CHƯƠNG 14
Cửu Cửu Cửu Cửu
Lạc Yên
.
Trần Sâm cho rằng một lần tình cờ gặp gỡ sẽ không bao giờ gặp lại nữa, nhưng duyên phận hết lần này tới lần khác đều không thích chiều ý của bạn. Bạn càng muốn đi hướng đông bao nhiêu nó lại càng thích hướng tây bấy nhiêu, bởi vậy nên cái gọi là “số phận đưa đẩy” mơ hồ nào đó đã khiến Trần Sâm gặp lại Viên lệ vào tuần sau đó.
Nhưng khung cảnh bây giờ đã đổi thành khách sạn lớn Kim Phàm rực rỡ.
Trần Sâm như thường lệ đi tuần tra khách sạn, lúc qua vừa khéo là lúc phục vụ phòng ở trong đi ra. Cửa vừa mở, tiếng người ở trong cũng nhẹ nhàng truyền ra, Trần Sâm dừng bước. Đó không phải tiếng thằng oắt Tạ Tề đó sao?
Trần Sâm ngăn người phục vụ lại, hỏi: “Bên trong có phải Tạ, Tạ chủ tịch không?” Suýt nữa đã phun ra “Tạ nhãi con” rồi, Trần Sâm mau chóng đổi giọng.
Người phục vụ ngờ vực Trần Sâm, liếc qua liếc lại, Trần Sâm liền móc thẻ công tác của mình, làm bộ như mấy người diễn viên vai chính nghĩa trong phim, mặt lạnh nghiêm túc, đè thấp giọng bảo: “Cấp trên phân phó, quan trọng là phải bảo vệ chủ tịch Tạ!”
Phục vụ viên chắc hẳn cũng xem nhiều phim truyện, tưởng còn có người trên cả Tạ Tề, vẻ mặt ngầm hiểu liên tục gật đầu, bắt chước Trần Sâm cũng nhỏ giọng xuống nói: “Là chủ tịch Tạ và một phụ nữ!”
“Phụ nữ?” Không phải là bồ nhí chứ? “Anh biết là ai không?”
Người phục vụ hiển nhiên không có thiên phú làm gián điệp, mới câu hỏi thứ hai đã tịt ngỏm: “Tôi không biết mà!”
Trần Sâm bĩu môi, phất tay đuổi người nọ đi, người ta lại không chịu rời, bảo đứng ở cửa chờ phân phó. Trần Sâm lại nhỏ giọng mắng, đứng đó làm cản trở an toàn thi hành công vụ! Nhỡ xảy ra chuyện anh chịu trách nhiệm!?
Người phục vụ bấy giờ mới bán tín bán nghi rời đi. Chờ anh ta đi khỏi, Trần Sâm liền dán tai lên cửa, ước mơ khao khát giờ mình được làm FBI [1] gì đó hay là gián điệp Nga [2] nghe ngóng hai người trong phòng kia.
“…Không đồng ý được.” Giọng một người phụ nữ loáng thoáng truyền tới.
“Nếu như vì vấn đề thù lao, chúng ta vẫn có thể thương lượng tiếp…” Tạ-Gian-Xảo hiếm khi lại cúi mình nhờ cậy khiến Trần Sâm càng thêm nghi liệu hắn có định giở trò thâm độc nào không đây.
“Thù lao thì quả thực là ít, nhưng đây không phải vấn đề chính.” Người phụ nữ không chút khách khí trả lời, “Vụ kiện lần này cũng không phải Tạ tiên sinh đứng ra ủy thác [3] mà nhỉ? Người ủy thác thật sự còn chưa ra mặt cũng có nghĩa là không tin tưởng chỗ chúng tôi đúng không? Nếu đã như vậy rồi chúng tôi cũng không muốn phải hợp tác cùng.”
“Cô muốn gặp người ủy thác cũng được, tôi sẽ sắp xếp thời gian…”
Người phụ nữ cười khẩy cắt đứt lời Tạ Tề: “Xin lỗi, lịch của tôi rất kín, hết ngày hôm nay chẳng biết đến bao giờ mới có thời gian rảnh rỗi. Vả lại tôi cũng không phải người có trí nhớ tốt, ngài muốn ủy thác vụ kiện này, vậy thì tư liệu, người ủy thác, đủ thì chúng ta sẽ bàn bạc tiếp nếu không được chúng ta cũng không cần phải nói tiếp nữa — cáo từ.”
Lời vừa dứt thì âm thanh dịch ghế truyền tới, Trần Sâm nhanh chóng rụt lại thân mình đang dính vào cánh cửa, đứng một bên hý hoáy cái bộ đàm. Chỉ chốc lát sau, tấm cửa gỗ dày được mở ra, bên trong, một người phụ nữ vóc dáng cao lớn diện vest bước nhanh qua. Trần Sâm liếc mắt, nhìn quen ghê ta.
