Ninh Thư im lặng không nói lời nào.
Chuyện này liên quan gì tới làm nũng chứ, thuốc trung y khó uống thật mà, rất là đắng. Cậu có thể nuốt xuống không phun ra là giỏi lắm rồi.
Thiếu niên nhận mứt hoa quả, cho vào miệng. Mứt hoa quả ở cổ đại không biết làm như thế nào, không hề có chất phụ gia gì, lại có vị ngọt thanh, ngọt ngấm từ từ, ngọt đến tận tâm. Ăn một miếng vào lập tức trung hoà được vị thuốc đắng trong miệng. Khó trách trong phim truyền hình, mấy nhân vật mỗi lần uống thuốc đều muốn ăn mứt quả như này.
Mà lúc này, Bách Lý Mặc đang dùng đôi mắt thâm trầm nhìn người trước mặt.
Thiếu niên môi hồng răng trắng, đặc biệt là cặp mắt hạnh nước lưng tròng, lúc nhìn người khác, đáy mắt như không chứa gì, quá mức sạch sẽ.
Bách Lý Mặc không khỏi nhớ tới Ảnh Thất trước kia, hơi thở tăm tối, là ảnh vệ có cảm giác tồn tại thấp nhất. Nếu không phải đối phương cởi sạch quần áo bò lên giường hắn, đời này Bách Lý Mặc cũng không dư ánh mắt mà để ý đến.
Nam nhân xem xét vấn đề này, lại nghĩ đến bộ dáng trước sau đối lập của tiểu ảnh vệ, đôi mắt càng thêm thâm trầm.
Chẳng lẽ, mọi chuyện chỉ là trùng hợp?
Ninh Thư cũng không biết ý nghĩ trong lòng nam nhân lúc này. Kỳ thật cậu rất thích ăn ngọt. Ở thế giới gốc của mình, cậu đã rất thích, thế nhưng em trai Ninh Hi của cậu lại không thích, thậm chí là ghét ngọt nên trên bàn chưa bao giờ xuất hiện đồ ngọt.
Vừa ăn được một khối mứt quả, cậu không khỏi liếm liếm môi, muốn ăn thêm 1 phần.
Thiếu niên không kìm được, hướng mắt trông mong về phía nam nhân một chút.
Mà động tác này của thiếu niên rơi vào mắt Bách Lý Mặc thì lại trở thành cố ý câu dẫn hắn. Đôi mắt hẹp dài trở nên đen kịt, ánh nhìn dừng ở cánh môi kiều diễm của đối phương, hơi thở không khỏi trầm xuống.
Trong lòng Ninh Thư có điểm lo sợ.
Cậu không biết vì sao Vương gia phải dùng ánh mắt như vậy nhìn mình.
Nhưng cậu thật sự là quá thích vị ngọt của mứt quả, vẫn muốn ăn một miếng nữa thôi mà.
Tiểu ảnh vệ không khỏi lấy hết can đảm nói: “Vương gia, thuộc hạ... ờ, dạ... thuộc hạ...”?
Bách Lý Mặc nhìn chằm chằm cậu, sắc mặt không rõ nói: “Chuyện gì”?
Ninh Thư gào lên một tiếng ở trong lòng để tiếp thêm dũng khí, làm tinh thần hăng hái nói: “Thuộc hạ cứu giá có công, Vương gia có thể hay không...”
Trong lòng Bách Lý Mặc cười lạnh.
Thế nhưng ánh mắt nóng rực lại dừng trên cánh môi tươi đẹp của thiếu niên, yết hầu lăn nhẹ đến khó nhận ra.
Nếu trước kia đối phương dám nói như vậy, Bách Lý Mặc đã sớm đem người kéo xuống.
Nhưng hiện tại hắn hơi nhìn sâu vào người này.
Bách Lý Mặc hiển nhiên chưa từng hưởng qua tư vị của nam nhân, nhưng cảnh tượng nào đó trong mộng khiến hắn thập phần bứt rứt, khó chịu. Hắn câu môi cười lạnh, nếu người này lại muốn bò lên giường hắn lần nữa... vậy liền áp y xuống dưới thân mình, nếm thử tư vị.
