Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu

Chương 12: Chương 12




Khi ánh nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua khe hở của rèm cửa rọi vào, tôi vò tóc, sờ lên đôi mắt gấu mèo 0.0, leo ra khỏi chăn đi về phía cửa sổ. “Roẹt” một tiếng, cả căn phòng trong nháy mắt ngập tràn ánh sáng. Tôi nheo mắt nhìn ánh mặt trời chói chang rồi đi vào phòng vệ sinh.

Ba ngày trước, thời điểm hai người họ đang đi dạo với nhau, Đỗ Hân Di thân mật kéo Lê Trách xuất hiện trước mặt tôi. Tôi vẫn còn đau lòng vì anh, thậm chí còn dùng 72 giờ đồng hồ để hoàn toàn quên đi. Sáng sớm hôm nay còn đọc 180 lần tên của anh, xác nhận mình không còn cảm giác gì nữa, tôi mới quyết định phải đến quán rượu một chuyến.

Rửa qua mặt mũi, tôi mặc chiếc sơ mi đen, áo khoác đen rồi cầm theo mũ bảo hiểm đi ra cửa.

Không sai, chính là mũ bảo hiểm. Bởi vì tôi không có xe hơi, chỉ có một chiếc Harley cũ rích. Lái xe máy là do Lê Trạch dạy tôi, thật ra thì anh còn dạy tôi rất nhiều thứ nữa, ví dụ như tuyệt tình.

Tôi đến quầy rượu, trực tiếp đi từ cửa hông lên lầu hai. Tôi làm việc cùng khu nghỉ ngơi, trước gõ cửa phòng làm việc của Bạch Tấn một cái rồi mới đi vào.

Bạch Tấn là vệ sĩ riêng mà cha cho tôi, lớn hơn tôi ba tuổi. Là một anh đẹp trai chính hiệu nhưng cực kỳ lạnh lẽo. Trong ấn tượng cùng anh ta chung nhà ba bốn tháng nay, tôi tựa hồ chưa bao giờ thấy anh ta cười.

“Tiểu thư.” Năm Bạch Tấn sáu tuổi được cha từ cô nhi viện nhận về nuôi, sau đó vẫn mang theo bên người, để cho anh ta học tập tán đả, quyền đạo, thủ đạo, đấu tự do, tán xạ các loai. Anh ta gọi cha tôi là cha nuôi nhưng lại gọi tôi là tiểu thư.

“Tiểu Bạch, tôi nói rồi bao nhiêu lần, gọi tôi Hạt Tiêu, Hạt Tiêu!” Tôi quản anh ta cái khỉ gió gì gọi là Tiểu Bạch, tôi cảm thấy như thế đặc biệt thân thiết, nhưng mỗi lần tôi gọi như vậy, anh ta chỉ cau mày cũng không phản bác gì.

Bạch Tấn nhún vai, không nói gì, đi tới trước mặt tôi, sau đó mày kiếm liền nhíu lại: “Sắc mặt của cô không tốt, bị bệnh sao?”

Tôi lắc đầu một cái, đem mình tựa trên ghế dựa rộng rãi, “Tiểu Bạch, bả vai tôi đau , giúp tôi xoa bóp một chút!”

Bạch Tấn mím môi không nói, yên lặng đi tới sau tôi, chuyên nghiệp ấn vào vài huyệt đạo, tôi thoải mái rên rỉ, ngửa đầu có chút vô ý phát hiện ra bên tai anh ta có một tia đỏ ửng, tôi cười.

“Hai ngày nay quầy rượu không có xảy ra chuyện gì, buôn bán có điều giảm xuống, có liên quan đến quán ăn mới mở bên cạnh. Ông chủ là một con rùa, không bao giờ lộ diện.” Giọng nói của Bạch Tấn trầm thấp mà thuần hậu, như tiếng đàn vậy.

“Ừ, tùy ông ta.” Tôi dựa vào trên ghế, vô lực đáp một tiếng.

“Cô nhìn thấy người kia?” Bạch Tấn có chút do dự mở miệng.

Tôi ngửa đầu nhìn anh ta một cái, gật đầu, “Làm sao anh biết?”

“Trừ hắn ra không ai có thể để cho cô không vui như vậy.”

