắng mình nhanh miệng, sau đó lấp liếm: “Được rồi, xem như tôi chưa nói gì.”

Chủ quán bar niềm nở tiếp đón: “Hai vị mới kết hôn mà, sao tối rồi còn đến đây.”

Đoạn Minh Sâm cười cười nhìn ông: “Đến ủng hộ quán thôi, hỏi nhiều như vậy làm gì.”

Ông chủ không dám trêu vào Đoạn Minh Sâm, nhanh chóng cúi đầu khom lưng nhường đường để hai người vào trong. Vừa đi ngang qua bàn rượu đã nhìn thấy một nhóm người, Đoạn Minh Sâm liền cười xấu xa, sau đó kéo tay Ôn Hạc Xuyên bước lên phía trước.

Lăng Phong uống say nằm ngay trên ghế sô pha, người ngồi xung quanh toàn là thiếu gia nhà giàu. Đoạn Minh Sâm trước giờ chưa từng tiếp xúc với đám người này, chắc bọn họ cũng chẳng ưa nhóm bạn của cậu.

Lăng Phong vừa thấy Ôn Hạc Xuyên đôi mắt sáng rực lên, y lắc lư ngồi dậy: “Hạc Xuyên, anh đến tìm em sao? Em biết anh sẽ không kết hôn mà.”

Đoạn Minh Sâm đứng bên cạnh trêu y: “Mù rồi à, không nhìn thấy tôi sao?”

Lăng phong đưa mắt nhìn qua, thấy Đoạn Minh Sâm đang nắm tay Ôn Hạc Xuyên, đôi mắt say rượu bỗng chốc trợn lên, quăng mạnh chai rượu đang cầm trong tay xuống đất: “Đoạn Minh Sâm!! Đồ đê tiện!!!”

Đoạn Minh Sâm đã quen bị mắng như thế, cậu cũng chẳng cảm thấy gì, tiếp tục nhướng mày khiêu khích Lăng Phong: “Ôn Hạc Xuyên yêu đồ đê tiện lắm luôn đó.”

Lăng Phong tức giận nhìn cậu đang vênh váo đắc ý, y luôn là đóa hoa được săn đón, có không ít người yêu thích, nhưng y chỉ coi trọng Ôn Hạc Xuyên. Lăng Phong được Ôn Hạc Xuyên bao một thời gian, có điều không kéo dài lâu. Ôn Hạc Xuyên luôn luôn dịu dàng với bạn tình, lúc bắt đầu y quả thực có chút toan tính nhưng về sau lại thực sự yêu thích Ôn Hạc Xuyên. Y muốn nhân cơ hội cùng Ôn Hạc Xuyên bồi dưỡng tình cảm rồi chậm rãi chuyển sang chính thức yêu đương, nhưng đối phương lại muốn kết hôn.

Lăng Phong không phục, y không tin Ôn Hạc Xuyên không biết Đoạn Minh Sâm là hạng người thế nào. Lăng Phong đỏ mắt ngước nhìn Ôn Hạc Xuyên, thế nhưng đối phương chỉ thờ ơ đút hai tay vào túi quần.

Bên cạnh có một thiếu gia đang theo đuổi Lăng Phong, gã này cũng không ưa gì Đoạn Minh Sâm.

Gã ôm vai Lăng Phong: “Không phải hôm nay hai người kết hôn sao? Thế nào, đến tận quán bar để động phòng hả?”

Đoạn Minh Sâm biết tên này là ai, cậu híp mắt cười khinh: “Lý Tử Hằng à, nghe nói lúc trước đánh nhau phía dưới của anh bị thương hả? Bây giờ còn dùng được nữa không?”

“Đ*t mẹ mày Đoạn Minh Sâm!!” Lý Tử Hằng nghe cậu nói vậy, gã nổi điên gào thét chửi rủa. Đúng là gã từng bị thương phía dưới, nhưng đã bưng bít rất kín rồi, thế méo nào lại bị Đoạn Minh Sâm nói thẳng ra, như thể thông báo cho toàn thiên hạ đều biết.

Đoạn Minh Sâm giỏi nhất là châm dầu vào lửa, cậu nhìn dáng vẻ chết đứng của Lý Tử Hằng, giọng càng lớn hơn: “Ơ hóa ra là thật à, thế thì nhà họ Lý sắp tuyệt tự tuyệt tôn rồi.”

Lý Tử Hằng bị cậu chọc tức, cơn giận dồn lên tới não, gã co nắm đấm về phía cậu. Đoạn Minh Sâm nhanh tay đẩy Ôn Hạc Xuyên lên phía trước làm bia đỡ, Ôn Hạc Xuyên chỉ định đứng xem trò vui, ai dè lại bị đấm một cú vào mặt. Đoạn Minh Sâm núp sau lưng hắn xấu xa cười: “Đánh hay lắm!”

Ôn Hạc Xuyên nhếch miệng cười: “Con mẹ nó.” Sau đó nhấc chân đạp Lý Tử Hằng ngã nhào, Đoạn Minh Sâm núp phía sau huýt sáo: “Wow!”

Lý Tử Hằng nằm dài trên đất, gã phải nhờ mấy người bạn của mình đỡ dậy: “Ôn thiếu gia, chuyện của tôi với Đoạn Minh Sâm hi vọng anh đừng nhúng tay vào.”

Ôn Hạc Xuyên cởi áo vest ném sang một bên, hắn chậm rãi mở nút ở hai tay áo sơ mi rồi từ từ xắn lên, động tác thoạt nhìn rất tao nhã. Ôn Hạc Xuyên nhàn nhạt nhìn lướt qua Lý Tử Hằng: “Chuyện trước đây tôi không quản, nhưng việc hôm nay và sau này của Đoạn Minh Sâm nhất định phải quản. Cậu ấy đã là người của Ôn gia, đánh cậu ấy chính là đánh vào mặt Ôn gia.”

Lời còn chưa nói hết, Đoạn Minh Sâm liền đẩy hắn một cái: “Mẹ nó nói nhiều làm gì! Đã phản diện còn lắm mồm!”

Ôn Hạc Xuyên đấm thẳng vào mặt Lý Tử Hằng: “Phắc! Cậu mới phản diện!”



Ai đời có con vợ, kéo chồng ra đỡ đạn, khi chồng bị đánh thì huýt sáo khen hay, lại còn chữi chồng là nhân vật phản diện lắm mồm =)))) Tôi xin quỳ Ozn

Tuần này đãi các bạn 3 chương 5 6 7, sang tuần sau mình phải ổn định nề nếp cho các bạn nhỏ rồi chạy bài đầu năm học nên sẽ không có thời gian edit huhu T_T Đành phải hẹn cuối tuần nhé ^.^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.