“...Có thể hay không lại cho thuộc hạ ăn một miếng mứt quả”?
Cuối cùng Ninh Thư vẫn cố nói ra.
Thế nhưng gương mặt nam nhân tuấn mỹ vô song lại hơi lạ lạ, đôi mắt hẹp dài nhìn cậu chằm chằm: “Chỉ như vậy? Ngươi không muốn bổn vương cho cái gì khác nữa”?
Ninh Thư mờ mịt nhìn người.
Đương nhiên không rồi, vinh hoa phú quý gì đó đối với cậu chỉ là mây bay, đều không thật.
Nhưng cậu nghĩ lại mới hiểu, chắc là Bách Lý Mặc cảm thấy điều kiện đơn giản quá nên hỏi lại thôi. Vì vậy cậu gật đầu xác định: “Dạ Vương gia, thuộc hạ chỉ muốn một khối mứt quả“.
Bách Lý Mặc đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên một cái, sau đó phất tay áo rời đi. Bản dịch chỉ đăng duy nhất tại wattpad @huyenhuyen3710, những nơi còn lại đều là copy.
Ninh Thư có điểm do dự nhìn nhìn, cũng không biết mình nói sai câu nào rồi.
Nhưng Bách Lý Mặc vẫn cho người mang mứt hoa quả đưa tới. Thiếu niên nếm được vị ngọt trong miệng, cảm thấy mỹ mãn.
Có thể vì sự việc chắn tên, những ảnh vệ khác bổng đối đãi Ninh Thư khách khí không ít, không trực tiếp làm lơ như trước đây.
Thời tiết đã chuyển lạnh, trừ bỏ trong phòng Bách Lý Mặc đốt lò sưởi ấm áp tràn đầy, còn ảnh vệ bọn họ tất nhiên không có đãi ngộ tốt nhiều như chủ tử.
Ảnh Tứ cũng không đu trên cây nữa mà đứng dưới mái hiên làm tượng.
Vào lúc Ninh Thư từ phòng Bách Lý Mặc đi ra, nhìn thấy Ảnh Tứ đang hít hà hơi lạnh, sau đó quay mặt sang nói với cậu: “Ảnh Thất, ngươi còn nhớ rõ quê nhà của ngươi không”?
Thiếu niên nhìn lên không trung: “Có chút không quá nhớ rõ“.
Kỳ thật nguyên chủ không nhớ rõ lắm, nhưng cậu thì nhớ rất rõ thế giới của mình.
Ninh Thư đối với thế giới đó cũng không có quá nhiều chấp niệm, cậu chỉ không cam lòng. Cậu không cam lòng biến thành vong hồn, không cam lòng vì sao rõ ràng là Ninh Hi hại chết cậu, cha mẹ còn muốn thay đối phương che giấu tội trạng.
Ảnh Tứ ném một quả trái cây cho thiếu niên, cười hì hì nói: “Còn ta vẫn nhớ khá rõ, năm ta bảy tuổi nhà quá nghèo, nhưng ca ta lại muốn thi công danh. Mẹ ta đành phải bán ta cho môi giới đổi tiền. Ta bị đẩy đến hết chỗ này rồi chỗ khác... Sau nữa đã được Vương gia tuyển vào Vương phủ, nhoáng cái đã mười mấy năm“.
Lời được nói ra như bâng quơ, nhưng ý đằng sau lại mang theo chua xót.
Trong lòng Ninh Thư có chút kinh ngạc, không nghĩ Ảnh Tứ nhìn cà lơ phất phơ nhưng lại từng chịu nhiều khổ cực như vậy. Cậu trầm mặc một hồi, rồi nói: “Hiện tại, mẹ huynh nhất định rất hối hận“.
Ảnh Tứ cười nói: “Hối hận vì bán ta cho môi giới”?
Ninh Thư lắc đầu: “Bà ấy không biết bản thân đã để mất một nhi tử tốt như vậy“.