Tôi cười nhưng lại cảm thấy có chút khổ sở. Anh ta vỗ mu bàn tay tôi một cái, sau đó tay của anh liền rời khỏi bả vai tôi, lẳng lặng đứng ở bên cạnh tôi. Tôi đem cái ghế vòng nửa vòng, mặt ngó về phía anh, duỗi tay, vòng qua hông Bạch Tấn, “Tiểu Bạch, ôm tôi một cái, tôi cảm thấy như linh hồn của mình đã rời bỏ thân thể tôi .”

Cơ thể Bạch Tấn cứng ngắc, từ từ ôm bả vai của tôi, tượng trưng ôm tôi.

“Tiểu Bạch, anh nói về sau nếu tôi miễn dịch với đàn ông thì nên làm sao bây giờ?”

Bạch Tấn hơi nhếch môi không nói lời nào, trên mặt có nhàn nhạt đau lòng chợt lóe lên. Tôi vừa lúc ngẩng đầu đem cảm xúc biến hóa của anh thu hết vào mắt, sửng sốt một chút, cười cười, “Tiểu Bạch, anh thương hại tôi sao?”

“Cha nuôi gặp lại cô trong bộ dạng này, sẽ khó chịu.” Bạch Tấn cúi đầu nhìn tôi nhàn nhạt nói.

Tôi buông anh ta ra, đem cái ghế vòng lại chín mươi độ, hai chân gác lên bàn làm việc, ỉu xìu nói , “Thân thể cha càng ngày càng yếu, hơn nữa công ty cũng có vấn đề, có thể không trụ được bao lâu…”

Bạch Tấn không phát biểu ý kiến, chẳng qua là thật thấp đáp một tiếng, sau đó liền đem hai tay nhét vào túi đi về phía cửa. Quần dài màu vàng nhạt, áo lông màu trắng cao cổ rộng rãi, thân hình tinh tráng cao ngất khiến cho tôi phải nheo mắt nhìn. Khi anh mở cửa, trong nháy mắt tôi tà ác mở miệng, “Tiểu Bạch, vóc người của anh rất tuyệt.”

Thân thể Bạch Tấn rõ ràng run lên, lảo đảo một cái mở cửa rồi vội vã bỏ đi. Tôi nhìn bóng lưng anh có chút chật vật, không có đạo đức cười to một tiếng.

Tám giờ tối, quầy rượu bắt đầu buôn bán. Tôi đi xuống lầu liền thấy bên quầy bar kia một thân ảnh màu trắng, hất tóc đi tới.

“Chị Hạt Tiêu, muốn uống chút gì không ạ?” Em đẹp trai bartender dáng dấp trắng trẻo, giống loại hình tiểu thụ đang lưu hành hiện nay.

Bạch Tấn nghe được lời của hắn, tay cầm ly hơi dừng lại, sau đó quay đầu đi, khuôn mặt lạnh lùng có vẻ hơi lúng túng.

“Tùy thôi, đừng quá mạnh là được.” Tôi nghiêng đầu tựa vào vai Bạch Tấn, nhàn nhạt nói.

“Cô mệt thì đi về trước đi, nơi này có tôi là được rồi.” Bạch Tấn xoay người để tôi có một chỗ dựa thoải mái, nói thật nhỏ.

Tôi lắc đầu một cái, không muốn nói chuyện, từ từ uống rượu, ánh mắt liếc về phía sàn nhảy, vô số nam nữ đang quay cuồng.

Cảm giác được một trận ồn ào, tôi nghi ngờ nhìn về phía cửa. mấy nhân viên phục vụ không ngừng nhìn ra ngoài , châu đầu vào nhau nói nhỏ gì đó.

Tôi đứng lên, đi về phía cửa, Bạch Tấn theo sát phía sau tôi. Nhìn tình cảnh bên ngoài, tôi bĩu môi, tựa vào cạnh cửa xem náo nhiệt.

Một chiếc xe đầu 锃 sáng, là loại Bentley châu Âu trực tiếp từ quầy rượu cuối phố đi ra, sau đó vững vàng dừng lại bên cạnh cửa quán rượu.

