Trái tim Ninh Thư đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, ánh mắt căng thẳng nhìn đăm đăm về hướng cửa, ngay sau đó, đôi mắt lại bị một bàn tay che kín.
Cố Sâm cắn nhẹ vào vành tai mềm mại, thanh âm khàn khàn từ tính: “Cậu không ngoan“.
Ninh Thư nghe người bên ngoài dường như đang muốn đẩy cửa tiến vào, kinh hoảng nhắm mắt, hô hấp có phần dồn dập.
Mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ.
Câu nghĩ thầm, xong rồi, nếu là Cố tiên sinh bắt gặp con trai mình lại đang làm loại chuyện này với một nam sinh như cậu, cậu nhất định sẽ bị đuổi. Có lẽ đuổi đi vẫn là nhẹ, nói không chừng, sẽ còn tệ hơn như thế.
Nhiệm vụ của cậu có thất bại thì cũng cho qua đi, nhưng sợ là còn làm liên luỵ cha Ninh. Ngón tay Ninh Thư không khỏi nắm chặt.
Thế nhưng cửa phòng chỉ truyền đến tiếng xoay chốt cửa nặng nề, rất rõ ràng cửa đã bị khóa trái, bên ngoài mở không ra.
Nội tâm kinh sợ của Ninh Thư dần hạ xuống. Đôi mắt phượng của thiếu niên lúc này không chút để ý mà nhìn chằm chằm cậu, giọng nói mang theo một chút ý cười: “Đáng tiếc...“.
Không biết thiếu niên đang “đáng tiếc” chuyện gì.
Ninh Thư nổi giận, mày hơi nhíu, đôi mắt bầu dục trừng Cố Sâm: “Thiếu gia, vừa phải thôi“.
Cố Sâm cười một tiếng, khom lưng, nhéo mặt cậu, hô hấp gần sát lại: “Là cậu trêu chọc tôi trước“. Thiếu niên đỡ eo cậu, không nặng không nhẹ nhéo một chút, tiếp tục nói: “Ninh Thư, nhìn cậu xem, cả ánh mắt cũng đều đang câu dẫn tôi“.
Ninh Thư nghe không được những lời như vậy, gần hai mươi năm cuộc đời cậu đều sống theo khuôn phép. Truyện người lớn cậu còn chưa từng xem qua, chút tán tỉnh nghe vào tai cậu cũng thành ngả ngớn.
Cố Sâm lúc nói chuyện còn cố ý mang theo một chút trêu chọc, thậm chí ánh mắt luôn dính trên người Ninh Thư.
Ninh Thư cảm thấy thẹn đến đỏ mặt: “Tôi không phải con gái“.
“Tôi biết“.
Cố Sâm không nhanh không chậm nói: “Tôi biết cậu là nam“.
“Vậy tại sao lại...”? Ninh Thư nắm tay, khuôn mặt trắng nõn lộ ra vệt ửng đỏ, phá lệ mê người. Đặc biệt là cặp mắt kia, ướt mềm như muốn thiếu niên đến chiếm lấy đôi môi cậu.
“Không gì“. Cố Sâm không chút để ý đánh gãy lời cậu, cúi đầu nói: “Đại khái là bởi vì... cậu rất thú vị“.
Ninh Thư: “.......”
Cậu muốn đánh người.
Tính tình Ninh Thư rất tốt, thật ra người quen biết cậu ai cũng muốn tới gần cậu hơn. Nhưng cậu lại không hiểu được điều này, cho nên người khác đều cảm thấy, Ninh Thư nhìn qua ôn nhu, kỳ thật rất khó tiếp cận.
Ninh Thư rất ít khi bị chọc giận, nhưng hiện tại, cậu rất muốn hung hăng cắn tên biến thái trước mặt một cái.
Cố Sâm dường như nhìn ra cảm xúc trong mắt nam sinh, hắn khom lưng mỉm cười nói: “Cho cậu một cơ hội cắn lại tôi, nếu không sau này mà muốn làm vậy chắc phải đợi rất lâu, rất lâu...”
Hiện tại Ninh Thư còn không biết ý tứ của những lời này, chờ đến lúc cậu hiểu được, đã bị ăn sạch sẽ.
Có lẽ là cảm xúc tích tụ, nghẹn khuất bực mình, còn có ủy khuất, Ninh Thư nhìn chằm chằm thiếu niên, đại não chợt trống rỗng, mất đi khống chế.
Cứ như vậy, cậu một ngụm cắn xuống. Cắn lên bả vai Cố Sâm.
Cố Sâm chịu đựng không than tiếng nào, bàn tay ôm hông Ninh Thư hơi siết chặt, hơi thở trầm thấp trong nháy mắt.
Ninh Thư ngây ngẩn cả người: “Cậu... sao cậu không né tránh“.
Cậu cúi đầu nhìn miệng vết thương kia, tựa hồ ngửi được chút mùi máu tươi. Ngay lập tức mất tự nhiên.