Người phụ nữ thấy tầm mắt của Trần Sâm theo thói quen bắn cái lườm mắt, nhưng vừa ngẩng lên liền thất thần, cứng nhắc dừng bước.
“Là anh?” Giọng người phụ nữ thực ra khá hay. Cô nhìn trang phục bảo an thì à một tiếng: “Anh làm bảo vệ ở đây sao?”
“Ơ… Vâng?” Trần Sâm nhìn người ta hồi lâu vẫn chưa nhớ được ra đấy là ai, xấu hổ ậm ờ trả lời.
“Không phải đã quên tôi rồi đấy chứ?” Người phụ nữ tức giận hỏi, sau đó lấy ra từ trong túi một tấm card đưa tới trước mặt gã, “Cái này chắc phải nhớ kĩ nhỉ?”
Viên Lệ, giám đốc văn phòng luật sư Dương Quang, Trần Sâm bây giờ mới nhớ lại, ấy không phải cô gái gặp cuối tuần vừa rồi sao?
“Trùng hợp ghê.” Trần Sâm bắt chuyện, nghĩ lại, ra là ngày đó cô đầu bù tóc rối, nhận không ra mặc đồ nghiêm chỉnh lại đẹp thế này.
Viên Lệ cũng cười: “Quả thực trùng hợp thật đấy. Sao anh lại làm việc ở đây? Thằng giám đốc bủn xỉn như vậy cũng nên sớm đi tìm công việc khác tốt hơn đi.”
Cấp trên kiêm ông chủ của Trần Sâm, Tạ Tề nghe vậy cũng không nói gì, đôi mắt phượng dài chỉ đảo tới đảo lui hết từ người gã lại qua chỗ Viên Lệ, mãi lâu sau mới hạ quyết tâm nói: “Cô Viên, người ủy thác mà cô muốn gặp… đang đứng trước mặt cô.”
Một câu ngắn ngủn của Tạ Tề thực sự đã thành công gợi ra tính tò mò của Viên Lê, cũng bởi vậy mà cuộc thảo luận mới có hi vọng.
Sau khi ba người trở lại phòng, để thể hiện thành ý của mình, Tạ Tề nói hết toàn bộ chân tướng sự việc, tóm tắt sự nham hiểm thâm độc tội ác tày trời của cậu con cả họ Đỗ vì tài sản mà nỡ hãm hại đứa em thỏ trắng vô tội đáng thương, sau đó may mà có siêu anh hùng chính nghĩa thiện lương cứu giúp thế là giờ phải giúp con thỏ trắng nhỏ kia giành lại công bằng. (anh giải thích hay kể truyện siêu nhân đấy hả anh =)))
Mắt Trần Sâm chưa từng rời Tạ Tề sao mà chịu được cái miệng bắn còn hơn súng liên thanh cơ chứ, bịa chuyện trôi chảy như đúng rồi! Không theo nghề biên kịch quả thực là không biết quý trọng tài năng gì hết!
Viên Lệ nhấp ngụm trà rồi nhấp ngụm trà, nhón cái bánh ngọt rồi nhón cái bánh ngọt, chẳng biết là có ngồi nghe Tạ Tề chém gió hay không. Tạ Tề văng nước bọt xong thấy Viên Lệ chẳng có hứng thú mấy, nghiến răng ken két bảo Đỗ Viễn giờ đang ở dưới tầng, có cần cô Viên đây hỏi chuyện chút không?
“Hỏi cái gì cơ chứ, tôi cũng có phải cảnh sát…” Không để Tạ Tề trả lời, Viên Lệ nhếch miệng nói tiếp,
“Nhưng mà nếu cậu ta ở đây, mời tới nhìn một cái cũng được.”
Đây không phải là chàng rể trẻ tuổi quý hóa [4] đầy hứa hẹn trong truyền thuyết đấy sao, dù có nhận vụ này hay không thì nhìn một cái cũng chẳng thiệt gì ha?
Cuối cùng vẫn là Trần Sâm xuống lầu tìm Tiểu Bạch.
Lúc mở cửa phòng nghỉ, mọi người đều đã đi ra ngoài trực ca, chỉ có mỗi Tiểu Bạch ngụ ở trên ghế xem TV. Trần Sâm thấy cậu ta cúi thấp đầu, đinh ninh là đã ngủ rồi, bèn gọi một tiếng Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch dường như bị giật mình, nhưng lúc quay đầu lại đã là mặt mày hớn hở: “Sâm —” lời vừa ra đã nhảy ngay xuống ghế nhe răng cười chói lóa lao tới.