Bentley châu Âu giá tiền không rẻ, nhất định là có một không hai. Tôi không đợi người trên xe bước xuống liền đứng dậy trở lại quầy rượu. Bạch Tấn bị mấy nhân viên phục vụ gọi đi, tôi tiếp tục ngồi trong quầy bar uống rượu. Nghe được tiếng ồ của mọi người xung quanh, tôi cầm ly rượu, thân thể quay chín mươi độ, một lần nữa nhìn về phía cửa.

Một người đàn ông đi vào, phía sau là hai người đi theo mặc tây trang màu đen.

Anh ta mặc Armani vàng nhạt, trang phục hưu nhàn nhưng lại thu hút ánh nhìn của phái nữ, ánh mắt nhìn thẳng, khóe miệng hơi cười, đi tới một góc quán bar rồi ngồi xuống.

Nơi đi qua không khỏi xôn xao, theo bóng lưng của hắn trầm trồ hai tiếng, quá đẹp trai, quả thực là cực phẩm trong cực phẩm, ngoài ngũ quan không gì thiêu dịch, người đàn ông này còn có khí chất ưu nhã không gì sánh kịp, độc lĩnh phong tao của Trương Dương, nụ cười nhìn như nhu hoà kia lại thật lạnh lùnh, ánh mắt dịu dàng nhưng lại chứa ý gì giễu cợt.

Tôi liếm môi một cái, bộ dáng thỏa mãn. Thật lâu không nhìn thấy đàn ông đẹp như vậy rồi, nghe người bên cạnh kích động mà hét lên, tôi mỉm cười đem chất lỏng trong ly đổ vào cổ họng.

Cả đêm tôi cũng chỉ ngồi ở quầy bar, thỉnh thoảng cùng Bạch Tấn tán dóc, ánh mắt có đôi khi liếc về phía cực phẩm đẹp trai ở bên kia. Đã hơn ba giờ rồi, người hắn chờ tựa hồ vẫn không tới, hai thuộc hạ cũng chỉ ngồi nửa giờ rồi rời đi, mà hắn thì vẫn ngồi một mình ở nơi đó uống rượu.

Đang lúc tôi do dự có nên tiến đến hay không, hắn đã đứng lên, sửa sang lại vạt áo, đứng dậy đi về phía cửa. . . . . . ách, không phải là cửa, mà là bên quầy bar. . . . . . Phương hướng của tôi!

Tôi há to miệng, nhìn hắn đi tới bên cạnh tôi, cầm lấy chén rượu của tôi, quơ quơ, sau đó. . . . . . Uống một hơi cạn sạch!

Khuôn mặt hắn trắng nõn, lộ ra rõ ràng vẻ lãnh tuấn, tròng mắt đen nhánh thâm thúy, sắc trạch phiếm mê người, lông mày đậm, sống mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, có chút không đàng hoàng mà lại toả ra sự cao quý cùng ưu nhã.

Đang lúc tôi gần như tham luyến thèm thuồng mỹ sắc trước mặt thì hắn đột nhiên hướng tôi đè ép tới, một đôi xinh đẹp tràn đầy ý vị châm chọc, tôi đắm chìm trong ánh mắt hấp dẫn chết người của hắn, hoảng hốt nửa ngày, mới ngơ ngác gần như ngu ngốc nói ra mấy chữ, “Chúng ta có quen biết nhau không?”

Sau khi nói xong tôi liền tự cắn đầu lưỡi của mình một cái, nghĩ tới tôi có phải khi gặp Lê Trạch cũng như vây, nguyên lai tưởng rằng đối với đẹp trai đã miễn dịch, lại không nghĩ nhanh như vậy liền luân hãm trong nụ cười của một người đàn ông khác. nhưng mới vừa nói câu kia, tôi tuyệt đối không phải bị hoa si mà nói, mà là cảm thấy, hắn cười như vậy rất quen thuộc!

Người đàn ông nghe được tôi nói…, ý cười nơi đáy mắt sâu hơn, khẽ lui về phía sau một chút, cúi đầu, đưa tay từ trong túi tiền móc ra một bao thuốc lá màu vàng kim. lấy ra một điếu thuốc, ngậm lên miệng, đem bao thuốc lá thả lại túi lần nữa móc ra một hộp diêm.

Hình chữ nhật quen thuộc, mùi vị quen thuộc, khiến cho tôi trong chốc lát say mê!

