CHƯƠNG 10
Ở nơi nào?
Rốt cuộc ở nơi nào?
Chúng Hưởng quỳ gối trên bãi cỏ tìm kiếm, đôi mắt hắn nhanh chóng lướt khắp bãi cỏ màu vàng, sắc mặt hắn đã có phần tái nhợt.
Ở nơi nào?
Chiếc hộp màu đỏ nhung hẳn là trong đám cỏ phải đặc biệt rõ ràng, tại sao vẫn không tìm thấy? Chẳng lẽ Âu Dương Khả đã ném nó ra tận biển?
Thêm mười thước nữa, chính là vách đá phía trước biển. Chúng Hưởng biết Âu Dương Khả không thể ném nó xa như vậy, nhưng vẫn lo lắng đứng lên.
Âu Dương Khả đứng một bên, nhìn Chúng Hưởng hoang mang tìm kiếm. Hắn không thể hô hấp, trong đầu trống rỗng mà khó chịu không ngừng.
Tại sao muốn tìm?
Tại sao không nhìn ta?
Đến bên cạnh ta, nói cho ta biết hết thảy chỉ là hiểu lầm!
“Tìm được rồi!” Gạt ra một bụi cỏ khô rậm rạp, Chúng Hưởng vui sướng kêu lên.
Âu Dương Khả lòng chua xót nhìn hắn khom lưng, cẩn cẩn từng tí một đem hộp trang sức nhặt lên, tựa như đây là trân bảo quan trọng nhất trên thế giới.
Chúng Hưởng đem hộp trang sức giấu vào trong ngực, nhẹ nhàng mỉm cười, dường như bên trong cất giấu không phải là trang sức, mà là một giấc mộng xinh đẹp.
“Ta tìm được rồi… .” Chúng Hưởng bên môi cong lên, giơ cao tay hướng về phía Âu Dương Khả kêu to: “Khả, ta tìm được rồi! … …”
… … … . . .
Trước cửa trống rỗng.
Âu Dương Khả đã rời đi… . . . .
——————————————————.
Tối nay, Âu Dương Khả không trở về.
Dụ Lăng cũng không thấy tăm hơi.
Chúng Hưởng nằm trên giường đem chiếc chăn tơ tằm quấn chặt lấy chính mình, càng chặt càng cảm thấy lạnh.
Hối hận sao?
Có thể đi.
Biết rằng chính mình đã phá hủy hạnh phúc, Chúng Hưởng không rõ trái tim tại sao lại co rút quặn đau.
Kết thúc thoải mái, không phải vẫn là điều đang mong chờ sao?
Sống trong hạnh phúc kéo dài, bị lo lắng tuyệt vọng quấn quanh, mới chính là thống khổ… . .
Mở to đôi mắt hắc bạch phân minh trong không gian đen kịt, Chúng Hưởng không biết mình đang chờ đợi điều gì.
Nữa đêm cửa phòng nhẹ nhàng phát ra tiếng vang.
Chúng Hưởng trong lòng giật mình, vội vàng nhắm mắt lại.
Nghe được tiếng bước chân trầm ổn , trong lòng có phần mờ mịt, choáng váng. Trong mũi có thể ngửi thấy được mùi vị quen thuộc của Âu Dương Khả, không cần nhìn cũng có thể tại hiện trong đầu bộ dáng đau buồn của Âu Dương Khả.
Tiếng thở dài nhẹ nhàng khó có thể nghe thấy, từ nơi rất gần vang lên. Tựa như có hơi thở tỏa ra trên mặt, Chúng Hưởng biết, hắn đang ở rất gần mình.
Thanh âm Âu Dương Khả phiêu đãng trong phòng: “Ta đã… . Không còn dũng khí để cố gắng nữa… . . . .”
Tiếng nói trầm thấp khiến Chúng Hưởng muốn khóc đau, câu nói như muốn cắt đứt huyết quản đang chảy trong người Chúng Hưởng.
Không còn dũng khí để cố gắng nữa… . . .
Âu Dương Khả nhìn người đang ngủ say trên giường kia.
Hắn xinh đẹp như vậy, yên ổn như vậy, giống như một tiểu miêu vô cùng cần sự quan tâm của người khác.
Thế nhưng khi ngươi ta đến gần, khi ngươi ta muốn bảo vệ hắn, mới phát hiện có rất nhiều rất nhiều khó khăn.