Trần Sâm nghe có tiếng phục vụ đi ngang qua cười đùa, vội vàng kéo Tiểu Bạch ra, nghiêm mặt cảnh cáo lần sau không được ở ngoài mà ôm ôm ấp ấp gã. Tiểu Bạch nghe xong cũng chỉ cười, chẳng biết có để vào tai hay không.
“Đi giày vào, tôi đưa đi gặp một người.” Trần Sâm chỉ chỉ đôi tông trong phòng, Tiểu Bạch cũng không hỏi là ai, nhảy đi xỏ dép chạy tới dáng như thể chỉ cần có Trần Sâm thì không có gì phải sợ sệt, lại làm cho gã buồn chun chút.
“Không sợ tôi bán đi sao…” Trần Sâm cúi mặt nói, Tiểu Bạch không nghe thấy, lại gần gã thổi vào tai gã: “Sâm nói gì đó?”
“Không có gì… Có thể đi chưa!? Đi luôn thôi!” Trần Sâm phũ phàng đẩy khuôn mặt đẹp trai của Tiểu Bạch xa ra, lòng đầy ngổn ngang mà nhanh đi trước, Tiểu Bạch ở đằng sau bước nhanh theo mới đuổi kịp.
Khi tới nơi, Trần Sâm đặt tay lên tay nắm cửa nhưng cũng không định mở ra. Gã do dự đôi chút, quay đầu hỏi: “Cậu có nghĩ…” Nói được nửa chừng thì dừng, Tiểu Bạch mắt không chớp nhìn gã nhưng gã không hề nói nốt.
“Thôi không có gì cả, đi vào thôi.” Trần Sâm xoay tay nắm, mở cửa. Hai người trong phòng sắc mặt đều không ổn, hẳn là lúc gã đi hai người phải đá xoáy nhau một trận rồi, lúc gã bước vào mới dời tầm mắt còn dính lấy nhau.
“Ớ?” Viên Lệ nhoài cổ nhìn chàng trai phía sau Trần Sâm, lại nhất thời không nhận ra.
Ngày trước, nhà họ Đỗ hễ có việc gì là đều là người cha đứng ra, hai đứa con đều ít khi lộ diện. Có thể nói, Viên Lệ trước đây nhìn thấy Đỗ Viễn đứng đằng xa cắt băng khánh thành, chỉ nhớ rõ, cậu ta mặc đồ tây, đầu tóc chải chuốt cẩn thận, đẹp trai đến ‘hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh’. Ấy vậy mà cái người trước mặt thì, tóc mái lộn xộn tới tận mi, phần tóc còn lại vểnh ngược cả lên, trên người nào thì là áo phông ngộ nghĩnh bán ở vỉa hè, quần đùi bãi biển rộng thùng thình kèm theo đôi tông xỏ ngón… Mà lại còn khó tin hơn nữa là ánh mắt của cậu ta, cái ánh mắt mù mờ lại còn hiếu kì có đánh chết cũng chẳng ai tin sẽ xuất hiện ở trên người cậu hai nhà họ Đỗ cả!
Thảo nào đêm đó nhận không ra cậu ta… Khí chất này… Thua nhiều nhiều lắm!
Thấy Viên Lệ ngẩn tò te, Tạ Tề trong lòng sung sướng, hắn làm bộ làm tịch đằng hắng hai tiếng: “Cô Viên giờ tin tưởng chuyện của chúng tôi rồi chứ?”
Viên Lệ ngậm miệng lại, mắt vẫn gắt gao dán lên người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch bị anh mắt người ta thăm hỏi thành ra cả người khó chịu, nhẫn không được lại rụt lại phía sau Trần Sâm.
“Cậu —” Viên Lệ miệng chữ O, hình như không chắc, trầm mặc một lúc mới từ từ nói ‘ngồi xuống bàn bạc đi’
Chờ hai người ngồi vào vị trí của mình, Viên Lệ vẫn chưa mở lời, con mắt vẫn bắn phá ba người tới tới lui lui, cả quãng thời gian ấy, căn phòng im lặng chỉ còn lại tiếng gõ tay vịn đều đều của Viên Lệ.
“Theo như mấy người bảo, Đỗ tiên sinh bị mất trí nhớ?” Đến lúc Trần Sâm bị quan sát như vậy kịch đến giới hạn, Viên Lệ mới bắt đầu nói.
“Đúng vậy.” Lại quay về với Tạ Tề.
“Mọi người đã nghĩ kĩ phương pháp tấn công Đỗ Thần bằng pháp luật sẽ giành lại những gì của Đỗ tiên sinh chưa?” Câu tiếp theo hoàn toàn chẳng liên quan đến câu trước.
