Ninh Thư cũng không biết sao sự tình lại phát triển theo hướng này. Cậu đang cầm khăn lông màu trắng lau tóc cho Cố Sâm, đối phương hơi tựa ra sau, một tay dùng điện thoại, tựa hồ đang nói chuyện phiếm trên WeChat.
Cậu không dám để ý nhiều, chỉ nghĩ lau tóc khô nhanh, sau đó ra ngoài.
Nhưng ngay tức thì, thiếu niên lại lôi kéo tay cậu làm cậu ngồi trên đùi y.
Ninh Thư kinh ngạc, đôi mắt bầu dục trừng lớn, nhìn qua có điểm đáng yêu như mèo con, lại mê người.
Cố Sâm phát hiện cậu muốn đứng lên, dứt khoát vòng một tay qua cố định eo cậu. Hắn lại như vô tình cố ý đụng tới da thịt dưới lớp quần áo cậu, câu môi nói: “Tư thế này sẽ thuận tiện hơn“.
Ninh Thư có điểm tức giận, cậu không biết vì điều gì mà Cố Sâm cứ năm lần bảy lượt đùa giỡn cậu. Nghĩ nghĩ, Ninh Thư còn thấy chút uỷ khuất không nói nên lời.
Cậu rõ ràng nghĩ có thể sống lại, sau đó báo thù, nhưng vì sao lại gặp người này, y cứ thích xem cậu như con gái mà khi dễ?
“Lại tức giận”?
Cố Sâm nghiền ngẫm cười nói.
Ninh Thư hơi đờ đẫn, rõ ràng cậu ít khi biểu đạt tâm tình ngoài mặt nhưng không hiểu sao người này cứ luôn dễ dàng nhìn ra ý tứ của cậu.
Cậu hơi dỗi: “Tôi hông dám”!
“Tức cái gì”? Cố Sâm lôi kéo người trong lòng, hô hấp gần sát lại, dừng ở trên cổ Ninh Thư: “Ngoan, nhanh lau khô“.
Độ hảo cảm +2
Ninh Thư đành phải cúi đầu tiếp tục xoa tóc Cố Sâm.
Cậu có phần mờ mịt nghĩ thầm, phải chăng cứ đủ nghe lời thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này.
Lý Hoành phát hiện hôm nay tuỳ tùng nhỏ kia nhìn hơi thất thần, ngay cả lúc Cố Sâm nói chuyện cùng, cậu ta cũng ngồi an tĩnh, bộ dạng có phần vô thố.
Y không khỏi thấp giọng hỏi: “A Sâm, cậu đã làm gì người ta vậy”?
Cố Sâm không chút để ý hỏi ngược: “Lần gần nhất cậu mộng tinh là khi nào”?
Lý Hoành cảm thấy kỳ quái, nhưng y nhanh chóng phản ứng lại: “Chuyện của nửa năm trước rồi, tôi có bạn gái còn mơ cái đó làm gì”?
Cố Sâm nói: “Tối hôm qua tôi vừa mơ“.
Trừ bỏ giới tính không đúng, còn lại đều ổn hết.
Lý Hoành tặc lưỡi một tiếng: “Không ổn nha Cố thiếu, cậu mà cũng có lúc không thanh tâm quả dục“. Y làm mặt quỷ hỏi: “Cảm giác thế nào? Đối tượng là ai vậy, tôi có biết không”?
Cố Sâm chỉ trả lời câu hỏi trước: “Eo tinh tế chân trắng nhỏ, chạm vào rất thoải mái“.
Lý Hoành lại truy hỏi: “Lớn không?”
Cố Sâm mỉm cười nói: “Tôi lớn“.
Lý Hoành: “.......” Này là bình thản vô sỉ trong truyền thuyết đúng không.
Ninh Thư cả ngày phát ngốc, cậu phát hiện độ hảo cảm đã được mười lăm điểm, tuy rằng có vẻ rất ít, nhưng Linh Linh nói Cố Sâm là kiểu biến thái, trình độ tiểu bạch như cậu mà xoát được nhiêu đây đã lợi hại lắm rồi.
Lúc cậu hoàn hồn, Cố Sâm cũng không nghịch điện thoại nữa mà nhìn cậu một cái rồi hỏi: “Suy nghĩ gì?”
Ninh Thư đỏ mặt: “Không có gì ạ.”
Cậu chỉ là có cảm giác rất kỳ quái về thái độ của Cố Sâm, quá ái muội.
Nhưng cậu lại không có chứng cứ gì hơn.
Vì thế Ninh Thư do dự mà nói: “Thiếu gia ơi, cậu... có bạn gái hong?”
Cố Sâm nhướng mày: “Cậu cảm thấy nếu tôi có bạn gái, sẽ lâu như vậy không có xíu liên lạc nào sao”?
Ninh Thư cũng cảm thấy hỏi vấn đề này hơi ngu, cậu chỉ là luôn thấy có điểm không thích hợp khó nói mà thôi.
Linh Linh hỏi: “Ký chủ ơi, anh rốt cuộc đang lo lắng cái gì dạ”?
Ninh Thư nói: “Tôi cứ cảm thấy... thiếu gia giống như thích chiếm tiện nghi của tôi“.
Linh Linh nói: “Cậu ta sờ mông anh hả”? @[email protected]
Ninh Thư nóng mặt: “Vậy thì không có“.
Linh Linh phổ cập khoa học nói: “Gay chỉ thấy hứng thú với mông thuii, cậu cứ yên tâm đi. Hơn nữa, hầu như các nam thần đều có nữ chủ định mệnh của mình, nên cậu càng không cần lo lắng”!
Ninh Thư bất ngờ: “Nữ chủ”?
Hết chương 12