Hộp diêm vừa rồi của hắn nhất định chế phẩm cao cấp Đàn Hương Mộc!

Tại thời điểm tôi vẫn còn cả kinh, không có năng lực suy nghĩ bỗng nghe được một thanh âm vô cùng từ tính, “Hoàng Kiều Kiều?”

Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, tôi há to miệng, không thể tin nhìn của hắn, nín nửa ngày mới khó khăn mở miệng, “Anh, biết tôi?”

“Soạt” một tiếng, người đàn ông tìm một cây diêm, đốt lửa nhìn tôi. Mâu quang dần dần sâu, một lát sau xoay người miễn cưỡng tựa vào quầy bar, nhìn về phía cửa, không nói gì.

Tôi nghiêng đầu nhìn người đang đứng bên cạnh, trong ngọn đèn nhu hoà, giữa hàng lông mày của hắn lộ vẻ cô đơn, ánh mắt chỗ sâu như có ba động, trên mặt duy trì nụ cười như có như không. Một điếu thuốc rút ra xong, hắn ưu nhã đem tàn thuốc dập tắt trong gạt tàn thuốc, đứng dậy, sửa sang lại ống tay áo, sau đó hai tay nhét vào túi. Tròng mắt mị hoặc lưu chuyển, cúi người ở bên tai tôi nhẹ nhàng nói ra một câu, liền vung khẽ ống tay áo, đặc biệt tiêu sái xoay người rời đi.

Tôi nhìn theo bóng hình càng lúc càng xa rồi biến mất bên ngoài cửa kính, mới từ từ thu hồi tầm mắt, hồi tưởng lại câu nói của hắn lúc gần đi, mặt mê man.

“Tôi là Hàn dục!”

Tôi ngây người mấy phút, sau đó xoay người, ngửa đầu nhìn khuôn mặt âm trầm của Bạch Tấn, ngây ngốc hỏi, “Hàn Dục là ai?”

Bạch Tấn hé ra khuôn mặt nhỏ, lộ ra nhàn nhạt sát khí cùng tức giận, hơi mím môi, trầm thấp nói, “Chủ quầy bar bên cạnh!”

Tôi đáp một tiếng, sau đó đứng dậy, ngáp một cái, đối với anh ta cười ngọt ngào, “Tiểu Bạch, trước tối mai, tôi muốn tài liệu cặn kẻ về hắn. tôi mệt rồi, đi trước, bye.”

Bạch Tấn mím chặt môi không nói gì, lấy mũ bảo hiểm và chìa khóa xe trong tay tôi, sau đó lôi kéo tay của tôi đi ra ngoài. Đến nhà trọ, anh đưa mũ bảo hiểm cùng chìa khóa giao lại cho tôi, sau đó liền lẳng lặng đứng ở một bên. Tôi nhìn anh cười cười rồi đi vào thang máy. Trở lại nhà trọ, đi tới ban công nhìn phất tay với anh mới thấy anh xoay người rời đi.

Tôi nhìn thân ảnh của anh biến mất ở khúc quanh, mình đi vào phòng ngủ, cẩn thận hồi tưởng lại cuộc diễm ngộ tối hôm nay .

Người đàn ông kia từ từ đến gần tôi, hắn cầm lấy ly của tôi rồi uống, hắn cười với tôi, dùng diêm đặc chế, hắn cúi người bên tai tôi nói nhỏ, hết thảy tất cả cũng chỉ nói lên một điều: Hắn, đang quyến rũ tôi!

Tôi nghĩ đến kết luận này, ngửa mặt nằm vật xuống nhìn trần nhà, sau đó đặt tay lên ngực, nhìn đồng hồ đeo tay đếm tim đập của mình, một phút 82 nhịp, nhịp tim có chút gia tốc.

Tôi từ từ cắn môi của mình, lấy tay đè ép nơi đó nhảy lên trong người, không thể tin nhìn chằm chằm nóc nhà.

Chẳng lẽ, sau năm năm, tôi lại có thể vừa gặp đã yêu một lần nữa?

Nhưng Hàn Dục rốt cuộc là ai? Tại sao tôi cảm thấy nụ cười của hắn, giọng nói của hắn có chút quen thuộc, lại một chút cũng không nhớ ra đã từng gặp người này ở đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.