Ninh Thư không khỏi nhíu mày, nhìn chằm chằm miệng vết thương hồi lâu, không biết suy nghĩ gì.
“Tôi nói, cho cậu cắn...“. Cố Sâm duỗi tay, sờ sờ môi nam sinh, cong môi: “... Cậu thật sự hạ miệng không lưu tình“.
Ninh Thư chột dạ thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng mắng: “Đáng đời”!
Cố Sâm cũng không tức giận, hắn nhìn cánh môi xinh đẹp mềm mại của nam sinh, ánh mắt lại đen tối.
Nhưng ngay lúc này...
Ngoài cửa truyền đến giọng nói: “Là thiếu gia ở bên trong sao ạ”?
Là cha Ninh.
Ý thức được điều này, Ninh Thư không khỏi căng chặt thân thể, nhìn qua.
Không dám thở mạnh.
Nhưng Cố Sâm giống như rất hưởng thụ loại không khí này, hắn một bên nhìn chằm chằm biểu tình người trước mặt, một bên dán môi đến gần nói: “Là tôi, chú Ninh“.
Cha Ninh nghe giọng Cố Sâm liền buông tay nắm cửa, dò hỏi: “Thiếu gia, bên trong xảy ra chuyện gì sao”?
Ninh Thư nhận thấy một bàn tay lôi kéo cậu. Chậm rãi đi tới cạnh cửa.
Cậu lộ ra một chút kinh ngạc.
Mà thiếu niên giống như nhìn ra ý nghĩ của cậu, mỉm cười mở chốt cửa, cúi người ở bên tai nói: “Nếu tôi kêu chú Ninh tiến vào, ông ấy nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này sẽ có nét mặt gì đây”?
Ninh Thư: “.........”
Cậu đứng tại chỗ, nghe giọng nói nghi hoặc của cha, cậu nhìn Cố Sâm, thân thể cứng đờ.
Cố Sâm tựa như rất vừa lòng với biểu hiện của cậu, bàn tay dán thân thể đối phương, chậm rãi tiến lại càng gần, từ trên cao nhìn xuống, cười như không cười nói: “Hiện tại, hôn tôi“.
Ninh Thư nghe yêu cầu của thiếu niên, thân thể càng thêm cứng lại.
Cậu trừng mắt liếc nhìn người trước mặt một cái.
Người này lại chẳng có bất kỳ biểu cảm sợ hãi hay lo lắng gì, nếu có chỉ là vẻ biến thái, hơi lười biếng nhìn chằm chằm cậu, nhếch môi.
Ninh Thư hít sâu một chút. Cậu đã thể nghiệm được độ ác liệt của Cố Sâm, quả thật chuyện gì y cũng dám làm.
Được, cùng lắm thì coi như cậu lại bị chó cắn.
Ninh Thư nhìn chằm chằm cánh môi thiếu niên, tự giễu một chút. Dù sao cậu cũng là nam, cũng không thiệt thòi gì.
Cố Sâm còn cao hơn cậu, nhưng lúc đưa ra yêu cầu này y lại không hề có ý muốn cúi đầu xuống. Ninh Thư không thể không nhón chân.
Cậu ôm cổ đối phương, dâng lên đôi môi xinh đẹp.
Khoảnh khắc môi chạm môi, đầu óc Ninh Thư đình trệ, vành tai cũng chậm rãi nóng lên.
Ý định của Ninh Thư là khi vừa dán môi lên sẽ lập tức rời ra. Dù sao đối phương cũng không có đặt thời gian, cậu làm vậy vẫn tính là hôn. Nhưng Ninh Thư vẫn là xem nhẹ nội tâm văn nhã bại hoại dưới lớp túi da hoàn mỹ của Cố Sâm. Y ngay lập tức giữ chặt gáy của cậu, kịch liệt hôn tới.
Hơn nữa còn áp cậu lên phía cửa.
Một bên thân mật, một bên cất giọng: “Cậu cắn tôi rất đau, còn chảy máu“.
Ninh Thư hơi thở hỗn loạn, không nói nên lời.
Rốt cuộc là ai cắn ác hơn.
Đầu lưỡi cậu bị cắn, không khỏi thở dốc lên.
Cố Sâm cố ý phát ra một chút tiếng nước, thấp giọng nói: “Nếm được rồi, mùi máu tươi...“. Hắn thân mật lại ưu nhã nói: “Làm lại, làm sạch vị máu trong miệng tôi“.
Ninh Thư: “........”
Bàn tay cậu nắm chặt vạt áo đối phương, sợ chính mình sẽ khuỵu xuống từ trên cửa. Lại lo lắng hãi hùng, sợ cha Ninh ngoài cửa sẽ nghe được cái gì.
Nhìn cậu phân tâm, Cố Sâm có điểm bất mãn, ôm lấy eo cậu: “Làm cho tốt, nếu không tôi có thể sẽ mở cửa đó“.