Hắn sinh trưởng trong gian khổ, có phải hay không đã quá quen với cuộc sống gian khổ ?
Người ta muốn chuyển hắn qua một căn phòng ấm áp, vậy mà vẫn pha lẫn gốc rễ giữa bùn lầy, như thế nào mới có thể không thương tổn, cẩn thận mà đào chúng ra?
Âu Dương Khả thở dài, hắn phát hiện từ khi quen biết Chúng Hưởng, hắn bắt đầu thở dài càng nhiều.
Chẳng lẽ thúc thúc nói đúng, Chúng Hưởng chỉ biết mang đến bất hạnh?
Hắn không thừa nhận cách nói này.
Đáng tiếc, hắn lại không thể không thừa nhận, nỗi thống khổ khi yêu Chúng Hưởng , đã ngăn trở nhuệ khí của hắn nhiều lắm.
Đến lúc này, hắn còn không biết Chúng Hưởng có thương hắn thật sự hay không.
Có phải hay không… . Bất cứ người nào đưa Chúng Hưởng ra khỏi “Phàm gian “, đều có thể trải qua như vậy?
Âu Dương Khả không muốn lần nữa nhìn xuống.
Bộ dạng Chúng Hưởng đã khắc sâu vào trong lòng, mỗi lần nhìn, là mỗi lần đều chua xót.
Hắn dứt khoát kiên quyết quay đầu rời đi, nhưng lại phát hiện góc áo bị kéo lấy.
Âu Dương Khả ngạc nhiên cúi đầu… . . .
Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn, gắt gao kéo lấy một góc áo sơ mi đang buông xuống, bởi vì dùng sức quá mức, các ngón tay mảnh khảnh hiện lên sắc màu nhợt nhạt .
Chúng Hưởng vẫn nằm trên giường, hắn thậm chí không hề mở mắt. Hàng lông mi cong và dài khẽ rung động, dường như đã không cách nào chịu đựng thêm nữa mà rơi nước mắt.
Tại sao lại vươn tay ra?
Tại sao muốn giữ hắn lại?
Chúng Hưởng không đáp lại những câu hỏi này, hắn chỉ đưa tay ra nắm chặt, như nắm lấy cọng rơm cứu mạng không thể buông tay.
Âu Dương Khả bị kéo một phen như vậy liền mềm lòng.
Tay Chúng Hưởng, đối với hắn mà nói, cũng giống như một cọng rơm cứu mạng.
Trái tim xao động cuồn cuộn dậy sóng… . . . .
“Chúng Hưởng… .”
Không cần suy nghĩ mà nằm sấp xuống đem Chúng Hưởng ôm vào trong ngực, thanh âm Âu Dương Khả có phần nghẹn ngào. Hắn cuồng nhiệt hôn Chúng Hưởng, hàng mi Chúng Hưởng, đôi môi Chúng Hưởng, bi thương thấm vào nội tâm đau nhức, muốn thông qua môi mà truyền đến tình yêu ngập tràn.
Hắn đã quên, ngay vừa rồi, còn thâm trầm như vậy nói “Không còn dũng khí để mà cố gắng nữa” .
Hắn chỉ muốn ôm lấy người trong lòng, từ đấy về sau cứ tiếp tục như vậy… . . .
“Chúng Hưởng, ta yêu ngươi.”
Hôn nồng nhiệt, kéo dài đến mỗi một nơi trên thân thể tuyệt đẹp.
“Ta biết.” Chúng Hưởng dùng thanh âm tinh tế trả lời.
“Vì sao lại như vậy? Ta yêu ngươi… . . .” Âu Dương Khả tựa như gặp phải vấn đề nan giải rất lớn, lúc này lộ ra vẻ yếu ớt khiến người khác không thể tin rằng hắn đường đường là một thủ lĩnh bang hội.
“Khả, tình yêu không phải là tất cả.”
“Tại sao? Tại sao ngươi lại là con hắn?” Âu Dương Khả khàn giọng hỏi.
Chúng Hưởng ở trong ***g ngực Âu Dương Khả nghe tiếng tim đập của hắn. Nghe được câu hỏi này của Âu Dương Khả, đôi môi nhợt nhạt xinh đẹp hiện lên một tia cười khổ.