Ảnh Tứ cười khúc khích, cười đến bả vai cũng run lên: “Ảnh Thất, khi nào ngươi cũng biết ăn nói như vậy”?
Hồi lâu, hắn lại mở miệng nhàn nhạt nói: “Về sau, ta có nghe nói ca ca bị rớt bảng, bà ta chạy tiền khắp nơi lo cho y, sao còn nhớ tới đứa con trai như ta chứ“.
Ảnh Tứ chắp hai tay để sau ót, nói: “Bất quá, ta thật sự cũng không có nhiều ấn tượng với khoảng thời gian chuyền tay đây đó lắm. Ờ nhưng lại cực kỳ khắc sâu với mấy món ăn của vị Vương đại gia cách vách nào đó. Chỉ tiếc, sau này có cơ hội được ăn, lại không nếm ra hương vị như trước“.
Ninh Thư không phải kiểu người quá biết an ủi người khác, cậu nhìn Ảnh Tứ, gió se lạnh thổi nhẹ bên tóc mai, khẽ mỉm cười: “Quê nhà tôi cũng có một món ăn đặc biệt, thời tiết này ăn vào sẽ ấm cơ thể, không biết huynh muốn thử một chút không”?
...
Một mùi hương từ trong phòng tản ra bên ngoài, đó là loại mùi vị mới mẻ đặc biệt không biết diễn tả bằng lời như thế nào, lại khiến người ta muốn chảy nước miếng thèm thuồng.
Ảnh Tứ không khỏi trừng lớn đôi mắt, nhìn mặt trên nồi nước nổi lên dầu ớt cay mũi: “Đây là cái gì”?
Ninh Thư nghĩ nghĩ rồi nói: “Món này gọi là lẩu, ở quê nhà của tôi, vào đông mọi người sẽ ăn món này nhiều“.
Cậu duỗi tay khuấy nước lẩu sôi trào cùng đồ nhúng bên trong lên, có chút ngượng ngùng nói: “Thời gian quá gấp nên làm có hơi đơn sơ một chút“.
Tất nhiên không thể so sánh cùng món lẩu chính tông.
Vẻ mặt Ảnh Tứ ngạc nhiên, rồi lại lộ ra biểu tình nóng lòng muốn thử. Sau khi nếm thử một miếng nước lẩu, hắn hơi mở to mắt nói: “Ta chưa bao giờ ăn qua món như vậy, tuy phần nhìn không quá mỹ nghệ gì, nhưng hương vị quả thật là... có chút độc đáo, ăn rất ngon“.
Ninh Thư thấy hắn thích, trong lòng tự nhiên có phần cao hứng. Dù sao đồ ăn của thế giới mình được tán thành ở đây, cậu cũng có một cảm giác tự hào.
Ảnh Tứ càng ăn càng thấy nghiện. Nhưng hai người này không nghĩ tới việc, hương vị món ăn còn dẫn thêm mấy người khác tìm đến đây.
Ảnh Lục tủm tỉm mỉm cười tiến vào, không chút khách khí chiếm một cái ghế, nói là nếm thử một miếng nhưng cuối cùng cũng không buông đũa khắc nào.
Thời điểm Ảnh Nhị nhíu mày đi tới, Ninh Thư thở dài một hơi, may là cậu chuẩn bị không ít, bằng không chẳng đủ được nhiêu đây miệng ăn.
Ảnh Nhị lạnh lùng nói: “Nếu Vương gia phát hiện, các người sẽ thảm lắm“.
Ảnh Lục cười tủm tỉm chào hỏi nói: “Món này thật đúng là ăn ngon, Ảnh Nhị, ngươi muốn nếm thử một chút không”?
Ảnh Nhị cười lạnh: “Thứ này...” Còn chưa nói hết lời đã bị Ảnh Lục nhét thịt viên vào miệng.
Nhai thử một chút...
Y trầm mặc nuốt xuống, sau đó yên lặng ôm kiếm, ngồi xuống, ăn. Hai vành tai đỏ lên, y có điểm biệt nữu nói: “Món này chưa từng thấy ở Kinh thành, rốt cuộc nó là gì vậy”?