“Tôi đã nói rất rõ ràng.” Tạ Tề cau mày.
“Tốt lắm,” Viên Lệ ngồi thẳng lưng lên, “Vậy tôi cũng nói thẳng, hiệu suất và chất lượng chỗ chúng tôi đã quá rõ ràng, đồng nghĩa chi phí cũng sẽ không hề thấp, đặc biệt vụ này còn liên quan đến vụ kiện của khách hàng lớn. Theo tôi được biết, tiền lương của Trần tiên sinh căn bản không đủ để gánh vác khoản này, thậm chí cả dự chi cũng còn không nổi nữa là…”
“Cô Viên không cần phải lo lắng, tôi đây sẽ gánh toàn bộ.”
“Anh?” Viên Lệ liếc mắt cười khinh khỉnh.
“Có vấn đề sao?” Tạ Tề không cam lòng tỏ ra yếu thế, cười trợn lại.
“— Tôi nghĩ tôi hiểu được,” Viên Lệ không thèm quan tâm hắn nữa, phối hợp nói nốt: “Thực ra, theo đuổi vụ kiện kiểu này bình thường tôi sẽ tuyệt đối không nhận, nhất là khi chứng cứ còn chưa đủ hơn nữa tốn nhiều thời gian, hai là đối phương là Đỗ Thần, hắn giảo hoạt thế nào tôi đã từng trải nghiệm rồi,… nhưng mà hiện tại tôi nhận, lý do à,… đại khái lòng hiếu kỳ giết chết con mèo gì gì đó đi…”
Tiểu Bạch cúi gằm đầu, biểu cảm thế nào chẳng hay.
Trần Sâm sớm không quen phương thức nói chuyện của hai người này, mắt đã thấy xong cũng không định ngồi đần mặt ra ở đây, mở lời tính rời đi. Tiểu Bạch thấy gã đi tự nhiên cũng lập tức đi theo.
Viên Lệ cũng không ngăn bọn họ, nhún vai không hề gì rồi lại tiếp tục nói kế hoạch cơ bản, hai người châm chọc nối châm chọc thế nào cũng sẽ bàn xong thôi.
Viên Lệ tự mình lái xe, bảo không cần phải đưa đón, Tạ Tề cũng vui vẻ thoải mái, phẩy tay tạm biệt. Lúc Viên Lệ đi thang máy xuống đến hầm để xe ngầm, ngoài cửa chỉ có một người lẳng lặng đứng đó.
Đỗ Viễn.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào Viên Lệ, rõ ràng là mỉm cười nhưng lại làm người ta lạnh buốt sống lưng. Từ từ nâng tay, đặt ngón tay trỏ lên môi làm động tác ‘suỵt’, sau đó nhân lúc Viên Lệ còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã rời đi.
Bị bỏ rơi ở đó, Viên Lệ đảo mắt coi thường, dồn cục tức ấn cái chốt cửa.
[1]FBI:
Cục Điều tra Liên bang (Tên gốc: Federal Bureau of Investigation) cơ quan trực thuộc Bộ Tư pháp Hoa Kỳ có nhiệm vụ thực hiện điều tra tội phạm ở cấp độ liên bang và tình báo nội địa. FBI có quyền hạn điều tra về các vi phạm trong hơn 200 danh mục về tội ác liên bang. Khẩu hiệu của Cục là ‘’Trung thành, Quả cảm, Liêm chính’’.
-wikipedia-
Theo ý kiến cá nhân mình thì ở đây là CIA thì hợp lý hơn =|
[2] Trong công cuộc tình báo giữ để nước trước đây của KGB, Nga có những điệp viên huyền thoại đi vào lịch sử tình báo thế giới. Nhìn tổng quát, phạm vi thế lực hoạt động của KGB tương tự như của CIA. Công việc chống tình báo, gián điệp của KGB là đối chọi lại CIA và FBI.
[3] Ủy thác: giao phó chính thức công việc gì cho một người tin cậy người ủy thác là người được người khác làm việc của mình.
Ở đây, Tiểu Bạch (đúng hơn là Đỗ Viễn) ủy thác cho Viên Lệ để kiện Đỗ Thần. Chắc hiểu thế là được rồi đúng không, mình cũng chỉ hiểu được tới vậy
[4] Nguyên văn: “金龟婿” tức cậu con rể vàng xuất xứ từ bài Vi Hữu của Lý Thương Ẩn xem thêm tại [x]
.
Cho mình xin lỗi vì sự chậm trễ của chương này, mình hơi vướng một chút vì kiểm tra cũng vì cả chú thích