“Khả, ngươi cuối cùng cũng hỏi câu này… . .”
Rốt cục cũng có ngày, ngươi sẽ hỏi một câu như vậy.
Vấn đề này ta cũng đã tự hỏi chính mình vô số lần… … . .
Ngươi cuối cùng đã nói ra.
Dây dưa lần này mang theo rực rỡ cùng kích động làm cho người ta lo lắng, Chúng Hưởng nhớ tới ngọn nến trước khi tắt, đến cuối cùng đều đặc biệt tỏa sáng.
Ngày thứ hai từ trong mộng tỉnh lại, Chúng Hưởng phát hiện bên cạnh không ai. Đệm chăn lạnh như băng, Âu Dương Khả không ở lại nơi này đêm qua.
Chúng Hưởng không làm việc thường làm trong lòng Âu Dương Khả tựa một cơn ác mộng, ngoài kia trên mặt biển lấp lánh ánh mặt trời như thiêu đốt giấc mộng thành tro tàn. Hắn biết, giấc mơ này ——- đã trở thành hiện thực.
Mức độ xuất hiện của Âu Dương Khả không hề thay đổi, hắn mỗi ngày đều trở về, ăn cơm, ngồi trên ghế sô pha đọc báo.
Bất quá… Đôi mắt hắn không hề chuyển động theo Chúng Hưởng. Hắn sẽ thân mật ôm lấy Chúng Hưởng hôn, thậm chí đem hắn ôm đến căn phòng quen thuộc kịch liệt mà ân ái.
Nhưng đôi mắt hắn, không hề nhìn thật sâu chăm chú vào Chúng Hưởng. Hắn trốn tránh Chúng Hưởng người có đôi mắt có thể nhìn xuyên thấu tâm hồn, tượng như muốn chạy trốn thứ tình cảm khiến người ta thống khổ.
Hắn bảo vệ Chúng Hưởng. Âu Dương Khả luôn ra sức duy trì trạng thái ổn định, mặc dù hắn đã không cách nào thừa nhận thứ tình yêu như vậy, thế nhưng hắn vô cùng hiểu rõ ——— để cho người khác biết rõ loại chuyện này xảy ra, chính là thời điểm Chúng Hưởng gặp phải đả kích.
Có thể đem tình hình như vậy giữ vững trong bao lâu? Âu Dương Khả mệt mỏi hỏi chính mình.
Nhìn Chúng Hưởng bên cạnh vô thanh vô tức, hắn cảm giác thấy thương tiếc, cảm giác được có hòn đá đặt trong lòng, ép tới mức khiến hắn hô hấp thông, ép tới khi hắn muốn hướng về biển rộng điên cuồng gào thét.
Hắn muốn ôm Chúng Hưởng, cũng hiểu rằng sẽ bắt đầu rơi vào một trận thống khổ khác.
Tình hình như vậy, không biết hẳn là nên trách Chúng Hưởng, hay nên trách chính Âu Dương Khả.
Dụ Lăng đối với toàn bộ không nói một từ, hắn vẫn yên lặng canh giữ bên cạnh Âu Dương Khả, nhìn hai người vì tình mà tiều tụy, đau thương đến tận cốt huyết.
“Dụ Lăng… .” Chúng Hưởng tại thời điểm Âu Dương Khả vắng mặt gọi Dụ Lăng lại.
Dụ Lăng dừng bước.
Chúng Hưởng đi tới bên cạnh Dụ Lăng, nói: “Ngươi khiến cho Âu Dương Khả đem ta đuổi về Phàm Gian đi.” Hắn tựa hồ đã hạ quyết tâm, cắn môi nói: “Ta không muốn ở lại chỗ này.”
Dụ Lăng lặng im đứng một lúc, hắn quay lưng về phía Chúng Hưởng. Chúng Hưởng không nhìn được thần sắc của hắn.
Rất nhanh, Dụ Lăng xoay người lại, vung tay lên, hướng khuôn mặt tinh xảo của Chúng Hưởng đánh.
“Ba!”
Thanh âm vang dội. Cái tát này khiến cả người Chúng Hưởng ngã văng trên mặt đất.
Dụ Lăng lạnh lùng nhìn Chúng Hưởng ngã sấp xuống, không nói một lời rời đi.
Hết chương 10
Bị hưởng dụng đích nam nhân