Bị Hắc Hóa Đại Lão Chiếm Hữu

Chương 31: Chương 31: Bệnh kiều thiếu gia và tuỳ tùng nhỏ 31




Edit: SoZu

Chương này chưa beta nên ai thấy sai gì nhắc tui nha, cảm ơn ạ!

- -----------------------------------------

Tất chân kéo xuống một nửa, lộ ra đôi chân trắng nõn tinh tế. Đôi mắt Cố Sâm hơi ám quang, nhìn chằm chằm không chớp mắt, hầu kết trượt xuống.

Sau đó hắn hôn lên đôi môi mềm mại.

Ninh Thư mở đôi mắt ướt mềm nhìn thiếu niên, bắt lấy đôi tay đang nắm chặt cổ chân, không biết nghĩ tới cái gì, nhanh chóng đẩy người ra.

Thiếu niên đang cúi đầu, đột nhiên không kịp dự phòng, bị động tác như vậy làm lui một chút.

Hắn không giận mà cười, mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm người trước mặt, đáy mắt đáng sợ âm trầm: “Em đang làm gì”?

Ninh Thư rất khó chịu, toàn thân khó chịu, đặc biệt là phần ngực. Cậu đưa tay che lại nơi đó, khóe mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm thiếu niên, nói: “Cậu ấy đâu”?

Kỳ thật cậu cũng không biết mình đang làm gì, vốn dĩ hơi say, tưởng tượng thiếu niên cùng một cậu trai xinh đẹp ở cùng nhau, trong lòng cậu chợt có điểm uỷ khuất không nói nên lời.

Ninh Thư mờ mịt nghĩ thầm, cậu không phải tuỳ tùng nhỏ của Cố Sâm sao? Vì cái gì y tình nguyện đem người khác tới trường hợp này, cũng không muốn mang theo cậu.

Là khinh thường cậu sao?

Vẫn là do cậu thật nhạt nhẽo.

Ninh Thư cũng không biết mình đang ủy khuất cái gì, thật giống như cậu chuẩn bị muốn làm bạn tốt với người ta, kết quả người ta không nghĩ như vậy.

“Ai”?

Cố Sâm ánh mắt ám trầm nhìn người nọ, cho nam sinh thêm chút kiên nhẫn cuối cùng.

Ninh Thư buột miệng thốt ra: “Cậu trai ngồi cạnh thiếu gia đó.” Cậu nói xong, liền hơi nhíu mi, giống như phát hiện thứ kỳ quái gì đó, nhìn về phía chân mình, giọng mũi mang theo một chút mềm mềm: “...Tôi hong muốn mang cái này... rất kỳ quái“.

Cố Sâm lại cười, hắn một bên cười, một bên khom lưng không ngừng liếm mút lỗ tai nam sinh, trầm thấp tiếng nói nói: “Ghen”?

Ninh Thư vẫn nhíu mày: “Không ghen.” Dùng từ ghen để hình dung giữa nam với nam, rất kỳ quái.

Cậu nghĩ thầm.

Cố Sâm lại hơi khàn tiếng nói, bàn tay to vuốt ve eo nam sinh, không chút để ý mà giải thích: “Hắn là do người khác gọi tới, tôi một chút cũng không hứng thú“.

“Ò...” Ninh Thư vô thức đáp một tiếng, cậu cúi đầu, gương mặt ửng đỏ phá lệ mê người, đôi mắt cũng mềm mại.

Sau đó, cậu cau mày nói: “Cậu đừng hôn tôi nữa, rất kỳ quái“.

Cố Sâm chỉ cảm thấy sờ người này thật sự thích quá, hô hấp đều có điểm trầm trọng.

Ninh Thư một bên trốn tránh hắn hôn môi, một bên nhíu mày thoát đi tất chân.

Thiếu niên nắm lại bàn tay đang quơ loạn của cậu, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm: “Tôi cởi giúp em“.

Nãy giờ Ninh Thư cởi rát phí sức, hô hấp hỗn loạn, đành nhu thuận phục tùng để mặc thiếu niên.

Chỉ là Cố Sâm không an phận, một bên thoát tất, một bên thì thầm bên tai nam sinh nói: “Chân của em sao lại đẹp như vậy? Hửm”?

Ninh Thư hô hấp hơi nhanh dần.

Cậu mở to đôi mắt, nhìn thiếu niên, không biết hắn đang nói cái gì nữa.

Lời nói của Cố Sâm cũng càng ngày càng hạ lưu: “Mở ra cho tôi chơi cả đời được không?” Thân mình ấm áp, nóng bỏng của thiếu niên mạnh mẽ đè nặng cậu.

Ninh Thư không khỏi hơi nghiêng đầu, nói: “Được ạ“.

Cố Sâm đôi mắt đỏ đậm, hô hấp dồn dập, hắn sắp phát điên.

Mà ở ngay lúc này.

Một hồi điện thoại reo lên, thiếu niên không quan tâm, cúi người không ngừng hôn môi người dưới thân, cơ hồ muốn nổ tung.

Nhưng điện thoại giống như là liên hoàn đoạt mệnh cứ không ngừng quấy rối.

Cố Sâm đôi mắt âm trầm, nhìn tên người gọi, nheo mắt bắt máy: “Tốt nhất là báo chuyện lớn bằng trời, nếu không ngày mai tôi cho người nhặt xác cậu“.