Ninh Thư cười nói: “Là lẩu“.
Ảnh Nhị nhíu mày: “Tên lạ như vậy, trước đây ta chưa bao giờ nghe qua“.
Ninh Thư im lặng nghĩ thầm, nếu huynh biết thật, tôi mới hoài nghi huynh là người xuyên không đến.
Bốn nam nhân vây quanh bàn ăn, cũng không dùng nội lực gì, thân thể cũng trở nên nóng hầm hập, ấm áp. Ảnh Tứ với Ảnh Lục còn vì một viên thịt mà suýt nữa vung tay đánh nhau.
Ninh Thư cười cười: “Nếu không ăn đủ, tôi làm thêm một ít là được...”
Ảnh Lục cướp được đồ ăn, đứng ở cửa cắn một miếng, cười tủm tỉm khoe khoang: “Ta lấy được nè“.
Ảnh Tứ có chút muốn tức ói máu, nhưng ngay sau đó, sắc mặt lập tức thay đổi, cung kính hành lễ nói: “Vương gia“.
Ảnh Lục: “Ảnh Tứ, ngươi gạt ta cũng phải kiếm cái gì nói cho sáng tạo hơn nha“.
Lại không nghĩ tới, phía sau truyền đến âm thanh: “Các ngươi đang làm gì ở đây”?
Sắc mặt Ảnh Lục thay đổi trong chớp mắt, xoay người, quỳ xuống.
Ninh Thư hơi ngạc nhiên, nhìn nam nhân tuấn mỹ đứng trước cửa, ánh mắt cũng nặng nề hơn, theo Ảnh Nhị quỳ xuống hành lễ.
Ảnh Tứ mở miệng định giải thích: “Vương gia...”
Bách Lý Mặc nhìn hắn một cái: “Bổn vương không kêu ngươi mở miệng“.
Ảnh Tứ im lặng thối lui sang một bên.
Ninh Thư thấy vậy đành phải đứng ra giải thích: “Hồi Vương gia, là tự ý thuộc hạ kêu Ảnh Tứ bọn họ đến phòng ăn lẩu, không liên quan gì đến họ hết. Nếu ngài muốn phạt, thì phạt một mình tôi được rồi“.
Cậu nói xong trong lòng có chút thấp thỏm.
Nhìn thần sắc Bách Lý Mặc cũng không đoán ra đối phương có phải đang tức giận hay không.
Bách Lý Mặc không nói gì, bước vào trong, đi đến bàn ăn.
Nhóm Ảnh Tứ đã đứng một bên chờ xử lý.
Nam nhân tuấn mỹ mặc hoa phục nhìn người trước mặt, rồi lại nhíu mày nhìn bếp lò, nhàn nhạt hỏi: “Đây là ngươi làm”?
Ninh Thư do dự gật gật đầu: “Dạ, Vương gia“.
Không khí thật yên tĩnh, nhóm Ảnh Tứ còn không dám thở mạnh. Bản dịch chỉ đăng duy nhất tại wattpad @huyenhuyen3710, những nơi còn lại đều là copy.
Đôi mắt hẹp dài của Bách Lý Mặc nhìn chăm chú vào nồi hầm loạn cào cào đó, thần sắc có điểm lạnh lẽo: “Ảnh Thất“.
Ninh Thư bất an nhìn người.
Ảnh Tứ đang bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Vương gia, chuyện này không phải do một mình Ảnh Thất làm, thuộc hạ cũng có phần“.
Bách Lý Mặc xoay qua nhìn hắn một cái.
Ảnh Lục cũng bước ra: “Hồi Vương gia, thuộc hạ cũng có phần, thuộc hạ xin nhận phạt“.
Ảnh Nhị cũng trầm mặc đi theo, nói: “Vương gia“.
Bách Lý Mặc lộ ra một nét cười lạnh châm chọc: “Ảnh Thất, cút ra đây đi theo bổn vương“.