Lý Hoành không khỏi rùng mình một cái, chạy nhanh nói: “Cậu đừng vội, chờ tôi nói đã“.

“Cậu bình tĩnh một chút, cậu ta còn chưa có thành niên...”

Lý Hoành không biết thiếu niên ở bên kia sẽ có biểu tình gì, theo thanh âm “tút tút” ngắt máy, y tự mình lẩm bẩm: “Mẹ nó, ngày mai mình có cần xin nghỉ giùm không, trước hết nghỉ 2 ngày, không, xin 2 tuần luôn“.

...

Ninh Thư say khướt, sắc mặt ửng đỏ, mờ mịt nhìn người.

Cậu không biết vì sao thiếu niên lại không chạm vào cậu nữa, đứng yên chỗ đó, thần sắc thực đáng sợ, đôi mắt ám trầm nhìn chằm chằm cậu.

Ninh Thư cúi đầu, không biết mình tự nhiên so sánh cái gì: “Có phải cậu càng thích cậu ta hơn”?

Nam sinh nâng mặt, đôi mắt hồng hồng nhìn lại: “Thiếu gia, tôi có chỗ nào làm không tốt sao”

Bằng không vì cái gì thiếu niên tình nguyện mang cậu trai kia tham gia tụ hội, cũng không muốn cậu đi cùng.

Cố Sâm không nói lời nào, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm người trước mặt, sau đó nhéo cằm nam sinh, hôn lên môi cậu, vừa hôn vừa thấp giọng nói: “Em có biết mình đang ghen hay không”?

Ninh Thư có điểm mê hoặc nhìn đối phương.

Cố Sâm bắt lấy tay cậu, hướng trên người mình tìm kiếm, cười như không cười nói: “Tôi hẳn là phải chứng minh với em một chút, tôi càng thích ai“.

Sau lại trở nên hỗn độn bất kham.

Cổ Ninh Thư lại bị lực đạo mạnh mẽ gặm cắn, liếm mút.

Cậu thở dồn dập, khóc lên.

“...Vậy sao cậu lại muốn đi cùng cậu ấy chứ không đưa tôi theo”?

Ninh Thư khóc thật sự thảm, cậu khóc thì khóc rồi lại cảm thấy thực mất mặt, nhưng không khống chế được.

Cố Sâm hôn hai má cậu, trầm thấp nói: “Tôi không muốn cho ai nhìn em“.

Ai cũng không hiểu được tâm tư thâm trầm cùng dục vọng chiếm hữu của thiếu niên.

Hắn nhớ lại ánh mắt của đám người hôm nay, thần sắc trở nên lạnh băng.

Ninh Thư lại không quá hiểu, cậu bị thiếu niên lật người lại, nằm sấp xuống.

Thân mình Cố Sâm đè ép lên, khàn khàn tiếng ở bên tai cậu nói: “Ngoan, hôm nay tạm thời không chạm vào em, nhưng em cũng phải làm cho tôi thoải mái chút...”

“Hiểu không?”

—----------------------------- tui là phân cách tuyến đáng iu ^^ —------------------------

Ninh Thư thê thảm tỉnh lại ở khách sạn, cậu cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua, sau đó cả người ửng hồng.

Cậu chỉ cảm thấy vô cùng thẹn.

Linh Linh kinh hãi: “Ký chủ! Anh bị làm sao vậy”?

Ninh Thư chôn mặt trên giường, không nói lời nào.

Linh Linh lại càng thét chói tai ra tiếng: “Trên cổ anh, thật nhiều dấu hôn, trên người cũng vậy! Người này có bao nhiêu biến thái và chiếm hữu dục mới làm nghiêm trọng đến trình độ này chứ”!

Ninh Thư ngượng ngùng nói đây là do Cố Sâm làm.

Linh Linh đồng tình tràn lan: “Hu hu hu, ký chủ ơi anh thật thảm mà, giữa hai chân cũng bị nhéo hồng như vậy, cha đó là đồ biến thái”!

Ninh Thư trầm mặc.

Cố Sâm tối hôm qua, dùng chân cậu...

Hơi thở trầm thấp, nóng cháy, còn dùng sức hôn cậu.

Cậu chỉ cần nhớ đến tối hôm qua, liền muốn đem mình đi chôn cho rồi.

Cửa khách sạn mở ra.

Thiếu niên từ bên ngoài đi đến, đôi mắt có ý cười.

Ninh Thư không dám mở mắt, không được tự nhiên đem chăn kéo lên một ít, an tĩnh lại trầm mặc.

Cố Sâm đem bữa sáng tới đặt một bên, vươn tay, nhéo nhéo sau gáy cậu.

Một hồi, hắn lại cúi xuống hôn hôn vành tai Ninh Thư: “Tối hôm qua khóc thảm như vậy, đã đói bụng chưa”?

Gương mặt Ninh Thư nhiễm một tầng màu đỏ xấu hổ và giận dữ.

Cậu nâng mắt, nhìn về phía thiếu niên, bình tĩnh nói: “Thiếu gia, tối hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn“.

Ninh Thư do dự nói: “Có lẽ trước kia cậu chưa từng ngủ với nam nên mới thấy tò mò“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.